Chương 26:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
"Nếu tổng giám đốc Quý thật sự thích, tôi có quen vị chạm khắc ngọc đó, có thể đặc biệt mời ông ấy làm theo yêu cầu của anh. Mấy hôm trước tôi mới nghe thấy ông ấy kiếm được một khối ngọc tốt, chỉ bốn triệu là được rồi.”
Ánh mắt Lý Đông dừng lại ở chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch kia, như nhớ đến gì đấy, lại bổ sung thêm: "Hôm nữa vị chuyên gia kia nói, khối ngọc đó rất thích hợp để điêu khắc hoa cỏ.”
"Đây là miếng ngọc kia của ông ấy." Lý Đông lấy hình chụp trong lịch sử trò chuyện ở WeChat ra đưa cho ông xem: "Tổng giám đốc Quý, anh xem này. Trước đó tôi định lấy khối ngọc này để trang trí, quá trình làm cũng không lâu. Tổng giám đốc Quý muốn tặng quà sinh nhật cho con trai mình thì chắc chắn sẽ kịp.”
Khối ngọc kia làm quà tặng quả thật rất đẹp.
Cuối cùng, Quý Mộ Sơn cũng bỏ tấm bảng trong tay xuống: "Phiền tổng giám đốc Lý gửi WeChat cho tôi.”
Lý Đông lập tức gửi WeChat của chuyên gia chạm khắc ngọc mà ông ấy giới thiệu cho Quý Mộ Sơn: "Tôi đã nói với ông ấy rồi, tổng giám đốc Quý muốn khắc cái gì cứ nói cho ông ấy là được.”
Sau khi Quý Mộ Sơn nhận được thông tin WeChat, cất di động, đứng dậy nhìn tổng giám đốc Tiểu Trình nói: "Tuổi trẻ thật tùy tiện." Nói xong thì lập tức ra khỏi phòng đấu giá.
Trình Lưu rũ mắt, liên tục xoay xoay tấm bảng trong tay, cũng không để ý.
Lúc này, trên sân khấu người đấu giá đã gõ chiếc búa cuối cùng và thông báo rằng Trình Lưu đã đấu giá thành công miếng ngọc thạch hình chậu Linh Lan này.
Lý Đông nhìn bóng lưng Quý Mộ Sơn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói với Trình Lưu: "Tổng giám đốc Tiểu Trình này, cô nợ tôi món nợ ân tình đấy.”
Trình Lưu nghiêng người nhận lấy hồ sơ đấu giá và bút của nhân viên bán đấu giá đưa đến, nhanh chóng ký tên rồi quay đầu lại nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Lý hôm nay đã giúp đỡ.”
“Nên làm.” Lý Đông nhiều chuyện hỏi: “Cô thật sự có bạn trai hả?”
“Chúng tôi đã hẹn hò được nửa năm rồi.” Trình Lưu không hề có chút chột dạ nói.
Lý Đông kinh ngạc: "Nửa năm? Trước đó tôi chưa từng thấy cô đang trên vòng bạn bè bao giờ." Dựa theo tin tức của anh ta từ hôm qua đến hôm nay, không lý nào mà anh ta không phát hiện được.
Ánh mắt Trình Lưu lóe lên, ho khan một tiếng: "Bây giờ anh biết rồi đấy.”
“Nhưng mà nói thật.” Lý Đông dựng thẳng ngón cái lên nói: “Tổng giám đốc Tiểu Trình có triển vọng hơn tôi lúc trẻ.”
Năm đó lúc anh ta theo đuổi vợ mình, muốn lập tức bỏ ra năm triệu mua quà tặng thì chắc chắn không có khả năng rồi.
Quả nhiên chỉ có tổng giám đốc Tiểu Trình thôi!
“Nhưng mà tổng giám đốc Lý này, làm sao anh biết tổng giám đốc Quý muốn tặng quà sinh nhật cho con trai mình thế?” Trình Lưu hỏi.
Cô không thấy Lý Đông nói chuyện với Quý Mộ Sơn bao giờ.
"Haiz.” Lý Đông vỗ vỗ chân: “Năm nào Quý Mộ Sơn cũng đều tiêu tốn sức lực chọn quà cho con trai mình, người trong giới không ai không biết cả.”
“Thế à..." Trình Lưu cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện gia đình của người khác, nên không hỏi nhiều.
Lúc này, Hạ Bách đi tới, trực tiếp ngồi vào vị trí của Quý Mộ Sơn khi nãy, sắc mặt có chút khó coi: "Trình Lưu, chị bỏ ra năm triệu để mua món đồ này đó hả?”
Cậu không ngờ cô lại chơi lớn như thế.
Trình Lưu lật trang đầu tiên của sách đấu giá đang để trên bàn, dùng đầu ngón tay chỉ vào một đoạn trên đó, thờ ơ nói: "Số tiền thừa ra thì sẽ làm từ thiện.”
Cô ấy đã xem cuốn sách đấu giá này. Đây là một buổi đấu giá trang sức làm từ thiện. Giá khởi điểm của tất cả các món đồ sẽ được chuyển đến tay chủ nhân món đồ đấu giá. Chín mươi phần trăm số tiền tăng thêm sẽ được quyên góp và mười phần trăm còn lại sẽ được chuyển cho hội đấu giá.
Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến tất cả mọi người trong buổi đấu giá không tranh nhau.
Trình Lưu không nghĩ việc bỏ ra số tiền này là điều đáng tiếc, giống như các sếp của các công ty khác để tùy tiện mua xe hơi, mua đồng hồ tiền triệu hay chơi những trò đốt tiền khác.
Nhưng từ trước đến này cô không có sở thích gì, mấy năm nay ngoại trừ nhu cầu công việc, tiền trong thẻ căn bản không có đụng tới.
Đó chỉ là một món quà dành cho bạn trai của cô mà thôi, huống chi số tiền thừa ra cuối cùng sẽ được làm từ thiện, nên cô cũng không để ý lắm.
"... Nhưng nếu làm như vậy, chị sẽ xúc phạm tổng giám đốc Quý." Hạ Bách đưa tay đẩy gọng kính, khôi phục dáng vẻ một trợ lý công việc: "Nếu chị muốn hợp tác với một công ty sản xuất ô tô ở thành phố S thì Thiên Khải chính là một nơi đáng chọn. “
Ánh mắt Lý Đông dừng lại ở chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch kia, như nhớ đến gì đấy, lại bổ sung thêm: "Hôm nữa vị chuyên gia kia nói, khối ngọc đó rất thích hợp để điêu khắc hoa cỏ.”
"Đây là miếng ngọc kia của ông ấy." Lý Đông lấy hình chụp trong lịch sử trò chuyện ở WeChat ra đưa cho ông xem: "Tổng giám đốc Quý, anh xem này. Trước đó tôi định lấy khối ngọc này để trang trí, quá trình làm cũng không lâu. Tổng giám đốc Quý muốn tặng quà sinh nhật cho con trai mình thì chắc chắn sẽ kịp.”
Khối ngọc kia làm quà tặng quả thật rất đẹp.
Cuối cùng, Quý Mộ Sơn cũng bỏ tấm bảng trong tay xuống: "Phiền tổng giám đốc Lý gửi WeChat cho tôi.”
Lý Đông lập tức gửi WeChat của chuyên gia chạm khắc ngọc mà ông ấy giới thiệu cho Quý Mộ Sơn: "Tôi đã nói với ông ấy rồi, tổng giám đốc Quý muốn khắc cái gì cứ nói cho ông ấy là được.”
Sau khi Quý Mộ Sơn nhận được thông tin WeChat, cất di động, đứng dậy nhìn tổng giám đốc Tiểu Trình nói: "Tuổi trẻ thật tùy tiện." Nói xong thì lập tức ra khỏi phòng đấu giá.
Trình Lưu rũ mắt, liên tục xoay xoay tấm bảng trong tay, cũng không để ý.
Lúc này, trên sân khấu người đấu giá đã gõ chiếc búa cuối cùng và thông báo rằng Trình Lưu đã đấu giá thành công miếng ngọc thạch hình chậu Linh Lan này.
Lý Đông nhìn bóng lưng Quý Mộ Sơn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói với Trình Lưu: "Tổng giám đốc Tiểu Trình này, cô nợ tôi món nợ ân tình đấy.”
Trình Lưu nghiêng người nhận lấy hồ sơ đấu giá và bút của nhân viên bán đấu giá đưa đến, nhanh chóng ký tên rồi quay đầu lại nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Lý hôm nay đã giúp đỡ.”
“Nên làm.” Lý Đông nhiều chuyện hỏi: “Cô thật sự có bạn trai hả?”
“Chúng tôi đã hẹn hò được nửa năm rồi.” Trình Lưu không hề có chút chột dạ nói.
Lý Đông kinh ngạc: "Nửa năm? Trước đó tôi chưa từng thấy cô đang trên vòng bạn bè bao giờ." Dựa theo tin tức của anh ta từ hôm qua đến hôm nay, không lý nào mà anh ta không phát hiện được.
Ánh mắt Trình Lưu lóe lên, ho khan một tiếng: "Bây giờ anh biết rồi đấy.”
“Nhưng mà nói thật.” Lý Đông dựng thẳng ngón cái lên nói: “Tổng giám đốc Tiểu Trình có triển vọng hơn tôi lúc trẻ.”
Năm đó lúc anh ta theo đuổi vợ mình, muốn lập tức bỏ ra năm triệu mua quà tặng thì chắc chắn không có khả năng rồi.
Quả nhiên chỉ có tổng giám đốc Tiểu Trình thôi!
“Nhưng mà tổng giám đốc Lý này, làm sao anh biết tổng giám đốc Quý muốn tặng quà sinh nhật cho con trai mình thế?” Trình Lưu hỏi.
Cô không thấy Lý Đông nói chuyện với Quý Mộ Sơn bao giờ.
"Haiz.” Lý Đông vỗ vỗ chân: “Năm nào Quý Mộ Sơn cũng đều tiêu tốn sức lực chọn quà cho con trai mình, người trong giới không ai không biết cả.”
“Thế à..." Trình Lưu cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện gia đình của người khác, nên không hỏi nhiều.
Lúc này, Hạ Bách đi tới, trực tiếp ngồi vào vị trí của Quý Mộ Sơn khi nãy, sắc mặt có chút khó coi: "Trình Lưu, chị bỏ ra năm triệu để mua món đồ này đó hả?”
Cậu không ngờ cô lại chơi lớn như thế.
Trình Lưu lật trang đầu tiên của sách đấu giá đang để trên bàn, dùng đầu ngón tay chỉ vào một đoạn trên đó, thờ ơ nói: "Số tiền thừa ra thì sẽ làm từ thiện.”
Cô ấy đã xem cuốn sách đấu giá này. Đây là một buổi đấu giá trang sức làm từ thiện. Giá khởi điểm của tất cả các món đồ sẽ được chuyển đến tay chủ nhân món đồ đấu giá. Chín mươi phần trăm số tiền tăng thêm sẽ được quyên góp và mười phần trăm còn lại sẽ được chuyển cho hội đấu giá.
Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến tất cả mọi người trong buổi đấu giá không tranh nhau.
Trình Lưu không nghĩ việc bỏ ra số tiền này là điều đáng tiếc, giống như các sếp của các công ty khác để tùy tiện mua xe hơi, mua đồng hồ tiền triệu hay chơi những trò đốt tiền khác.
Nhưng từ trước đến này cô không có sở thích gì, mấy năm nay ngoại trừ nhu cầu công việc, tiền trong thẻ căn bản không có đụng tới.
Đó chỉ là một món quà dành cho bạn trai của cô mà thôi, huống chi số tiền thừa ra cuối cùng sẽ được làm từ thiện, nên cô cũng không để ý lắm.
"... Nhưng nếu làm như vậy, chị sẽ xúc phạm tổng giám đốc Quý." Hạ Bách đưa tay đẩy gọng kính, khôi phục dáng vẻ một trợ lý công việc: "Nếu chị muốn hợp tác với một công ty sản xuất ô tô ở thành phố S thì Thiên Khải chính là một nơi đáng chọn. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.