Chương 22: Nguy cơ chí mạng
Việt Ngữ Văn Đàn
14/11/2019
Trần Quân hướng nguồn sáng bước nhanh, trong bóng tối cô tịch khiếp
người này lấy nó làm thứ duy nhất để bấu víu, tựa hồ một chiếc thuyền cô độc bị bão biển vùi dập nhìn thấy trước mắt một ngọn hải đăng sáng tỏ.
Hơn 30 phút sau rốt cuộc Trần Quân cũng đến được địa phương phát ra ánh sáng, là ba cây trường minh đăng thật lớn treo cao, trường minh đăng này không biết lấy vật liệu gì làm chất cháy, chỉ thấy ánh lửa màu tím nhạt, cơ hồ thắp sáng tại đó không biết qua bao nhiêu năm tháng, ngay cả vị khói bốc lên cũng phảng phất mùi tuyên cổ.
Ngọn lửa trước sau thẳng tắp mặc cho âm phong từng trận quét qua, hình dung như một cây đèn trời tuế nguyệt bất biến.
Nương theo ánh sáng bàng bạc phát ra từ ba cây trường minh đăng có thể nhìn thấy địa mộ này thực chất là một cái thạch động khổng lồ, cao ngoài 20 mét, rộng lớn không biết bao nhiêu, bên trên phủ kín thạch nhũ đá vôi đan xen với vô số tinh thể lập phương đẹp mắt, tinh thể tự hành phát sáng lấp lánh hào quang, vừa nhìn liền mường tượng đến tinh không mênh mông sao trời vô tận.
Bốn phía thạch động, những nơi mà trường minh đăng có thể chiếu tới, căng mắt nhìn đều là hình vẽ khắc chìm trên đá, muôn hình vạn trạng bích hoạ miêu tả muôn hình vạn sắc thái cảnh vật thế gian, tựa hồ một cuốn hồi ký kể về cuộc đời của chính chủ nhân khu địa mộ này.
Có sông núi cảnh vật ở bên trong một bức Sơn Hà Đồ, có binh đao súng đạn, khói lửa máu tanh trong Loạn Thế Đồ, có Đại Bằng giương cánh bễ nghễ sơn lâm trong Bách Thú Đồ.. Có ái tình, có nhục dục, có thống hận, có gào thét, có mãn nguyện, có cả bi ai giây phút cuối đời.. Hết thảy đều có.
Trần Quân rùng mình, thế giới quan của hắn hôm nay hoàn toàn thay đổi, nếu xem Vạn Lý Trường Thành là công trình vĩ đại nhất Trung Hoa thì mộ địa này phải là công trình cầu kỳ, tỉ mỉ nhất.
Thậm chí có một bức bích hoạ liền mạch kéo dài tận mấy trăm mét, điều làm cho Trần Quân khiếp sợ là bức bích hoạ này miêu tả một cách vô cùng chi tiết về cuộc đời của một con Cửu Sát Cương Thi.
Bức hoạ đầu tiên vẽ một vị nam nhân giáp trụ oai dũng thần võ khí thế nuốt chửng thiên hà, nam nhân chinh chiến đạp lên binh đao khói lửa, khi chết da ngựa bọc thây.
Thây nằm tại chiến trường vùi ba tấc đất, sau tuế nguyệt, bỗng nhiên một ngày thức tỉnh đi ra, vừa hiện thế liền mang theo bi thống mang theo gào thét một đời.. Giết người đầu tiên.
Trên trán hiện lên một tinh điểm.. Hoá thân Nhất Sát Cương Thi.
Giết người thứ hai.. Hút sạch tinh phách.
Giết người thứ ba nhai sống, luyện hồn.
Cho đến người thứ chín lại độ qua cửu cửu thi kiếp, trở thành nhân gian truyền thuyết tồn tại vô địch Cửu Sát Cương Thi.
Hoành tảo thiên hạ, lật nháo phong vân mãi cho đến ngày hắn bị người ta một kiếm giết chết, là một nam nhân từ trên trời bước xuống, quanh thân có hào quang màu vàng chiếu rọi, tôn nghiêm chí cao tựa hồ Thần Tiên hạ phàm.
Oán khí của hắn, sát niệm của hắn không chịu tiêu tán mà hoá thành Cửu Sắc Nhất Diệp Liên, lại bị nam nhân kia phong ấn bên trong một huyệt động sâu dưới lòng đất, từ đó biến mất khỏi thế gian.
Trần Quân như được tận mắt nhìn xem một bộ phim chân thực, hắn là khán giả duy nhất.
Lại có một vị quan lớn bị hôn quân bức tử, gia quyến biết khó bề thoát khỏi cơn Đế nộ cho nên đồng tâm tống táng chết cùng.. Gào thét, thống giận, nức nở, bi ai.. Bức tranh kết thúc bằng bóng tối tĩnh mịch đến đáng sợ.
Trần Quân say sưa nhìn ngắm, say sưa hình dung, bỗng nhiên lúc này một tiếng gầm sắc lạnh vang lên kéo hắn trở về với thế giới thực tại.
“Rống”.
Một trận âm phong nháy mắt dâng trào, âm khí dữ dội hoá thành từng cơn bão táp nhấc lên tiếng vang oanh minh, lãnh khí đi trước hướng vị trí Trần Quân cuốn tới.
Trần Quân rùng mình, trong ánh mắt hàn mang chợt hiện, đồng thời dưới chân khẽ động thân hình thuận tiện lật người tránh né, động tác tựa Thanh Loan vỗ cánh, ưu nhã vô cùng, dễ dàng tránh thoát đạo gió xoáy âm lãnh bất ngờ tập kích, thời điểm đạp xuống mặt đất tu vi cuồn cuộn vận chuyển, linh mang phủ quanh cơ thể, căng mắt nhìn phía xa xa.
Rống.
Loang lổ tia sáng, sương mù nhàn nhạt tự động tách ra để cho âm khí cuồn cuộn tiến vào, khoảng không phía trước kịch liệt biến động tựa hồ một con mắt lớn muốn thức tỉnh mở ra, từng tiếng gầm sắc lạnh không ngừng ma sát màng nhĩ Trần Quân để cho hắn hoảng hồn lùi lại, toàn thân nổi da gà.
Tiếng gào thét càng lúc càng gần ở trong thạch động oanh minh vang dội tựa như mang chuông đánh vào phòng kín, đối phương hình như cũng không muốn che dấu, sau khi âm khí tán một bóng người loạng choạng bước ra khỏi khe hở sương mù xuất hiện trong tầm mắt Trần Quân.
“ Là Cương Thi? Không phải.. Là người!”
Trần Quân không khỏi sững sờ, thanh âm bên tai mặc dù thuộc về dã thú không có bất cứ thứ gì sắc thái, nhưng thân ảnh trước mắt thẳng tắp bước ra, động tác hết sức linh hoạt, rõ ràng là một người còn sống.
“ Không đúng!”
Trần Quân hít một hơi thật sâu, mở đồng tử đến cực hạn, ngóng nhìn, dáng dấp người đi tới để cho hắn không khỏi kinh hãi.
Một thân cơ thể phương phi vạm vỡ, mặc quân phục công an, không những vậy còn là quân hàm thiếu tá, trước ngực ghi rõ ràng số hiệu cùng tên tuổi.
Đối phương theo Trần Quân nhận định chắc chắn là người sống, nhưng quanh thân quỷ khí âm u, có một loại cảm giác hung linh áp bách.. Người nhưng tuyệt không phải người.. Càng không phải Hoạt Tử Nhân.. Không phải yêu, không phải Tà Linh.. Không giống với bất kỳ hình thái tồn tại ngoài sinh mệnh nào Trần Quân đã từng gặp qua.
“Đây...Là quái vật gì?” Trần Quân kinh nghi bất định, thảng thốt nói, bằng vào kiến thức của hắn vậy mà không thể nhìn ra.
Đối phương hiển nhiên chưa chết, từng hơi thở đều tản ra khí tức sinh mệnh, thậm chí khuôn ngực phập phồng chứng tỏ trái tim vẫn còn hoạt động, tuy nhiên quỷ khí ngập trời bốc lên lại có một cỗ mùi hôi nặng nề quanh thân phát tán, tựa hồ thịt người phân huỷ vậy.
Bỗng nhiên quỷ khí cuồn cuộn hội tụ hoá thành một bộ trường bào màu đen, phủ lên trang phục quân nhân, trên mặt tơ máu ngang dọc tạo hình vô số hoa văn kỳ dị.
Tồn tại này Trần Quân không biết phải gọi là cái gì cho đúng, nhưng vừa tới liền mang theo khí tức kinh khủng, uy áp ngập trời tán phát để cho không trung vặn vẹo .
Trần Quân liên tục lùi lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết, hắn tự cảm thấy bản thân mình tuyệt không phải là đối thủ.
Trong lúc nhất thời cả thạch động bỗng hoá thành một mảnh âm u tử khí Ma Ngục, bóng người vẻn vẹn đứng ở đó trước sau không nhúc nhích lại để cho Trần Quân thấy được sa mạc hoang dại nóng bức khô cằn, thấy được từng bộ xương trắng mục nát chất cao thành núi, thậm chí nghe được tiếng quạ đen thê lương gào thét.
Trần Quân biết lần đối mặt này là trong đời hắn hiếm hoi nhất nguy cơ chí mạng, đối phương đến hoàn toàn không mang theo thiện ý, không mang theo bất kỳ một tia tình cảm con người nào.
Tuy nhiên Trần Quân là Tu Tiên Giả, chân đi ngược lối thế nhân, miệng hát bài ca nghịch hành, không phải kẻ ham sống sợ chết để vừa thấy nguy cơ là bỏ chạy, mặc cho đối phương có là thứ gì đi chăng nữa, nếu như đe doạ đến an nguy, hắn cũng nhất định sẽ đánh một trận.
Trong cơ thể tu vi âm thầm vận chuyển, Luyện Khí trung kỳ khí tức tuỳ tiện bộc phát nhấc lên khí tràng hoá thành gió lốc quay cuồng, Trần Quân đăm chiêu nhìn đối phương, lại nhìn ba ngọn trường minh đăng treo ngược.. Bước đường này đã không thể lùi lại, chỉ còn cách đi một tấc tính hai tấc mà thôi.
Thời điểm này đối phương bỗng nhiên ngẩng cao đầu, mở ra hai mắt, trong mắt có huyết mang chiếu rọi, ma khí nổ tung nhấc lên phong vân vần vũ, áo bào bay múa, hướng Trần Quân chậm rãi bước tới, mỗi một bước chân đều mang theo kinh khủng trọng lực để cho mặt đất ầm vang chấn động, sát khí đi trước quét ngang, hoá thành một cơn bão táp, mà Trần Quân là kẻ đứng giữa cơn bão táp đó.. Một chiếc thuyền cô độc.
Cảm nhận được sát khí, Trần Quân xiết chặt nắm đấm, đấu chí bốc lên đỉnh đầu, mở miệng gằn lớn:” Tới..!”.
Hơn 30 phút sau rốt cuộc Trần Quân cũng đến được địa phương phát ra ánh sáng, là ba cây trường minh đăng thật lớn treo cao, trường minh đăng này không biết lấy vật liệu gì làm chất cháy, chỉ thấy ánh lửa màu tím nhạt, cơ hồ thắp sáng tại đó không biết qua bao nhiêu năm tháng, ngay cả vị khói bốc lên cũng phảng phất mùi tuyên cổ.
Ngọn lửa trước sau thẳng tắp mặc cho âm phong từng trận quét qua, hình dung như một cây đèn trời tuế nguyệt bất biến.
Nương theo ánh sáng bàng bạc phát ra từ ba cây trường minh đăng có thể nhìn thấy địa mộ này thực chất là một cái thạch động khổng lồ, cao ngoài 20 mét, rộng lớn không biết bao nhiêu, bên trên phủ kín thạch nhũ đá vôi đan xen với vô số tinh thể lập phương đẹp mắt, tinh thể tự hành phát sáng lấp lánh hào quang, vừa nhìn liền mường tượng đến tinh không mênh mông sao trời vô tận.
Bốn phía thạch động, những nơi mà trường minh đăng có thể chiếu tới, căng mắt nhìn đều là hình vẽ khắc chìm trên đá, muôn hình vạn trạng bích hoạ miêu tả muôn hình vạn sắc thái cảnh vật thế gian, tựa hồ một cuốn hồi ký kể về cuộc đời của chính chủ nhân khu địa mộ này.
Có sông núi cảnh vật ở bên trong một bức Sơn Hà Đồ, có binh đao súng đạn, khói lửa máu tanh trong Loạn Thế Đồ, có Đại Bằng giương cánh bễ nghễ sơn lâm trong Bách Thú Đồ.. Có ái tình, có nhục dục, có thống hận, có gào thét, có mãn nguyện, có cả bi ai giây phút cuối đời.. Hết thảy đều có.
Trần Quân rùng mình, thế giới quan của hắn hôm nay hoàn toàn thay đổi, nếu xem Vạn Lý Trường Thành là công trình vĩ đại nhất Trung Hoa thì mộ địa này phải là công trình cầu kỳ, tỉ mỉ nhất.
Thậm chí có một bức bích hoạ liền mạch kéo dài tận mấy trăm mét, điều làm cho Trần Quân khiếp sợ là bức bích hoạ này miêu tả một cách vô cùng chi tiết về cuộc đời của một con Cửu Sát Cương Thi.
Bức hoạ đầu tiên vẽ một vị nam nhân giáp trụ oai dũng thần võ khí thế nuốt chửng thiên hà, nam nhân chinh chiến đạp lên binh đao khói lửa, khi chết da ngựa bọc thây.
Thây nằm tại chiến trường vùi ba tấc đất, sau tuế nguyệt, bỗng nhiên một ngày thức tỉnh đi ra, vừa hiện thế liền mang theo bi thống mang theo gào thét một đời.. Giết người đầu tiên.
Trên trán hiện lên một tinh điểm.. Hoá thân Nhất Sát Cương Thi.
Giết người thứ hai.. Hút sạch tinh phách.
Giết người thứ ba nhai sống, luyện hồn.
Cho đến người thứ chín lại độ qua cửu cửu thi kiếp, trở thành nhân gian truyền thuyết tồn tại vô địch Cửu Sát Cương Thi.
Hoành tảo thiên hạ, lật nháo phong vân mãi cho đến ngày hắn bị người ta một kiếm giết chết, là một nam nhân từ trên trời bước xuống, quanh thân có hào quang màu vàng chiếu rọi, tôn nghiêm chí cao tựa hồ Thần Tiên hạ phàm.
Oán khí của hắn, sát niệm của hắn không chịu tiêu tán mà hoá thành Cửu Sắc Nhất Diệp Liên, lại bị nam nhân kia phong ấn bên trong một huyệt động sâu dưới lòng đất, từ đó biến mất khỏi thế gian.
Trần Quân như được tận mắt nhìn xem một bộ phim chân thực, hắn là khán giả duy nhất.
Lại có một vị quan lớn bị hôn quân bức tử, gia quyến biết khó bề thoát khỏi cơn Đế nộ cho nên đồng tâm tống táng chết cùng.. Gào thét, thống giận, nức nở, bi ai.. Bức tranh kết thúc bằng bóng tối tĩnh mịch đến đáng sợ.
Trần Quân say sưa nhìn ngắm, say sưa hình dung, bỗng nhiên lúc này một tiếng gầm sắc lạnh vang lên kéo hắn trở về với thế giới thực tại.
“Rống”.
Một trận âm phong nháy mắt dâng trào, âm khí dữ dội hoá thành từng cơn bão táp nhấc lên tiếng vang oanh minh, lãnh khí đi trước hướng vị trí Trần Quân cuốn tới.
Trần Quân rùng mình, trong ánh mắt hàn mang chợt hiện, đồng thời dưới chân khẽ động thân hình thuận tiện lật người tránh né, động tác tựa Thanh Loan vỗ cánh, ưu nhã vô cùng, dễ dàng tránh thoát đạo gió xoáy âm lãnh bất ngờ tập kích, thời điểm đạp xuống mặt đất tu vi cuồn cuộn vận chuyển, linh mang phủ quanh cơ thể, căng mắt nhìn phía xa xa.
Rống.
Loang lổ tia sáng, sương mù nhàn nhạt tự động tách ra để cho âm khí cuồn cuộn tiến vào, khoảng không phía trước kịch liệt biến động tựa hồ một con mắt lớn muốn thức tỉnh mở ra, từng tiếng gầm sắc lạnh không ngừng ma sát màng nhĩ Trần Quân để cho hắn hoảng hồn lùi lại, toàn thân nổi da gà.
Tiếng gào thét càng lúc càng gần ở trong thạch động oanh minh vang dội tựa như mang chuông đánh vào phòng kín, đối phương hình như cũng không muốn che dấu, sau khi âm khí tán một bóng người loạng choạng bước ra khỏi khe hở sương mù xuất hiện trong tầm mắt Trần Quân.
“ Là Cương Thi? Không phải.. Là người!”
Trần Quân không khỏi sững sờ, thanh âm bên tai mặc dù thuộc về dã thú không có bất cứ thứ gì sắc thái, nhưng thân ảnh trước mắt thẳng tắp bước ra, động tác hết sức linh hoạt, rõ ràng là một người còn sống.
“ Không đúng!”
Trần Quân hít một hơi thật sâu, mở đồng tử đến cực hạn, ngóng nhìn, dáng dấp người đi tới để cho hắn không khỏi kinh hãi.
Một thân cơ thể phương phi vạm vỡ, mặc quân phục công an, không những vậy còn là quân hàm thiếu tá, trước ngực ghi rõ ràng số hiệu cùng tên tuổi.
Đối phương theo Trần Quân nhận định chắc chắn là người sống, nhưng quanh thân quỷ khí âm u, có một loại cảm giác hung linh áp bách.. Người nhưng tuyệt không phải người.. Càng không phải Hoạt Tử Nhân.. Không phải yêu, không phải Tà Linh.. Không giống với bất kỳ hình thái tồn tại ngoài sinh mệnh nào Trần Quân đã từng gặp qua.
“Đây...Là quái vật gì?” Trần Quân kinh nghi bất định, thảng thốt nói, bằng vào kiến thức của hắn vậy mà không thể nhìn ra.
Đối phương hiển nhiên chưa chết, từng hơi thở đều tản ra khí tức sinh mệnh, thậm chí khuôn ngực phập phồng chứng tỏ trái tim vẫn còn hoạt động, tuy nhiên quỷ khí ngập trời bốc lên lại có một cỗ mùi hôi nặng nề quanh thân phát tán, tựa hồ thịt người phân huỷ vậy.
Bỗng nhiên quỷ khí cuồn cuộn hội tụ hoá thành một bộ trường bào màu đen, phủ lên trang phục quân nhân, trên mặt tơ máu ngang dọc tạo hình vô số hoa văn kỳ dị.
Tồn tại này Trần Quân không biết phải gọi là cái gì cho đúng, nhưng vừa tới liền mang theo khí tức kinh khủng, uy áp ngập trời tán phát để cho không trung vặn vẹo .
Trần Quân liên tục lùi lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết, hắn tự cảm thấy bản thân mình tuyệt không phải là đối thủ.
Trong lúc nhất thời cả thạch động bỗng hoá thành một mảnh âm u tử khí Ma Ngục, bóng người vẻn vẹn đứng ở đó trước sau không nhúc nhích lại để cho Trần Quân thấy được sa mạc hoang dại nóng bức khô cằn, thấy được từng bộ xương trắng mục nát chất cao thành núi, thậm chí nghe được tiếng quạ đen thê lương gào thét.
Trần Quân biết lần đối mặt này là trong đời hắn hiếm hoi nhất nguy cơ chí mạng, đối phương đến hoàn toàn không mang theo thiện ý, không mang theo bất kỳ một tia tình cảm con người nào.
Tuy nhiên Trần Quân là Tu Tiên Giả, chân đi ngược lối thế nhân, miệng hát bài ca nghịch hành, không phải kẻ ham sống sợ chết để vừa thấy nguy cơ là bỏ chạy, mặc cho đối phương có là thứ gì đi chăng nữa, nếu như đe doạ đến an nguy, hắn cũng nhất định sẽ đánh một trận.
Trong cơ thể tu vi âm thầm vận chuyển, Luyện Khí trung kỳ khí tức tuỳ tiện bộc phát nhấc lên khí tràng hoá thành gió lốc quay cuồng, Trần Quân đăm chiêu nhìn đối phương, lại nhìn ba ngọn trường minh đăng treo ngược.. Bước đường này đã không thể lùi lại, chỉ còn cách đi một tấc tính hai tấc mà thôi.
Thời điểm này đối phương bỗng nhiên ngẩng cao đầu, mở ra hai mắt, trong mắt có huyết mang chiếu rọi, ma khí nổ tung nhấc lên phong vân vần vũ, áo bào bay múa, hướng Trần Quân chậm rãi bước tới, mỗi một bước chân đều mang theo kinh khủng trọng lực để cho mặt đất ầm vang chấn động, sát khí đi trước quét ngang, hoá thành một cơn bão táp, mà Trần Quân là kẻ đứng giữa cơn bão táp đó.. Một chiếc thuyền cô độc.
Cảm nhận được sát khí, Trần Quân xiết chặt nắm đấm, đấu chí bốc lên đỉnh đầu, mở miệng gằn lớn:” Tới..!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.