Chương 23: Bò trên nền gạch
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Chu Nguyên nhìn sâu vào tôi một cái, sau đó anh ta gật đầu mà thấp giọng, nói "Được rồi vậy thì em phải theo sát anh đó".
Tôi "ừ" một tiếng âm thanh có phần khá nhỏ.
Tụi tôi cùng nhau bắt đầu di chuyển về phía trước trên dãy hành lang mờ tối này.
Âm thanh của tiếng bước chân vang lên khe khẽ, giống như là tiếng từng nhịp tim trong lồng ngực của tôi hiện giờ vậy.
Xung quanh tụi tôi phủ lên vẻ mông lung mờ ảo, lạnh lẽo và sự yên lặng tới rợn người.
Có một điều kỳ lạ, đó chính là dãy hành lang này càng đi lại càng dài hơn, nó dài một cách bất thường.
"Lạch cạch... lạch cạch..."
Bỗng dưng, xung quanh phát ra một thứ âm thanh giống hệt như tiếng bước chân của một vật gì đó, thứ âm thanh này càng lúc càng lớn, và hình như đang bao trùm lấy đầu óc của tôi.
Cùng lúc này, tôi cũng không biết vì sao tầm mắt của mình lại trở nên mông lung, không thể nhìn rõ ràng mọi thứ ở phía trước được nữa, nó khiến cho trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
"Lạch cạch... lạch cạch... "
Âm thanh kỳ lạ kia vẫn tiếp tục vang lên, và hình như nó đang có xu hướng lớn dần hơn.
Tôi cố gắng nhíu mày để có thể nhìn rõ ràng hơn, nhưng mà cách này hoàn toàn vô dụng, bởi vì trong tầm mắt của tôi chỉ hiện lên một mảnh mông lung mờ ảo, không thể xác định được gì hết.
Tôi đưa tay nhắm vội lấy cánh tay của Chu Nguyên ghì chặt lại, không cho anh ta đi quá xa tôi, vì điều đó sẽ khiến cho cả hai gặp nguy hiểm tới tánh mạng.
Định mở miệng hỏi Chu Nguyên, thì lúc này chợt phát hiện ra miệng của tôi như thể cứng đơ ra, đồng thời lông tơ trên khắp người đều dựng đứng hết cả lên.
Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với tôi vậy? Rốt cuộc thì thứ gì đang tiến về phía tôi? Đầu óc của tôi lúc này trở nên trống rỗng, khiến cho suy đoán thành ra lung tung.
Dòng suy nghĩ miên man này của tôi bị gián đoạn, khi âm thanh lạch cạch im bặt đi.
Tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía trước để coi thử chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên lại vang vọng tiếng khóc than thảm thiết, chỉ là nó không giống như tiếng khóc của một người bình thường chút nào hết.
Trong đầu của tôi lúc nãy hiện ra một ý nghĩ, có khi nào lần này tôi lại gặp phải ma quỷ giống những lần trước nữa hay không?
Tôi hít một hơi lạnh, mồ hôi hột đã tuôn ra ướt đẫm hết trán.
Tiếng khóc kia tạo cho tôi cảm giác vừa đau lòng vừa khổ sở, hệt như đang oán hận ai đó vậy.
Chu Nguyên ở bên cạnh chắc chắn cũng đã nghe thấy thứ âm thanh kinh dị này, vì vậy anh ta cũng đang cố gắng đưa mắt nhìn về phía trước nhằm tìm kiếm nó.
Dáng vẻ của anh ta lúc này có phần gấp gáp, hình như không thể đứng yên tại chỗ được, mà rất muốn nhanh chóng đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc này, tôi không biết làm gì ngoài việc đưa tay ghì sát chặt cánh tay của anh ta lại, nhằm ngăn anh ta bước về phía đó.
Dãy hành lang vẫn còn mang theo vẻ mờ tối u ám, cộng thêm tiếng khóc than ai oán, càng khiến cho tâm trạng của tôi không khỏi hoảng sợ lo lắng.
Trong khi tôi cố gắng níu chặt lấy Chu Nguyên không cho anh ta tiến về phía trước, thì bất thình lình một âm thanh xạc xạc vang lên khe khẽ.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Ở phía dưới sàn gạch của dãy hành lang, xuất hiện một người đang bò lết, người này mặc một bộ đồ màu trắng ngà, hai tay cố gắng bò trên sàn gạch, mái tóc dài xơ xác che đi một nửa khuôn mặt, da dẻ trên người trắng bệch kinh dị, đôi môi nứt nẻ chảy máu, hốc mắt trống trơn, hoàn toàn không có tròng đen và tròng trắng.
Cái thứ kinh dị kia đang bò lết về hướng của tụi tôi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, khiến cho tôi không lạnh mà run, toàn thân bởi vì hoảng sợ quá mức mà như thể bị đóng băng.
Chu Nguyên ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn tôi, anh ta nắm chặt cánh tay của tôi, kéo tôi chạy về hướng ngược lại.
Lạch cạch.... lạch cạch..
Tiếng bước chân của tụi tôi vang lên trong không gian vắng lặng này nghe rõ mồn một, Tuy nhiên ở phía sau lưng, vẫn có một thứ âm thanh xạc xạc kinh dị vang lên không ngừng.
Tụi tôi chạy được một lúc lâu, cho tới khi không còn nghe thấy thứ âm thanh xạc xạc kia nữa, mới an tâm dừng lại.
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết, thì trong tầm mắt của tôi xuất hiện một thứ, làm cho tôi không kịp nghĩ ngợi gì đã ngay lập tức kêu lên "Căn buồng này... căn buồng này, hổng phải là căn buồng trống sao?"
Giọng nói của tôi vừa run rẩy vừa hoảng hốt.
Đúng thiệt là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, tưởng đã an toàn ai ngờ lại gặp ngay thứ nguy hiểm nhất trong Chu phủ.
Chu Nguyên nghe tôi nói vậy, liền đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó trần giọng hỏi "Lan, em biết căn buồng này sao?"
Tôi nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu mà trả lời "Em biết, những người ở trong phủ đều nói rằng nơi đây không được phép bước vô".
Chu Nguyên nhíu mày, hình như anh ta cảm thấy có cái gì đó không đúng trong lời nói của tôi, liền hỏi tiếp "Trong phủ, chuyện cấm vô trong căn buồng trống này là một điều bình thường, nhưng mà lúc nãy anh cảm thấy lời nói của em có chút hoảng hốt, chẳng lẽ em biết được bên trong có thứ chi sao?"
Câu hỏi vừa dứt, tôi giựt mình một cái mạnh, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Tôi "ừ" một tiếng âm thanh có phần khá nhỏ.
Tụi tôi cùng nhau bắt đầu di chuyển về phía trước trên dãy hành lang mờ tối này.
Âm thanh của tiếng bước chân vang lên khe khẽ, giống như là tiếng từng nhịp tim trong lồng ngực của tôi hiện giờ vậy.
Xung quanh tụi tôi phủ lên vẻ mông lung mờ ảo, lạnh lẽo và sự yên lặng tới rợn người.
Có một điều kỳ lạ, đó chính là dãy hành lang này càng đi lại càng dài hơn, nó dài một cách bất thường.
"Lạch cạch... lạch cạch..."
Bỗng dưng, xung quanh phát ra một thứ âm thanh giống hệt như tiếng bước chân của một vật gì đó, thứ âm thanh này càng lúc càng lớn, và hình như đang bao trùm lấy đầu óc của tôi.
Cùng lúc này, tôi cũng không biết vì sao tầm mắt của mình lại trở nên mông lung, không thể nhìn rõ ràng mọi thứ ở phía trước được nữa, nó khiến cho trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
"Lạch cạch... lạch cạch... "
Âm thanh kỳ lạ kia vẫn tiếp tục vang lên, và hình như nó đang có xu hướng lớn dần hơn.
Tôi cố gắng nhíu mày để có thể nhìn rõ ràng hơn, nhưng mà cách này hoàn toàn vô dụng, bởi vì trong tầm mắt của tôi chỉ hiện lên một mảnh mông lung mờ ảo, không thể xác định được gì hết.
Tôi đưa tay nhắm vội lấy cánh tay của Chu Nguyên ghì chặt lại, không cho anh ta đi quá xa tôi, vì điều đó sẽ khiến cho cả hai gặp nguy hiểm tới tánh mạng.
Định mở miệng hỏi Chu Nguyên, thì lúc này chợt phát hiện ra miệng của tôi như thể cứng đơ ra, đồng thời lông tơ trên khắp người đều dựng đứng hết cả lên.
Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với tôi vậy? Rốt cuộc thì thứ gì đang tiến về phía tôi? Đầu óc của tôi lúc này trở nên trống rỗng, khiến cho suy đoán thành ra lung tung.
Dòng suy nghĩ miên man này của tôi bị gián đoạn, khi âm thanh lạch cạch im bặt đi.
Tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía trước để coi thử chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên lại vang vọng tiếng khóc than thảm thiết, chỉ là nó không giống như tiếng khóc của một người bình thường chút nào hết.
Trong đầu của tôi lúc nãy hiện ra một ý nghĩ, có khi nào lần này tôi lại gặp phải ma quỷ giống những lần trước nữa hay không?
Tôi hít một hơi lạnh, mồ hôi hột đã tuôn ra ướt đẫm hết trán.
Tiếng khóc kia tạo cho tôi cảm giác vừa đau lòng vừa khổ sở, hệt như đang oán hận ai đó vậy.
Chu Nguyên ở bên cạnh chắc chắn cũng đã nghe thấy thứ âm thanh kinh dị này, vì vậy anh ta cũng đang cố gắng đưa mắt nhìn về phía trước nhằm tìm kiếm nó.
Dáng vẻ của anh ta lúc này có phần gấp gáp, hình như không thể đứng yên tại chỗ được, mà rất muốn nhanh chóng đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc này, tôi không biết làm gì ngoài việc đưa tay ghì sát chặt cánh tay của anh ta lại, nhằm ngăn anh ta bước về phía đó.
Dãy hành lang vẫn còn mang theo vẻ mờ tối u ám, cộng thêm tiếng khóc than ai oán, càng khiến cho tâm trạng của tôi không khỏi hoảng sợ lo lắng.
Trong khi tôi cố gắng níu chặt lấy Chu Nguyên không cho anh ta tiến về phía trước, thì bất thình lình một âm thanh xạc xạc vang lên khe khẽ.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Ở phía dưới sàn gạch của dãy hành lang, xuất hiện một người đang bò lết, người này mặc một bộ đồ màu trắng ngà, hai tay cố gắng bò trên sàn gạch, mái tóc dài xơ xác che đi một nửa khuôn mặt, da dẻ trên người trắng bệch kinh dị, đôi môi nứt nẻ chảy máu, hốc mắt trống trơn, hoàn toàn không có tròng đen và tròng trắng.
Cái thứ kinh dị kia đang bò lết về hướng của tụi tôi.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, khiến cho tôi không lạnh mà run, toàn thân bởi vì hoảng sợ quá mức mà như thể bị đóng băng.
Chu Nguyên ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn tôi, anh ta nắm chặt cánh tay của tôi, kéo tôi chạy về hướng ngược lại.
Lạch cạch.... lạch cạch..
Tiếng bước chân của tụi tôi vang lên trong không gian vắng lặng này nghe rõ mồn một, Tuy nhiên ở phía sau lưng, vẫn có một thứ âm thanh xạc xạc kinh dị vang lên không ngừng.
Tụi tôi chạy được một lúc lâu, cho tới khi không còn nghe thấy thứ âm thanh xạc xạc kia nữa, mới an tâm dừng lại.
Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết, thì trong tầm mắt của tôi xuất hiện một thứ, làm cho tôi không kịp nghĩ ngợi gì đã ngay lập tức kêu lên "Căn buồng này... căn buồng này, hổng phải là căn buồng trống sao?"
Giọng nói của tôi vừa run rẩy vừa hoảng hốt.
Đúng thiệt là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà, tưởng đã an toàn ai ngờ lại gặp ngay thứ nguy hiểm nhất trong Chu phủ.
Chu Nguyên nghe tôi nói vậy, liền đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó trần giọng hỏi "Lan, em biết căn buồng này sao?"
Tôi nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu mà trả lời "Em biết, những người ở trong phủ đều nói rằng nơi đây không được phép bước vô".
Chu Nguyên nhíu mày, hình như anh ta cảm thấy có cái gì đó không đúng trong lời nói của tôi, liền hỏi tiếp "Trong phủ, chuyện cấm vô trong căn buồng trống này là một điều bình thường, nhưng mà lúc nãy anh cảm thấy lời nói của em có chút hoảng hốt, chẳng lẽ em biết được bên trong có thứ chi sao?"
Câu hỏi vừa dứt, tôi giựt mình một cái mạnh, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.