Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 37:

Hồng Thứ Bắc

30/10/2022

Rạng sáng 4 giờ, khu dân cư Văn Hưng.

Ngoài cửa sổ không có mưa, ngay cả tiếng gió thổi lá xào xạc cũng biến mất, mọi thứ đều im lặng.

Quý Triều Chu chợt tỉnh giấc.

Anh chống tay ngồi dậy, chiếc chăn bông mỏng manh tuột xuống theo động tác của anh, cổ áo của bộ đồ ngủ màu đen hơi xộc xệch.

Quý Triều Chu đứng dậy không chút do dự, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa phòng.

Khứu giác của anh cực kỳ nhạy bén, gần như không hề ngừng lại, anh đi thẳng xuống tầng.

Đèn hành lang tự động bật sáng, Quý Triều Chu bước tới lối vào hành lang, bên ngoài chiếc xe điện vẫn đang sạc bình thường, không có lửa, nhưng anh có thể ngửi thấy một mùi khét thoang thoảng tỏa ra từ trong xe.

Quý Triều Chu giơ tay rút đầu cắm sạc, anh nhìn dọc theo dải điện đang lủng lẳng, là hộ gia đình ở tầng bốn.

Anh không quen biết những hộ gia đình ở trong tòa nhà này, chỉ biết rằng có một cụ già khoảng sáu mươi tuổi đã nghỉ hưu sống một mình trên tầng ba, bởi vì đối phương không làm việc nên thỉnh thoảng gặp cụ ở hành lang.

Cụ ấy rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy anh là nói không ngnừg nghỉ, đến nỗi những người khác phải tỏ vẻ không quen biết.

Quý Triều Chu xoay người trở lại tầng hai, chuẩn bị trở về phòng, nhưng bỗng nhiên lại quay đầu nhìn xuống tầng.

—— Mùi khét kia không hề yếu đi mà còn nhiều hơn.

Quý Triều Chu nắm tay nắm cửa đến mức ngón tay trở nên trắng bệch, một lúc sau anh buông tay nắm cửa ra, dựa vào thành cầu thang chậm rãi đi về phía tầng bốn.

Anh đi rất chậm, gần như dừng lại một lần trên mỗi bậc thang, như thể đang kiềm chế điều gì đó.

Càng lên cao, sắc mặt anh càng tái nhợt.

Khi bước lên tầng bốn, phía sau lưng Quý Triều Chu đã ướt một mảng lớn, vẻ mặt anh lạnh lùng, chậm rãi đi tới cửa của hộ gia đình trên tầng bốn.

Đường dây đi qua dưới cánh cửa, sau đó đi qua tay vịn cầu thang, thẳng xuống tầng bốn.



Quý Triều Chu giơ tay gõ cửa.

Lúc này, tất cả mọi người đều đang say giấc nồng.

Hộ gia đình ở tầng bốn bị tiếng đập cửa đánh thức, bên trong truyền ra vài câu mắng mỏ, có tiếng ai đó lẹp xẹp dép lê đang bước tới.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt cáu kỉnh đột nhiên mở cửa và hỏi: “Anh đang làm gì vậy…”

Câu nói tràn đầy tức giận bỗng nhiên hạ xuống sau khi chạm phải khuôn mặt kiên định của Quý Triều Chu.

Ngay cả ánh mắt của người đàn ông trung niên cũng co rúm lại, đồng tử kịch liệt thu nhỏ.

Đêm hôm khuya khoắt, nhìn thấy một người trưởng thành như vậy, không ai là không kinh ngạc, trong đầu chỉ biết theo bản năng liên tưởng đến vài câu chuyện kỳ quái.

“Đồ sạc ở lối vào hành lang đã được rút ra.” Quý Triều Chu đưa một tay ra sau nắm chặt, trước mắt anh đã bắt đầu choáng váng rồi, giờ anh chỉ đang cố gắng kiềm chế.

Vừa nghe đến đây, người đàn ông trung niên như bị kéo về thực tại, giận dữ nói: “Đang yên đang lành sao anh lại giật dây sạc của tôi? Ngày mai tôi còn phải đi làm!”

“Xe của anh chắc bị hỏng rồi, có…” Quý Triều Chu còn chưa nói xong thì bỗng nhiên có tiếng nổ mạnh ở dưới tầng.

—— Cực vang.

Ngay lúc đó, cả tòa nhà đều rung chuyển.

“Cái quái!” Người đàn ông trung niên theo bản năng hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ quay đầu gọi người nhà.

Quý Triều Chu dựa sát vào tường, anh cầm điện thoại di động bấm số 119, cứng rắn báo địa chỉ, cúp điện thoại xong, cuối cùng mới chậm rãi ngồi xuống đất.

Anh không biết rằng khi anh bỏ điện thoại vào túi áo ngủ, tay anh đã chạm vào một dãy số khác, cũng không hề biết vài giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.

“Đi mau! Đi mau!” Người đàn ông trung niên cùng vợ con lao ra khỏi cửa, mặc kệ Quý Triều Chu đang ngồi dựa vào tường, cả nhà luống cuống tay chân lao xuống tầng.

Những hộ gia đình ở tầng năm và tầng sáu cũng nhao nhao khoác quần áo đi xuống: “Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?”



Trong lúc nhất thời, tất cả các đèn trong hành lang đều được bật sáng, ‘náo nhiệt’ lạ thường.

Nhưng chỉ vài phút sau, người nhà này, hộ gia đình ở tầng ba cùng các hộ gia đình ở tầng năm và tầng sáu vừa mới đi xuống xem xét đã chạy lên dồn dập.

“Tiêu rồi! Hành lang đều bị lửa phong tỏa!”

“Báo động! Mau gọi cảnh sát!”

Các hộ gia đình gân cổ lên hét, đồng loạt chạy lên trên tầng thượng.

Cụ già về hưu ở tầng ba đi qua tầng bốn, nhìn thấy Quý Triều Chu vẫn còn ngồi dựa vào tường thì hoảng hốt, cụ dừng lại kéo anh, sốt ruột nói: “Này nhóc, cậu đừng ngồi ở đây, bên dưới cháy rồi! Sắp lan tới tầng hai!”

Quý Triều Chu không nghe thấy âm thanh của bất cứ điều gì, trước mắt anh chỉ còn lại một mảng đỏ như máu, cho dù nhắm mắt lại cũng vẫn là mảng đỏ quen thuộc.

“Mấy người còn ở đây làm gì, mau chạy lên tầng đi, đừng lề mề nữa!” Chủ hộ ở tầng sáu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thấy vậy liền cúi người kéo Quý Triều Chu lên, nửa đỡ anh nửa bước đi lên, một bên quay đầu về phía cụ già về hưu nói: “Thím, thím lên tầng thượng trước đi.”

…… Trình Lưu mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại.

Cô theo thói quen cho rằng đây là điện thoại công việc, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì ngẩn người, là bạn trai của cô gọi tới.

Trình Lưu còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ở phía bên kia điện thoại.

Giờ này, theo lý mà nói không thể có tiếng động ồn ào như vậy, cô yên lặng nghe âm thanh trong điện thoại.

Khi nghe thấy câu hành lang bị lửa phong tỏa, Trình Lưu lập tức đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, dừng một chút, lại lấy thêm ví tiền, lúc này mới vội vàng chạy xuống lầu, lái xe đến khu dân cư Văn Hưng.

Trình Lưu vẫn chưa hề cúp điện thoại của bạn trai, cô luôn chú ý đến động tĩnh bên kia, nửa đường nghe thấy âm thanh yếu ớt của còi báo động ở đầu bên kia, cô mới miễn cưỡng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng từ đầu đến cuối cô không hề nghe thấy giọng nói của bạn trai.

Cũng may, âm thanh của cư dân ở đầu bên kia điện thoại rất lớn, Trình Lưu có thể nghe thấy họ nói chuyện với nhân viên cứu hỏa, nghe thấy bọn họ nói muốn dẫm thang mây đi xuống từ tầng thượng và nghe thấy ai đó đang thúc giục bạn trai.

Một trận hỗn loạn qua đi, tiếng người trong cuộc điện thoại càng ngày càng xa, nếu không phải Trình Lưu thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, cô sẽ cho rằng cuộc gọi đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đâm Lao Phải Theo Lao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook