Chương 4:
Nhĩ Đích Vinh Quang
12/07/2024
Tiểu nhị sửng sốt: “Sao thế, hay là vị lang quân này bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì lại thối rữa bê tha?”
Xa phu thở dài, nhìn xem xung quanh, thấy không có ai khác thì mới vẫy tay với tiểu nhị, tiểu nhị vội vàng thò đầu lại gần, sau đó xa phu mới trút hết những gì đã phải kìm nén suốt dọc đường.
“Đâu chỉ có vậy! Đời này ta quả thật là chưa thấy qua người nào như thế cả. Vẻ ngoài thì ưa nhìn lóa mắt là vậy, nhưng tật xấu trên người hắn quả thực là đếm cũng đếm không hết. Đầu tiên, hắn so ra còn khó chiều hơn cả cô nương nhà người ta nữa, lau mặt mà mạnh một chút là kêu đau ngay, xe xóc nảy một chút cũng hét ầm lên. Hở chút là lại thở dài, giống như là ta mắc nợ hắn vậy. Thứ hai, thân thể của hắn thật sự là yếu ớt vô cùng, ba ngày là té xỉu một lần, năm ngày lại một lần ho ra máu. Suốt cả dọc đường, ta cứ luôn nơm nớp lo sợ, sợ hắn ch•ết thì không ai trả tiền xe cho ta. Ba là, tính tình hắn khó ở cực kỳ, không hề có phong độ của bậc quân tử mà chẳng khác gì đám đàn bà đanh đá trên phố cả. Thứ tư, hắn tính toán quá chi li, mua cái gì thì cũng phải hỏi so giá của ba nhà, tính toán chi li đến từng văn tiền một. Ngươi nói coi, có công tử nhà ai mà như thế này không? Thứ năm, hắn cứ thần thần quái quái, ở trên đường thì chỉ cần hắn tỉnh là sẽ lại lầm bầm bấm đốt ngón tay, nói mấy lời mà chẳng ai nghe hiểu, tám phần là ổ bệnh xâm nhập vào trong não rồi, vô phương cứu chữa rồi. Sáu là ——”
Tiểu nhị bị xa phu xổ cho một tràng khiến mắt hắn ta xoay tròn chẳng khác gì nhang muỗi, hắn ta không khỏi bắt lấy tay xa phu, nói: “Còn nữa hả!”
Xa phu thấy vẻ mặt như hỏng mất của tiểu nhị thì vô cùng thấu hiểu. Khi lần đầu trông thấy Tiêu Dung, gã cũng kích động biết bao, thế nên gã quá hiểu cái cảm giác màn lọc vỡ nát này của tiểu nhị.
Suy nghĩ một hồi, gã vỗ vỗ bả vai tiểu nhị: “Thật ra suốt dọc đường đến đây, cũng không phải là quá vất vả, nói cho cùng Tiêu công tử cũng thật sự là quá đẹp, chỉ cần nhìn mặt hắn thôi là ta đều có thể nhịn được hết đám tật xấu kia.”
Tiểu nhị: “…”
*
Cùng lúc đó, tại quân doanh của Trấn Bắc quân, bên trong vương trướng mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện. Một lúc lâu sau, mành trướng bị xốc lên, một ông già ăn mặc như văn nhân bước ra khỏi trướng.
Ông ấy bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi lắc đầu, sau đó quày về bên trong lều của mình.
Trong lều sớm đã có người ngồi đợi ông ấy rồi.
Giản Kiệu thấy ông ấy trở về, lập tức tiến lên dò hỏi: “Cao tiên sinh, sao rồi?”
Cao Tuân Chi nghe thấy tiếng người nói chuyện thì vẻ mặt sửng sốt. Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó là Giản Kiệu thì lúc này khuôn mặt mới có chút hòa hoãn: “Là Giản tướng quân à. Đại vương nói, người nọ đề nghị y nhận tổ quy tông, cũng muốn truy phong cho Khuất tướng quân để chứng tó quyết tâm một lòng hướng về Trung Nguyên của y, nhằm thu phục nhân tâm của bá tánh Trung Nguyên.”
Giản Kiệu: “…” Được rồi, người này chết cũng không oan đâu.
Đối với những vị Vương khác họ bình thường mà nói, làm như vậy cũng không thành vấn đề. Bởi dù sao đây cũng là thời đại mà người Hồ nhiều lần xâm lấn Trung Nguyên, người Trung Nguyên hận chết người Hồ. Thế nhưng đại vương Khuất Vân Diệt của bọn họ thì khác, bản thân y chính là con lai của người Trung Nguyên với dị tộc. Kiến nghị của người này chính là đang uyển chuyển bảo Khuất Vân Diệt vứt bỏ đi một một nửa huyết thống kia của mình, về sau chỉ tự nhận mình là người Trung Nguyên thôi.
Nếu mà làm vậy, mẫu tộc vốn vẫn luôn đi theo đại vương của bọn họ nam chinh bắc chiến, trung thành và tận tâm đến vậy, lúc xuống tay với người Hồ cũng không hề thua kém với người Trung Nguyên nhân kém, một khi đại vương từ bỏ huyết thống thì chẳng khác nào cũng vứt bỏ luôn nhóm người này.
Đại vương tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
*
Biết được lý do bên trong là như vậy, Giản Kiệu mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn ta cũng cho rằng người này nên giết. Cao Tuân Chi liếc nhìn hắn ta một cái, tâm tình ông ấy lại càng thêm nặng nề hơn.
Ông ấy là văn nhân. Khác với đám đại quê mùa này, ông ấy có thể nhìn thấy được hậu quả gì sẽ xảy đến sau khi đại vương giết người này.
Việc này một khi truyền ra, sợ là trong một khoảng thời gian rất dài, sẽ chẳng có văn nhân kẻ sĩ nào dám đầu nhập dưới trướng của đại vương nữa.
Cho nên, ông ấy phải tiên hạ thủ vi cường.
Cao Tuân Chi trầm giọng nói: “Bên người đại vương có quá ít người phụ tá. Giản tướng quân, ta vừa mới thương nghị qua với đại vương, muốn phái ngươi về lại Nhạn Môn Quan. Sau khi về lại đó, ngươi sẽ thay đại vương tìm kiếm những nhân tài hữu dụng, bất kể xuất thân, bất kể quá khứ, chỉ cần có thực học thì chúng ta đều muốn thu nạp.”
Giản Kiệu: “…” Cái này hình như là có chút đói bụng ăn quàng nhỉ?
Xa phu thở dài, nhìn xem xung quanh, thấy không có ai khác thì mới vẫy tay với tiểu nhị, tiểu nhị vội vàng thò đầu lại gần, sau đó xa phu mới trút hết những gì đã phải kìm nén suốt dọc đường.
“Đâu chỉ có vậy! Đời này ta quả thật là chưa thấy qua người nào như thế cả. Vẻ ngoài thì ưa nhìn lóa mắt là vậy, nhưng tật xấu trên người hắn quả thực là đếm cũng đếm không hết. Đầu tiên, hắn so ra còn khó chiều hơn cả cô nương nhà người ta nữa, lau mặt mà mạnh một chút là kêu đau ngay, xe xóc nảy một chút cũng hét ầm lên. Hở chút là lại thở dài, giống như là ta mắc nợ hắn vậy. Thứ hai, thân thể của hắn thật sự là yếu ớt vô cùng, ba ngày là té xỉu một lần, năm ngày lại một lần ho ra máu. Suốt cả dọc đường, ta cứ luôn nơm nớp lo sợ, sợ hắn ch•ết thì không ai trả tiền xe cho ta. Ba là, tính tình hắn khó ở cực kỳ, không hề có phong độ của bậc quân tử mà chẳng khác gì đám đàn bà đanh đá trên phố cả. Thứ tư, hắn tính toán quá chi li, mua cái gì thì cũng phải hỏi so giá của ba nhà, tính toán chi li đến từng văn tiền một. Ngươi nói coi, có công tử nhà ai mà như thế này không? Thứ năm, hắn cứ thần thần quái quái, ở trên đường thì chỉ cần hắn tỉnh là sẽ lại lầm bầm bấm đốt ngón tay, nói mấy lời mà chẳng ai nghe hiểu, tám phần là ổ bệnh xâm nhập vào trong não rồi, vô phương cứu chữa rồi. Sáu là ——”
Tiểu nhị bị xa phu xổ cho một tràng khiến mắt hắn ta xoay tròn chẳng khác gì nhang muỗi, hắn ta không khỏi bắt lấy tay xa phu, nói: “Còn nữa hả!”
Xa phu thấy vẻ mặt như hỏng mất của tiểu nhị thì vô cùng thấu hiểu. Khi lần đầu trông thấy Tiêu Dung, gã cũng kích động biết bao, thế nên gã quá hiểu cái cảm giác màn lọc vỡ nát này của tiểu nhị.
Suy nghĩ một hồi, gã vỗ vỗ bả vai tiểu nhị: “Thật ra suốt dọc đường đến đây, cũng không phải là quá vất vả, nói cho cùng Tiêu công tử cũng thật sự là quá đẹp, chỉ cần nhìn mặt hắn thôi là ta đều có thể nhịn được hết đám tật xấu kia.”
Tiểu nhị: “…”
*
Cùng lúc đó, tại quân doanh của Trấn Bắc quân, bên trong vương trướng mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện. Một lúc lâu sau, mành trướng bị xốc lên, một ông già ăn mặc như văn nhân bước ra khỏi trướng.
Ông ấy bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi lắc đầu, sau đó quày về bên trong lều của mình.
Trong lều sớm đã có người ngồi đợi ông ấy rồi.
Giản Kiệu thấy ông ấy trở về, lập tức tiến lên dò hỏi: “Cao tiên sinh, sao rồi?”
Cao Tuân Chi nghe thấy tiếng người nói chuyện thì vẻ mặt sửng sốt. Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó là Giản Kiệu thì lúc này khuôn mặt mới có chút hòa hoãn: “Là Giản tướng quân à. Đại vương nói, người nọ đề nghị y nhận tổ quy tông, cũng muốn truy phong cho Khuất tướng quân để chứng tó quyết tâm một lòng hướng về Trung Nguyên của y, nhằm thu phục nhân tâm của bá tánh Trung Nguyên.”
Giản Kiệu: “…” Được rồi, người này chết cũng không oan đâu.
Đối với những vị Vương khác họ bình thường mà nói, làm như vậy cũng không thành vấn đề. Bởi dù sao đây cũng là thời đại mà người Hồ nhiều lần xâm lấn Trung Nguyên, người Trung Nguyên hận chết người Hồ. Thế nhưng đại vương Khuất Vân Diệt của bọn họ thì khác, bản thân y chính là con lai của người Trung Nguyên với dị tộc. Kiến nghị của người này chính là đang uyển chuyển bảo Khuất Vân Diệt vứt bỏ đi một một nửa huyết thống kia của mình, về sau chỉ tự nhận mình là người Trung Nguyên thôi.
Nếu mà làm vậy, mẫu tộc vốn vẫn luôn đi theo đại vương của bọn họ nam chinh bắc chiến, trung thành và tận tâm đến vậy, lúc xuống tay với người Hồ cũng không hề thua kém với người Trung Nguyên nhân kém, một khi đại vương từ bỏ huyết thống thì chẳng khác nào cũng vứt bỏ luôn nhóm người này.
Đại vương tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
*
Biết được lý do bên trong là như vậy, Giản Kiệu mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn ta cũng cho rằng người này nên giết. Cao Tuân Chi liếc nhìn hắn ta một cái, tâm tình ông ấy lại càng thêm nặng nề hơn.
Ông ấy là văn nhân. Khác với đám đại quê mùa này, ông ấy có thể nhìn thấy được hậu quả gì sẽ xảy đến sau khi đại vương giết người này.
Việc này một khi truyền ra, sợ là trong một khoảng thời gian rất dài, sẽ chẳng có văn nhân kẻ sĩ nào dám đầu nhập dưới trướng của đại vương nữa.
Cho nên, ông ấy phải tiên hạ thủ vi cường.
Cao Tuân Chi trầm giọng nói: “Bên người đại vương có quá ít người phụ tá. Giản tướng quân, ta vừa mới thương nghị qua với đại vương, muốn phái ngươi về lại Nhạn Môn Quan. Sau khi về lại đó, ngươi sẽ thay đại vương tìm kiếm những nhân tài hữu dụng, bất kể xuất thân, bất kể quá khứ, chỉ cần có thực học thì chúng ta đều muốn thu nạp.”
Giản Kiệu: “…” Cái này hình như là có chút đói bụng ăn quàng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.