Chương 3:
Nhĩ Đích Vinh Quang
12/07/2024
Đám vệ binh đứng một bên đến cả thở mà cũng không dám thở mạnh, chỉ yên lặng tiến lên trước để cùng đem thi thể và cái đầu kia ra bên ngoài.
Sau khi vệ binh đã đi ra ngoài, trong trướng cũng chỉ thừa lại một người, vết máu trên mặt đất và cả bầu không khí nặng mùi máu thôi. Với Khuất Vân Diệt mà nói thì đây giống như chuyện thường ngày vậy, y căn bản không để bụng đến chuyện mình lại giết người nữa rồi, cũng chẳng quan tâm người này có danh tiếng hay có quan hệ gì với đám thế gia đại tộc hay không, càng không quan tâm rằng người này chết trong tay y thì thanh danh của y ở bên ngoài sẽ càng kém thêm.
Chờ lau khô thanh đao rồi, y mới một lần nữa đứng lên, đi đến bên cạnh vũng máu đỏ đến chói mắt kia. Khuất Vân Diệt chẳng hề cảm thấy có chút hối hận nào, thậm chí y còn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Vượn đội mũ người, hạng người rắn chuột này không hổ là kẻ đọc sách.”
*
Thành Bình Dương, buổi tối.
Đời này, có quá nhiều chuyện mà Tiêu Dung không cách nào làm rõ được.
Hắn vẫn không rõ tại sao chính mình lại rơi vào tình cảnh như thế này nữa, cũng chẳng hiểu nổi thằng cha Khuất Vân Diệt kia lại tìm đường chết kiểu gì nữa rồi.
Hắn đã từng đọc qua mấy cuốn sách lịch sử, nhưng chúng lại không qua chi tiết, chẳng có quyển sách nào ghi lại những điều Khuất Vân Diệt đã nói hay những thứ mà y đã ăn cả. Rõ ràng là hắn nhớ kỹ tất cả những sự kiện quan trọng, nhưng mỗi một lần trúng chiêu lại đều rơi vào những thời điểm mà hắn không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, Thánh Đức năm thứ sáu. Đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc Khuất Vân Diệt, y thu phục phương bắc, đánh cho đám Ô Tôn và Hung nô phải bỏ chạy, đồng thời còn cùng nước Thiện Thiện ước định sẽ không trở thành kẻ địch của nhau nữa. Ngay cả Tiên Bi - kẻ thù truyền kiếp của y, cũng đều thành châu chấu sau thu, chẳng thể nhảy nhót thêm được mấy ngày.
Y hoàn toàn xứng đáng với cái danh đại anh hùng, y xếp thứ hai thì chẳng ai có thể đứng thứ nhất.
Thời khắc này, những bi kịch và xui xẻo trong tương lai vẫn chưa hề phát sinh, theo lý mà nói, lúc này hẳn là lúc mà y đang sống tốt nhất, khí vận mạnh nhất mới đúng chứ. Vậy thì làm sao mà thỉnh thoảng Khuất Vân Diệt lại có thế quậy thành ra như vậy cơ chứ?
Tiêu Dung không nghĩ ra, hắn không hiểu nổi là tại sao mỗi ngày Khuất Vân Diệt lại tự ngược như vậy, cũng không hiểu nổi ánh mắt của hệ thống rốt cuộc là bị làm sao nữa, lại dám nói hắn là người có khả năng thay đổi vận mệnh của Khuất Vân Diệt nhất.
Chẳng lẽ bởi vì hồi trước hắn xem sách lịch sử quá nhiều ư? Sớm biết vật thì hắn đã không thèm đọc sách lịch sử rồi, thà nhiều xem phim hoạt hình còn hơn!
*
Tiêu Dung sống không còn gì luyến tiếc mà nằm xụi lơ ở trên giường. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, tôi tớ của hắn – thằng nhóc gọi là A Thụ kia, mới quan tâm mà bưng cơm canh tiến vào: “Lang chủ, ngài dùng chút cơm đi. Ta đã đi ra ngoài hỏi thăm một chút rồi, Trấn Bắc vương mới vừa đi chẳng được mấy ngày, chúng ta gấp rút một chút thì vẫn có thể đuổi theo được.”
Tiêu Dung: “…”
Còn đuổi theo nữa hả?!
Bản lĩnh sinh tồn của cái tên Khuất Vân Diệt kia bằng không, nhưng sức lực trên chân thì lại là cao thủ hạng nhất luôn rồi! Cũng không biết thứ y cưỡi là ngựa hay là Cân Đẩu Vân nữa, hắn chạy hộc máu ở phía sau mãi mà vẫn đuổi không kịp, trong khi Khuất Vân Diệt mang theo cả đại quân mà hắn thì chỉ mang theo mỗi một đứa nhóc thôi đấy. Còn đuổi theo nữa, hắn sợ chính mình trực tiếp chết luôn trên đường mất.
Không được, không thể lại tiếp tục đuổi theo nữa.
Vẻ mặt Tiêu Dung trầm xuống, rút kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định thay thay đổi sách lược: “Không, cứ ở lại đây đi, Lang chủ ta đã nghĩ thông suốt rồi, cắm đầu cắm cổ đuổi theo như vậy mất giá lắm. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không đuổi theo y nữa, ta muốn y tới tìm ta, không, tới mời ta!”
Dù sao thì có đuổi cũng đuổi không kịp. Đều là suy yếu, còn không bằng hắn nằm suy yếu ở khách điếm cho rồi. Hắn cũng không tin, hắn đây có nhiều hơn 1500 năm tri thức mà lại không lừa nổi một tên đại ngốc ở thời cổ đại.
*
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Dung, A Thụ vẫn luôn nói gì nghe nấy. Nó không hề dị nghị gì, trong khi xa phu kia thì nhanh chống tính tiền rồi vội vàng chạy lấy người.
Xa phu này thường xuyên lui tới giữa các thành trấn lớn, cũng có quen biết đôi chút với tiểu nhị của khách điếm này. Tiểu nhị trộm túm xa phu qua một bên, lại hỏi thăm gã xem Tiêu Dung là ai.
Tiểu nhị cũng không hề có ý xấu, hắn ta chỉ là tò mò mà thôi.
“Vị lang quân này quả thật là vô cùng tuấn dật! Là công tử xuấ thân thế gia sao? Ta đưa nước đi vào, hắn còn nói lời cảm tạ với ta nữa chứ, thật là làm ta tổn thọ mà!”
Vẻ mặt xa phu phức tạp mà nhìn hắn ta: “Tiểu tử nhà người, đừng quên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.”
Sau khi vệ binh đã đi ra ngoài, trong trướng cũng chỉ thừa lại một người, vết máu trên mặt đất và cả bầu không khí nặng mùi máu thôi. Với Khuất Vân Diệt mà nói thì đây giống như chuyện thường ngày vậy, y căn bản không để bụng đến chuyện mình lại giết người nữa rồi, cũng chẳng quan tâm người này có danh tiếng hay có quan hệ gì với đám thế gia đại tộc hay không, càng không quan tâm rằng người này chết trong tay y thì thanh danh của y ở bên ngoài sẽ càng kém thêm.
Chờ lau khô thanh đao rồi, y mới một lần nữa đứng lên, đi đến bên cạnh vũng máu đỏ đến chói mắt kia. Khuất Vân Diệt chẳng hề cảm thấy có chút hối hận nào, thậm chí y còn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Vượn đội mũ người, hạng người rắn chuột này không hổ là kẻ đọc sách.”
*
Thành Bình Dương, buổi tối.
Đời này, có quá nhiều chuyện mà Tiêu Dung không cách nào làm rõ được.
Hắn vẫn không rõ tại sao chính mình lại rơi vào tình cảnh như thế này nữa, cũng chẳng hiểu nổi thằng cha Khuất Vân Diệt kia lại tìm đường chết kiểu gì nữa rồi.
Hắn đã từng đọc qua mấy cuốn sách lịch sử, nhưng chúng lại không qua chi tiết, chẳng có quyển sách nào ghi lại những điều Khuất Vân Diệt đã nói hay những thứ mà y đã ăn cả. Rõ ràng là hắn nhớ kỹ tất cả những sự kiện quan trọng, nhưng mỗi một lần trúng chiêu lại đều rơi vào những thời điểm mà hắn không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, Thánh Đức năm thứ sáu. Đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc Khuất Vân Diệt, y thu phục phương bắc, đánh cho đám Ô Tôn và Hung nô phải bỏ chạy, đồng thời còn cùng nước Thiện Thiện ước định sẽ không trở thành kẻ địch của nhau nữa. Ngay cả Tiên Bi - kẻ thù truyền kiếp của y, cũng đều thành châu chấu sau thu, chẳng thể nhảy nhót thêm được mấy ngày.
Y hoàn toàn xứng đáng với cái danh đại anh hùng, y xếp thứ hai thì chẳng ai có thể đứng thứ nhất.
Thời khắc này, những bi kịch và xui xẻo trong tương lai vẫn chưa hề phát sinh, theo lý mà nói, lúc này hẳn là lúc mà y đang sống tốt nhất, khí vận mạnh nhất mới đúng chứ. Vậy thì làm sao mà thỉnh thoảng Khuất Vân Diệt lại có thế quậy thành ra như vậy cơ chứ?
Tiêu Dung không nghĩ ra, hắn không hiểu nổi là tại sao mỗi ngày Khuất Vân Diệt lại tự ngược như vậy, cũng không hiểu nổi ánh mắt của hệ thống rốt cuộc là bị làm sao nữa, lại dám nói hắn là người có khả năng thay đổi vận mệnh của Khuất Vân Diệt nhất.
Chẳng lẽ bởi vì hồi trước hắn xem sách lịch sử quá nhiều ư? Sớm biết vật thì hắn đã không thèm đọc sách lịch sử rồi, thà nhiều xem phim hoạt hình còn hơn!
*
Tiêu Dung sống không còn gì luyến tiếc mà nằm xụi lơ ở trên giường. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, tôi tớ của hắn – thằng nhóc gọi là A Thụ kia, mới quan tâm mà bưng cơm canh tiến vào: “Lang chủ, ngài dùng chút cơm đi. Ta đã đi ra ngoài hỏi thăm một chút rồi, Trấn Bắc vương mới vừa đi chẳng được mấy ngày, chúng ta gấp rút một chút thì vẫn có thể đuổi theo được.”
Tiêu Dung: “…”
Còn đuổi theo nữa hả?!
Bản lĩnh sinh tồn của cái tên Khuất Vân Diệt kia bằng không, nhưng sức lực trên chân thì lại là cao thủ hạng nhất luôn rồi! Cũng không biết thứ y cưỡi là ngựa hay là Cân Đẩu Vân nữa, hắn chạy hộc máu ở phía sau mãi mà vẫn đuổi không kịp, trong khi Khuất Vân Diệt mang theo cả đại quân mà hắn thì chỉ mang theo mỗi một đứa nhóc thôi đấy. Còn đuổi theo nữa, hắn sợ chính mình trực tiếp chết luôn trên đường mất.
Không được, không thể lại tiếp tục đuổi theo nữa.
Vẻ mặt Tiêu Dung trầm xuống, rút kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định thay thay đổi sách lược: “Không, cứ ở lại đây đi, Lang chủ ta đã nghĩ thông suốt rồi, cắm đầu cắm cổ đuổi theo như vậy mất giá lắm. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không đuổi theo y nữa, ta muốn y tới tìm ta, không, tới mời ta!”
Dù sao thì có đuổi cũng đuổi không kịp. Đều là suy yếu, còn không bằng hắn nằm suy yếu ở khách điếm cho rồi. Hắn cũng không tin, hắn đây có nhiều hơn 1500 năm tri thức mà lại không lừa nổi một tên đại ngốc ở thời cổ đại.
*
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Dung, A Thụ vẫn luôn nói gì nghe nấy. Nó không hề dị nghị gì, trong khi xa phu kia thì nhanh chống tính tiền rồi vội vàng chạy lấy người.
Xa phu này thường xuyên lui tới giữa các thành trấn lớn, cũng có quen biết đôi chút với tiểu nhị của khách điếm này. Tiểu nhị trộm túm xa phu qua một bên, lại hỏi thăm gã xem Tiêu Dung là ai.
Tiểu nhị cũng không hề có ý xấu, hắn ta chỉ là tò mò mà thôi.
“Vị lang quân này quả thật là vô cùng tuấn dật! Là công tử xuấ thân thế gia sao? Ta đưa nước đi vào, hắn còn nói lời cảm tạ với ta nữa chứ, thật là làm ta tổn thọ mà!”
Vẻ mặt xa phu phức tạp mà nhìn hắn ta: “Tiểu tử nhà người, đừng quên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.