Chương 22: Bóng người lướt qua
Võ Hoàng Phúc
08/09/2023
Tôi lúc này hình như không thể kiểm soát được bản thân nữa, cơ thể cứ run lên từng hồi một.
"Lan, em cứ bình tĩnh, bình tĩnh nào".
Giọng của Chu Nguyên vang lên bên tai, âm thanh nghe rất trầm, và hơi yếu ớt chút.
"Em không thể bình tĩnh được, phía trước rõ ràng có tiếng động, nhưng mà xung quanh từ nãy tới giờ có ai đâu chứ".
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, hướng về phía của Chu Nguyên, nói chuyện một cách hết sức nghiêm túc.
"Lan, có một chuyện, coi bộ anh không thể giấu diếm em được nữa..."
Chu Nguyên nói tới đây thì đưa đôi mắt quan sát tôi một lượt.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, thì bỗng dưng lúc này trong ánh mắt của tôi nhìn thấy một bóng người lướt qua, tuy rằng ánh sáng xung quanh dãy hành lang này rất mờ ảo, nhưng mà thực sự hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một.
"Phía trước, hình như có bóng người".
Tôi vô thức lên tiếng, trong lòng bắt đầu lan tỏa sự sợ hãi khắp mọi nơi.
Chu Nguyên có chút hoảng sợ thoáng qua trên gương mặt, anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, bàn tay liền nắm chặt lấy bờ vai của tôi, miệng lo lắng hỏi "Lan, em vừa nói cái chi vậy? Rốt cuộc là em đã nhìn thấy cái chi rồi hả?"
Tôi có thể cảm nhận thấy hơi ấm từ cánh tay của Chu Nguyên bắt đầu giảm dần, coi bộ có thứ gì đó đang ảnh hưởng tới nhiệt độ cơ thể của anh ta.
Tôi thích một hơi sâu, liền gấp gáp trả lời "Lúc nãy, em vô tình nhìn thấy một bóng người lướt qua, nhưng mà hành động của người đó rất kì lạ, không giống người bình thường chút nào".
Vừa nghe câu nói này của tôi, sắc mặt của Chu Nguyên tối sầm lại.
Anh ta đưa mắt mình quan sát một lượt trên dãy hành lang mờ tối này, tôi cảm thấy không an tâm, liền nói thêm "Chu Nguyên, anh phải tin em, rõ ràng cái bóng lúc nãy em thấy không phải là ảo giác đâu".
Nói xong, tôi im lặng chờ đợi câu trả lời của Chu Nguyên.
Nhưng mà anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ có chút gì đó rất nghiêm trọng.
Nhìn thấy anh ta như vậy, khiến cho tôi bất chợt nhớ lại, lần đầu khi tiếng "đinh" quái dị vang lên, Chu Nguyên có vẻ như đã cảm nhận thấy điều gì đó rồi, chỉ là ngoài mặt anh ta đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Lần này, khi tôi nói bản thân mình nhìn thấy một bóng người lướt qua, Chu Nguyên đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, vẻ mặt lo lắng dần hiện ra, coi bộ anh ta đã biết đó là thứ gì rồi.
Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì Chu Nguyên đột nhiên đi nhanh về phía trước, bỏ lại tôi đứng một mình ở đó.
Cái hành động kỳ lạ này, làm cho tôi cảm thấy bất an.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng đuổi theo anh ta.
Tiếng bước chân của tụi tôi vang lên rộn rã trong không gian vắng lặng này, nghe mà sợ hãi.
Trong đầu của tôi vẫn còn hiện ra hình ảnh của cái bóng người kỳ quái cùng với vẻ mặt mặt của Chu Nguyên khi nãy, tình huống này có quá nhiều điểm bất thường, tôi không thể nào lý giải hết được trong một khoảng thời gian ngắn.
"Chu Nguyên, anh bị làm sao vậy? Sao lại đi nhanh quá?"
Tôi cảm thấy Chu Nguyên càng lúc càng bước nhanh hơn, cho nên tôi vội vội vàng lên tiếng kêu anh ta, đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay của anh ta kéo lại.
Chu Nguyên bị tôi kéo lại thì không bước nữa.
Trong bóng tối mờ ảo của dãy hành lang, tụi tôi đứng yên tại chỗ, Chu Nguyên im lặng không lên tiếng, khiến cho tâm trạng của tôi cảm thấy hoang mang.
Ở tận sâu trong đáy lòng, tôi thật sự không muốn bước về phía trước thêm một bước nào nữa, bởi vì tôi có cảm giác phía trước kia chắc chắn đang có thứ không sạch sẽ ở đó.
Giờ phút này, tôi chỉ biết im lặng nhìn về phía của Chu Nguyên, chờ đợi anh ta lên tiếng trả lời.
Chu Nguyên im lặng một lúc, rồi thở dài, anh ta không nhìn về phía tôi, trực tiếp hạ giọng lên tiếng "Lan, anh muốn đi về phía trước đó, hình như có ai đó đang ở phía trước kêu tên anh".
"Cái chi? Có người kêu tên của anh sao?"
Tôi rùng mình một cái mạnh, gấp gáp lên tiếng hỏi.
Chu Nguyên khe khẽ gật đầu, đưa đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm về phía trước, trầm giọng trả lời "Đúng vậy, người đó đang kêu anh".
Tôi bất chợt sợ hãi, vội vội vàng vàng ghì chặt cánh tay của Chu Nguyên lại, lo sợ nói "Chu Nguyên, anh bình tĩnh một chút, đúng thiệt là lúc nãy em đã nhìn thấy một bóng người lướt qua... Nhưng mà... Em không chắc đó có phải người hay là không nữa, nếu như anh bước tới đó, em sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm".
Tôi mặc kệ Chu Nguyên có tin lời tôi nói là thiệt hay không, thứ hiện tại tôi muốn chính là ngăn cản anh ta tiến về phía trước.
Chu Nguyên nghe câu nói của tôi, thì có vẻ chần chừ, anh ta chậm rãi thu lại đôi mắt mông lung của mình, không còn nhìn chằm chằm về phía trước nữa.
Hành động này của Chu Nguyên khiến cho tôi cảm thấy an tâm phần nào.
Chỉ là còn chưa an tâm được lâu, thì Chu Nguyên lại không nhanh không chậm quay về phía tôi, anh ta đưa một ánh mắt cực kỳ quyết đoán nhìn chăm chăm về phía tôi, khe khẽ lên tiếng "Thôi được rồi, nếu như em cảm thấy sợ hãi thì có thể đừng ở đây, anh sẽ tới đó một mình".
Tôi tròn bự đôi mắt nhìn anh ta, khi nghe thấy câu nói này.
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, tại sao Chu Nguyên là hành động một cách kì lạ tới như vậy chứ, rốt cuộc thì anh ta định làm gì đây?
Tôi hít một hơi lạnh để lấy lại tinh thần, đưa đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trầm giọng lên tiếng "Chu Nguyên, anh đang nghĩ chi vậy? Bởi vì em sợ hãi, nên em không thể để một mình anh đi về phía trước được, nếu anh muốn đi, em cũng sẽ theo cùng".
Tôi không biết lý do vì sao, khi đối diện với tình huống này, tôi lại có thể nói ra những lời nói đó. Có lẽ bởi vì Chu Nguyên đối xử với tôi rất tốt, khiến cho tôi không thể nào bỏ mặc anh ta được.
"Lan, em cứ bình tĩnh, bình tĩnh nào".
Giọng của Chu Nguyên vang lên bên tai, âm thanh nghe rất trầm, và hơi yếu ớt chút.
"Em không thể bình tĩnh được, phía trước rõ ràng có tiếng động, nhưng mà xung quanh từ nãy tới giờ có ai đâu chứ".
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, hướng về phía của Chu Nguyên, nói chuyện một cách hết sức nghiêm túc.
"Lan, có một chuyện, coi bộ anh không thể giấu diếm em được nữa..."
Chu Nguyên nói tới đây thì đưa đôi mắt quan sát tôi một lượt.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, thì bỗng dưng lúc này trong ánh mắt của tôi nhìn thấy một bóng người lướt qua, tuy rằng ánh sáng xung quanh dãy hành lang này rất mờ ảo, nhưng mà thực sự hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một.
"Phía trước, hình như có bóng người".
Tôi vô thức lên tiếng, trong lòng bắt đầu lan tỏa sự sợ hãi khắp mọi nơi.
Chu Nguyên có chút hoảng sợ thoáng qua trên gương mặt, anh ta nhìn chăm chăm vào tôi, bàn tay liền nắm chặt lấy bờ vai của tôi, miệng lo lắng hỏi "Lan, em vừa nói cái chi vậy? Rốt cuộc là em đã nhìn thấy cái chi rồi hả?"
Tôi có thể cảm nhận thấy hơi ấm từ cánh tay của Chu Nguyên bắt đầu giảm dần, coi bộ có thứ gì đó đang ảnh hưởng tới nhiệt độ cơ thể của anh ta.
Tôi thích một hơi sâu, liền gấp gáp trả lời "Lúc nãy, em vô tình nhìn thấy một bóng người lướt qua, nhưng mà hành động của người đó rất kì lạ, không giống người bình thường chút nào".
Vừa nghe câu nói này của tôi, sắc mặt của Chu Nguyên tối sầm lại.
Anh ta đưa mắt mình quan sát một lượt trên dãy hành lang mờ tối này, tôi cảm thấy không an tâm, liền nói thêm "Chu Nguyên, anh phải tin em, rõ ràng cái bóng lúc nãy em thấy không phải là ảo giác đâu".
Nói xong, tôi im lặng chờ đợi câu trả lời của Chu Nguyên.
Nhưng mà anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ có chút gì đó rất nghiêm trọng.
Nhìn thấy anh ta như vậy, khiến cho tôi bất chợt nhớ lại, lần đầu khi tiếng "đinh" quái dị vang lên, Chu Nguyên có vẻ như đã cảm nhận thấy điều gì đó rồi, chỉ là ngoài mặt anh ta đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Lần này, khi tôi nói bản thân mình nhìn thấy một bóng người lướt qua, Chu Nguyên đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, vẻ mặt lo lắng dần hiện ra, coi bộ anh ta đã biết đó là thứ gì rồi.
Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì Chu Nguyên đột nhiên đi nhanh về phía trước, bỏ lại tôi đứng một mình ở đó.
Cái hành động kỳ lạ này, làm cho tôi cảm thấy bất an.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng đuổi theo anh ta.
Tiếng bước chân của tụi tôi vang lên rộn rã trong không gian vắng lặng này, nghe mà sợ hãi.
Trong đầu của tôi vẫn còn hiện ra hình ảnh của cái bóng người kỳ quái cùng với vẻ mặt mặt của Chu Nguyên khi nãy, tình huống này có quá nhiều điểm bất thường, tôi không thể nào lý giải hết được trong một khoảng thời gian ngắn.
"Chu Nguyên, anh bị làm sao vậy? Sao lại đi nhanh quá?"
Tôi cảm thấy Chu Nguyên càng lúc càng bước nhanh hơn, cho nên tôi vội vội vàng lên tiếng kêu anh ta, đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay của anh ta kéo lại.
Chu Nguyên bị tôi kéo lại thì không bước nữa.
Trong bóng tối mờ ảo của dãy hành lang, tụi tôi đứng yên tại chỗ, Chu Nguyên im lặng không lên tiếng, khiến cho tâm trạng của tôi cảm thấy hoang mang.
Ở tận sâu trong đáy lòng, tôi thật sự không muốn bước về phía trước thêm một bước nào nữa, bởi vì tôi có cảm giác phía trước kia chắc chắn đang có thứ không sạch sẽ ở đó.
Giờ phút này, tôi chỉ biết im lặng nhìn về phía của Chu Nguyên, chờ đợi anh ta lên tiếng trả lời.
Chu Nguyên im lặng một lúc, rồi thở dài, anh ta không nhìn về phía tôi, trực tiếp hạ giọng lên tiếng "Lan, anh muốn đi về phía trước đó, hình như có ai đó đang ở phía trước kêu tên anh".
"Cái chi? Có người kêu tên của anh sao?"
Tôi rùng mình một cái mạnh, gấp gáp lên tiếng hỏi.
Chu Nguyên khe khẽ gật đầu, đưa đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm về phía trước, trầm giọng trả lời "Đúng vậy, người đó đang kêu anh".
Tôi bất chợt sợ hãi, vội vội vàng vàng ghì chặt cánh tay của Chu Nguyên lại, lo sợ nói "Chu Nguyên, anh bình tĩnh một chút, đúng thiệt là lúc nãy em đã nhìn thấy một bóng người lướt qua... Nhưng mà... Em không chắc đó có phải người hay là không nữa, nếu như anh bước tới đó, em sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm".
Tôi mặc kệ Chu Nguyên có tin lời tôi nói là thiệt hay không, thứ hiện tại tôi muốn chính là ngăn cản anh ta tiến về phía trước.
Chu Nguyên nghe câu nói của tôi, thì có vẻ chần chừ, anh ta chậm rãi thu lại đôi mắt mông lung của mình, không còn nhìn chằm chằm về phía trước nữa.
Hành động này của Chu Nguyên khiến cho tôi cảm thấy an tâm phần nào.
Chỉ là còn chưa an tâm được lâu, thì Chu Nguyên lại không nhanh không chậm quay về phía tôi, anh ta đưa một ánh mắt cực kỳ quyết đoán nhìn chăm chăm về phía tôi, khe khẽ lên tiếng "Thôi được rồi, nếu như em cảm thấy sợ hãi thì có thể đừng ở đây, anh sẽ tới đó một mình".
Tôi tròn bự đôi mắt nhìn anh ta, khi nghe thấy câu nói này.
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, tại sao Chu Nguyên là hành động một cách kì lạ tới như vậy chứ, rốt cuộc thì anh ta định làm gì đây?
Tôi hít một hơi lạnh để lấy lại tinh thần, đưa đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trầm giọng lên tiếng "Chu Nguyên, anh đang nghĩ chi vậy? Bởi vì em sợ hãi, nên em không thể để một mình anh đi về phía trước được, nếu anh muốn đi, em cũng sẽ theo cùng".
Tôi không biết lý do vì sao, khi đối diện với tình huống này, tôi lại có thể nói ra những lời nói đó. Có lẽ bởi vì Chu Nguyên đối xử với tôi rất tốt, khiến cho tôi không thể nào bỏ mặc anh ta được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.