Đại Việt Minh Môn

Chương 21: Mộ Quan Ông

Việt Ngữ Văn Đàn

14/11/2019

Trần Quân bước chân chắc chắn, mỗi một bước đều cực kỳ cẩn trọng, mặc dù có đèn pin nhưng càng đi xuống không gian càng trở nên lạnh lẽo tối tăm, ở đây chỉ có duy nhất bóng đêm, Trần Quân tựa hồ trở thành người khiếm thị, mọi hoạt động của hắn lúc này đều dựa theo quán tính.

Ở độ sâu đủ lớn, không khí bão hoà đến mức hoá thành một tấm màn ngăn, cản lại gần như toàn bộ ánh sáng, vì đề phòng nguy hiểm cho nên cứ bước xuống vài bước Trần Quân lại đốt cháy một tờ linh phù, môi trường yếm khí tự nhiên không thể dùng đến lửa thường mà phải vận dụng nội hoả.

Linh phù bốc cháy phát ra ánh lửa màu xanh nhạt lập loè tựa ma trơi, tuy nhiên cũng không duy trì được lâu, sau 10 phút Trần Quân đã đốt cháy hơn 100 tờ, tất cả là công sức trưa nay hắn miệt mài ngồi vẽ.

“Không biết còn sâu bao nhiêu?” Trần Quân lẩm bẩm nói thầm, trong lòng bắt đầu dậy sóng, con người là như vậy, bất kỳ ai đều có nỗi sợ vô hình đối với bóng tối.

Lúc này thế giới bên ngoài mặt trăng đã lên, là một vầng Huyết Nguyệt đỏ lòm như máu, bốn phía chân trời ráng hồng vần vũ hoá thành biển lửa quay cuồng, Huyết Nguyệt cực ít khi xuất hiện nhưng mỗi lần hiện thế đều nhất định đem tới tai ương.

Cha mẹ Trần Quân vì lo lắng cho con trai mà tự mình đi tới nghĩa địa, ở cùng đám người, căng thẳng nhìn vào bên trong Mộ Quan Ông, thi thoảng lại nhìn xem Huyết Nguyệt dữ tợn treo ngược bầu trời, ai nấy đều bàng hoàng, lo lắng, đáy lòng âm thầm cầu nguyện.

Trên Thiên Cấm Sơn, Trần Toàn đạo nhân sau khi nhận được tin nhắn của Trần Quân thì vẻ mặt lập tức ngưng trọng, chau mày quan trắc thiên địa:” Tháng 8 ngày 15.. Chí âm..” Trần Toàn đạo nhân lầm bầm nói nhỏ, lấy điện thoại gọi lại cho Trần Quân mấy lần nhưng đều vô dụng.

“Thằng nhóc này đúng là tuổi trẻ gan lớn.. Mộ Quan Ông ngay cả ta cũng không dám tuỳ tiện xông vào, hắn lại đi vào tìm chết, nếu đã lỡ như vậy, phải nhìn xem số mệnh của hắn rồi!” Đạo nhân vuốt chòm râu nhọn chép miệng nói thầm, muốn bấm đốt ngón tay dự hung đoán cát nhưng lại thôi, số mệnh Trần Quân hắn không đoán được.

Lúc này ở bên trong địa mộ Trần Quân vẫn kiên trì, âm khí thời điểm hiện tại đã đạt đến một cái mức độ kinh người, hô hấp vô cùng khó khăn, tựa hồ đang xuống địa ngục dạo chơi Uổng Tử Thành vậy, nơi đây hoàn toàn không phải là địa phương dành cho người sống.

Trần Quân không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì phát sinh ở xung quanh, nhưng nếu như nhìn thấy hắn hẳn sẽ phải khiếp sợ, bên cạnh chỉ cách mấy bước chân một con Bạch Mao Cương Thi đang ngửa đầu lên trời để cho những giọt nước hiếm hoi từ thạch nhũ nhỏ xuống rơi thẳng vào cổ họng.

Cương thi này sinh tiền là nữ, màu da đen cháy, cả người khô quắt, thân mặc một bộ y phục cung trang màu hồng phấn, mặc dù niên đại có lẽ đã rất lâu đời nhưng gần như vẫn được bảo lưu nguyên vẹn, Cương Thi ngửa đầu uống nước cũng để cho dòi bọ từ thất khiếu đùn nhau chui lên rơi hết ra bên ngoài.

Lát sau lại có mấy con chuột cống lông thưa kéo nhau chạy tới ăn lấy ăn để đám dòi bọ đang quằn quại, chuột này sống ở âm sào hiển nhiên đã sớm thành tinh, mắt đỏ răng dài, tiếng kêu quái lạ, con nào con nấy đều lớn như bắp chân người trưởng thành.

Chuột tinh ăn hết dòi bọ tựa hồ còn chưa đã thèm léo nhéo gọi nhau gặm luôn chân của nữ cương thi, mặc cho đám chuột hung hăng quấy phá nữ cương thi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, kiên trì hứng nước.



Tí tách.. Tí tách!

Trần Quân căng mắt nhìn mấy chục vệt ánh sáng đỏ đang không ngừng bay qua bay lại, xem hình dáng tựa hồ rất giống với loại bóng đèn quả ớt thường đặt trên gian thờ, sau đó là một loạt tiếng kêu “ Chít chít” chói tai.

Trần Quân bỗng nhiên hét lên một tiếng đau đớn, ngón cái chân phải không hiểu tại sao tự nhiên buốt nhói vô cùng, đưa tay kiểm tra, bàn tay chạm vào một thứ chất lỏng sền sệt, ngửi ra mới biết là máu.

Đám chuột tinh đuổi nhau chạy vòng vòng, một vài con tựa hồ không biết sợ là gì, nghiêng đầu thèm thuồng nhìn nhân loại trước mặt, bọn chúng cảm thấy máu nhân loại thực sự rất thơm ngon.

Một con chuột đực cụt đuôi sau khi nhấp nháy cặp mắt đỏ rực bỗng nhiên ré lên một tiếng, lao tới cắn phập vào bắp chân Trần Quân, cứ như vậy ngấu nghiến ngậm chặt, chết cũng không chịu buông.

Đau buốt, đau buốt không gì sánh được, loài chuột này sống ở nơi âm hàn, trong dịch vị có chứa kịch độc, hơn nữa hàm răng vô cùng sắc nhọn một khi tạo thành vết thương tuyệt sẽ không cầm máu, nạn nhân cứ như vậy mất máu cho đến chết.

May mắn Trần Quân là Tu Tiên Giả.

Ngay lập phong bế huyệt vị không cho máu tuần hoàn xuống chân, càng dùng linh khí trong thể nội triệt tiêu độc tố, Trần Quân ôm chân ngồi xuống, đau đớn muốn khóc, con chuột kia vẫn lỳ lợm cắn chặt tham lam hút lấy hút để máu tươi ướt nhẹp bên ngoài da thịt.

Linh khí hoá kiếm, một chỉ trực tiếp đánh nổ đầu chuột tinh, máu thịt be bét.

Đám chuột này tự nhiên có linh trí, nhìn thấy đồng loại bị đánh nổ liền lập tức cong đuôi bỏ chạy.

Trần Quân trị thương hơn 10 phút, 10 phút sau miệng vết thương kéo da non một cách thần kỳ, cơ địa của Tu Tiên Giả vượt xa người phàm.

Mang theo vẻ mặt nhăn nhó tiếp tục lần mò đi xuống, Trần Quân không biết được mình vừa mới đi ngang qua mặt một con Cương Thi, không phải hắn không tinh tường mà âm sào âm khí quá nồng càng hỗn tạp vô số uế khí, khiến cho khứu giác tạm thời mất đi tác dụng.

Bước qua bậc cấp cuối cùng Trần Quân biết mình đã chính thức đặt chân vào địa mộ rồi, không còn dốc đứng, phía trước là một đường bằng phẳng, Trần Quân nhìn thấy ở rất xa lay lắt mấy điểm sáng nhỏ, địa mộ này to lớn hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, có thể nói là mê cung trong lòng đất, ngày xưa xây dựng nên hiển nhiên cũng không phải chuyện một hai năm.

Trần Quân dùng pháp lực đốt cháy linh khí tạo thành một quả hoả cầu, phạm vi sáng tỏ có hạn, chỉ nhìn được tầm một mét xung quanh cơ thể, trên đầu thạch nhũ phản chiếu, hồi quang muôn hình vạn trạng sắc thái, để cho địa mộ bất giác trở nên lộng lẫy một cách kinh người, tuy nhiên Trần Quân không có tâm trí ngắm cảnh, thời khắc chính thức bước vào địa mộ trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận lửa nóng.



Địa mộ này cũng là cổ mộ, mà cổ mộ thông thường ẩn chứa đầy rẫy nguy cơ, đơn giản nhất chính là bẫy rập, sai đường một bước coi như bỏ mạng.

Tuy nhiên ý hắn đã quyết, Trần Quân vội vàng đẩy nhanh cước bộ tránh thời gian kéo dài hao tổn linh lực, lấy một đường thẳng làm quỹ đạo.

Lúc này ở bên ngoài địa mộ bởi vì chờ đợi quá lâu mọi người đều trở nên sốt rột, cha nuôi hắn cùng với chú Tư cắn răng đánh liều đi tới phía trước địa môn thay nhau gọi lớn.

Không có tiếng đáp trả chỉ có thanh âm lạnh lẽo liên tiếp vọng hồi, Trần Quân tựa hồ rơi vào một cái hũ, tìm không được, nhìn không thấy.

Mẹ hắn bởi vì lo lắng, âm thầm gọi cho đội cứu hộ, rất nhanh, chỉ hơn 15 phút sau một chiếc xe cứu hộ hú còi inh ỏi chạy thẳng vào nghĩa địa.

12 nhân viên cứu hộ chia làm bốn nhóm lần lượt đi xuống địa mộ, tiếp theo một chiếc xe quân dụng cũng lặng lẽ tiến vào.

Xuống xe là một người đàn ông trung niên phương phi vạm vỡ, thân mặc quân phục công an nhân dân, quân hàm thiếu tá.

“Chú Tư! Có chuyện gì? Là ai cả gan đi vào Mộ Quan Ông? “ Trung niên nhân vừa mới xuống xe liền đi tới trước mặt mọi người, biểu tình sốt sắng, trịch thượng quát hỏi.

“ Chào đội trưởng.. Xuống dưới là một vị pháp sư?” Chú Tư khẽ khom người, dùng tâm thế kẻ bề dưới run run đáp lời.

“ Ai cho phép các người? Có biết hay không đây là mộ phần tổ tiên nhà họ Lê chúng tôi.. Xâm phạm mộ phần là tội gì? Pháp sư kia từ đâu tới.. Do ai mời?” Trung niên nhân sầm mặt, lớn lối hăm doạ.

“ Tối hôm qua trong thôn có quỷ, mọi người nghi ngờ con quỷ kia trốn bên dưới Mộ Quan Ông!” Chú Tư nhỏ nhẹ phân trần, là bá tánh bình thường không muốn cùng kẻ có quyền tranh cãi.

Mộ này thực sự không phải của tổ tiên của nhà hắn, mấy chục năm giành giật tranh quyền hương khói không biết là vì âm mưu gì.

“ Quỷ? Các người mới là quỷ!” Nói xong cũng hấp tấp chạy vào địa môn, lát sau mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Minh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook