Chương 78: Ngươi là ta, ta chính là ngươi
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Nghe được Trần Nguyên căn dặn, Trần Vương cũng tiếp thu lắng nghe lấy. Sau cùng đoạn đường, Trần Nguyên còn căn dặn hắn thêm một số thứ quan trong khác sau đó mới rời đi. Trần Nguyên hướng về “cung điện” của mình mà tiến tới.
“Cung nghênh Đại đế trở về”, năm tên hộ vệ cấp tốc tiến đến quỳ một chân trên mặt đất hành lễ.
Lần này đi ra ngoài, Trần Nguyên không cho bọn hắn đi theo. Một phần hắn lo lắng ở nhà sẽ có người tập kích, hắn lo lắng cho sự an toàn của Nguyễn Mai nên mới ra lệnh bọn họ ở lại để bảo vệ nàng. Nguyễn Mai nàng cũng nhiều lần không chịu, bắt hắn phải mang theo thị vệ đi, nhưng sau một hồi Trần Nguyên không tiếc lời mới thuyết phục được nàng.
Trần Nguyên khoát tay ra hiệu tất cả mọi người cùng lui ra. Trần Nguyên thẳng tiến vào trong đại điện của mình, sau đó lại tiến vào phòng làm việc. Hắn bắt đầu ngồi ghi chép lại một số thông tin quan trong, cũng như một số sáng kiến vừa nãy ra trong đầu của hắn. Một số mệnh lệnh cần giao phó thì hắn cho gọi các cận vệ của mình cho người mang thư đi để truyền tin tức.
Bây giờ những thị vệ của Trần Nguyên ngoài thời gian tập luyện và bảo vệ Trần Nguyên ra thì bọn họ còn kiêm luôn cái nhiệm vụ đó là đưa thư. Mà tất cả những bức thư được họ đưa đi cũng chính là những bức thư mệnh lệnh tuyệt mật của Trần Nguyên. Chỉ có bọn họ mới có thể đủ đảm bảo an toàn cho những bức thư này được.
Sau khi đã giao phó mọi việc đâu vào đấy, Trần Nguyên lúc này mới ngã người ra sau ghế thư giản. Một lúc lâu sau, Trần Nguyên mới bắt đầu đứng dậy hướng ra khu vườn nhỏ đằng sau, bởi vì hắn biết Nguyễn Mai nàng chắc chắn đang ở trong khu vườn này.
Nguyễn Mai lúc này đang đứng thất thần nhìn lấy một nhành hoa lan. Đây chính là một khóm lan rừng mà Trần Nguyên đã mang về được trong một lần đi ra ngoài. Khóm lan rừng kia lúc này đây chỉ có duy nhất một bông hoa, những cánh hoa màu đỏ như màu máu không phai sắc dưới ánh nắng mặt trời.
Bông hoa lan kia có bốn cánh hoa xếp lại trông như hình một con bướm đỏ, mà Nguyễn Mai nàng lúc này như người mất hồn ngắm lấy những cánh hoa đấy. Trong đầu nàng lúc này đột nhiên có nhiều ký ức chập chờn xuất hiện, những ký ức vô cùng mơ hồ như muốn đồng hóa lấy tâm trí của nàng, như muốn khiến cho nàng vĩnh viễn không còn là nàng nữa.
Trần Nguyên thấy nàng lặng im như vậy ngắm nhìn lấy bông hoa tuyết đẹp kia thì hắn cũng không dám làm phiền nàng. Hắn từ từ nhẹ nhàng đến gần nàng, hai cánh tay của hắn vòng qua eo ôm chặt lấy nàng. Khuôn mặt của hắn chạm vào những làn tóc đang bay trong gió kia, hắn gối đầu lên vai nàng, hắn cứ ôm nàng như vậy.
Hắn đâu có biết được lúc này đây trong tâm trí của nàng đang xảy ra vô số tranh đấu cùng thôn phệ. Thần hồn của nàng đang chiến đấu cùng với một kẻ không thấy mặt. Kẻ kia không ngừng quấn lấy thần hồn của nàng, hắn muốn dung hợp lấy thần hồn của chính nàng, hắn không muốn cho nàng được tự do.
“Ngươi là ai, cút ra đây cho ta”, thần hồn của Nguyễn Mai lúc này nhìn quanh bốn phía hắc ám xung quanh hét lớn lên.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là một phần của ta, tâm trí của ngươi đang dần thay đổi, ngươi cần phải quay trở về”, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Cút, ta là Nguyễn Mai, ta mãi mãi là Nguyễn Mai, ta là ta, ngươi là ngươi, nhanh cút ra khỏi đầu của ta”, Nguyễn Mai lúc này cũng vô cùng kiên định mà hét lớn.
“Hahaha… nực cười, ngươi mãi mãi là một phần của ta. Ngươi chính là một trong chín vạn, chín ngàn, chín trăm chín mươi chín phân thân của ta. Chỉ duy nhất còn sót lại ngươi là chưa trở về bên ta, ngươi đã nảy sinh tình cảm với người khác, đây là tối kỵ không thể tha thứ. Tuy ta hiện tại không tìm thấy ngươi ở đâu, nhưng sẽ sớm thôi ta sẽ đến thu hồi lại ngươi.
Ngươi không nên tiếp tục nảy sinh tình cảm nữa, nếu không ta buộc phải diệt ngươi và cả chính người kia của ngươi. Ta không thể để ngươi tiếp tục làm ảnh hưởng đến ta. Nhanh thôi, ta sẽ tìm đến ngươi…”, âm thanh lạnh lùng kia một lần nữa vang lên xong lại từ từ biến mất khỏi thần trí của Nguyễn Mai, nàng lúc này mới thoát được màn hắc ám kia mà giật mình mở mắt ra.
Nàng lúc này vô cùng sợ hãi không dám nhìn lấy bông hoa kia. Trong đầu nàng lúc này vẫn còn văng vẳng lấy những âm thanh lạnh lùng tràn đầy hương vị tà ác kia. Nàng muốn chạy thoát khỏi nơi này, nhưng lúc này nàng bấy chợt cảm nhận mình đang bị một người khác ôm lấy. Nàng lúc này mới chợt nhận ra Trần Nguyên đã ôm nàng mà thiếp đi trên vai nàng tự lúc nào.
Nàng xoay người lại trong lòng của hắn, hai tay nàng không ngừng vuốt ve lấy khuôn mặt đang say ngủ vì mệt mỏi kia của hắn. Ngoài kia, có thể Trần Nguyên là một người vô cùng mạnh mẽ, nhưng đây đã là nhà của hắn, hắn sẽ mãi vô ưu vô lo khi ở bên nàng.
Mà Nguyễn Mai cũng vậy, chỉ cần được ở bên hắn, chỉ cần được ngắm nhìn lấy hắn thôi, nàng cũng cảm thấy vô cùng an toàn và hạnh phúc. Nàng nhìn lấy khuôn mặt của Trần Nguyên mà tự thì thầm với chính mình, “thiếp sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, chiếp sẽ không còn để chàng mãi lo lắng cho thiếp nữa, thiếp sẽ không cho ai chia cắt được chúng ta, dù đó có là ai đi chăng nữa”.
Tại một nơi xa xôi khác, trong vô tận hắc ám cùng sắc lạnh hàn khí. Nơi đây chính là một vùng rộng lớn cấm địa mà không có bất cứ ai dám đặt chân vào nơi này. Ngay giữa trung tâm của cấm địa này chính là một cung điện được làm bằng hàn băng ngàn vạn năm mà thành. Ngồi trên ghế cao lúc này một thanh ảnh mờ ảo sắc đó như máu huyết đang không ngừng lượn lờ lấy xung quanh đại điện đột nhiên bừng tĩnh.
Ánh mắt hắn lúc này vô cùng giận dữ khiến cho không gian bốn phía như muốn bị xé toạc cả ra. Lúc này một cánh tay chợt phất lên, cấp tốc những lỗ hổng không gian kia mới từ từ khép lại. Những lổ hổng không gian kia là vô cùng nguy hiểm, chúng nó có thể cắn nuốt bất kỳ một vật nào và xé toạc chúng ta thành trăm ngàn mảnh. Chỉ có những người vô cùng mạnh mẽ mới có thể thoát đi được những lỗ hổng không gian đấy.
Người phất tay kia chính là một bà lão đang ngồi ở phía dưới, bà lão lúc này nhận thấy như có điều bất thường, bà lõa nhíu mày hỏi,
“Bọn chúng tấn công?”
“Không phải”, thanh ảnh mờ hồ trên cao đáp.
“Vậy có chuyện gì mà khiến ngươi nổi giận như vậy?”, bà lão nghi ngờ hỏi.
“Ta đã liên hệ được với phân thân cuối cùng của ta, nhưng ta vẫn chưa tìm được vị trí chính xác của nó. Có một chút vấn đề nhỏ”, âm thanh lần nữa lạnh lùng đáp.
“Vấn đề nhỏ? Là vấn đề gì?”, bà lão nghi hoặc.
“Nó đã nảy sinh tình cảm, ta không hiểu vì sao ý chí lúc đầu của ta đã bị triệt tiêu”, âm thanh kia cũng không nghi ngờ đáp.
“Vậy thì rắc rối lớn, công pháp của ngươi tu luyện cấm kỵ chính là thất tình lục dục, nhưng nếu phân thân kia vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ có thể làm ảnh hưởng lớn đến tu vi của ngươi sau này”, bà lão kia cũng nhíu mày nói.
“Lúc trước ta đã bảo rồi, thiếu gì công pháp ngươi lại đi chọn cái công pháp đó mà tu luyện, ta nói là rủi ro cao mà ngươi lại không chịu nghe ta. Haiz… chỉ trách ta quá già rồi, lời nói đã không còn trọng lượng”, lúc này một bà lão ngồi đối diện phía bà lão kia lên tiếng.
Âm thanh kia nghe vậy thì cũng không nói gì cả. Đúng là lúc trước bà lão kia có ngăn cản hắn đừng có tu luyện loại công pháp này, bởi vì chúng rủi ro quá cao. Chia đến chín vạn, chín ngàn, chín trăm, chín mươi chín phân thân ra thay nhau tu luyện, sau đó từ từ hợp nhất lại thì tu vi sẽ cấp tốc tăng tiến. Nhưng phân thân quá nhiều làm sao có thể chăm sóc được hết, mà công pháp này lại còn cấm kỵ thất tình lục dục.
Đây chính là một rủi ro vô cùng lớn, nhưng vì kẻ thù đang ở trước mắt, hắn cũng không còn cách lựa chọn nào khác mà cắn răng đánh liều tu luyện. Chỉ có như thế thì mới có thể giúp hắn chiến thắng được kẻ thù. Nhưng giờ đây, phân thân cuối cùng lại xảy ra vấn đề, mà hắn lại không tìm được vị trí của phân thân kia nằm ở đâu mới là càng đau đầu. Hắn lúc này suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng,
“Các vị đừng lo lắng, ta sẽ sớm tìm ra phân thân kia thôi, chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra”
“Ngươi đi đâu tìm? Phật giới, Ma giới, Yêu giới, Thần giới, Tiên giới, hay là Nhân giới? Lại còn nói là mất bao lâu mới tìm được? mười vạn năm? Một ức năm? Haiz…”, bà lão đối diện kia than thở.
Nghe bà lão kia nói vậy thì bà lão còn lại và thanh ảnh huyết sắc kia cũng rơi vào trầm tư. Vũ trụ quá rộng lớn vô biên, đã chia thành Phật giới, Ma giới, Yêu giới, Thần giới, Tiên giới, Nhân giới chưa nói. Mà trong những giới ấy lại còn chia ra nhiều giới nhỏ hơn. Còn chưa kể Tiên giới và Nhân giới thì lại vô cùng rộng lớn.
Với cảnh giới gần ở đỉnh cao của bọn hắn giờ này, thần thức của bọn hắn cũng không thể toàn lực bao trùm hết toàn bộ những giới này. Chưa kể nhiều giới di biệt trong đó lại có khả năng tư ngăn chặn lấy thần thức của bọn hắn. Bọn hắn cũng không biết được hết trong những giới này phải chăng có những lão bất tử khác đang tồn tại hay không, lỡ đụng chạm vào cũng không phải là chuyện gì tốt lành.
“Haiz… cứ từ từ để đó ta tính”, âm thanh lạnh lùng kia lần nữa vang lên.
Hai lão đầu kia nghe vậy thì cũng không còn nói gì nữa. Sau lưng của bọn họ lúc này đột nhiên có một vết nứt không gian to lớn từ từ mở ra, chỉ một nháy mắt sau, thân ảnh cả hai người biến mất ngay phía sau những khe nứt không gian ấy. Những khe nứt không gian ấy không phải là những khe nứt không gian thông thường.
Những khe nứt kia dẫn lấy hai lão đầu đến một vùng không gian khác vô cùng đặc biệt. Đây chính là một vùng không gian đông kết, đông kết đến mức thời gian cũng sẽ bị ngưng đọng lại, chính vì thế mà tuổi thọ ngắn ngủi còn lại của bọn họ cũng không còn bị rửa trôi.
“Cung nghênh Đại đế trở về”, năm tên hộ vệ cấp tốc tiến đến quỳ một chân trên mặt đất hành lễ.
Lần này đi ra ngoài, Trần Nguyên không cho bọn hắn đi theo. Một phần hắn lo lắng ở nhà sẽ có người tập kích, hắn lo lắng cho sự an toàn của Nguyễn Mai nên mới ra lệnh bọn họ ở lại để bảo vệ nàng. Nguyễn Mai nàng cũng nhiều lần không chịu, bắt hắn phải mang theo thị vệ đi, nhưng sau một hồi Trần Nguyên không tiếc lời mới thuyết phục được nàng.
Trần Nguyên khoát tay ra hiệu tất cả mọi người cùng lui ra. Trần Nguyên thẳng tiến vào trong đại điện của mình, sau đó lại tiến vào phòng làm việc. Hắn bắt đầu ngồi ghi chép lại một số thông tin quan trong, cũng như một số sáng kiến vừa nãy ra trong đầu của hắn. Một số mệnh lệnh cần giao phó thì hắn cho gọi các cận vệ của mình cho người mang thư đi để truyền tin tức.
Bây giờ những thị vệ của Trần Nguyên ngoài thời gian tập luyện và bảo vệ Trần Nguyên ra thì bọn họ còn kiêm luôn cái nhiệm vụ đó là đưa thư. Mà tất cả những bức thư được họ đưa đi cũng chính là những bức thư mệnh lệnh tuyệt mật của Trần Nguyên. Chỉ có bọn họ mới có thể đủ đảm bảo an toàn cho những bức thư này được.
Sau khi đã giao phó mọi việc đâu vào đấy, Trần Nguyên lúc này mới ngã người ra sau ghế thư giản. Một lúc lâu sau, Trần Nguyên mới bắt đầu đứng dậy hướng ra khu vườn nhỏ đằng sau, bởi vì hắn biết Nguyễn Mai nàng chắc chắn đang ở trong khu vườn này.
Nguyễn Mai lúc này đang đứng thất thần nhìn lấy một nhành hoa lan. Đây chính là một khóm lan rừng mà Trần Nguyên đã mang về được trong một lần đi ra ngoài. Khóm lan rừng kia lúc này đây chỉ có duy nhất một bông hoa, những cánh hoa màu đỏ như màu máu không phai sắc dưới ánh nắng mặt trời.
Bông hoa lan kia có bốn cánh hoa xếp lại trông như hình một con bướm đỏ, mà Nguyễn Mai nàng lúc này như người mất hồn ngắm lấy những cánh hoa đấy. Trong đầu nàng lúc này đột nhiên có nhiều ký ức chập chờn xuất hiện, những ký ức vô cùng mơ hồ như muốn đồng hóa lấy tâm trí của nàng, như muốn khiến cho nàng vĩnh viễn không còn là nàng nữa.
Trần Nguyên thấy nàng lặng im như vậy ngắm nhìn lấy bông hoa tuyết đẹp kia thì hắn cũng không dám làm phiền nàng. Hắn từ từ nhẹ nhàng đến gần nàng, hai cánh tay của hắn vòng qua eo ôm chặt lấy nàng. Khuôn mặt của hắn chạm vào những làn tóc đang bay trong gió kia, hắn gối đầu lên vai nàng, hắn cứ ôm nàng như vậy.
Hắn đâu có biết được lúc này đây trong tâm trí của nàng đang xảy ra vô số tranh đấu cùng thôn phệ. Thần hồn của nàng đang chiến đấu cùng với một kẻ không thấy mặt. Kẻ kia không ngừng quấn lấy thần hồn của nàng, hắn muốn dung hợp lấy thần hồn của chính nàng, hắn không muốn cho nàng được tự do.
“Ngươi là ai, cút ra đây cho ta”, thần hồn của Nguyễn Mai lúc này nhìn quanh bốn phía hắc ám xung quanh hét lớn lên.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là một phần của ta, tâm trí của ngươi đang dần thay đổi, ngươi cần phải quay trở về”, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Cút, ta là Nguyễn Mai, ta mãi mãi là Nguyễn Mai, ta là ta, ngươi là ngươi, nhanh cút ra khỏi đầu của ta”, Nguyễn Mai lúc này cũng vô cùng kiên định mà hét lớn.
“Hahaha… nực cười, ngươi mãi mãi là một phần của ta. Ngươi chính là một trong chín vạn, chín ngàn, chín trăm chín mươi chín phân thân của ta. Chỉ duy nhất còn sót lại ngươi là chưa trở về bên ta, ngươi đã nảy sinh tình cảm với người khác, đây là tối kỵ không thể tha thứ. Tuy ta hiện tại không tìm thấy ngươi ở đâu, nhưng sẽ sớm thôi ta sẽ đến thu hồi lại ngươi.
Ngươi không nên tiếp tục nảy sinh tình cảm nữa, nếu không ta buộc phải diệt ngươi và cả chính người kia của ngươi. Ta không thể để ngươi tiếp tục làm ảnh hưởng đến ta. Nhanh thôi, ta sẽ tìm đến ngươi…”, âm thanh lạnh lùng kia một lần nữa vang lên xong lại từ từ biến mất khỏi thần trí của Nguyễn Mai, nàng lúc này mới thoát được màn hắc ám kia mà giật mình mở mắt ra.
Nàng lúc này vô cùng sợ hãi không dám nhìn lấy bông hoa kia. Trong đầu nàng lúc này vẫn còn văng vẳng lấy những âm thanh lạnh lùng tràn đầy hương vị tà ác kia. Nàng muốn chạy thoát khỏi nơi này, nhưng lúc này nàng bấy chợt cảm nhận mình đang bị một người khác ôm lấy. Nàng lúc này mới chợt nhận ra Trần Nguyên đã ôm nàng mà thiếp đi trên vai nàng tự lúc nào.
Nàng xoay người lại trong lòng của hắn, hai tay nàng không ngừng vuốt ve lấy khuôn mặt đang say ngủ vì mệt mỏi kia của hắn. Ngoài kia, có thể Trần Nguyên là một người vô cùng mạnh mẽ, nhưng đây đã là nhà của hắn, hắn sẽ mãi vô ưu vô lo khi ở bên nàng.
Mà Nguyễn Mai cũng vậy, chỉ cần được ở bên hắn, chỉ cần được ngắm nhìn lấy hắn thôi, nàng cũng cảm thấy vô cùng an toàn và hạnh phúc. Nàng nhìn lấy khuôn mặt của Trần Nguyên mà tự thì thầm với chính mình, “thiếp sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, chiếp sẽ không còn để chàng mãi lo lắng cho thiếp nữa, thiếp sẽ không cho ai chia cắt được chúng ta, dù đó có là ai đi chăng nữa”.
Tại một nơi xa xôi khác, trong vô tận hắc ám cùng sắc lạnh hàn khí. Nơi đây chính là một vùng rộng lớn cấm địa mà không có bất cứ ai dám đặt chân vào nơi này. Ngay giữa trung tâm của cấm địa này chính là một cung điện được làm bằng hàn băng ngàn vạn năm mà thành. Ngồi trên ghế cao lúc này một thanh ảnh mờ ảo sắc đó như máu huyết đang không ngừng lượn lờ lấy xung quanh đại điện đột nhiên bừng tĩnh.
Ánh mắt hắn lúc này vô cùng giận dữ khiến cho không gian bốn phía như muốn bị xé toạc cả ra. Lúc này một cánh tay chợt phất lên, cấp tốc những lỗ hổng không gian kia mới từ từ khép lại. Những lổ hổng không gian kia là vô cùng nguy hiểm, chúng nó có thể cắn nuốt bất kỳ một vật nào và xé toạc chúng ta thành trăm ngàn mảnh. Chỉ có những người vô cùng mạnh mẽ mới có thể thoát đi được những lỗ hổng không gian đấy.
Người phất tay kia chính là một bà lão đang ngồi ở phía dưới, bà lão lúc này nhận thấy như có điều bất thường, bà lõa nhíu mày hỏi,
“Bọn chúng tấn công?”
“Không phải”, thanh ảnh mờ hồ trên cao đáp.
“Vậy có chuyện gì mà khiến ngươi nổi giận như vậy?”, bà lão nghi ngờ hỏi.
“Ta đã liên hệ được với phân thân cuối cùng của ta, nhưng ta vẫn chưa tìm được vị trí chính xác của nó. Có một chút vấn đề nhỏ”, âm thanh lần nữa lạnh lùng đáp.
“Vấn đề nhỏ? Là vấn đề gì?”, bà lão nghi hoặc.
“Nó đã nảy sinh tình cảm, ta không hiểu vì sao ý chí lúc đầu của ta đã bị triệt tiêu”, âm thanh kia cũng không nghi ngờ đáp.
“Vậy thì rắc rối lớn, công pháp của ngươi tu luyện cấm kỵ chính là thất tình lục dục, nhưng nếu phân thân kia vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ có thể làm ảnh hưởng lớn đến tu vi của ngươi sau này”, bà lão kia cũng nhíu mày nói.
“Lúc trước ta đã bảo rồi, thiếu gì công pháp ngươi lại đi chọn cái công pháp đó mà tu luyện, ta nói là rủi ro cao mà ngươi lại không chịu nghe ta. Haiz… chỉ trách ta quá già rồi, lời nói đã không còn trọng lượng”, lúc này một bà lão ngồi đối diện phía bà lão kia lên tiếng.
Âm thanh kia nghe vậy thì cũng không nói gì cả. Đúng là lúc trước bà lão kia có ngăn cản hắn đừng có tu luyện loại công pháp này, bởi vì chúng rủi ro quá cao. Chia đến chín vạn, chín ngàn, chín trăm, chín mươi chín phân thân ra thay nhau tu luyện, sau đó từ từ hợp nhất lại thì tu vi sẽ cấp tốc tăng tiến. Nhưng phân thân quá nhiều làm sao có thể chăm sóc được hết, mà công pháp này lại còn cấm kỵ thất tình lục dục.
Đây chính là một rủi ro vô cùng lớn, nhưng vì kẻ thù đang ở trước mắt, hắn cũng không còn cách lựa chọn nào khác mà cắn răng đánh liều tu luyện. Chỉ có như thế thì mới có thể giúp hắn chiến thắng được kẻ thù. Nhưng giờ đây, phân thân cuối cùng lại xảy ra vấn đề, mà hắn lại không tìm được vị trí của phân thân kia nằm ở đâu mới là càng đau đầu. Hắn lúc này suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng,
“Các vị đừng lo lắng, ta sẽ sớm tìm ra phân thân kia thôi, chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra”
“Ngươi đi đâu tìm? Phật giới, Ma giới, Yêu giới, Thần giới, Tiên giới, hay là Nhân giới? Lại còn nói là mất bao lâu mới tìm được? mười vạn năm? Một ức năm? Haiz…”, bà lão đối diện kia than thở.
Nghe bà lão kia nói vậy thì bà lão còn lại và thanh ảnh huyết sắc kia cũng rơi vào trầm tư. Vũ trụ quá rộng lớn vô biên, đã chia thành Phật giới, Ma giới, Yêu giới, Thần giới, Tiên giới, Nhân giới chưa nói. Mà trong những giới ấy lại còn chia ra nhiều giới nhỏ hơn. Còn chưa kể Tiên giới và Nhân giới thì lại vô cùng rộng lớn.
Với cảnh giới gần ở đỉnh cao của bọn hắn giờ này, thần thức của bọn hắn cũng không thể toàn lực bao trùm hết toàn bộ những giới này. Chưa kể nhiều giới di biệt trong đó lại có khả năng tư ngăn chặn lấy thần thức của bọn hắn. Bọn hắn cũng không biết được hết trong những giới này phải chăng có những lão bất tử khác đang tồn tại hay không, lỡ đụng chạm vào cũng không phải là chuyện gì tốt lành.
“Haiz… cứ từ từ để đó ta tính”, âm thanh lạnh lùng kia lần nữa vang lên.
Hai lão đầu kia nghe vậy thì cũng không còn nói gì nữa. Sau lưng của bọn họ lúc này đột nhiên có một vết nứt không gian to lớn từ từ mở ra, chỉ một nháy mắt sau, thân ảnh cả hai người biến mất ngay phía sau những khe nứt không gian ấy. Những khe nứt không gian ấy không phải là những khe nứt không gian thông thường.
Những khe nứt kia dẫn lấy hai lão đầu đến một vùng không gian khác vô cùng đặc biệt. Đây chính là một vùng không gian đông kết, đông kết đến mức thời gian cũng sẽ bị ngưng đọng lại, chính vì thế mà tuổi thọ ngắn ngủi còn lại của bọn họ cũng không còn bị rửa trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.