Chương 42:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Hạ Bách ném điện thoại lên bàn, đột nhiên cảm thấy có gì đó đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có.
Theo lý mà nói, một công ty đang hoạt động bình thường, người sáng lập không đến công ty thường xuyên là chuyện bình thường, nhưng Trình Lưu không giống như vậy. Từ sau khi Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn thành lập, cô đã đặt công việc của mình lên hàng đầu, ngoại trừ những chuyến công tác, cô có thể ở lại văn phòng mỗi ngày và không bao giờ đi muộn về sớm.
… Thay đổi từ khi nào?
Hạ Bách đặt cánh tay lên trên bàn, hai tay đan vào nhau, chống cằm, nhớ lại hành vi bất thường của Trình Lưu mấy ngày nay.
Cậu nhớ ra rồi.
Bắt đầu từ ngày 1 tháng 4, sau khi Trình Lưu xuống máy bay, cô rõ ràng đã quyết định hoãn lại hẹn hò, quay về công ty mở họp, kết quả đột nhiên lại thay đổi ý định.
Kể từ đó, Trình Lưu bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Vẻ mặt của Hạ Bách trở nên lạnh lùng, xem ra Uông Hồng Dương có chút thủ đoạn để lừa gạt phụ nữ.
Cậu cầm lấy điện thoại, mở sổ ghi nhớ, nhìn lịch trình của Trình Lưu lúc bảy giờ tối mai, rồi chậm rãi đẩy mắt kính.
Tối mai, Trình Lưu sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Uông Hồng Dương.
…… Tại đây, Trình Lưu đóng gói đồ ăn đến khách sạn, đã mười hai giờ trưa, cô quẹt thẻ phòng bước vào, xuyên qua phòng khách, đi đến phòng ngủ, đẩy cánh cửa khép hờ ra, phát hiện rèm cửa đã được kéo lên. Cô lờ mờ nhìn thấy bạn trai mình đang nằm nghiêng trên giường, đúng lúc quay lưng về phía cô.
Trình Lưu nghĩ rằng anh đã ngủ rồi, liền xoay người nhẹ chân nhẹ tay đặt những món ăn đã đóng gói sẵn trên bàn trong phòng khách.
Xem ra chỉ có thể chờ anh tỉnh lại rồi mới hâm nóng.
Trình Lưu nhẹ nhàng kéo ghế dựa ngồi xuống, cô cũng không ăn cơm, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định đợi lát nữa để khách sạn mang một phần lên.
Trình Lưu lấy điện thoại di động ra, định đọc tin tức trong ngành, nhưng chỉ mới đọc một hàng đã không đọc nổi nữa.
Cô do dự một lúc, vẫn là đứng dậy và đi đến cửa phòng ngủ lần nữa.
Trình Lưu cũng không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là dựa vào trực giác, cô đẩy cửa ra một chút rồi lặng lẽ đứng ở đó.
Vài phút sau, cuối cùng Trình Lưu cũng hiểu không đúng ở đâu.
Nhịp thở của bạn trai không đúng, quá hỗn loạn.
Trình Lưu bước nhanh vào phòng ngủ, đi vòng qua giường bên kia, qua một tia sáng yếu ớt hắt vào từ rèm cửa, có thể thấy rõ khuôn mặt anh ửng hồng, đôi môi tái nhợt khác thường.
Trình Lưu nhíu mày, đưa tay sờ trán bạn trai, rõ ràng đang phát sốt.
Cô bước nhanh về phía phòng khách, từ bên trong lấy ra nhiệt kế, đưa vào phòng ngủ, đo trán cho anh.
—— 38°C.
Nhiệt độ cao tới đâu thì đó là nhiệt độ trung bình.
Trình Lưu đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, đưa tay chạm vào cổ bạn trai, quả nhiên anh đang đổ mồ hôi.
Cô ấy vội vàng đi ra ngoài rồi bước vào với một chiếc khăn mặt đã được ngâm trong nước ấm.
Khăn đã được vắt khô, vừa mở ra liền có khí nóng bốc ra, Trình Lưu gấp khăn, cúi người lau mồ hôi trên cổ anh.
Quý Triều Chu khó chịu quay mặt sang bên, anh định mở mắt ra, thấp thoáng thấy một bóng người, không nhìn rõ là ai nhưng mí mắt lại trĩu nặng, nhanh chóng mất ý thức.
Trình Lưu chỉ lau qua sau gáy và ngực anh, nhưng không dám cử động quá nhiều vì sợ đánh thức anh.
Nhưng khi cô lau mồ hôi trên tay cho bạn trai, anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô một cách vô thức.
Tay của anh rất đẹp, Trình Lưu vẫn luôn biết rõ, càng không cần phải nói hiện tại bởi vì sốt nhẹ, xung quanh đầu ngón tay lộ ra màu trắng không bình thường.
Thật không may, anh còn đang bị bệnh.
Trình Lưu khẽ dùng sức, nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô lại bước vào với một miếng dán chườm lạnh và chườm lên trán anh.
Sau khi làm xong việc này, Trình Lưu ở trong phòng ngủ hơn nửa giờ, xác nhận hô hấp của bạn trai dần dần ổn định, cô mới trở lại phòng khách.
Hơn bốn giờ chiều, có nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho Trình Lưu, nói là có hàng chuyển phát nhanh tới rồi.
Trình Lưu ấn trán, nhớ ra đó là điện thoại di động mà bên thành phố G đưa tới.
“Cảm ơn, phiền anh đặt ở cửa kia.” Hôm nay cô không định trở về.
…… Đêm càng ngày càng khuya.
Hơn 8 giờ tối, cuối cùng Quý Triều Chu cũng hạ sốt và tỉnh dậy.
Anh đưa tay sờ thứ gì đó trên trán, có chút mù mờ gỡ nó xuống.
Trong phòng ngủ tối om, Quý Triều Chu chậm rãi ngồi dậy, vươn tay bật đèn, mới thấy rõ đồ vật trong tay là miếng dán chườm lạnh.
Gần như cùng lúc, có người đẩy cửa bước vào.
“Tỉnh rồi?”
Quý Triều Chu ngước mắt nhìn lên, ý thức dần dần trở lại, là người vệ sĩ kia.
Trình Lưu thấy đèn phòng ngủ bật sáng, liền bước vào từ phòng khách.
Dưới ánh đèn, tóc mái trên trán bạn trai còn chưa khô, đôi môi nhợt nhạt dần hồng hào trở lại, có lẽ là vừa mới ngủ dậy, trên má còn phủ một lớp phấn mỏng.
Nếu là ngày thường, trong đầu tổng giám đốc Tiểu Trình sẽ tràn ngập phế liệu màu vàng, nhưng bây giờ cô chỉ lo lắng không biết bạn trai mình có hạ sốt hay chưa.
Trình Lưu bước nhanh đến mép giường, đưa tay sờ trán bạn trai.
Quý Triều Chu vừa mới tỉnh, còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì đã bị vệ sĩ sờ soạng, anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lưu.
Theo lý mà nói, một công ty đang hoạt động bình thường, người sáng lập không đến công ty thường xuyên là chuyện bình thường, nhưng Trình Lưu không giống như vậy. Từ sau khi Khoa học kỹ thuật Thần Ẩn thành lập, cô đã đặt công việc của mình lên hàng đầu, ngoại trừ những chuyến công tác, cô có thể ở lại văn phòng mỗi ngày và không bao giờ đi muộn về sớm.
… Thay đổi từ khi nào?
Hạ Bách đặt cánh tay lên trên bàn, hai tay đan vào nhau, chống cằm, nhớ lại hành vi bất thường của Trình Lưu mấy ngày nay.
Cậu nhớ ra rồi.
Bắt đầu từ ngày 1 tháng 4, sau khi Trình Lưu xuống máy bay, cô rõ ràng đã quyết định hoãn lại hẹn hò, quay về công ty mở họp, kết quả đột nhiên lại thay đổi ý định.
Kể từ đó, Trình Lưu bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Vẻ mặt của Hạ Bách trở nên lạnh lùng, xem ra Uông Hồng Dương có chút thủ đoạn để lừa gạt phụ nữ.
Cậu cầm lấy điện thoại, mở sổ ghi nhớ, nhìn lịch trình của Trình Lưu lúc bảy giờ tối mai, rồi chậm rãi đẩy mắt kính.
Tối mai, Trình Lưu sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của Uông Hồng Dương.
…… Tại đây, Trình Lưu đóng gói đồ ăn đến khách sạn, đã mười hai giờ trưa, cô quẹt thẻ phòng bước vào, xuyên qua phòng khách, đi đến phòng ngủ, đẩy cánh cửa khép hờ ra, phát hiện rèm cửa đã được kéo lên. Cô lờ mờ nhìn thấy bạn trai mình đang nằm nghiêng trên giường, đúng lúc quay lưng về phía cô.
Trình Lưu nghĩ rằng anh đã ngủ rồi, liền xoay người nhẹ chân nhẹ tay đặt những món ăn đã đóng gói sẵn trên bàn trong phòng khách.
Xem ra chỉ có thể chờ anh tỉnh lại rồi mới hâm nóng.
Trình Lưu nhẹ nhàng kéo ghế dựa ngồi xuống, cô cũng không ăn cơm, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định đợi lát nữa để khách sạn mang một phần lên.
Trình Lưu lấy điện thoại di động ra, định đọc tin tức trong ngành, nhưng chỉ mới đọc một hàng đã không đọc nổi nữa.
Cô do dự một lúc, vẫn là đứng dậy và đi đến cửa phòng ngủ lần nữa.
Trình Lưu cũng không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là dựa vào trực giác, cô đẩy cửa ra một chút rồi lặng lẽ đứng ở đó.
Vài phút sau, cuối cùng Trình Lưu cũng hiểu không đúng ở đâu.
Nhịp thở của bạn trai không đúng, quá hỗn loạn.
Trình Lưu bước nhanh vào phòng ngủ, đi vòng qua giường bên kia, qua một tia sáng yếu ớt hắt vào từ rèm cửa, có thể thấy rõ khuôn mặt anh ửng hồng, đôi môi tái nhợt khác thường.
Trình Lưu nhíu mày, đưa tay sờ trán bạn trai, rõ ràng đang phát sốt.
Cô bước nhanh về phía phòng khách, từ bên trong lấy ra nhiệt kế, đưa vào phòng ngủ, đo trán cho anh.
—— 38°C.
Nhiệt độ cao tới đâu thì đó là nhiệt độ trung bình.
Trình Lưu đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, đưa tay chạm vào cổ bạn trai, quả nhiên anh đang đổ mồ hôi.
Cô ấy vội vàng đi ra ngoài rồi bước vào với một chiếc khăn mặt đã được ngâm trong nước ấm.
Khăn đã được vắt khô, vừa mở ra liền có khí nóng bốc ra, Trình Lưu gấp khăn, cúi người lau mồ hôi trên cổ anh.
Quý Triều Chu khó chịu quay mặt sang bên, anh định mở mắt ra, thấp thoáng thấy một bóng người, không nhìn rõ là ai nhưng mí mắt lại trĩu nặng, nhanh chóng mất ý thức.
Trình Lưu chỉ lau qua sau gáy và ngực anh, nhưng không dám cử động quá nhiều vì sợ đánh thức anh.
Nhưng khi cô lau mồ hôi trên tay cho bạn trai, anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô một cách vô thức.
Tay của anh rất đẹp, Trình Lưu vẫn luôn biết rõ, càng không cần phải nói hiện tại bởi vì sốt nhẹ, xung quanh đầu ngón tay lộ ra màu trắng không bình thường.
Thật không may, anh còn đang bị bệnh.
Trình Lưu khẽ dùng sức, nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Cô lại bước vào với một miếng dán chườm lạnh và chườm lên trán anh.
Sau khi làm xong việc này, Trình Lưu ở trong phòng ngủ hơn nửa giờ, xác nhận hô hấp của bạn trai dần dần ổn định, cô mới trở lại phòng khách.
Hơn bốn giờ chiều, có nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện thoại cho Trình Lưu, nói là có hàng chuyển phát nhanh tới rồi.
Trình Lưu ấn trán, nhớ ra đó là điện thoại di động mà bên thành phố G đưa tới.
“Cảm ơn, phiền anh đặt ở cửa kia.” Hôm nay cô không định trở về.
…… Đêm càng ngày càng khuya.
Hơn 8 giờ tối, cuối cùng Quý Triều Chu cũng hạ sốt và tỉnh dậy.
Anh đưa tay sờ thứ gì đó trên trán, có chút mù mờ gỡ nó xuống.
Trong phòng ngủ tối om, Quý Triều Chu chậm rãi ngồi dậy, vươn tay bật đèn, mới thấy rõ đồ vật trong tay là miếng dán chườm lạnh.
Gần như cùng lúc, có người đẩy cửa bước vào.
“Tỉnh rồi?”
Quý Triều Chu ngước mắt nhìn lên, ý thức dần dần trở lại, là người vệ sĩ kia.
Trình Lưu thấy đèn phòng ngủ bật sáng, liền bước vào từ phòng khách.
Dưới ánh đèn, tóc mái trên trán bạn trai còn chưa khô, đôi môi nhợt nhạt dần hồng hào trở lại, có lẽ là vừa mới ngủ dậy, trên má còn phủ một lớp phấn mỏng.
Nếu là ngày thường, trong đầu tổng giám đốc Tiểu Trình sẽ tràn ngập phế liệu màu vàng, nhưng bây giờ cô chỉ lo lắng không biết bạn trai mình có hạ sốt hay chưa.
Trình Lưu bước nhanh đến mép giường, đưa tay sờ trán bạn trai.
Quý Triều Chu vừa mới tỉnh, còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì đã bị vệ sĩ sờ soạng, anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.