Chương 35:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Trình Lưu đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nghĩ về đoạn hội thoại với nhân viên vừa rồi, món quà không nhất thiết phải có giá trị lớn, nhưng nhất định phải biểu đạt tình cảm của bản thân.
Vậy món quà gì mới có thể biểu đạt ra tình cảm sâu sắc của bản thân?
Trình Lưu suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra kết quả, cuối cùng cô chỉ có thể cầm điện thoại di động lên, mở taobao (*) và gõ vài chữ vào ô tìm kiếm: [Món quà tình yêu quý hơn vàng.]
(*) Taobao: ứng dụng mua sắm online của Trung Quốc.
Một giây tiếp theo, một loạt sản phẩm lập tức xuất hiện trên giao diện, trong đó có hai món quà khiến cô chú ý.
Một cái là tấm bảng bằng thép không gỉ, một cái khác là phiến gạch viết rắn chắc.
Hai món quà này tuyệt đối đủ chân thành!
Một cái không bao giờ gỉ, một cái đủ nặng.
Tổng giám đốc Tiểu Trình liền rung động.
Chỉ có điều… Trình Lưu bấm vào chi tiết sản phẩm và xem kỹ hơn, nhưng cô vẫn không vừa lòng.
Tấm bảng bằng thép không gỉ không đủ lòe loẹt, hơn nữa giá cả lại quá rẻ, không xứng với bạn trai của cô.
Gạch cũng không được, chưa nói đến việc quá rẻ, lỡ như rơi xuống đất vẫn có nguy cơ vỡ.
Đây chính là đại diện cho tình cảm vững chắc giữa bản thân và bạn trai, nếu thật sự bị vỡ, chẳng phải sẽ thể hiện rằng tình cảm của hai người họ cũng tan vỡ?
Không được, nhất quyết không được.
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào trang sản phẩm một lúc lâu, sử dụng tài năng học một biết mười của mình, cuối cùng trong đầu cô cũng quyết định nên tặng món quà gì.
Cô lập tức đứng dậy và sải bước ra khỏi văn phòng.
“Chị đi đâu vậy?” Hạ Bách ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía Trình Lưu vừa đi ra, cô mới vào được hơn mười phút.
“Tôi đến ngân hàng.” Trình Lưu nói mà không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi công ty.
…… Nửa giờ sau, Trình Lưu ngồi trong phòng khách quý của một ngân hàng nào đó, đối diện với giám đốc ngân hàng.
Sau khi nghe yêu cầu của Trình Lưu xong, trên khuôn mặt xinh đẹp của giám đốc có dấu vết rạn nứt, nhưng tiêu chuẩn chất lượng công việc cao trong nhiều năm khiến cô ấy buộc phải giữ bình tĩnh, hỏi lại lần nữa: “Cô chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn.” Trình Lưu gật đầu.
Cô là khách hàng cấp ngân hàng tư nhân của ngân hàng, đồng thời Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cũng là một nhà cho vay lớn của ngân hàng. Nói chung, công việc kinh doanh mà ngân hàng có thể thực hiện đều sẽ ưu tiên cho Trình Lưu, người tiếp đãi cô luôn là giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngồi đối diện với Trình Lưu, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó giải thích cho cô với nụ cười tiêu chuẩn: “Tổng giám đốc Trình, lượng vàng thật của ngân hàng chúng tôi có thể không đủ, cần phải chuyển từ trụ sở chính đến đây. Ngoài ra, ngài yêu cầu… tấm bảng vàng và hai viên gạch vàng cần phải được ông chủ làm lại, cho nên thời gian có thể lâu hơn một chút.”
“Khi nào thì có thể làm xong?” Trình Lưu hỏi.
Giám đốc nói: “Sáng ngày 6 tôi có thể đưa cho ngài.”
“Được, sáng ngày 6 tôi sẽ đến lấy.” Trình Lưu lấy thẻ ra quẹt, ký hợp đồng xong liền đứng dậy rời đi.
Giám đốc đứng lên theo, nhìn Trình Lưu như muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa không?” Trình Lưu nhận ra và quay sang hỏi cô.
“Tổng giám đốc Trình, sao cô lại nghĩ đến việc tặng quà như vậy cho bạn trai?” Cuối cùng giám đốc vẫn không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Giám đốc ở ngân hàng đã hai mươi năm, loại người nào cũng đều đã gặp, những kẻ có tiền lập dị cũng tiếp đãi không ít. Cô vẫn luôn cho rằng Trình Lưu chỉ là một thanh niên hoạt bát bình thường, không ngờ người ta lại là một tờ tiền có giá trị lớn.
“Trên mặt tấm bảng vàng rực nặng trĩu có khắc ghi tình cảm vững bền của chúng tôi. Sau khi kết hôn, tấm bảng vàng này cũng có thể được treo ở trung tâm phòng khách, còn hai viên gạch vàng, đó là mong ước của tôi về tương lai của chúng tôi.” Nói đến bạn trai, Trình Lưu tràn đầy năng lượng, cô nhìn giám đốc ngân hàng và nói: “Hơn nữa vàng nguyên chất, không hoa hòe loè loẹt một chút nào.”
Giám đốc nghe xong mà hoài nghi nhân sinh: Nguyên chất? Không hoa hòe loè loẹt?
“Giám đốc, cô không thấy vậy sao?” Trình Lưu thấy sắc mặt cô không đúng lắm, ngạc nhiên hỏi một câu.
“…Là rất nguyên chất.” Giám đốc nở một nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn phụ họa theo, cô không thể can thiệp vào thẩm mỹ của khách hàng, đặc biệt đối phương còn là khách hàng lớn nhất của ngân hàng họ.
Trình Lưu rất hài lòng với câu trả lời của giám đốc, cô không thể chờ nổi đến ngày 6.
Giám đốc đưa cô tới cửa, Trình Lưu bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Mọi người nhớ treo một bông hoa lớn màu đỏ lên tấm bảng vàng.”
“Đỏ, hoa đỏ?” Giám đốc nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là bông hoa lớn màu đỏ mà người xưa thường dùng để kết hôn trong phim truyền hình, phiền mọi người giúp tôi gắn một bông, treo trên tấm bảng vàng.” Trình Lưu duỗi tay nắm lấy tay giám đốc với vẻ mặt nghiêm túc: “Hạnh phúc tương lai của tôi nằm ở trong tay mọi người, cần phải làm thật tốt.”
Giám đốc ngập ngừng: “… Là việc đáng mừng.”
“Điều tôi muốn là việc đáng mừng.” Trình Lưu nói một cách chắc chắn, rồi lại chân thành nói: “Khi tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ mời giám đốc đến làm chứng.”
“Đây đều là những việc mà ngân hàng của chúng tôi nên làm.” Giám đốc vừa mừng lại vừa lo nói, nhưng nhận được lời hứa hẹn lớn như vậy của tổng giám đốc Trình, việc hoàn thành các chỉ tiêu nhiệm vụ nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Trình Lưu bước ra khỏi ngân hàng với tinh thần sảng khoái và quay trở lại công ty.
Lần này, giải quyết được vấn đề trong lòng, tinh thần cô hăng hái, hết sức tập trung vào công việc của mình.
Được nửa đường, Hạ Bách gõ cửa tiến vào, đi tới trước bàn làm việc của Trình Lưu: “Đi ăn cơm.”
Lúc này Trình Lưu mới đặt tài liệu báo cáo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là hai giờ ba mươi chiều.
“Cậu còn chưa ăn?” Trình Lưu đứng dậy: “Lần sau đến giờ thì tự đi đi, không cần chờ tôi.”
“Tôi vừa giải quyết xong chuyện, quên mất.” Hạ Bách tùy ý giải thích, cậu nghiêng người đẩy cửa phòng làm việc cho Trình Lưu: “Hôm nay chị muốn ăn gì?”
“Xem thử còn có cái gì trong nhà ăn.” Trình Lưu đi phía trước, cầm di động cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn trai cô.
Số 6: [Ăn chưa? Đừng quên ăn, sẽ không tốt cho dạ dày.]
Nghề người mẫu này, đoán là chế độ ăn uống cũng không thường xuyên.
Tuy rằng Trình Lưu thường xuyên không không được phép gọi đồ ăn nhưng cô vẫn có thể chống đỡ được, trời sinh tinh thần và thể lực dồi dào, thể chất khác hẳn với người bình thường, ở cái xã hội thiếu khỏe mạnh này, bản báo cáo khám sức khỏe hàng năm khiến bác sĩ cũng phải lườm cô.
Bạn trai không đáp lại.
Vậy món quà gì mới có thể biểu đạt ra tình cảm sâu sắc của bản thân?
Trình Lưu suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra kết quả, cuối cùng cô chỉ có thể cầm điện thoại di động lên, mở taobao (*) và gõ vài chữ vào ô tìm kiếm: [Món quà tình yêu quý hơn vàng.]
(*) Taobao: ứng dụng mua sắm online của Trung Quốc.
Một giây tiếp theo, một loạt sản phẩm lập tức xuất hiện trên giao diện, trong đó có hai món quà khiến cô chú ý.
Một cái là tấm bảng bằng thép không gỉ, một cái khác là phiến gạch viết rắn chắc.
Hai món quà này tuyệt đối đủ chân thành!
Một cái không bao giờ gỉ, một cái đủ nặng.
Tổng giám đốc Tiểu Trình liền rung động.
Chỉ có điều… Trình Lưu bấm vào chi tiết sản phẩm và xem kỹ hơn, nhưng cô vẫn không vừa lòng.
Tấm bảng bằng thép không gỉ không đủ lòe loẹt, hơn nữa giá cả lại quá rẻ, không xứng với bạn trai của cô.
Gạch cũng không được, chưa nói đến việc quá rẻ, lỡ như rơi xuống đất vẫn có nguy cơ vỡ.
Đây chính là đại diện cho tình cảm vững chắc giữa bản thân và bạn trai, nếu thật sự bị vỡ, chẳng phải sẽ thể hiện rằng tình cảm của hai người họ cũng tan vỡ?
Không được, nhất quyết không được.
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào trang sản phẩm một lúc lâu, sử dụng tài năng học một biết mười của mình, cuối cùng trong đầu cô cũng quyết định nên tặng món quà gì.
Cô lập tức đứng dậy và sải bước ra khỏi văn phòng.
“Chị đi đâu vậy?” Hạ Bách ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía Trình Lưu vừa đi ra, cô mới vào được hơn mười phút.
“Tôi đến ngân hàng.” Trình Lưu nói mà không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi công ty.
…… Nửa giờ sau, Trình Lưu ngồi trong phòng khách quý của một ngân hàng nào đó, đối diện với giám đốc ngân hàng.
Sau khi nghe yêu cầu của Trình Lưu xong, trên khuôn mặt xinh đẹp của giám đốc có dấu vết rạn nứt, nhưng tiêu chuẩn chất lượng công việc cao trong nhiều năm khiến cô ấy buộc phải giữ bình tĩnh, hỏi lại lần nữa: “Cô chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn.” Trình Lưu gật đầu.
Cô là khách hàng cấp ngân hàng tư nhân của ngân hàng, đồng thời Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn cũng là một nhà cho vay lớn của ngân hàng. Nói chung, công việc kinh doanh mà ngân hàng có thể thực hiện đều sẽ ưu tiên cho Trình Lưu, người tiếp đãi cô luôn là giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngồi đối diện với Trình Lưu, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó giải thích cho cô với nụ cười tiêu chuẩn: “Tổng giám đốc Trình, lượng vàng thật của ngân hàng chúng tôi có thể không đủ, cần phải chuyển từ trụ sở chính đến đây. Ngoài ra, ngài yêu cầu… tấm bảng vàng và hai viên gạch vàng cần phải được ông chủ làm lại, cho nên thời gian có thể lâu hơn một chút.”
“Khi nào thì có thể làm xong?” Trình Lưu hỏi.
Giám đốc nói: “Sáng ngày 6 tôi có thể đưa cho ngài.”
“Được, sáng ngày 6 tôi sẽ đến lấy.” Trình Lưu lấy thẻ ra quẹt, ký hợp đồng xong liền đứng dậy rời đi.
Giám đốc đứng lên theo, nhìn Trình Lưu như muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Còn chuyện gì nữa không?” Trình Lưu nhận ra và quay sang hỏi cô.
“Tổng giám đốc Trình, sao cô lại nghĩ đến việc tặng quà như vậy cho bạn trai?” Cuối cùng giám đốc vẫn không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Giám đốc ở ngân hàng đã hai mươi năm, loại người nào cũng đều đã gặp, những kẻ có tiền lập dị cũng tiếp đãi không ít. Cô vẫn luôn cho rằng Trình Lưu chỉ là một thanh niên hoạt bát bình thường, không ngờ người ta lại là một tờ tiền có giá trị lớn.
“Trên mặt tấm bảng vàng rực nặng trĩu có khắc ghi tình cảm vững bền của chúng tôi. Sau khi kết hôn, tấm bảng vàng này cũng có thể được treo ở trung tâm phòng khách, còn hai viên gạch vàng, đó là mong ước của tôi về tương lai của chúng tôi.” Nói đến bạn trai, Trình Lưu tràn đầy năng lượng, cô nhìn giám đốc ngân hàng và nói: “Hơn nữa vàng nguyên chất, không hoa hòe loè loẹt một chút nào.”
Giám đốc nghe xong mà hoài nghi nhân sinh: Nguyên chất? Không hoa hòe loè loẹt?
“Giám đốc, cô không thấy vậy sao?” Trình Lưu thấy sắc mặt cô không đúng lắm, ngạc nhiên hỏi một câu.
“…Là rất nguyên chất.” Giám đốc nở một nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn phụ họa theo, cô không thể can thiệp vào thẩm mỹ của khách hàng, đặc biệt đối phương còn là khách hàng lớn nhất của ngân hàng họ.
Trình Lưu rất hài lòng với câu trả lời của giám đốc, cô không thể chờ nổi đến ngày 6.
Giám đốc đưa cô tới cửa, Trình Lưu bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Mọi người nhớ treo một bông hoa lớn màu đỏ lên tấm bảng vàng.”
“Đỏ, hoa đỏ?” Giám đốc nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là bông hoa lớn màu đỏ mà người xưa thường dùng để kết hôn trong phim truyền hình, phiền mọi người giúp tôi gắn một bông, treo trên tấm bảng vàng.” Trình Lưu duỗi tay nắm lấy tay giám đốc với vẻ mặt nghiêm túc: “Hạnh phúc tương lai của tôi nằm ở trong tay mọi người, cần phải làm thật tốt.”
Giám đốc ngập ngừng: “… Là việc đáng mừng.”
“Điều tôi muốn là việc đáng mừng.” Trình Lưu nói một cách chắc chắn, rồi lại chân thành nói: “Khi tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ mời giám đốc đến làm chứng.”
“Đây đều là những việc mà ngân hàng của chúng tôi nên làm.” Giám đốc vừa mừng lại vừa lo nói, nhưng nhận được lời hứa hẹn lớn như vậy của tổng giám đốc Trình, việc hoàn thành các chỉ tiêu nhiệm vụ nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Trình Lưu bước ra khỏi ngân hàng với tinh thần sảng khoái và quay trở lại công ty.
Lần này, giải quyết được vấn đề trong lòng, tinh thần cô hăng hái, hết sức tập trung vào công việc của mình.
Được nửa đường, Hạ Bách gõ cửa tiến vào, đi tới trước bàn làm việc của Trình Lưu: “Đi ăn cơm.”
Lúc này Trình Lưu mới đặt tài liệu báo cáo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là hai giờ ba mươi chiều.
“Cậu còn chưa ăn?” Trình Lưu đứng dậy: “Lần sau đến giờ thì tự đi đi, không cần chờ tôi.”
“Tôi vừa giải quyết xong chuyện, quên mất.” Hạ Bách tùy ý giải thích, cậu nghiêng người đẩy cửa phòng làm việc cho Trình Lưu: “Hôm nay chị muốn ăn gì?”
“Xem thử còn có cái gì trong nhà ăn.” Trình Lưu đi phía trước, cầm di động cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn trai cô.
Số 6: [Ăn chưa? Đừng quên ăn, sẽ không tốt cho dạ dày.]
Nghề người mẫu này, đoán là chế độ ăn uống cũng không thường xuyên.
Tuy rằng Trình Lưu thường xuyên không không được phép gọi đồ ăn nhưng cô vẫn có thể chống đỡ được, trời sinh tinh thần và thể lực dồi dào, thể chất khác hẳn với người bình thường, ở cái xã hội thiếu khỏe mạnh này, bản báo cáo khám sức khỏe hàng năm khiến bác sĩ cũng phải lườm cô.
Bạn trai không đáp lại.
Truyện được dịch bởi: Armin Arlert. Nếu bạn yêu thích truyện này có thể ủng hộ tác giả thay lời cảm ơn.
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.