Chương 25:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Cả miếng ngọc trước khi được chạm khắc lên thì có nhiều màu loang lổ, so với các loại ngọc khác thì chất lượng không cao lắm.
Nhưng mà sau khi trải qua quá trình thiết kế, điêu khắc của bậc thầy, loại bỏ các màu hỗn tạo, ngọc bích xanh và ngọc bích trắng trộn lẫn vào nhau được chạm khắc thành một chậu cây Linh Lan, cùng với con nai trắng nhỏ đang ngẩng đầu lên ngửi mùi hoa Linh Lan.
Kỹ năng chạm khắc tinh xảo này vô cùng nổi bật.
Định giá 900 nghìn tệ không phải giá thấp, vượt qua 1200 nghìn tệ không đáng, cho nên ban đấu giá lấy nó ra để điều tiết bầu không khí, sau đó sẽ chuẩn bị lấy ra sản phẩm trong vòng chung kết.
Ai mà ngờ hai người ngồi sau vẫn luôn không giơ bảng giờ lại đột nhiên hăng hái thế.
Trong phòng đấu giá có không ít người quay đầu nhìn hai người.
"160." Quý Mộ Sơn giơ bảng.
"180." Trình Lưu giơ bảng theo.
Hạ Bách quay đầu nhìn Trình Lưu phía sau, tính đứng dậy đi qua thì bị chị cậu giữ chặt: "Ở buổi đấu giá đừng đi làm phiền người khác.”
Hạ Bách do dự một lát, chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.
"200." Quý Mộ Sơn quay mặt nhìn Trình Lưu, giọng vẫn rất dịu dàng: "Tổng giám đốc Tiểu Trình này, thứ này tôi đã thích rất lâu rồi, không biết cô có thể nhường tôi được hay không?”
Trình Lưu giơ bảng, dõng dạc nói 300, sau đó mới lắc đầu trả lời: "Tổng giám đốc Quý, thật xin lỗi, tôi thấy cạnh tranh công bằng thì tốt hơn đấy." Tối hôm nay cô muốn tặng quà cho bạn trai!
"...”
Quý Mộ Sơn đến buổi đấu giá này, bởi vì nhìn trúng miếng ngọc thạch chậu Linh Lan này, nhưng ông không ngờ được nửa đường lại nhảy ra một Trình Lưu, tranh giành miếng ngọc này với ông ấy.
Nếp nhăn giữa hai đầu chân mày của ông càng ngày càng sâu hơn, khí thế trên người đột nhiên thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Trình Lưu lại không hề sợ, chỉ vào phía trên của chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch nói: "Tổng giám đốc Quý, khó có khi tôi tiêu tiền. Cái này... đã định là của tôi rồi.”
Quý Mộ Sơn không muốn nhiều lời nữa, thu ánh mắt lại, trực tiếp giơ bảng: "400.”
Trong tiếng la ó ở hội trường, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người, đây là muốn đánh nhau à.
Thật ra đây là buổi đấu giá trang sức từ thiện theo hình thức tình bạn, hôm nay tất cả các giai đoạn đều vì muốn mọi người quen biết, nói chuyện với nhau, bên trong đầu có những quy tắc ngầm.
Ngoại trừ những sản phẩm bị để xuống cuối chưa được đem lên sân khấu, đa số đều sẽ cố ý tranh giành lẫn nhau, nếu ai đó tăng giá lên cao có nghĩa là họ muốn thì những người khác sẽ chủ động từ bỏ.
Kết quả, ai ngờ được đến bây giờ bỗng nhiên vì một miếng ngọc được chạm khắc thành chậu cây cảnh mà lại tranh nhau đến thế này.
Trong buổi đấu giá đã có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Tổng giám đốc Quý của công ty ô tô Thiên Khải và Tiểu Trình của Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn có lục đục à?”
"Chưa nghe nói qua, chắc là họ không có liên hệ gì nhỉ?”
"Không phải Thần Ẩn và công ty sản xuất ô tô lâu đời ở thành phố G hợp tác rồi chứ? Có phải bởi vì chuyện này hay không?”
"Không phải.”
Người đấu giá trên sân khấu đã gõ hai lần búa: "Bốn triệu tệ lần thứ hai, còn ai...”
"520." Trình Lưu giơ bảng cắt ngang lời nói, không chỉ đánh tổng giám đốc Quý ngồi bên cạnh mà còn muốn chọn một con số đặc biệt.
Quý Mộ Sơn nghe thế, liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng cũng lạnh nhạt nghĩ: Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi.
Nhưng không biết là nhớ đến cái gì, nếp nhăn ở giữa hai đầu chân mày của ông cũng nhạt bớt đi.
Lúc này, Lý Đông và vợ đang ngồi phía trước cùng lên tiếng chào hỏi, cong lưng chạy đến, kéo ghế lên và ngồi giữa hàng ghế phía sau hai người, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giá cao quá rồi, vật phẩm chính của phiên đấu giá còn chưa ra, hai người làm thế là đang đánh vào mặt mọi người đấy.”
Đợi giá đặt mua sản phẩm cuối cùng cao hơn, nó khiến cho toàn buổi đấu giá sẽ trở nên tệ hơn.
"Tổng giám đốc Quý." Lý Đông khuyên: "Tổng giám đốc Tiểu Trình tuổi trẻ xung sức, anh đừng so đo với cô ấy.
Một miếng ngọc hình chậu cây cảnh thôi mà, đừng làm tổn thương nhau.”
Quý Mộ Sơn không nói gì, hôm nay ông đến vì miếng ngọc thạch hình chậu Linh Lan này, tiền đối với ông không phải là vấn đề.
Nhưng mà sau khi trải qua quá trình thiết kế, điêu khắc của bậc thầy, loại bỏ các màu hỗn tạo, ngọc bích xanh và ngọc bích trắng trộn lẫn vào nhau được chạm khắc thành một chậu cây Linh Lan, cùng với con nai trắng nhỏ đang ngẩng đầu lên ngửi mùi hoa Linh Lan.
Kỹ năng chạm khắc tinh xảo này vô cùng nổi bật.
Định giá 900 nghìn tệ không phải giá thấp, vượt qua 1200 nghìn tệ không đáng, cho nên ban đấu giá lấy nó ra để điều tiết bầu không khí, sau đó sẽ chuẩn bị lấy ra sản phẩm trong vòng chung kết.
Ai mà ngờ hai người ngồi sau vẫn luôn không giơ bảng giờ lại đột nhiên hăng hái thế.
Trong phòng đấu giá có không ít người quay đầu nhìn hai người.
"160." Quý Mộ Sơn giơ bảng.
"180." Trình Lưu giơ bảng theo.
Hạ Bách quay đầu nhìn Trình Lưu phía sau, tính đứng dậy đi qua thì bị chị cậu giữ chặt: "Ở buổi đấu giá đừng đi làm phiền người khác.”
Hạ Bách do dự một lát, chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.
"200." Quý Mộ Sơn quay mặt nhìn Trình Lưu, giọng vẫn rất dịu dàng: "Tổng giám đốc Tiểu Trình này, thứ này tôi đã thích rất lâu rồi, không biết cô có thể nhường tôi được hay không?”
Trình Lưu giơ bảng, dõng dạc nói 300, sau đó mới lắc đầu trả lời: "Tổng giám đốc Quý, thật xin lỗi, tôi thấy cạnh tranh công bằng thì tốt hơn đấy." Tối hôm nay cô muốn tặng quà cho bạn trai!
"...”
Quý Mộ Sơn đến buổi đấu giá này, bởi vì nhìn trúng miếng ngọc thạch chậu Linh Lan này, nhưng ông không ngờ được nửa đường lại nhảy ra một Trình Lưu, tranh giành miếng ngọc này với ông ấy.
Nếp nhăn giữa hai đầu chân mày của ông càng ngày càng sâu hơn, khí thế trên người đột nhiên thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Trình Lưu lại không hề sợ, chỉ vào phía trên của chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch nói: "Tổng giám đốc Quý, khó có khi tôi tiêu tiền. Cái này... đã định là của tôi rồi.”
Quý Mộ Sơn không muốn nhiều lời nữa, thu ánh mắt lại, trực tiếp giơ bảng: "400.”
Trong tiếng la ó ở hội trường, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người, đây là muốn đánh nhau à.
Thật ra đây là buổi đấu giá trang sức từ thiện theo hình thức tình bạn, hôm nay tất cả các giai đoạn đều vì muốn mọi người quen biết, nói chuyện với nhau, bên trong đầu có những quy tắc ngầm.
Ngoại trừ những sản phẩm bị để xuống cuối chưa được đem lên sân khấu, đa số đều sẽ cố ý tranh giành lẫn nhau, nếu ai đó tăng giá lên cao có nghĩa là họ muốn thì những người khác sẽ chủ động từ bỏ.
Kết quả, ai ngờ được đến bây giờ bỗng nhiên vì một miếng ngọc được chạm khắc thành chậu cây cảnh mà lại tranh nhau đến thế này.
Trong buổi đấu giá đã có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Tổng giám đốc Quý của công ty ô tô Thiên Khải và Tiểu Trình của Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn có lục đục à?”
"Chưa nghe nói qua, chắc là họ không có liên hệ gì nhỉ?”
"Không phải Thần Ẩn và công ty sản xuất ô tô lâu đời ở thành phố G hợp tác rồi chứ? Có phải bởi vì chuyện này hay không?”
"Không phải.”
Người đấu giá trên sân khấu đã gõ hai lần búa: "Bốn triệu tệ lần thứ hai, còn ai...”
"520." Trình Lưu giơ bảng cắt ngang lời nói, không chỉ đánh tổng giám đốc Quý ngồi bên cạnh mà còn muốn chọn một con số đặc biệt.
Quý Mộ Sơn nghe thế, liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng cũng lạnh nhạt nghĩ: Suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi.
Nhưng không biết là nhớ đến cái gì, nếp nhăn ở giữa hai đầu chân mày của ông cũng nhạt bớt đi.
Lúc này, Lý Đông và vợ đang ngồi phía trước cùng lên tiếng chào hỏi, cong lưng chạy đến, kéo ghế lên và ngồi giữa hàng ghế phía sau hai người, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giá cao quá rồi, vật phẩm chính của phiên đấu giá còn chưa ra, hai người làm thế là đang đánh vào mặt mọi người đấy.”
Đợi giá đặt mua sản phẩm cuối cùng cao hơn, nó khiến cho toàn buổi đấu giá sẽ trở nên tệ hơn.
"Tổng giám đốc Quý." Lý Đông khuyên: "Tổng giám đốc Tiểu Trình tuổi trẻ xung sức, anh đừng so đo với cô ấy.
Một miếng ngọc hình chậu cây cảnh thôi mà, đừng làm tổn thương nhau.”
Quý Mộ Sơn không nói gì, hôm nay ông đến vì miếng ngọc thạch hình chậu Linh Lan này, tiền đối với ông không phải là vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.