Đại Việt Chúa Tể

Chương 77: Suy đoán

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

“Hahaha… không có việc gì phải lo, để ta nói với gì một tiếng là được. Đảm bảo gì sẽ không làm gì ngươi cả”, Trần Nguyên vẫn vẻ mặt gian xảo mà nhìn lấy Trần Vương nói.

“Thôi thôi, bỏ đi, ta chẳng muốn chết sớm đâu. À, bọn Dạ Lang kia thế nào rồi?”, Trần Vương lúc này tò mò kết quả của đám Dạ Lang kia.

“Giết sạch rồi, chúng ta cũng đã cắt đầu tên Độc Cẩu kia đem đến bộ lạc Điền Việt cũ của chúng ta để tế bái những người thân đã mất rồi”, Trần Nguyên trầm ngâm đáp.

“Uhm… vậy là ta cũng an tâm rồi. Hy vọng mọi người trên trời có linh thiêng thấy được cảnh chúng ta đã trả thù cho bọn họ”, Trần Vương lúc này cũng nhìn lên bầu trời mà cảm khái.

“Ta đã tạm cho người trú đóng tại địa điểm bộ lạc Dạ Lang kia, từ nay về sau nó được gọi là Trửa Khạm thành. Đó sẽ là nơi chúng ta giao dịch với bọn Khựa kia, kéo bọn chúng càng xa nơi này ra càng tốt cho chúng ta. Ngươi xem sắp xếp người qua đó hỗ trợ bọn hắn đi, ở nơi đó cũng cần phải có người khéo léo ăn nói để tiến hành làm việc với bọn Khựa kia nữa. Ngươi thấy ai có được khả năng này không?”, Trần Nguyên vừa tiếp tục tiến lên vừa nói.

“Nếu vừa ăn nói khéo léo lại vừa có thể có năng lực lãnh đạo đám người trú đóng ở đây thì ta nghĩ Trần Long tên kia có thể làm được. Hắn không giống như cha hắn, hắn bây giờ đã hợp lại với ba tên Trần Tô, Bùi Chân cùng Đại Bảo kia thành một nhóm chuyên đi phá hoại, bọn hắn chuyên gia đi lén nhìn trộm con gái người ta tắm. Cũng do tên Trần Tô cầm đầu chứ không ai khác. Đi theo mấy tên kia nhiều đâm ra miệng mồm của hắn cũng càng ngày càng khôn khéo hẳn ra”, Trần Vương vừa nói vừa chửi lấy mấy cái tên kia.

“Trần Long à? Nếu ngươi đã đề cử thì ta cũng tin tưởng, ngươi cứ truyền lệnh của ta để hắn đến đó trú đóng đi. Bọn chúng hợp thành một nhóm à? Cũng hay đấy! Hèn gì lúc này ta hỏi lấy Đại Bảo tên kia, thì hắn không tiếc lời mà tưng bốc lấy tên Trần Tô kia, hóa ra là cùng một giuộc. Hahaha…”, Trần Nguyên nghĩ đến mấy tên này thì cũng không nhịn được mà bật cười.

“Bọn chúng còn tự xưng là Bộ Tứ Thần Sầu cái quái gì đấy nữa chứ, làm ta đau hến cả đầu”, Trần Vương tức giận mà nói.

“Kệ bọn chúng đi, tuổi trẻ mà, trẻ không chơi già đổ đốn. Mà tên Trần Tô kia đã quay trở về chưa?”, Trần Nguyên cười nói.

“Hắn còn chưa thấy tăm hơi đâu cả, không biết chết đi nơi đâu rồi. Mà tên kia chạy nhanh như chó vậy thì làm sao có ai bắt được hắn chứ, chắc là lại chui đi đầu nhìn trộm con gái người ta tắm nữa rồi”, nhắc đến Trần Tô thì Trần Vương lúc này cũng có chút lo lắng.

“Hắn không có việc gì đâu, bản lĩnh của hắn ta biết mà, ngươi cũng đừng lo lắng quá. Hắn cũng đã trưởng thành rồi, có nhiều chuyện ngươi cũng không thể thay hắn gánh vác được. Phải đến hắn gánh vác càng nhiều chuyện thì hắn mới càng trưởng thành hơn được. Vấn đề khai thác tài nguyên bữa giờ có vấn đề gì không, bên Đại Man có tin tức gì không?”, Trần Nguyên nói.



“Vấn đề khai thác tài nguyên của chúng ta cũng vô cùng thuận lợi, không hề gặp bất kỳ khó khăn nào cả. Mà bên Đại Man thành tạm cũng đã xây dựng xong, bọn hắn cũng phối hợp với đám người của Trần Tô đang tiến hành âm thầm mở rộng thôn tính lấy những bộ lạc khác”, Trần Vương đáp.

“Bộ lạc Miên Việt kia thì thế nào? Chúng không có động tĩnh gì khác chứ?”, Trần Nguyên tiếp tục truy hỏi.

“Theo tin tức từ đám người của Trần Tô báo về thì bọn chúng hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu xuất hiện của bọn Khựa. Chỉ có điều là đám Đại Ngạc kia thì xuất hiện vấn đề, theo tin tức ta nhận được thì đám người của Trần Tô từng thấy có một lần bọn Khựa xuất hiện ở trong bộ lạc của bọn chúng”, Trần Vương báo cáo.

“Lần trước ta cũng đã truy hỏi Đại Man về vấn đề này, hắn đã nói cho ta biết là bọn Đại Ngạc kia có một bộ lạc lớn khác trợ giúp. Theo như hắn nói, bộ lạc kia có thể là bộ lạc lớn từng là kẻ thù của bộ lạc An Ngư kia, đó chính là bộ lạc Mãnh Long. Đó cũng chỉ là ta suy đoán, không trừ trường hợp còn có bộ lạc khác giúp đỡ bọn Đại Ngạc.

Nhưng đã thấy có dấu hiệu xuất hiện bọn Khựa trong bộ lạc Đại Ngạc, điều đó chứng tỏ bộ lạc Đại Ngạc đã thần phục lấy bọn Khựa, mà cũng có thể bộ lạc đang giúp đỡ lấy bọn Đại Ngạc kia cũng đã thần phục bọn Khựa. Nếu đằng sau lưng bọn Đại Ngạc chính là bộ lạc Mãnh Long thì tạm thời chúng ta không thể động vào bọn chúng được.

Nếu ta đoán không lầm, bọn hắn cũng sẽ tăng cường mở rộng địa bàn, đi tìm kiếm và thần phục các bộ lạc khác. Nếu gặp được bọn chúng, thấy đánh giết được thì đánh giết, còn không đánh giết được thì bỏ chạy. Nhưng phải nhớ kỹ là phải giả dạng giống như những man dân khác, chỉ mang áo quần được làm từ vỏ cây hoặc lá cây, còn vũ khí thì sử dụng rìu đá.

Để bọn chúng không nhận ra được là có một bộ lạc khác lớn mạnh hơn bọn chúng đang ở hướng này. Nếu cho bọn chúng thấy được có mối nguy hiểm, bọn hắn chắc chắn sẽ tập trung rất nhiều binh lực mà tổ chức càn quét về hướng này. Điều đó sẽ không có lợi cho chúng ta vào lúc này.

Cái chúng ta cần bây giờ là bí mật khai thác được càng nhiều khoáng sản mang về càng tốt. Có nhiều khoáng sản thì chúng ta mới có thể chế tạo ra được nhiều trang thiết bị hơn được. Có được trang thiết bị tốt thì chúng ta mới có được nhiều hơn cơ hội để chiến thắng bọn chúng. Ngươi nhớ truyền tin này đến Đại Man cho ta, để cho hắn nắm đại cục làm trọng”, Trần Nguyên vừa phân tích vừa phân phó cho Trần Vương.

“Cái này ta đã hiểu, ta sẽ cấp tốc truyền tin đến cho đám người Đại Man để bọn hắn không được hành động lỗ mãng”, Trần Vương cũng nghiêm túc đáp.

“Bây giờ chúng ta đang ở trong một cuộc chiến âm thầm tranh giành địa bàn với bọn Khựa kia. Làm càng nhanh chóng và càng bí mật thì sẽ càng có lợi cho chúng ta. Lần này ta có mang theo về một người tên Trấn Thiên. Tên này tính tình quật cường, nhìn dáng người ta đoán hắn tương lai cũng sẽ là một tên tướng giỏi. Ngươi chú trọng đào tạo hắn một chút”, Trần Nguyên nói.



“Trấn Thiên à? Tên nghe bá khí thế. Được rồi, ta sẽ để ý tới hắn”, Trần Vương gật gù đáp.

“Lần này mấy con ngựa ta mang về được, ngươi xem làm việc với Bộ trưởn kinh tế thu xếp bọn chúng, cho chúng phối giống được với mấy con ngựa kia của chúng ta thì càng tốt. Chúng ta cần sớm ưu tiên phát triển đàn ngựa này, những con ngựa này vô cùng có ích đối với chúng ta. Chúng nó vừa có thể kéo phương tiện di chuyển, có thể kéo hàng và quan trọng là chúng cũng rất quan trọng trong quân đội của chúng ta. Có được bọn chúng thì thực lực quân đội của chúng ta sẽ được nâng cao thêm một bậc”, Trần Nguyên lúc này mới nhớ tới mấy con ngựa.

“Mấy con ngựa ấy cứ để ta sắp xếp. Những con ngựa của chúng ta lúc trước cũng đã được thuần hóa hơn phân nữa rồi, mà trong đó cũng đa phần là ngựa cái, rất phù hợp để cho chúng phối giống”, Trần Vương sảng khoái đồng ý nói.

“Lần này chúng ta không những giết sạch bọn Dạ Lang, chúng ta con chiếm được mấy mỏ khoáng sản của chúng. Ta đã cử người của chúng ta ở Trửa Khạm thành đi tiếp nhận lấy bọn chúng. Tuy nhiên những người đang khai thác trong những mỏ này đa phần là những người bị bọn Dạ Lang bắt ép làm việc.

Ngươi đi sắp xếp làm việc lại với họ, nếu họ đồng ý thì cho bọn họ thần phục chúng ta. Sau đó ngươi lại phân công người đi thay phiên nhau tiếp tục công việc khai thác như những mỏ khoáng sản trước. Trước khi bắt đầu xây tường thành thì ngươi cứ tập trung người ưu tiên cho khai thác khoáng sản càng nhiều khoáng sản càng tốt cho ta”, Trần Nguyên nhắc nhở.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ sớm cho người đi sắp xếp những chuyện này”, Trần Vương nghe Trần Nguyên nhắc nhở thì cũng gật gật đầu đồng ý.

Nói đến chuyện này, Trần Nguyên cũng không thể không lưu tâm được. Đối với việc khai thác khoáng sản là vô cùng nặng nhọc, nếu bắt ép không phải là không được, nhưng nếu tiếp tục lâu dài sẽ kéo theo vô số hệ lụy không tốt. Mà Trần Nguyên cũng không muốn đi bốc lột người khác làm việc cho mình. Bất chấp thủ đoạn để thu lợi về cho mình thì hắn không thể làm được, đặc biệt là đối với những người yếu đuối hơn hắn.

Trần Nguyên muốn mọi người được trả công rõ ràng, người làm nhiều thì được hưởng nhiều, người làm ít thì được hưởng ít, thậm chí là bị trách phạt. Có như thế thì mọi người mới có thể tranh đua nhau làm việc, có tranh đua nhau làm việc thì đất nước mới càng nhanh phát triển được. Dân có giàu thì Nước mới mạnh, mà Nước có mạnh thì mới có thể bảo vệ được Nhân Dân.

Trần Nguyên cũng có thời gian suy nghĩ về chế độ tư bản hay là chế độ xã hội chủ nghĩa, hay là nên áp dụng chế độ phong kiến tập quyền ở đất nước của hắn. Để chọn được một hướng đi phù hợp không phải là dễ, có thể hiện tại thấy phù hợp, nhưng chưa chắc tương lai đã là phù hợp. Bởi tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào con người quá nhiều.

Nên tạm thời Trần Nguyên cũng gác lại vấn đề này không suy nghĩ nữa. Hiện tại còn nhiều vấn đề khác quan trọng hơn cần hắn phải giải quyết. Cũng như chuyện nhân công đào mỏ kia, nếu như xử lý không tốt thì sẽ dẫn đến việc sau này không còn ai dám đi đào mỏ nữa. Lúc người ta chưa có tư duy thì khác, nhưng lúc người ta đã có tư duy rồi thì phải lại càng khác.

“Ngươi cũng sắp xếp, chỉnh sửa lại tăng mức lương của những người đào mỏ lên cho ta. Sau này mức lương cũng phải tùy vào từng công việc nặng nhẹ mà quy định, nhắn lại với Bộ trưởng kinh tế vậy cho ta. Tuyệt đối đừng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy mình thiệt thòi hơn so với người khác”, Trần Nguyên nhíu mày nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook