Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 14:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

Vườn hoa chiếm diện tích không nhỏ, mỗi một nơi đều được thiết kế một cách tỉ mỉ, hàng năm đều có người chăm sóc.

Quý Triều Chu đẩy dì Vân đi tới nhà chòi nghỉ chân, bên dưới là một ao nước màu xanh, cá koi đang nhàn nhã vẫy đuôi ở trong nước.

Vân Sắt giơ tay mở hộp thức ăn cho cá ở trên bàn đá sau đó lấy một ít thức ăn ra, quay qua đưa cho Quý Triều Chu.

Quý Triều Chu nhận lấy thức ăn cho cá rồi từ sau xe lăn vòng ra ngồi trên ghế cổ ngỗng, ngón tay thon dài để lên lan can, từng ngón tay khẽ tách ra sau đó thức ăn cho cá mới dần dần rơi ra từ những khe hở của ngón tay.

Cá koi trong ao nhao nhao bơi về phía chòi nghỉ mát, một lúc sau đã hợp lại thành một mảng đỏ bơi đi bơi lại trong nước.

“Vừa nãy vệ sĩ kia là sao?” Vân Sắt nhìn cháu trai mình dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Quý Triều Chu rơi trên mặt nước, một con cá koi nhỏ đang ngẩng đầu há miệng chờ ăn: “Ông ấy mời tới ạ.”

Vân Sắt sáng tỏ: “Bố cháu đang lo cho cháu.”

Quý Triều Chu rắc thức ăn từ kẽ ngón tay, yên lặng nhìn chú cá khoi nhỏ đó đớp lấy thức ăn.

“Triều Chu, dì không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Đáy mắt Vân Sắt đầy sự phức tạp, nhưng mà ánh mắt nhìn cháu ngoại vẫn dịu dàng như vậy: “Sau này có dì cùng với chị…”

“Dì Vân, bên ngoài gió lớn cháu đưa dì quay về.” Quý Triều Chu rắc ít thức ăn kia xong, lau sạch tay đi, ngắt lời bà ấy rồi muốn đứng dậy.

“Triều Chu, ngồi xuống.” Giọng nói của Vân Sắt trở nên nghiêm túc, nhưng mà một khi cảm xúc của bà ấy vừa kích động thì sẽ bắt đầu ho.

Quý Triều Chu lập tức cau mày đi lên trước, vỗ lưng giúp bà ấy: “Dì đừng nổi nóng.”

Vân Sắt bình tĩnh lại một chút nắm lấy tay của Quý Triều Chu, kéo anh tới trước mặt mình rồi ngẩng đầu nói: “Nghe dì nói hết trước đã.”

Quý Triều Chu chủ động khom người ngồi xuống, đối diện với tầm mắt của dì Vân.

“Cháu rất giống chị.” Vân Sắt đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cháu trai, trong mắt là sự hoài niệm: “Ngay cả sở thích cũng vậy, nếu như chị biết được… Chắc chắn chị ấy sẽ rất vui.”

Hàng lông mi dài của Quý Triều Chu khẽ run run nhưng vẫn yên lặng như cũ.

“Chuyện giữa người lớn không liên quan tới cháu.” Vân Sắt kéo chặt tay cháu trai: “Triều Chu, cháu vẫn còn trẻ phải sống thật tốt. Những thứ khác không quan trọng, dì Vân chỉ mong cháu đừng làm hại tới cơ thể mình.”

“Cháu biết rồi.” Anh thấp giọng nói.



Vân Sắt lắc đầu: “Triều Chu, dì muốn cháu nói được.”

Quý Triều Chu nâng mắt lên nhìn người phụ nữ gầy gò, xanh xao trên xe lăn, bà ấy là em gái của mẹ anh - người đã nuôi anh lớn, giờ đây… cũng sắp rời xa anh.

Cuối cùng một giọng nói rõ ràng, trong vắt lạnh lùng lại pha chút khàn khàn vang lên trong chòi nghỉ mát: “… Được.”

Lúc này khuôn mặt Vân Sắt mới lộ ra nụ cười, bà ấy vỗ vỗ tay cháu trai ra hiệu cho anh đẩy mình quay về.

Trên đường đi bà ấy cầm lấy bông hoa linh lan trên đầu gối, cúi đầu ngửi một cái rồi nói: “Đứa bé Vân Phỉ kia giờ cũng trưởng thành rồi, tự có suy nghĩ của bản thân.”

Vân Sắt quay đầu qua nói với Quý Triều Chu: “Nó là nó, cháu là cháu, cháu không cần phải vì dì mà chịu sự kiềm chế của nó.”

“Vâng.” Lần này Quý Triều Chu đồng ý luôn.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn nâng cánh tay ưu nhã lên vén phần tóc bị gió thổi tán loạn, lúc này cơ thể mới được hoàn toàn thả lỏng.

… Trong phòng khách biệt thự, Trình Lưu ngồi trên sofa đã được một lúc rồi.

Sau khi người y tá đó dẫn cô ngồi ở đây xong đã quay người đi ra ngoài rồi.

Trình Lưu cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô không ngờ rằng bạn trai mình lại trực tiếp đưa cô về nhà.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn khi nãy và bạn trai trông giống nhau tới mấy phần, có lẽ là người lớn trong nhà.

Phát triển này cũng nhanh quá rồi!

Cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Trình Lưu hồi tưởng lại kĩ càng một lần, phát hiện ra kinh nghiệm gặp người lớn của mình bằng không, trước đây đối tác trung niên kia cũng không có nhắc tới loại chuyện này.

Thế nên giám đốc Trình âm thầm quan sát phòng khách xác nhận không có người, lúc này mới dè dặt mà lấy điện thoại ra chuẩn bị tra một chút.

Nhưng mà cô vừa mới lấy điện thoại ra, đánh được vài chữ thì người y tá đó lại đi ra trên tay còn bưng một cái đĩa, bên trên là trà và điểm tâm.

Người y tá đó cười khách sáo với Trình Lưu, sau đó bày trà bánh ra trước mặt cô: “Trà này đều là do bà chủ tự tay làm từ lá trà của nhà trồng đấy, cô nếm thử xem.”

“Cảm ơn.” Trình Lưu cũng mỉm cười khách sáo với người y tá, trong lòng suy nghĩ mình có nên tìm chút tin tức gì trong miệng y tá xem vị trưởng bối ban nãy thích thứ gì.



Lúc này, y tá chủ động bật tivi lên, muốn hóa giải sự gượng gạo của Trình Lưu.

“Trong những năm gần đây Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trong công nghệ trí tuệ nhân tạo…”

Ti vi vừa được mở lên thì đã là một chương trình khoa học kĩ thuật, người dẫn chương trình đang giới thiệu về công ty Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn, đồng thời trên màn hình bắt đầu phát một vài video của Trình Lưu, đó là bài phát biểu trong hoạt động kỉ niệm 3 năm của Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn, chỉ nói riêng về tạo hình cũng đã mất hai tiếng đồng hồ.

Thế nên sau này cô đều không thích tham gia mấy hoạt động như vậy, vì vậy truyền thông cũng không thể có được những video mới nữa.

Nhưng hiện giờ lưng Trình Lưu dựng đứng, âm thầm nhìn về phía người y tá, vậy mà bị đối phương nhìn thấy mình xuất hiện ở trên tivi rồi.

Trời giúp cô rồi!

Đợi sau khi cô và bạn trai quay về nhất định người y tá đó sẽ nói về bản thân cô với dì Vân.

Người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn.

Trình Lưu nghĩ đánh giá về giá trị con người của cô ở bảng này, bảng kia vào năm ngoái cũng rất cao.

Cô cúi đầu quan sát chân mình, khá dài, mặt cũng coi như là qua rồi, miễn cưỡng có thể được xem là nữ thanh niên ưu tú.

Có lẽ người lớn sẽ hài lòng nhỉ?

Huống hồ trong tivi còn không ngừng khen ngợi!

Trình Lưu đột nhiên cảm thấy sau này lên tivi cũng chẳng có gì là không tốt cả.

Người y tá ở bên cạnh lúc thì nhìn người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn trên tivi, lúc lại không dấu vết mà quan sát Trình Lưu ở bên cạnh.

Chỉ là hoạt động tâm lí của đối phương không giống với tưởng tượng của Trình Lưu lắm.

Vừa nãy y tá nhìn người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn trên tivi đã thấy quen quen rồi, nghĩ một hồi mới nhớ ra người này trông giống vệ sĩ bên cạnh cậu chủ Quý đến bảy, tám phần.

Nhưng mà cách biệt thân phận của hai người này quá lớn.

Một người là người sáng lập ra công ty Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn ở trong tivi, đối phương với mái tóc xoăn màu nâu nhạt, đuôi tóc buông xõa trên bờ vai, khoác lên mình bộ tây trang xám màu, áo khoác mở ra, lộ ra chiếc áo sơ mi màu cafe, đường cong cơ thể lưu loát.

Cô ấy đứng đĩnh đạc trên bục, ánh đèn như tụ lại trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook