Chương 5:
Nhĩ Đích Vinh Quang
12/07/2024
Bất kể xuất thân thì cũng được đi, nhưng mà bất kể quá khứ thì lại khác, chẳng lẽ đối phương trước kia từng làm cướp thì chúng ta cũng nhận luôn à.
Cao Tuân Chi năm nay đã ngoài năm mươi, là bạn tốt của phụ thân Khuất Vân Diệt. Nhiều năm qua, ông ấy tận tâm tận lực trợ giúp Trấn Bắc quân, cũng có uy vọng cực cao trong Trấn Bắc quân. Tuy rằng trong lòng Giản Kiệu có ý kiến, nhưng hắn ta vẫn đáp ứng lời ông ấy dặn.
Mà ngay khi Giản Kiệu chuẩn bị đi ra ngoài làm chuyện này, Cao Tuân Chi lại gọi hắn ta quay lại, vô cùng nghiêm túc mà dặn dò hắn ta.
“Tuy nói bất luận xuất thân và quá khứ, nhưng chúng ta vẫn phải có chút cố kỵ với sở thích của đại vương mới được.”
Giản Kiệu bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu. Không sai, đại vương của bọn họ là người yêu ghét rõ ràng, nếu chiêu mộ phải loại người khiến đại vương bọn họ chán ghét thì chỉ sợ là không được mấy ngày đã đầu rơi xuống đất rồi.
Hắn ta lập tức đứng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón địch: “Cao tiên sinh, thỉnh chỉ giáo.”
Cao Tuân Chi nói: “Thứ nhất, đại vương không thích những người nhạy cảm, cho dù trông không quá nam nhi chí khí thì cũng tuyệt đối không thể giống mấy cô nương nũng nịu được. Thứ hai, nhất định phải thân cường thể kiện, đại vương thích ra trận, tìm người thân thể không tốt thì coi sao được. Huống hồ đại vương ngứa mắt nhất là mấy kẻ đoản mệnh, người xìu như thân liễu, đi ba bước thì khụ mất một bước kia. Thứ ba, đại vương tính tình đã không tốt rồi, nếu đã mời phụ tá thì dĩ nhiên là phải kiếm người tính nết ôn hòa. Ngươi cũng biết đại vương ăn mềm không ăn cứng, nếu mà tìm về một kẻ cứng đầu thì kiểu gì cũng là kiếm ra khỏi vỏ ngay. Thứ tư, đại vương rất ngứa mắt những kẻ tính toán chi li, trong mắt chỉ có tiền tài của cái. Ngươi nhớ lấy, đừng có rước người như vậy trở về đấy. Thứ năm, hiện giờ các giáo như Thanh Phong Giáo, Phật giáo và Đạo giáo đang thịnh hành, độ người thì thiếu mà lấy tiền thì nhiều, cái loại mà há mồm ngậm miệng thần thần quái quái thì khỏi cần mời. Sáu ——”
Giản Kiệu: “… Cao tiên sinh, vẫn còn nữa hả!”
Cao Tuân Chi im lặng rồi mới nói: “Một cái cuối cùng nữa. Thứ sáu, cũng là điều quan trọng nhất, dung mạo xấu xí hay bình thường đều không sao, nhưng mà không được quá đẹp. Đại vương đặc biệt ngứa mắt những nam tử như vậy. Nếu mà mời người như vậy trở về, sợ là cả hai người chúng ta cũng sẽ bị phạt lây theo đấy.”
Giản Kiệu nhịn không được mà nhìn khoáng qua hướng vương trướng bên kia. Nghĩ đến tác phong ngày thường của đại vương, hắn ta yên lặng gật đầu.
Chờ sau khi Giản Kiệu đi rồi, Cao Tuân Chi mới khoanh tay suy tư.
Tuy rằng điều kiện hơi nhiều chút, nhưng cẩn thận ngầm lại, cũng không qua hà khắc, đa số mọi người đều không dính đến chúng, mà nếu thực sự có người dính hết…
Ha, thật là vớ vẩn, căn bản là không thể nào.
*
Ngày đó, sau khi hắn té xỉu, A Thụ và xa phu cùng với đám bá tánh bị kinh hoảng bởi gương mặt của Tiêu Dung đã hợp lực đưa Tiêu Dung vào trong thành Bình Dương.
Quan binh thủ thành chỉ cần nhìn dung mạo Tiêu Dung một cái là chẳng cần xem công văn cũng cho bọn họ đi qua luôn.
Ở cái niên đại này, chỉ có thế gia đại tộc mới có thể nuôi dưỡng ra được một nam tử có dung mạo như Tiêu Dung mà thôi, cho dù dân gian thật sự xuất hiện một người có dung mạo tầm đó thì cũng đã sớm bị gia đình giàu có nâng trở về làm cấm luyến rồi, nào có khả năng không chịu trói buộc mà tùy ý hành tẩu như vậy cơ chứ.
Tình thế hỗn loạn, các nghi thức cũng đều bị phá vỡ, rất nhiều quy tắc nghiêm ngặt năm xưa đã không còn hiệu lực nữa. Khi Tiêu Dung hắn mới vừa xuyên qua tới này, điểm dừng chân là ở quận Tân An, cũng chính là địa giới của Nam Ung. Phía bắc nơi đó không còn nằm trong sự khống chế của Nam Ung nữa, nhưng chẳng ai thèm quản chuyện bá tánh lui tới giữa hai miền nam bắc cả.
Nói cho cùng thì nguyên nhân vẫn là do không quản nổi. Tính đến bây giờ, tình hình này của Trung Nguyên cũng đã giằng co 180 năm rồi. Trong 180 năm này, mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này đã thay đổi đến 67 vị hoàng đế, ở thời điểm khoa trương, cùng một thời gian mà có đến tận sáu vị hoàng đế tự làm theo ý mình.
Nếu thật sự đàm luận thì năm nay vẫn là một năm không tồi, chiến loạn giảm bớt, Nam Ung không phát sinh chuyện xấu, Khuất Vân Diệt lại bận rộn đối phó với ngoài tộc, cũng không có ai làm phiền đến bình dân bá tánh.
Có điều, tình hình này cũng chỉ có thể kéo đến hết năm nay, chẳng bao lâu nữa, tình thế sẽ lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, chiến hỏa khói lửa sẽ lập tức lại bao trùm toàn bộ mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này.
*
Cao Tuân Chi năm nay đã ngoài năm mươi, là bạn tốt của phụ thân Khuất Vân Diệt. Nhiều năm qua, ông ấy tận tâm tận lực trợ giúp Trấn Bắc quân, cũng có uy vọng cực cao trong Trấn Bắc quân. Tuy rằng trong lòng Giản Kiệu có ý kiến, nhưng hắn ta vẫn đáp ứng lời ông ấy dặn.
Mà ngay khi Giản Kiệu chuẩn bị đi ra ngoài làm chuyện này, Cao Tuân Chi lại gọi hắn ta quay lại, vô cùng nghiêm túc mà dặn dò hắn ta.
“Tuy nói bất luận xuất thân và quá khứ, nhưng chúng ta vẫn phải có chút cố kỵ với sở thích của đại vương mới được.”
Giản Kiệu bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu. Không sai, đại vương của bọn họ là người yêu ghét rõ ràng, nếu chiêu mộ phải loại người khiến đại vương bọn họ chán ghét thì chỉ sợ là không được mấy ngày đã đầu rơi xuống đất rồi.
Hắn ta lập tức đứng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón địch: “Cao tiên sinh, thỉnh chỉ giáo.”
Cao Tuân Chi nói: “Thứ nhất, đại vương không thích những người nhạy cảm, cho dù trông không quá nam nhi chí khí thì cũng tuyệt đối không thể giống mấy cô nương nũng nịu được. Thứ hai, nhất định phải thân cường thể kiện, đại vương thích ra trận, tìm người thân thể không tốt thì coi sao được. Huống hồ đại vương ngứa mắt nhất là mấy kẻ đoản mệnh, người xìu như thân liễu, đi ba bước thì khụ mất một bước kia. Thứ ba, đại vương tính tình đã không tốt rồi, nếu đã mời phụ tá thì dĩ nhiên là phải kiếm người tính nết ôn hòa. Ngươi cũng biết đại vương ăn mềm không ăn cứng, nếu mà tìm về một kẻ cứng đầu thì kiểu gì cũng là kiếm ra khỏi vỏ ngay. Thứ tư, đại vương rất ngứa mắt những kẻ tính toán chi li, trong mắt chỉ có tiền tài của cái. Ngươi nhớ lấy, đừng có rước người như vậy trở về đấy. Thứ năm, hiện giờ các giáo như Thanh Phong Giáo, Phật giáo và Đạo giáo đang thịnh hành, độ người thì thiếu mà lấy tiền thì nhiều, cái loại mà há mồm ngậm miệng thần thần quái quái thì khỏi cần mời. Sáu ——”
Giản Kiệu: “… Cao tiên sinh, vẫn còn nữa hả!”
Cao Tuân Chi im lặng rồi mới nói: “Một cái cuối cùng nữa. Thứ sáu, cũng là điều quan trọng nhất, dung mạo xấu xí hay bình thường đều không sao, nhưng mà không được quá đẹp. Đại vương đặc biệt ngứa mắt những nam tử như vậy. Nếu mà mời người như vậy trở về, sợ là cả hai người chúng ta cũng sẽ bị phạt lây theo đấy.”
Giản Kiệu nhịn không được mà nhìn khoáng qua hướng vương trướng bên kia. Nghĩ đến tác phong ngày thường của đại vương, hắn ta yên lặng gật đầu.
Chờ sau khi Giản Kiệu đi rồi, Cao Tuân Chi mới khoanh tay suy tư.
Tuy rằng điều kiện hơi nhiều chút, nhưng cẩn thận ngầm lại, cũng không qua hà khắc, đa số mọi người đều không dính đến chúng, mà nếu thực sự có người dính hết…
Ha, thật là vớ vẩn, căn bản là không thể nào.
*
Ngày đó, sau khi hắn té xỉu, A Thụ và xa phu cùng với đám bá tánh bị kinh hoảng bởi gương mặt của Tiêu Dung đã hợp lực đưa Tiêu Dung vào trong thành Bình Dương.
Quan binh thủ thành chỉ cần nhìn dung mạo Tiêu Dung một cái là chẳng cần xem công văn cũng cho bọn họ đi qua luôn.
Ở cái niên đại này, chỉ có thế gia đại tộc mới có thể nuôi dưỡng ra được một nam tử có dung mạo như Tiêu Dung mà thôi, cho dù dân gian thật sự xuất hiện một người có dung mạo tầm đó thì cũng đã sớm bị gia đình giàu có nâng trở về làm cấm luyến rồi, nào có khả năng không chịu trói buộc mà tùy ý hành tẩu như vậy cơ chứ.
Tình thế hỗn loạn, các nghi thức cũng đều bị phá vỡ, rất nhiều quy tắc nghiêm ngặt năm xưa đã không còn hiệu lực nữa. Khi Tiêu Dung hắn mới vừa xuyên qua tới này, điểm dừng chân là ở quận Tân An, cũng chính là địa giới của Nam Ung. Phía bắc nơi đó không còn nằm trong sự khống chế của Nam Ung nữa, nhưng chẳng ai thèm quản chuyện bá tánh lui tới giữa hai miền nam bắc cả.
Nói cho cùng thì nguyên nhân vẫn là do không quản nổi. Tính đến bây giờ, tình hình này của Trung Nguyên cũng đã giằng co 180 năm rồi. Trong 180 năm này, mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này đã thay đổi đến 67 vị hoàng đế, ở thời điểm khoa trương, cùng một thời gian mà có đến tận sáu vị hoàng đế tự làm theo ý mình.
Nếu thật sự đàm luận thì năm nay vẫn là một năm không tồi, chiến loạn giảm bớt, Nam Ung không phát sinh chuyện xấu, Khuất Vân Diệt lại bận rộn đối phó với ngoài tộc, cũng không có ai làm phiền đến bình dân bá tánh.
Có điều, tình hình này cũng chỉ có thể kéo đến hết năm nay, chẳng bao lâu nữa, tình thế sẽ lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, chiến hỏa khói lửa sẽ lập tức lại bao trùm toàn bộ mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.