Chương 22:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Trình Lưu trơ mắt nhìn phía dưới khu bình luận dần dần trở thành câu lạc bộ thảo luận kinh doanh phát triển trong năm năm: "...”
Cô không biết mình có nên cảm ơn tổng giám đốc Quý đã thành công dời đề tài của mọi người hay không.
Tổng giám đốc Tiểu Trình khoe khoang thất bại đang hồn bay phách lạc rời khỏi vòng bạn bè, không đợi cô bỏ vốn hợp tác chữa thương cho mình, thì vị tổng giám đốc Quý kia đã nói chuyện với cô.
Tổng giám đốc Quý: [Tổng giám đốc Tiểu Trình, Thần Ẩn muốn hợp tác với Nhiễm Sơn à?]
Trình Lưu ngạc nhiên, vị này chính là Quý Mộ Sơn sếp lớn của công ty ô tô Thiên Khải, hai người cũng không quá thân, chỉ là thời gian trước có nói qua về chuyện chế tạo máy bay tự động không người lái.
Ông ấy hỏi làm gì nhỉ?
Trình Lưu kéo chiếc ghế dựa đến trước bàn và ngồi xuống, trả lời tổng giám đốc Quý: [Không phải, đó thực sự là nước hoa mà bạn trai tôi đã tặng cho tôi.]
Cô thấy bên kia hiện đang gõ thật lâu, đợi một lúc mới thấy tổng giám đốc Quý gửi tin nhắn đến.
Tổng giám đốc Quý: [Nhiễm Sơn là thương hiệu sản xuất nước hoa rất tốt. Nếu tổng giám đốc Tiểu Trình vẫn muốn hợp tác làm xe chở nước hoa thì có thể cân nhắc đến Nhiễm Sơn.]
Trình Lưu nhướng mày, Thiên Khải là nhãn hiệu sản xuất xe ô tô lâu đời, nhưng hình như cô chưa từng nghe qua nhà họ Quý có công ty sản xuất nước hoa.
Mà bây giờ Thần Ẩn vẫn chưa có năng lực mở rộng ngành sản xuất ô tô, cô chỉ cung cấp kỹ thuật. Cho dù Thần Ẩn thành công hợp tác với các công ty sản xuất ô tô chế tạo xe tự động không người lái, xe chở nước hoa cũng nên là chuyện công ty sản xuất xe lo lắng chứ.
Trình Lưu vô cùng dứt khoát trả lời vị tổng giám đốc Quý này: [Thần Ẩn chưa nghĩ đến việc hợp tác với Nhiễm Sơn, nước hoa không phải là lĩnh vực hợp tác của chúng tôi.]
Tổng giám đốc Quý: [Nếu các đối tác với cô muốn hợp tác liên quan đến ngành này thì tổng giám đốc Tiểu Trình cũng có thể giới thiệu một chút. Nhiễm Sơn là một thương hiệu nước hoa tốt.]
Trình Lưu trả lời được, cô cứ cảm thấy tổng giám đốc Quý có chút kỳ lạ.
Cách đây hai năm, cô có gặp tổng giám đốc Quý một lần, ông ấy có vẻ ngoài anh tuấn, cao ráo, ngoại hình rất nổi bật nhất trong số các đối tác làm ăn ở tuổi trung niên, nhưng giữa lông mày lại có nếp nhăn rất sâu, suốt cuộc nói chuyện đều luôn rất thận trọng.
Người đó không giống người xen vào việc của người khác, không biết vì sao hôm nay lại nói chuyện với cô.
Trình Lưu để di động xuống, không muốn nghĩ nhiều, xoay người nhìn chằm chằm lọ nước hoa trong tủ kính, suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho bạn trai.
Cô cảm thấy những thứ bình thường không xứng với bạn trai mình.
Trình Lưu cầm điện thoại lướt qua lịch trình trong tuần của mình, không có việc gì lớn, bớt chút thời gian xử lý văn kiện là được.
Cô nhấp vào WeChat của trợ lý và hỏi cậu: [Gần đây ở thành phố S có buổi đấu giá nào không?]
Hôm nay khi ăn tối với Lý Đông, cô nhớ đối phương có đề cập qua chuyện muốn cùng vợ đến buổi đấu giá để tham gia buổi đấu giá trang sức.
Hạ Bách nhanh chóng đáp: [Có, là ngày mai, có chuyện gì thế?]
Trình Lưu lập tức gõ: [Tôi muốn đi.]
Hạ Bách nhìn chằm chằm tin nhắn của Trình Lưu, tối nay khi nhìn thấy tin tức kia trên vòng bạn bè của cô cậu cảm thấy rất vô lý, bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ rất vớ vẩn, cô thật sự có cảm xúc với người tên Uông Hồng Dương sao?
Không thể nào.
Hạ Bách ngồi trước quầy bar ở phòng khách, nhớ đến ngày đó Trình Lưu còn nhớ nhầm tên của Uông Hồng Dương thì khẽ cười, đây có lẽ là một thực hành tình yêu khác của học sinh tiểu học mà không biết Trình Lưu vừa học ở đâu.
Cậu ngẩng đầu lên và uống cạn ly rượu đỏ trong ly trước khi trả lời Trình Lưu: [Buổi đấu giá trang sức ngày mai cần có thư mời tham gia, nhưng tình cờ tôi có hai vé, tôi sẽ mang chúng đến cho chị vào ngày mai.]
Trình Lưu: [Được.]
Hạ Bách hỏi cô: [Có cần tôi phải chuẩn bị trang phục để mặc cho buổi đấu giá không?]
Trình Lưu lập tức trả lời: [Tại sao tôi cần phải thay quần áo khi đến đó chứ?]
Nhìn thấy tin nhắn trong dự kiến này, dưới ngọn đèn Hạ Bách cười càng lớn hơn, cô chính là người như thế hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài, dựa vào kỹ thuật giết người cấp cao, nên mới trở thành hòn ngọc quý trong giới kinh doanh như bây giờ.
Nhưng cậu biết Trình Lưu là người rất có tham vọng, người như thế vì để đạt được mục đích, có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cậu đã gặp rất nhiều rồi.
Uông Hồng Dương rất bình thường, ngoài gương mặt phong lưu, không có gì sánh được với Trình Lưu cả.
Hạ Bách chỉnh lại ống tay áo, như không có gì đứng dậy đi lấy thư mời đấu giá.
Người kia cũng chỉ là hòn đá nhỏ trong cuộc đời không mấy sóng gió của Trình Lưu thôi.
Cô không biết mình có nên cảm ơn tổng giám đốc Quý đã thành công dời đề tài của mọi người hay không.
Tổng giám đốc Tiểu Trình khoe khoang thất bại đang hồn bay phách lạc rời khỏi vòng bạn bè, không đợi cô bỏ vốn hợp tác chữa thương cho mình, thì vị tổng giám đốc Quý kia đã nói chuyện với cô.
Tổng giám đốc Quý: [Tổng giám đốc Tiểu Trình, Thần Ẩn muốn hợp tác với Nhiễm Sơn à?]
Trình Lưu ngạc nhiên, vị này chính là Quý Mộ Sơn sếp lớn của công ty ô tô Thiên Khải, hai người cũng không quá thân, chỉ là thời gian trước có nói qua về chuyện chế tạo máy bay tự động không người lái.
Ông ấy hỏi làm gì nhỉ?
Trình Lưu kéo chiếc ghế dựa đến trước bàn và ngồi xuống, trả lời tổng giám đốc Quý: [Không phải, đó thực sự là nước hoa mà bạn trai tôi đã tặng cho tôi.]
Cô thấy bên kia hiện đang gõ thật lâu, đợi một lúc mới thấy tổng giám đốc Quý gửi tin nhắn đến.
Tổng giám đốc Quý: [Nhiễm Sơn là thương hiệu sản xuất nước hoa rất tốt. Nếu tổng giám đốc Tiểu Trình vẫn muốn hợp tác làm xe chở nước hoa thì có thể cân nhắc đến Nhiễm Sơn.]
Trình Lưu nhướng mày, Thiên Khải là nhãn hiệu sản xuất xe ô tô lâu đời, nhưng hình như cô chưa từng nghe qua nhà họ Quý có công ty sản xuất nước hoa.
Mà bây giờ Thần Ẩn vẫn chưa có năng lực mở rộng ngành sản xuất ô tô, cô chỉ cung cấp kỹ thuật. Cho dù Thần Ẩn thành công hợp tác với các công ty sản xuất ô tô chế tạo xe tự động không người lái, xe chở nước hoa cũng nên là chuyện công ty sản xuất xe lo lắng chứ.
Trình Lưu vô cùng dứt khoát trả lời vị tổng giám đốc Quý này: [Thần Ẩn chưa nghĩ đến việc hợp tác với Nhiễm Sơn, nước hoa không phải là lĩnh vực hợp tác của chúng tôi.]
Tổng giám đốc Quý: [Nếu các đối tác với cô muốn hợp tác liên quan đến ngành này thì tổng giám đốc Tiểu Trình cũng có thể giới thiệu một chút. Nhiễm Sơn là một thương hiệu nước hoa tốt.]
Trình Lưu trả lời được, cô cứ cảm thấy tổng giám đốc Quý có chút kỳ lạ.
Cách đây hai năm, cô có gặp tổng giám đốc Quý một lần, ông ấy có vẻ ngoài anh tuấn, cao ráo, ngoại hình rất nổi bật nhất trong số các đối tác làm ăn ở tuổi trung niên, nhưng giữa lông mày lại có nếp nhăn rất sâu, suốt cuộc nói chuyện đều luôn rất thận trọng.
Người đó không giống người xen vào việc của người khác, không biết vì sao hôm nay lại nói chuyện với cô.
Trình Lưu để di động xuống, không muốn nghĩ nhiều, xoay người nhìn chằm chằm lọ nước hoa trong tủ kính, suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho bạn trai.
Cô cảm thấy những thứ bình thường không xứng với bạn trai mình.
Trình Lưu cầm điện thoại lướt qua lịch trình trong tuần của mình, không có việc gì lớn, bớt chút thời gian xử lý văn kiện là được.
Cô nhấp vào WeChat của trợ lý và hỏi cậu: [Gần đây ở thành phố S có buổi đấu giá nào không?]
Hôm nay khi ăn tối với Lý Đông, cô nhớ đối phương có đề cập qua chuyện muốn cùng vợ đến buổi đấu giá để tham gia buổi đấu giá trang sức.
Hạ Bách nhanh chóng đáp: [Có, là ngày mai, có chuyện gì thế?]
Trình Lưu lập tức gõ: [Tôi muốn đi.]
Hạ Bách nhìn chằm chằm tin nhắn của Trình Lưu, tối nay khi nhìn thấy tin tức kia trên vòng bạn bè của cô cậu cảm thấy rất vô lý, bỗng nhiên cậu có một suy nghĩ rất vớ vẩn, cô thật sự có cảm xúc với người tên Uông Hồng Dương sao?
Không thể nào.
Hạ Bách ngồi trước quầy bar ở phòng khách, nhớ đến ngày đó Trình Lưu còn nhớ nhầm tên của Uông Hồng Dương thì khẽ cười, đây có lẽ là một thực hành tình yêu khác của học sinh tiểu học mà không biết Trình Lưu vừa học ở đâu.
Cậu ngẩng đầu lên và uống cạn ly rượu đỏ trong ly trước khi trả lời Trình Lưu: [Buổi đấu giá trang sức ngày mai cần có thư mời tham gia, nhưng tình cờ tôi có hai vé, tôi sẽ mang chúng đến cho chị vào ngày mai.]
Trình Lưu: [Được.]
Hạ Bách hỏi cô: [Có cần tôi phải chuẩn bị trang phục để mặc cho buổi đấu giá không?]
Trình Lưu lập tức trả lời: [Tại sao tôi cần phải thay quần áo khi đến đó chứ?]
Nhìn thấy tin nhắn trong dự kiến này, dưới ngọn đèn Hạ Bách cười càng lớn hơn, cô chính là người như thế hoàn toàn không quan tâm đến thế giới bên ngoài, dựa vào kỹ thuật giết người cấp cao, nên mới trở thành hòn ngọc quý trong giới kinh doanh như bây giờ.
Nhưng cậu biết Trình Lưu là người rất có tham vọng, người như thế vì để đạt được mục đích, có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cậu đã gặp rất nhiều rồi.
Uông Hồng Dương rất bình thường, ngoài gương mặt phong lưu, không có gì sánh được với Trình Lưu cả.
Hạ Bách chỉnh lại ống tay áo, như không có gì đứng dậy đi lấy thư mời đấu giá.
Người kia cũng chỉ là hòn đá nhỏ trong cuộc đời không mấy sóng gió của Trình Lưu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.