Chương 23:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Ngày 3 tháng 4, buổi đấu giá trang sức thành phố S.
Trình Lưu đậu xe xong, mới vừa đến cửa đã nhìn thấy trợ lý tổng giám đốc mặc tây trang, giày da đứng ở kia, vô cùng nổi bật.
"Hạ Bách." Trình Lưu tiến lên chào hỏi trợ lý tổng giám đốc: "Đến sớm thế à?”
"Vừa mới tới chưa lâu." Hạ Bách đẩy mắt kính gọng vàng lên, đưa vé mời tham gia đấu giá đưa cho cô.
Trình Lưu nhận lấy, rất có lòng nhắc nhở: "Vừa nãy cậu đứng ở đây, có hơi giống vệ sĩ.”
"..." Hạ Bách mỉm cười: "Bởi vì bên cạnh tôi không có bạn gái.”
Trình Lưu nghe thế, nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện người đến đây phần lớn đều có đôi có cặp, cô muộn màng hỏi: "Tôi dùng vé mời của bạn gái cậu sao?”
"Không phải, trước đó không có chuẩn bị." Hạ Bách hỏi Trình Lưu: "Sao đột nhiên muốn đến buổi đấu giá này thế?”
Trước kia cô chưa từng quan tâm đến mấy chuyện thế này.
"Hôm qua lúc ăn cơm, Lý Đông nói anh ta muốn đến.”
Trước khi Trình Lưu đi, đưa thư mời cho bảo vệ đứng trước cửa nhìn thoáng qua: "Tôi cũng muốn xem thử xem trong buổi đấu giá này bán cái gì.”
"Khó có cái làm chị thấy hứng thú." Hạ Bách đi vào song song với cô, ngoại trừ bộ quần áo đơn giản, lỗi thời của Trình Lưu thì hai người chẳng khác gì với những cặp đôi xung quanh cả.
Mấy buổi đấu giá như thế này, bên trong đặc biệt chuẩn bị rượu và điểm tâm ngọt, tạo điều kiện cho khách đến thoải mái nói chuyện với nhau.
Trình Lưu vừa đi vào đã lập tức bị Lý Đông phát hiện, cô mặc như thế này vô cùng nổi bật trong đám người mặc tây trang và dạ hội.
Huống chi bên cạnh cô còn có một vị trợ lý tổng giám đốc họ Hạ trẻ tuổi, cũng đủ thu hút sự chú ý của không ít người ở đây.
Lúc này Lý Đông đang cầm ly rượu, dẫn theo vợ mình là Dương Phồn Ngọc đi đến.
"Tổng giám đốc Tiểu Trình, hôm nay sao cô có thời gian rảnh đến chỗ này thế?" Lý Đông nâng ly hỏi cô.
Trình Lưu có tiếng là người cuồng công việc, ai mời cô đi tham gia tiệc tùng cô đều không đi, ngoại trừ là việc có liên quan đến công việc.
Giống như hôm qua anh ta có thể hẹn cô cùng đi ăn cơm, đơn giản là bởi vì anh ta có hẹn gia hạn hợp đồng với khoa học kỹ thuật Thần Ẩn.
Lý Đông nghe nói lần gần đây nhất mà Trình Lưu xuất hiện trước mặt mọi người, hình như là trong một bữa tiệc rượu cách đây nửa năm trước, cũng bởi vì chuyện hợp tác.
Hạ Bách cầm hai ly rượu vang đỏ từ bàn bên cạnh đến, đứng ở bên cạnh phía sau Trình Lưu, im lặng đưa ly cho cô.
Trình Lưu thuận tay cầm lấy, chạm ly với Lý Đông, ngẩng đầu uống một ngụm: "Đến xem thử có gì thích hợp để tặng cho bạn trai tôi không.”
Cô rất dễ dàng thỏa mãn bản thân mình, nhẹ nhàng bâng quơ khoe bản thân mình đi mua quà tặng cho bạn trai.
Đứng sau lưng Trình Lưu, Hạ Bách nắm chặt ly rượu trong tay, cô đến buổi đấu giá này là để mua quà tặng Uông Hồng Dương?
Nhắc đến chuyện này, Lý Đông lại nhớ đến vòng bạn bè tối qua của cô, lập tức nói: "Tổng giám đốc Tiểu Trình, nước hoa ngày hôm qua chính tôi tận mắt thấy cô mua đấy.”
"Sau đó bạn trai lại tặng tôi lọ khác." Trình Lưu ngoài cười nhưng trong không cười nói, nếu không phải vì anh ta thì tối hôm qua cô đã thành công khoe cho bạn bè trên mạng biết rồi.
Lý Đông kéo dài giọng: "Thì ra là thế.”
Thể hiện đang không hề tin.
"Tiểu Trình, cô có muốn xem qua danh sách đồ bán đấu giá ngày hôm nay không?" Dương Phồn Ngọc đứng bên cạnh lấy một quyển sách dày: "Buổi đấu giá này sẽ có một trăm sản phẩm, số lượng rất ít, nhưng mà quả thật có mấy món không tệ đó.”
Trình Lưu đưa tay nhận lấy, cô liếc mắt nhìn Dương Phồn Ngọc, không hổ là người từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẻ đẹp vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Lúc này, có người đến chào hỏi Trình Lưu.
Lý Đông cùng đối phương gật đầu chào hỏi nhau, liền đưa vợ mình đi sang bên cạnh.
Lý Đông xoay người buôn chuyện với vợ mình: "Nếu Trình Lưu có bạn trai, thì heo rừng cũng có thể sinh con!”
Dương Phồn Ngọc nghe thấy lời anh ta nói thì theo bản năng nhíu mày.
Lý Đông nghĩ vợ mình không tin nên nói tiếp: "Ngày hôm qua lúc ăn cơm anh đã nhìn ra rồi, ngay cả hình của bạn trai cô ấy cũng không thể lấy ra được, thế chắc chắn là giả rồi.”
"Dù Tiểu Trình không có bạn trai, nhưng anh kích động thế làm gì?" Dương Phồn Ngọc liếc nhìn Lý Đông, không biết chuyện này có gì thú vị đối với mấy người đàn ông già cả này, tối qua anh ta còn chạy đến phòng khác vui vẻ nói chuyện này với mấy người khác nữa.
"Vợ à, em chưa từng thấy Trình Lưu mấy năm trước thế nào đâu." Lý Đông cảm thán: "Người cuồng công việc anh đã gặp qua không ít, nhưng người cuồng công việc nặng như cô ấy thì tuyệt đối không quá ba người. Yêu đương ấy hả? Cô ấy không thể để ý đến chuyện này đâu.”
"Thật không?" Dương Phồn Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý tổng giám đốc trẻ tuổi của Trình Lưu kia: "Nếu cô ấy yêu ai, chắc cũng không cần tốn tâm tư gì đâu.”
...
Sau một hồi chào hỏi, Trình Lưu mới đi vào phòng đấu giá, cô cũng tiện tay lấy theo bình nước khoáng, mở ra uống mấy hớp, nói với Hạ Bách bên cạnh: "Mới sáng sớm đã uống rượu, cũng chỉ có mấy người này nghĩ ra được.”
Hạ Bách không biết lấy bánh ngọt ở đâu ra, đưa cho Trình Lưu: "Lót bụng một chút.”
Trình Lưu không nhận: "Cậu ăn đi, tôi ăn sáng rồi mới đến.”
Hai người đi vào trong, có người phụ nữ chừng ba mươi tuổi xoay người ngoắc ngoắc Hạ Bách.
"Đó là chị tôi." Hạ Bách nghiêng đầu giới thiệu với Trình Lưu.
"Chị cậu đang gọi cậu qua kìa." Trình Lưu nhìn về phía bên kia, ý nói Hạ Bách không cần đi theo cô nữa.
Hạ Bách đi được vài bước, quay đầu lại nói: "Tôi ngồi bên kia, có việc gì chị cứ gọi tôi.”
Trình Lưu giơ tay phất phất, ý bảo cậu đi nhanh đi: "Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày.”
Hạ Bách ngồi chung với chị mình, một mình Trình Lưu cầm cuốn sách đồ bán đấu giá tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, cô phát hiện người bên cạnh nhìn có hơi quen mắt.
Người đó vừa khéo là tổng giám đốc Quý nhắn tin WeChat với cô ngày hôm qua.
Vị tổng giám đốc Quý này mặc một bộ vest màu xám, vẻ ngoài anh tuấn, cũng không giống người hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua giữa khe hở lông mày là một đường rãnh rất sâu.
Quý Mộ Sơn phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Lưu, nhìn cô gật đầu: "Tổng giám đốc Tiểu Trình.”
"Tổng giám đốc Quý." Trình Lưu cũng gật đầu, cũng không cảm thấy đây là một sự trùng hợp.
Trong buổi đấu giá này có hơn nửa là doanh nhân thành phố S, gặp nhau cũng là bình thường.
Sau khi Trình Lưu ngồi xuống thì chuyên tâm lật sách bán đấu giá, muốn xem thử bên trong có chứa đồ trang sức nào. Trên tay Quý Mộ Sơn ngồi bên cạnh cũng có một quyển sách thông tin đồ bán đấu giá, nhưng ông ấy không mở ra, chỉ ngồi thẳng lưng ở đấy, im lặng nhìn phía trước.
Sảnh đấu giá to như thế, nhưng chỗ hai người họ ngồi chính là nơi im lặng nhất.
Trình Lưu đậu xe xong, mới vừa đến cửa đã nhìn thấy trợ lý tổng giám đốc mặc tây trang, giày da đứng ở kia, vô cùng nổi bật.
"Hạ Bách." Trình Lưu tiến lên chào hỏi trợ lý tổng giám đốc: "Đến sớm thế à?”
"Vừa mới tới chưa lâu." Hạ Bách đẩy mắt kính gọng vàng lên, đưa vé mời tham gia đấu giá đưa cho cô.
Trình Lưu nhận lấy, rất có lòng nhắc nhở: "Vừa nãy cậu đứng ở đây, có hơi giống vệ sĩ.”
"..." Hạ Bách mỉm cười: "Bởi vì bên cạnh tôi không có bạn gái.”
Trình Lưu nghe thế, nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện người đến đây phần lớn đều có đôi có cặp, cô muộn màng hỏi: "Tôi dùng vé mời của bạn gái cậu sao?”
"Không phải, trước đó không có chuẩn bị." Hạ Bách hỏi Trình Lưu: "Sao đột nhiên muốn đến buổi đấu giá này thế?”
Trước kia cô chưa từng quan tâm đến mấy chuyện thế này.
"Hôm qua lúc ăn cơm, Lý Đông nói anh ta muốn đến.”
Trước khi Trình Lưu đi, đưa thư mời cho bảo vệ đứng trước cửa nhìn thoáng qua: "Tôi cũng muốn xem thử xem trong buổi đấu giá này bán cái gì.”
"Khó có cái làm chị thấy hứng thú." Hạ Bách đi vào song song với cô, ngoại trừ bộ quần áo đơn giản, lỗi thời của Trình Lưu thì hai người chẳng khác gì với những cặp đôi xung quanh cả.
Mấy buổi đấu giá như thế này, bên trong đặc biệt chuẩn bị rượu và điểm tâm ngọt, tạo điều kiện cho khách đến thoải mái nói chuyện với nhau.
Trình Lưu vừa đi vào đã lập tức bị Lý Đông phát hiện, cô mặc như thế này vô cùng nổi bật trong đám người mặc tây trang và dạ hội.
Huống chi bên cạnh cô còn có một vị trợ lý tổng giám đốc họ Hạ trẻ tuổi, cũng đủ thu hút sự chú ý của không ít người ở đây.
Lúc này Lý Đông đang cầm ly rượu, dẫn theo vợ mình là Dương Phồn Ngọc đi đến.
"Tổng giám đốc Tiểu Trình, hôm nay sao cô có thời gian rảnh đến chỗ này thế?" Lý Đông nâng ly hỏi cô.
Trình Lưu có tiếng là người cuồng công việc, ai mời cô đi tham gia tiệc tùng cô đều không đi, ngoại trừ là việc có liên quan đến công việc.
Giống như hôm qua anh ta có thể hẹn cô cùng đi ăn cơm, đơn giản là bởi vì anh ta có hẹn gia hạn hợp đồng với khoa học kỹ thuật Thần Ẩn.
Lý Đông nghe nói lần gần đây nhất mà Trình Lưu xuất hiện trước mặt mọi người, hình như là trong một bữa tiệc rượu cách đây nửa năm trước, cũng bởi vì chuyện hợp tác.
Hạ Bách cầm hai ly rượu vang đỏ từ bàn bên cạnh đến, đứng ở bên cạnh phía sau Trình Lưu, im lặng đưa ly cho cô.
Trình Lưu thuận tay cầm lấy, chạm ly với Lý Đông, ngẩng đầu uống một ngụm: "Đến xem thử có gì thích hợp để tặng cho bạn trai tôi không.”
Cô rất dễ dàng thỏa mãn bản thân mình, nhẹ nhàng bâng quơ khoe bản thân mình đi mua quà tặng cho bạn trai.
Đứng sau lưng Trình Lưu, Hạ Bách nắm chặt ly rượu trong tay, cô đến buổi đấu giá này là để mua quà tặng Uông Hồng Dương?
Nhắc đến chuyện này, Lý Đông lại nhớ đến vòng bạn bè tối qua của cô, lập tức nói: "Tổng giám đốc Tiểu Trình, nước hoa ngày hôm qua chính tôi tận mắt thấy cô mua đấy.”
"Sau đó bạn trai lại tặng tôi lọ khác." Trình Lưu ngoài cười nhưng trong không cười nói, nếu không phải vì anh ta thì tối hôm qua cô đã thành công khoe cho bạn bè trên mạng biết rồi.
Lý Đông kéo dài giọng: "Thì ra là thế.”
Thể hiện đang không hề tin.
"Tiểu Trình, cô có muốn xem qua danh sách đồ bán đấu giá ngày hôm nay không?" Dương Phồn Ngọc đứng bên cạnh lấy một quyển sách dày: "Buổi đấu giá này sẽ có một trăm sản phẩm, số lượng rất ít, nhưng mà quả thật có mấy món không tệ đó.”
Trình Lưu đưa tay nhận lấy, cô liếc mắt nhìn Dương Phồn Ngọc, không hổ là người từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẻ đẹp vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Lúc này, có người đến chào hỏi Trình Lưu.
Lý Đông cùng đối phương gật đầu chào hỏi nhau, liền đưa vợ mình đi sang bên cạnh.
Lý Đông xoay người buôn chuyện với vợ mình: "Nếu Trình Lưu có bạn trai, thì heo rừng cũng có thể sinh con!”
Dương Phồn Ngọc nghe thấy lời anh ta nói thì theo bản năng nhíu mày.
Lý Đông nghĩ vợ mình không tin nên nói tiếp: "Ngày hôm qua lúc ăn cơm anh đã nhìn ra rồi, ngay cả hình của bạn trai cô ấy cũng không thể lấy ra được, thế chắc chắn là giả rồi.”
"Dù Tiểu Trình không có bạn trai, nhưng anh kích động thế làm gì?" Dương Phồn Ngọc liếc nhìn Lý Đông, không biết chuyện này có gì thú vị đối với mấy người đàn ông già cả này, tối qua anh ta còn chạy đến phòng khác vui vẻ nói chuyện này với mấy người khác nữa.
"Vợ à, em chưa từng thấy Trình Lưu mấy năm trước thế nào đâu." Lý Đông cảm thán: "Người cuồng công việc anh đã gặp qua không ít, nhưng người cuồng công việc nặng như cô ấy thì tuyệt đối không quá ba người. Yêu đương ấy hả? Cô ấy không thể để ý đến chuyện này đâu.”
"Thật không?" Dương Phồn Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý tổng giám đốc trẻ tuổi của Trình Lưu kia: "Nếu cô ấy yêu ai, chắc cũng không cần tốn tâm tư gì đâu.”
...
Sau một hồi chào hỏi, Trình Lưu mới đi vào phòng đấu giá, cô cũng tiện tay lấy theo bình nước khoáng, mở ra uống mấy hớp, nói với Hạ Bách bên cạnh: "Mới sáng sớm đã uống rượu, cũng chỉ có mấy người này nghĩ ra được.”
Hạ Bách không biết lấy bánh ngọt ở đâu ra, đưa cho Trình Lưu: "Lót bụng một chút.”
Trình Lưu không nhận: "Cậu ăn đi, tôi ăn sáng rồi mới đến.”
Hai người đi vào trong, có người phụ nữ chừng ba mươi tuổi xoay người ngoắc ngoắc Hạ Bách.
"Đó là chị tôi." Hạ Bách nghiêng đầu giới thiệu với Trình Lưu.
"Chị cậu đang gọi cậu qua kìa." Trình Lưu nhìn về phía bên kia, ý nói Hạ Bách không cần đi theo cô nữa.
Hạ Bách đi được vài bước, quay đầu lại nói: "Tôi ngồi bên kia, có việc gì chị cứ gọi tôi.”
Trình Lưu giơ tay phất phất, ý bảo cậu đi nhanh đi: "Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày.”
Hạ Bách ngồi chung với chị mình, một mình Trình Lưu cầm cuốn sách đồ bán đấu giá tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, cô phát hiện người bên cạnh nhìn có hơi quen mắt.
Người đó vừa khéo là tổng giám đốc Quý nhắn tin WeChat với cô ngày hôm qua.
Vị tổng giám đốc Quý này mặc một bộ vest màu xám, vẻ ngoài anh tuấn, cũng không giống người hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua giữa khe hở lông mày là một đường rãnh rất sâu.
Quý Mộ Sơn phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Lưu, nhìn cô gật đầu: "Tổng giám đốc Tiểu Trình.”
"Tổng giám đốc Quý." Trình Lưu cũng gật đầu, cũng không cảm thấy đây là một sự trùng hợp.
Trong buổi đấu giá này có hơn nửa là doanh nhân thành phố S, gặp nhau cũng là bình thường.
Sau khi Trình Lưu ngồi xuống thì chuyên tâm lật sách bán đấu giá, muốn xem thử bên trong có chứa đồ trang sức nào. Trên tay Quý Mộ Sơn ngồi bên cạnh cũng có một quyển sách thông tin đồ bán đấu giá, nhưng ông ấy không mở ra, chỉ ngồi thẳng lưng ở đấy, im lặng nhìn phía trước.
Sảnh đấu giá to như thế, nhưng chỗ hai người họ ngồi chính là nơi im lặng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.