Chương 43:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Không hề ngăn chặn, thậm chí bởi vì mới hạ sốt, hai mắt anh còn mang theo mờ mịt ướt át.
Nhìn vẻ đẹp như thế này thì có ai có thể chịu được, chỉ là lúc này tổng giám đốc Tiểu Trình quyết tâm nhất, không dao động chút nào.
Cô thu tay và để chắc chắn hơn, cô cầm nhiệt kế lên và chạm vào trán bạn trai để chắc chắn rằng không có sai sót: “Không nóng nữa.”
Quý Triều Chu chưa bao giờ được người khác đối xử như thế này, tùy ý… thậm chí có một chút thân mật không nói rõ được.
“Anh có đói bụng không, em đi hâm nóng đồ ăn.” Trình Lưu đi ra khỏi phòng ngủ, bỏ đồ ăn đã gói lúc trưa vào lò vi sóng để hâm nóng.
Cô đã ăn lúc sáu giờ chiều, không định ăn thêm nữa.
Vả lại tất cả đồ ăn đóng gói từ nhà hàng Cốc Vũ đều là món mà bạn trai thích ăn lần trước.
“Uống nước.” Trình Lưu quay đầu thấy bạn trai từ phòng ngủ đi ra, đưa cho anh một ly nước.
“Cảm ơn.” Giọng nói của Quý Triều Chu có chút khàn khàn, môi cũng hơi nứt nẻ vì cơn sốt nhẹ trước đó.
Anh ngồi xuống, cầm nó trên tay và chậm rãi uống.
Nhiệt độ của nước trong cốc vừa phải, không lạnh cũng không nóng, Quý Triều Chu uống vào càng trở nên tỉnh táo hơn.
Anh nhìn Số Sáu trong quầy bar của phòng bếp bên kia.
Hôm nay… Là cô ấy chăm sóc mình?
“Có lẽ không tươi ngon nữa.” Trình Lưu bưng những món ăn nóng hổi tới, nói.
Quý Triều Chu cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, trông chúng rất quen mắt, là những món ăn ở nhà hàng Cốc Vũ.
Trình Lưu vươn tay cầm lấy chiếc cốc rỗng trước mặt anh: “Còn muốn uống nữa?”
“Ừ.” Quý Triều Chu trầm giọng đáp, vẻ mặt uể oải, sự mệt mỏi do cơn sốt nhẹ mang đến còn chưa biến mất.
Trình Lưu rót thêm một cốc nước đưa cho bạn trai: “Ăn xong tắm rửa, ngủ tiếp một giấc. Sáng mai đến trung tâm mua sắm.”
Quý Triều Chu không nói gì, yên lặng dùng cơm.
Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn vệ sĩ đối diện, cô lười biếng dựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn cho Quý Mộ Sơn hay là gia đình.
Quý Triều Chu đoán, có lẽ cô đã gửi tin nhắn cho gia đình sau đó.
Bởi vì anh đã nhìn thấy cô cười.
…… Vào lúc này, đối mặt với tổng giám đốc Tiểu Trình, đang nhắn tin WeChat cùng giám đốc ngân hàng.
Bên kia còn đang xác nhận phông chữ và kỹ thuật khắc nào sẽ sử dụng trên tấm bảng.
Kích thước của tấm bảng là 40x60cm, lớn hơn giấy khen, nhưng cũng không quá lớn.
Sau khi Trình Lưu thảo luận về tình hình điêu khắc phông chữ cụ thể với giám đốc, cô lại mặc sức tưởng tượng cách thức tổ chức đám cưới của mình và bạn trai trong tương lai nên như thế nào, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Một lúc sau, Quý Triều Chu đặt đũa xuống, nói rằng đã ăn xong.
Trình Lưu đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua những món ăn còn lại trên bàn, trong lòng thầm buông tiếng thở dài: Bạn trai thật sự uống sương tiên để lớn lên đúng không?
“Em sẽ dọn dẹp, anh đi nghỉ ngơi đi.” Trình Lưu đứng dậy bắt đầu thu dọn bộ đồ ăn trên bàn.
Quý Triều Chu muốn tắm rửa, anh lại lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm, khóe mắt nhìn thấy một chiếc khăn xa lạ ném vào giỏ đựng đồ dưới bồn rửa mặt.
—— Đó không phải là đồ anh ném vào buổi sáng.
Quý Triều Chu đứng trước bồn rửa mặt, một chút ký ức mơ hồ nào đó chợt ùa về, hình như có người lau gáy và ngực cho anh.
Trong phòng chỉ có hai người là anh và cô, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Vẻ mặt của Quý Triều Chu có chút quái dị, bởi vì anh nhớ rằng mình đã từng nắm tay người kia.
Không biết đối phương sẽ đối xử với anh như thế nào.
Tâm trạng chán đời trong người Quý Triều Chu càng ngày càng nặng nề, anh đưa bàn tay cấu lên cánh tay mình, máu gần như chảy ra.
“Cốc cốc ——”
Trình Lưu ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở: “Không nên tắm rửa quá lâu, rất dễ bị cảm.”
Quý Triều Chu đột nhiên buông tay, hạ ống tay áo.
Một lúc sau, Trình Lưu nghe thấy người bên trong phát ra tiếng ‘ừm’, lúc này mới quay trở lại phòng khách.
…… Khi bạn trai bước ra với cơ thể đầy hơi nước, Trình Lưu cầm lấy cuốn tạp chí cạnh bàn che mặt, giả vờ như đang đọc tạp chí.
Cô sợ nếu nhìn thêm vài lần nữa sẽ bị chảy máu mũi.
Khi Quý Triều Chu đi qua Số Sáu, anh dừng bước chân một chút, rồi lập tức đi thẳng về phía phòng ngủ.
Anh không quan tâm cô có rời đi hay không, có lẽ là đối phương được Quý Mộ Sơn phân phó, muốn trông coi anh.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Trình Lưu mới đặt tạp chí xuống, ngửi lưu hương trong không khí.
Đó là mùi thơm đồng nhất của khách sạn, nhưng khi bạn trai cô đi ngang qua lúc nãy, cô vẫn ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo độc đáo mà ẩm ướt mơ hồ kia.
Như là… mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
Tổng giám đốc Tiểu Trình nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu: Đây rõ ràng là một loại gen hấp dẫn.
Cô và bạn trai của cô nhất định là một cặp trời sinh!
Nhìn vẻ đẹp như thế này thì có ai có thể chịu được, chỉ là lúc này tổng giám đốc Tiểu Trình quyết tâm nhất, không dao động chút nào.
Cô thu tay và để chắc chắn hơn, cô cầm nhiệt kế lên và chạm vào trán bạn trai để chắc chắn rằng không có sai sót: “Không nóng nữa.”
Quý Triều Chu chưa bao giờ được người khác đối xử như thế này, tùy ý… thậm chí có một chút thân mật không nói rõ được.
“Anh có đói bụng không, em đi hâm nóng đồ ăn.” Trình Lưu đi ra khỏi phòng ngủ, bỏ đồ ăn đã gói lúc trưa vào lò vi sóng để hâm nóng.
Cô đã ăn lúc sáu giờ chiều, không định ăn thêm nữa.
Vả lại tất cả đồ ăn đóng gói từ nhà hàng Cốc Vũ đều là món mà bạn trai thích ăn lần trước.
“Uống nước.” Trình Lưu quay đầu thấy bạn trai từ phòng ngủ đi ra, đưa cho anh một ly nước.
“Cảm ơn.” Giọng nói của Quý Triều Chu có chút khàn khàn, môi cũng hơi nứt nẻ vì cơn sốt nhẹ trước đó.
Anh ngồi xuống, cầm nó trên tay và chậm rãi uống.
Nhiệt độ của nước trong cốc vừa phải, không lạnh cũng không nóng, Quý Triều Chu uống vào càng trở nên tỉnh táo hơn.
Anh nhìn Số Sáu trong quầy bar của phòng bếp bên kia.
Hôm nay… Là cô ấy chăm sóc mình?
“Có lẽ không tươi ngon nữa.” Trình Lưu bưng những món ăn nóng hổi tới, nói.
Quý Triều Chu cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, trông chúng rất quen mắt, là những món ăn ở nhà hàng Cốc Vũ.
Trình Lưu vươn tay cầm lấy chiếc cốc rỗng trước mặt anh: “Còn muốn uống nữa?”
“Ừ.” Quý Triều Chu trầm giọng đáp, vẻ mặt uể oải, sự mệt mỏi do cơn sốt nhẹ mang đến còn chưa biến mất.
Trình Lưu rót thêm một cốc nước đưa cho bạn trai: “Ăn xong tắm rửa, ngủ tiếp một giấc. Sáng mai đến trung tâm mua sắm.”
Quý Triều Chu không nói gì, yên lặng dùng cơm.
Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn vệ sĩ đối diện, cô lười biếng dựa vào ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn cho Quý Mộ Sơn hay là gia đình.
Quý Triều Chu đoán, có lẽ cô đã gửi tin nhắn cho gia đình sau đó.
Bởi vì anh đã nhìn thấy cô cười.
…… Vào lúc này, đối mặt với tổng giám đốc Tiểu Trình, đang nhắn tin WeChat cùng giám đốc ngân hàng.
Bên kia còn đang xác nhận phông chữ và kỹ thuật khắc nào sẽ sử dụng trên tấm bảng.
Kích thước của tấm bảng là 40x60cm, lớn hơn giấy khen, nhưng cũng không quá lớn.
Sau khi Trình Lưu thảo luận về tình hình điêu khắc phông chữ cụ thể với giám đốc, cô lại mặc sức tưởng tượng cách thức tổ chức đám cưới của mình và bạn trai trong tương lai nên như thế nào, trên mặt bất giác nở nụ cười.
Một lúc sau, Quý Triều Chu đặt đũa xuống, nói rằng đã ăn xong.
Trình Lưu đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua những món ăn còn lại trên bàn, trong lòng thầm buông tiếng thở dài: Bạn trai thật sự uống sương tiên để lớn lên đúng không?
“Em sẽ dọn dẹp, anh đi nghỉ ngơi đi.” Trình Lưu đứng dậy bắt đầu thu dọn bộ đồ ăn trên bàn.
Quý Triều Chu muốn tắm rửa, anh lại lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm, khóe mắt nhìn thấy một chiếc khăn xa lạ ném vào giỏ đựng đồ dưới bồn rửa mặt.
—— Đó không phải là đồ anh ném vào buổi sáng.
Quý Triều Chu đứng trước bồn rửa mặt, một chút ký ức mơ hồ nào đó chợt ùa về, hình như có người lau gáy và ngực cho anh.
Trong phòng chỉ có hai người là anh và cô, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Vẻ mặt của Quý Triều Chu có chút quái dị, bởi vì anh nhớ rằng mình đã từng nắm tay người kia.
Không biết đối phương sẽ đối xử với anh như thế nào.
Tâm trạng chán đời trong người Quý Triều Chu càng ngày càng nặng nề, anh đưa bàn tay cấu lên cánh tay mình, máu gần như chảy ra.
“Cốc cốc ——”
Trình Lưu ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở: “Không nên tắm rửa quá lâu, rất dễ bị cảm.”
Quý Triều Chu đột nhiên buông tay, hạ ống tay áo.
Một lúc sau, Trình Lưu nghe thấy người bên trong phát ra tiếng ‘ừm’, lúc này mới quay trở lại phòng khách.
…… Khi bạn trai bước ra với cơ thể đầy hơi nước, Trình Lưu cầm lấy cuốn tạp chí cạnh bàn che mặt, giả vờ như đang đọc tạp chí.
Cô sợ nếu nhìn thêm vài lần nữa sẽ bị chảy máu mũi.
Khi Quý Triều Chu đi qua Số Sáu, anh dừng bước chân một chút, rồi lập tức đi thẳng về phía phòng ngủ.
Anh không quan tâm cô có rời đi hay không, có lẽ là đối phương được Quý Mộ Sơn phân phó, muốn trông coi anh.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Trình Lưu mới đặt tạp chí xuống, ngửi lưu hương trong không khí.
Đó là mùi thơm đồng nhất của khách sạn, nhưng khi bạn trai cô đi ngang qua lúc nãy, cô vẫn ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo độc đáo mà ẩm ướt mơ hồ kia.
Như là… mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.
Tổng giám đốc Tiểu Trình nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu: Đây rõ ràng là một loại gen hấp dẫn.
Cô và bạn trai của cô nhất định là một cặp trời sinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.