Chương 38:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Nửa giờ sau, cuối cùng Trình Lưu cũng đến khu dân cư Văn Hưng.
Lúc này, đèn của tòa nhà trong khu gần như đều sáng lên, không ít người đi ra, đứng gần đó để theo dõi, nhân viên bảo vệ cũng có mặt ngăn cản đám đông.
Xe của Trình Lưu không vào được nên chỉ có thể dừng ở một bên và tự mình đi bộ vào.
“Đừng lại gần đây.” Bảo vệ kéo dây đuổi người đi: “Về ngủ tiếp đi, không sao đâu.”
Bảo an ngăn những người muốn đến hóng chuyện gần tòa năm, Trình Lưu cũng bị ngăn cản, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh chóng đến một khu bất động sản đối diện, nói vài câu với nhân viên bảo vệ thì được cho vào.
“Tại sao tòa năm bị cháy?” Trình Lưu không lập tức đi đến tòa năm mà hỏi nhân viên quản lý tài sản.
Nhân viên quản lý tài sản đối mắt với Trình Lưu, có chút chột dạ: “…Xe điện phát nổ.”
Ông ta đã nói sơ qua với chủ tài sản vào giữa trưa ngày hôm qua, nhưng mọi người đều qua loa cho xong, chỉ thuận miệng đáp lại.
Điều may mắn duy nhất là lối thoát hiểm đã được giải tỏa, xe cứu hỏa đến kịp thời từ sáng sớm nên cư dân của tòa nhà số năm không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.
Trình Lưu hiểu rõ, nhân viên quản lý rõ ràng không bắt buộc cư dân không được sạc điện ở lối vào hành lang.
Nhân viên quản lý tài sản vội vàng thay đổi chủ đề và nói: “Hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy bạn trai cô được đưa lên xe cứu thương.”
Trình Lưu nhíu mày, chỉ là cô không nhìn ra nhân viên quản lý cố tình phân tán sự chú ý của cô mà bước nhanh về phía tòa năm.
Ngọn lửa bên dưới tòa nhà số năm đã được dập tắt, nhưng các bức tường bên ngoài tầng một đến tầng bốn đều cháy đen, cửa căn hộ cũng bị cháy đến biến dạng.
Cư dân tòa năm đứng ở bên ngoài tòa nhà, đang nói gì đó với vẻ mặt kích động.
Trình Lưu liếc qua những người này, cuối cùng nhìn thấy bạn trai của cô bên cạnh xe cấp cứu, mặc bộ đồ ngủ màu đen trên thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt, rũ mắt im lặng đứng ở đó, như thể cách ly với thế giới.
Bên cạnh anh là hai y tá, nhìn dáng vẻ như đang khuyên bảo.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Quý Triều Chu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trình Lưu, hơi giật mình khi nhìn thấy cô.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, mảng đỏ như máu trước mắt đã chậm rãi biến mất, Quý Triều Chu thả lỏng lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, không chịu đến bệnh viện kiểm tra, đi về phía số Sáu.
Trình Lưu cúi đầu tắt cuộc gọi, nhìn bạn trai đi tới từng bước một.
Ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, dường như anh vẫn không khác thường ngày là mấy.
Quý Triều Chu nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Giúp tôi đặt khách sạn.”
“Được.” Trình Lưu nuốt lời mời đến nhà cô vào.
…… Hai mươi phút sau, khách sạn 5 sao Đông Xuất.
Trình Lưu đối diện với quầy lễ tân trong sảnh khách sạn, đưa chứng minh thư của mình cho nhân viên lễ tân: “Studio Suite.”
(*) Studio Suite là những phòng dành cho hành khách có thể lưu trú với chức năng tương đương như một phòng khách sạn.
“Vâng, xin chờ một chút.”
Trình Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua bạn trai đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, lát sau thu mắt, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi muốn tầng hai.”
Từ cuộc điện thoại ồn ào kia, cô mơ hồ có thể cảm nhận được bạn trai mình có gì đó không ổn, hình như anh sợ độ cao?
“Vâng, chờ một chút.”
Quầy lễ tân đẩy thẻ phòng cho Trình Lưu, ngập ngừng nhìn về phía thanh niên cực lóa mắt đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha ở đại sảnh kia: “Ngài… Hai vị ở chung sao? Chúng tôi yêu cầu đều phải tiến hành đăng ký chứng minh thư.”
“Đợi chút.”
Trình Lưu xoay người đi đến trước mặt bạn trai, hỏi anh: “Anh có mang theo chứng minh thư không? Điện thoại di động cũng được.”
Quý Triều Chu thò tay vào túi, nhưng không chạm vào điện thoại, anh không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì ở tòa năm, càng không nhớ nổi điện thoại đã đi đâu.
Trình Lưu thấy thế liền hiểu ra tình huống trước đó và đoán rằng có thể điện thoại di động của anh đã rơi trên sân thượng.
Quý Triều Chu ngước mắt nhìn về phía cô: “Điện thoại bị rơi rồi.” Anh vẫn không biết điện thoại của mình đã gọi đến số của Trình Lưu.
“Không sao đâu, tôi sẽ nói với họ.” Trình Lưu trấn an bạn trai và mỉm cười.
Cô quay lại quầy lễ tân và giải thích lý do.
Nhân viên lễ tân hơi khó xử: “Khách sạn chúng tôi quy định phải có chứng minh thư mới được chuyển vào.”
Hơn nữa trên người hai người kia cũng không có dấu vết bị lửa đốt, lỡ như là lấy cớ, nếu xảy ra chuyện gì thì cô không thể chịu trách nhiệm nổi.
Trình Lưu nhíu mày, ánh mắt chạm vào tờ quảng cáo ở quầy lễ tân, trong lòng vừa động, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Một phút sau, điện thoại được kết nối.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình, có phải cô cố ý không vậy?”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Lý Đông truyền tới: “Ngày hôm qua gửi tin nhắn lúc sáu giờ, hôm nay năm giờ gọi điện thoại? Ngày mai có phải cô định đến thẳng nhà tôi gõ cửa vào lúc bốn giờ không?”
“Tôi có việc cần tổng giám đốc Lý giúp đỡ.” Trình Lưu nghiêm túc nói.
“Tốt hơn là cô phải có chuyện quan trọng!” Lý Đông hạ giọng nói.
Trình Lưu vừa mới giải thích, ở đầu dây bên kia Lý Đông lập tức hưng phấn bật dậy khỏi giường, sau đó liếc nhìn vợ sắp tỉnh dậy, lẳng lặng chui vào phòng khách.
Lúc này, đèn của tòa nhà trong khu gần như đều sáng lên, không ít người đi ra, đứng gần đó để theo dõi, nhân viên bảo vệ cũng có mặt ngăn cản đám đông.
Xe của Trình Lưu không vào được nên chỉ có thể dừng ở một bên và tự mình đi bộ vào.
“Đừng lại gần đây.” Bảo vệ kéo dây đuổi người đi: “Về ngủ tiếp đi, không sao đâu.”
Bảo an ngăn những người muốn đến hóng chuyện gần tòa năm, Trình Lưu cũng bị ngăn cản, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh chóng đến một khu bất động sản đối diện, nói vài câu với nhân viên bảo vệ thì được cho vào.
“Tại sao tòa năm bị cháy?” Trình Lưu không lập tức đi đến tòa năm mà hỏi nhân viên quản lý tài sản.
Nhân viên quản lý tài sản đối mắt với Trình Lưu, có chút chột dạ: “…Xe điện phát nổ.”
Ông ta đã nói sơ qua với chủ tài sản vào giữa trưa ngày hôm qua, nhưng mọi người đều qua loa cho xong, chỉ thuận miệng đáp lại.
Điều may mắn duy nhất là lối thoát hiểm đã được giải tỏa, xe cứu hỏa đến kịp thời từ sáng sớm nên cư dân của tòa nhà số năm không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng.
Trình Lưu hiểu rõ, nhân viên quản lý rõ ràng không bắt buộc cư dân không được sạc điện ở lối vào hành lang.
Nhân viên quản lý tài sản vội vàng thay đổi chủ đề và nói: “Hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy bạn trai cô được đưa lên xe cứu thương.”
Trình Lưu nhíu mày, chỉ là cô không nhìn ra nhân viên quản lý cố tình phân tán sự chú ý của cô mà bước nhanh về phía tòa năm.
Ngọn lửa bên dưới tòa nhà số năm đã được dập tắt, nhưng các bức tường bên ngoài tầng một đến tầng bốn đều cháy đen, cửa căn hộ cũng bị cháy đến biến dạng.
Cư dân tòa năm đứng ở bên ngoài tòa nhà, đang nói gì đó với vẻ mặt kích động.
Trình Lưu liếc qua những người này, cuối cùng nhìn thấy bạn trai của cô bên cạnh xe cấp cứu, mặc bộ đồ ngủ màu đen trên thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt, rũ mắt im lặng đứng ở đó, như thể cách ly với thế giới.
Bên cạnh anh là hai y tá, nhìn dáng vẻ như đang khuyên bảo.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Quý Triều Chu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trình Lưu, hơi giật mình khi nhìn thấy cô.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, mảng đỏ như máu trước mắt đã chậm rãi biến mất, Quý Triều Chu thả lỏng lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, không chịu đến bệnh viện kiểm tra, đi về phía số Sáu.
Trình Lưu cúi đầu tắt cuộc gọi, nhìn bạn trai đi tới từng bước một.
Ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, dường như anh vẫn không khác thường ngày là mấy.
Quý Triều Chu nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Giúp tôi đặt khách sạn.”
“Được.” Trình Lưu nuốt lời mời đến nhà cô vào.
…… Hai mươi phút sau, khách sạn 5 sao Đông Xuất.
Trình Lưu đối diện với quầy lễ tân trong sảnh khách sạn, đưa chứng minh thư của mình cho nhân viên lễ tân: “Studio Suite.”
(*) Studio Suite là những phòng dành cho hành khách có thể lưu trú với chức năng tương đương như một phòng khách sạn.
“Vâng, xin chờ một chút.”
Trình Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua bạn trai đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, lát sau thu mắt, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi muốn tầng hai.”
Từ cuộc điện thoại ồn ào kia, cô mơ hồ có thể cảm nhận được bạn trai mình có gì đó không ổn, hình như anh sợ độ cao?
“Vâng, chờ một chút.”
Quầy lễ tân đẩy thẻ phòng cho Trình Lưu, ngập ngừng nhìn về phía thanh niên cực lóa mắt đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha ở đại sảnh kia: “Ngài… Hai vị ở chung sao? Chúng tôi yêu cầu đều phải tiến hành đăng ký chứng minh thư.”
“Đợi chút.”
Trình Lưu xoay người đi đến trước mặt bạn trai, hỏi anh: “Anh có mang theo chứng minh thư không? Điện thoại di động cũng được.”
Quý Triều Chu thò tay vào túi, nhưng không chạm vào điện thoại, anh không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì ở tòa năm, càng không nhớ nổi điện thoại đã đi đâu.
Trình Lưu thấy thế liền hiểu ra tình huống trước đó và đoán rằng có thể điện thoại di động của anh đã rơi trên sân thượng.
Quý Triều Chu ngước mắt nhìn về phía cô: “Điện thoại bị rơi rồi.” Anh vẫn không biết điện thoại của mình đã gọi đến số của Trình Lưu.
“Không sao đâu, tôi sẽ nói với họ.” Trình Lưu trấn an bạn trai và mỉm cười.
Cô quay lại quầy lễ tân và giải thích lý do.
Nhân viên lễ tân hơi khó xử: “Khách sạn chúng tôi quy định phải có chứng minh thư mới được chuyển vào.”
Hơn nữa trên người hai người kia cũng không có dấu vết bị lửa đốt, lỡ như là lấy cớ, nếu xảy ra chuyện gì thì cô không thể chịu trách nhiệm nổi.
Trình Lưu nhíu mày, ánh mắt chạm vào tờ quảng cáo ở quầy lễ tân, trong lòng vừa động, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Một phút sau, điện thoại được kết nối.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình, có phải cô cố ý không vậy?”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Lý Đông truyền tới: “Ngày hôm qua gửi tin nhắn lúc sáu giờ, hôm nay năm giờ gọi điện thoại? Ngày mai có phải cô định đến thẳng nhà tôi gõ cửa vào lúc bốn giờ không?”
“Tôi có việc cần tổng giám đốc Lý giúp đỡ.” Trình Lưu nghiêm túc nói.
“Tốt hơn là cô phải có chuyện quan trọng!” Lý Đông hạ giọng nói.
Trình Lưu vừa mới giải thích, ở đầu dây bên kia Lý Đông lập tức hưng phấn bật dậy khỏi giường, sau đó liếc nhìn vợ sắp tỉnh dậy, lẳng lặng chui vào phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.