Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 15:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

Còn về… Người y tá lại nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh của cậu chủ Quý, người này mặc một chiếc quần thể thao màu đen bình thường, còn hơi cau mày, mặt mộc tự nhiên.

Có lẽ cũng nhìn ra người trong tivi rất giống mình, cô có chút tự ti mà cúi đầu.

Người y tá cũng có chút đồng cảm với nữ vệ sĩ đáng thương này, mấy người bình thường như họ này mới là đại đa số, không phải ai cũng có thể trẻ tuổi lại rực rỡ cao muôn trượng như người sáng lập ở trong tivi đó.

Thế nên người y tá ngồi xuống bên cạnh vệ sĩ, vỗ vỗ vai cô an ủi, sau đó đưa tay ra lấy chiếc điều khiển.

Trình Lưu bị người y tá vỗ vai mà cảm thấy kì lạ, cô ngẩng đầu lên vừa hay thấy bạn trai đẩy dì Vân đi vào, trái tim cô này lên một nhịp, căng thẳng suy nghĩ: Dì Vân sắp nhìn thấy bản thân trên tivi rồi, lát nữa lúc cô giới thiệu bản thân mình thì có cần phải đứng lên không?

“Bụp…”

Y tá cầm lấy điều khiển trực tiếp ấn vào nút tắt màu đỏ, hình ảnh trên màn hình biến mất, chỉ còn lại màn hình tivi đen xì, cô ấy mỉm cười với vệ sĩ trẻ này, rất hiểu cho sự khốn cùng của cô.

Trình Lưu chầm chậm nghiêng đầu nhìn người y tá bên cạnh, cô khiếp sợ khi phát hiện ra đối phương đang lộ ra nụ cười khiêu khích với mình.

… Y tá đang ra oai phủ đầu à?

Trình Lưu không hiểu, không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với y tá này.

Thôi bỏ đi, bạn trai đã biết mình là ai từ lâu rồi, sau này sẽ có cơ hội để giới thiệu thôi.

“Mọi người về trước đi.” Sau khi đi vào Vân Sắt kéo tay Quý Triều Chu rồi nói: “Dì Vân không giữ mọi người ở lại ăn cơm nữa.”

Bà ấy bệnh rồi, đồ ăn của bà không phù hợp với dinh dưỡng của người bình thường.

“Vâng.” Quý Triều Chu khom người xuống giúp Vân Sắt sửa lại khăn choàng: “Một thời gian nữa cháu lại tới thăm dì.”

Vân Sắt vỗ vỗ tay cháu trai khẽ gật đầu sau đó lại quay mặt ra nhìn Trình Lưu: “Cháu thay dì chăm sóc tốt cho thằng bé.”



Trình Lưu vừa nghe lời này thì biết đây là lời chấp thuận của người lớn, cô lập tức đứng lên nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc anh ấy.”

Sau khi Quý Triều Chu và Trình Lưu rời khỏi, y tá bèn đi lên trước đẩy Vân Sắt vừa nói: “Bà chủ, người vệ sĩ vừa nãy của cậu chủ Quý rất giống với một người sáng lập công ty.”

“Trên đời này người giống người rất nhiều.” Vân Sắt không hứng thú lắm với người vệ sĩ kia, sau một khoảng thời gian dài nói chuyện đã khiến bà vô cùng mệt mỏi: “Cháu đẩy cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

… “Buổi trưa anh muốn ăn gì?” Vừa lên xe Trình Lưu đã chủ động hỏi.

Quý Triều Chu nhắm mắt dựa vào cửa xe, hờ hững nói: “Tùy cô.”

Anh đã đồng ý với dì Vân nên không muốn làm trái lời hứa.

“Vậy tới nơi náo nhiệt một chút nhé?” Trình Lưu thử thăm dò.

Bạn trai không lên tiếng cô dứt khoát cho rằng anh đồng ý rồi.

Nơi họ tới là một tiệm đồ xào nhỏ, không lớn lắm, chỉ có hai gian hàng, vệ sinh cũng khá sạch sẽ, bên trong vô cùng tấp nập.

Hai người vừa đi vào vốn dĩ bên trong còn huyên náo đầy tiếng người không biết tại sao lại đột nhiên biến mất.

Một lúc sau tiếng người mới dần dần trở lại.

“Hai người là người nổi tiếng ư?” Nhân viên cầm thực đơn đi qua, do dự hỏi.

Trình Lưu nhận lấy thực đơn rồi lắc đầu với nhân viên: “Không phải.”

“Tôi cũng thấy không phải.” Nhìn thấy Trình Lưu nhìn mình cô nhân viên có hơi ngại nói: “Hai người đẹp như vậy nếu là người nổi tiếng thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”

“Mọi người gọi món trước đi, lát nữa tôi sẽ qua lấy thực đơn.” Nhân viên đưa bút cho Trình Lưu, sau khi âm thầm nhìn Quý Triều Chu thì mới biến mất như một làn khói.



“Không biết anh có hợp khẩu vị ở đây không, thử trước đã nhé.” Trình Lưu đẩy thực đơn tới trước mặt Quý Triều Chu: “Không thích thì lần sau đổi tiệm khác.”

Dường như Quý Triều Chu không hề nghe thấy khúc nhạc đệm vừa rồi, hoặc có thể nói anh không hề quan tâm tới những gì xảy ra ở xung quanh.

Anh lật cuốn thực đơn, mắt nhìn chốc lát sau đó tiện tay gọi hai món.

Trình Lưu liếc nhìn một cái quả nhiên là món thanh đạm.

Trong lúc hai người đang ngồi ở bên trong gọi món thì có một người đàn ông trẻ đi qua con đường bên cạnh, trên môi còn đeo khuyên môi, tay trái là một nửa điếu thuốc, tay phải cầm một chai nước vừa mới mua bước lớn về phía trước, người xung quanh vô thức bị khuôn mặt đó thu hút.

Uông Hồng Dương mở nắp ra, ngửa đầu uống mấy ngụm nước, chụp ảnh tạp chí cả một buổi sáng thế mà không có ai mua cho anh ta một chai nước, cuối cùng vẫn là anh ta phải tự đi mua.

Uông Hồng Dương đen mặt bóp chai nước rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh, một bầy chó coi thường người khác.

Cái ném này khiến cho Uông Hồng Dương nhìn thấy một người quen hình như đang ngồi ở trong quán xào nhỏ ở phía đối diện, không đợi anh ta nhìn rõ, nhân viên trong tiệm lại chắn trước mặt người đó.

Chậc, sao có thể là Trình Lưu chứ.

Trình Lưu làm gì có thời gian để ăn cơm, còn chạy tới một quán xào nhỏ cần phải xếp hàng này nữa.

Mỗi lần ăn cơm với mình đều chỉ thiếu điều mang máy tính theo, điện thoại thì kêu không ngừng.

Vừa nghĩ tới Trình Lưu, Uông Hồng Dương vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho cô, kết quả không có ai bắt máy cả, không biết lại đang bận việc gì ở công ty rồi.

Uông Hồng Dương vứt đầu thuốc đi, dùng chân giẫm mạnh vào, cúi đầu mở danh bạ ra rồi tìm một số điện thoại gọi đi, rất nhanh đã được kết nối với đầu bên kia.

Anh ta nói hẹn đối phương tới quán bar chơi tối nay, cô gái bên kia điện thoại vừa ngượng nghịu vừa hưng phấn mà đồng ý.

Quả nhiên, trên thế giới này chỉ có Trình Lưu mới không hiểu phong tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook