Chương 45:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Trên đường về khách sạn, trong lòng Trình Lưu vô cùng vui vẻ.
Cô mới vừa đóng cửa phòng khách sạn lại, quay người liền nhìn thấy bạn trai đi ra từ phòng ngủ.
“Chào buổi sáng, anh muốn ăn cái gì?” Trình Lưu theo phản xạ mà hỏi.
Quý Triều Chu vừa mới ngủ dậy, ánh mắt còn có chút mơ màng, thậm chí anh đã quên mình đang không ở nhà.
Sau một lúc lâu, anh mới có thể tỉnh táo lại, nhớ ra bản thân đang ở khách sạn, người đối diện chính là vệ sĩ.
“Tùy cô.”
“Em bảo khách sạn mang bữa sáng tới đây.” Trình Lưu gọi tới nhà hàng của khách sạn, sau khi gọi món xong lại nói với bạn trai: “Đợi lát nữa ăn xong chúng ta đi trung tâm thương mại.”
Sau đó sẽ tặng món quà của mình cho anh!
…… Quý Triều Chu đứng ở trước gương, đôi tay mảnh khảnh thon dài kia đang đặt dưới vòi nước, mặc cho dòng nước lạnh băng rửa sạch.
Màu da của người trong gương trắng đến mức như thể bị bệnh, còn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt hơi phiếm hồng cực kỳ bắt mắt, thậm chí có vẻ kiều diễm mỹ lệ.
Nhưng khi anh nhấc mí mắt hơi mỏng lên, quanh thân lại quanh quẩn tản ra màn sương vắng vẻ lạnh lùng, giống như một gốc cây tuyết tùng đang nở rộ, đột nhiên lại suy tàn, mất đi sức sống.
“Mới sáng ra đã dùng nước lạnh?” Trình Lưu đột nhiên xông tới, vươn nửa người vào trong, vặn vòi nước sang bên kia: “Anh vừa mới hạ sốt thôi đấy, chú ý thân thể.”
Quả nhiên vẫn phải để ý đến bạn trai của mình, anh chẳng thèm quan tâm đến bản thân chút nào cả.
Quý Triều Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trình Lưu, hai mắt hổ phách còn mang theo vẻ ngạc nhiên chưa biến mất, ngược lại giảm bớt dáng vẻ lạnh lẽo cô tịch trên người anh.
Trình Lưu xoay vòi nước xong liền thuận tiện đẩy tay bạn trai ra, tự mình thử độ ấm của nước.
Chờ tới khi nước ấm chảy ra, cô mới thu tay: “Được rồi, rửa đi.”
Quý Triều Chu: “…”
Anh chậm rãi để tay ở dưới vòi nước, dòng nước ấm áp chảy ra từ giữa khe hở của những ngón tay, độ ấm lưu lại trên tay anh, từ đầu ngón tay đến cánh tay, lại lan tràn ra khắp toàn thân.
Quý Triều Chu có chút mất tự nhiên, anh thu tay khóa vòi nước lại, rồi xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa, cô đã đi đến huyền quan rồi.
Trình Lưu mở cửa cho nhân viên khách sạn, đối phương đẩy xe ăn tiến vào.
Cô chỉ vào cái bàn ăn bên trong phòng khách nói: “Đặt ở kia là được rồi.”
Những món Trình Lưu gọi đều là những món ăn sáng thanh đạm ngon miệng, bạn trai mới hạ sốt, không ăn được đồ dầu mỡ.
Sau vài phút đồng hồ, Quý Triều Chu mới ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi màu lam nhạt trên người anh có hơi lớn, mặc trên người có vẻ rộng rãi, nhưng vẫn khó giấu được dáng người mảnh khảnh cao ngất như cũ.
“Các cậu cứ đi ra ngoài trước đi, chúng tôi ăn xong lại đến dọn sau.” Trình Lưu đứng ở bên cạnh, nói với hai người nhân viên giao đồ ăn.
Hai nhân viên đi ra ngoài theo lời cô.
Trình Lưu đặt bữa sáng ở trên xe lên bàn: “Anh ăn trước đi.”
Cô đứng ở kia rót một chén trà, ngửa đầu một ngụm đã uống cạn, lại rót thêm một chén nữa.
Quý Triều Chu ngồi trước bàn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm muỗng sứ trắng thản nhiên khuấy cháo.
Trình Lưu mới vừa ngửa đầu chuẩn bị uống tiếp, khóe mắt theo bản năng nhìn về phía bạn trai ở bên kia.
Nhìn thoáng qua, đã thấy cái gáy thon dài trắng như tuyết của anh, bởi vì làn da mỏng manh nên vừa cúi đầu, xương gáy hơi nhô ra, gợi cảm không nói nên lời.
“Phụt ——”
Trình Lưu bị chính nước trà trong tay mình làm sặc, vội vàng quay đầu đi: “Khụ khụ!”
Quý Triều Chu nghe thấy tiếng động, quay mặt lại nhìn cô.
“Trà nóng quá.” Trình Lưu đặt chén trà xuống, lau miệng, nghiêm mặt nói.
Cô tuyệt đối không nghĩ nhiều!
Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu quấy bát cháo phía trước, từ trước đến nay anh không thích ăn cơm, nhưng cũng không thể không thừa nhận những món mà Số Sáu gọi cho anh đều là thứ anh có thể miễn cưỡng ăn được.
“Em đi ra ngoài một chuyến trước đã, sau khi anh ăn xong lại gọi em.” Trình Lưu nói một câu liền chạy trối chết.
Cô sợ nếu mình ở đấy tiếp, có thể máu mũi của cô sẽ chảy thành sông mất.
Trình Lưu ra khỏi căn phòng, đi thẳng đến nhà hàng ăn sáng một chút.
Đang ăn, cô lại nhận được cuộc gọi từ Lý Đông.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình à, ở khách sạn của chúng tôi thấy thế nào?” Lý Đông nhiệt tình hỏi: “Có yêu cầu gì, cứ nói thẳng với giám đốc khách sạn là được.”
“Khá tốt.” Trình Lưu cố gắng khống chế chính mình không được nghĩ đến bạn trai, để tránh xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ em ở trong đầu.
Lý Đông lấy lời của người từng trải nói: “Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, như vậy tuyệt đối có lợi cho việc xúc tiến tình cảm.”
Trình Lưu: “…”
Nghĩ nhiều hơn một giây, cô cũng cảm thấy như mình đang làm bẩn bạn trai.
“Tổng giám đốc Lý, dạo này anh rất rảnh rỗi sao?” Trình Lưu đánh trống lảng.
“Rảnh rỗi ư? Không không không, buổi chiều tôi sẽ phải bắt đầu đi thị sát khách sạn.” Lý Đông nghiêm túc nói: “Để thể hiện thành ý của khách sạn Đông Sơ chúng tôi, tôi còn muốn tự mình trò chuyện với khách của khách sạn.”
Vừa hay mượn cơ hội này để nhìn thật kỹ bạn trai của Trình Lưu, anh ta còn muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, có thể làm cho viên đá cứng rắn như Trình Lưu cũng có thể nở hoa.
“Gần đây ở thành phố S thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, phương diện phòng cháy của khách sạn cũng phải kiểm tra thật kỹ.” Lý Đông bắt đầu buôn dưa lê: “Tôi nghe nói, ngày hôm qua hình như con của tổng giám đốc Quý cũng gặp hoả hoạn, hình như là ở khu dân cư Văn….”
“Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi trung tâm thương mại với bạn trai.” Trình Lưu nhận được tin nhắn mà bạn trai vừa mới gửi tới, ngay lập tức cúp điện thoại của Lý Đông, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của anh ta.
Cô mới vừa đóng cửa phòng khách sạn lại, quay người liền nhìn thấy bạn trai đi ra từ phòng ngủ.
“Chào buổi sáng, anh muốn ăn cái gì?” Trình Lưu theo phản xạ mà hỏi.
Quý Triều Chu vừa mới ngủ dậy, ánh mắt còn có chút mơ màng, thậm chí anh đã quên mình đang không ở nhà.
Sau một lúc lâu, anh mới có thể tỉnh táo lại, nhớ ra bản thân đang ở khách sạn, người đối diện chính là vệ sĩ.
“Tùy cô.”
“Em bảo khách sạn mang bữa sáng tới đây.” Trình Lưu gọi tới nhà hàng của khách sạn, sau khi gọi món xong lại nói với bạn trai: “Đợi lát nữa ăn xong chúng ta đi trung tâm thương mại.”
Sau đó sẽ tặng món quà của mình cho anh!
…… Quý Triều Chu đứng ở trước gương, đôi tay mảnh khảnh thon dài kia đang đặt dưới vòi nước, mặc cho dòng nước lạnh băng rửa sạch.
Màu da của người trong gương trắng đến mức như thể bị bệnh, còn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt hơi phiếm hồng cực kỳ bắt mắt, thậm chí có vẻ kiều diễm mỹ lệ.
Nhưng khi anh nhấc mí mắt hơi mỏng lên, quanh thân lại quanh quẩn tản ra màn sương vắng vẻ lạnh lùng, giống như một gốc cây tuyết tùng đang nở rộ, đột nhiên lại suy tàn, mất đi sức sống.
“Mới sáng ra đã dùng nước lạnh?” Trình Lưu đột nhiên xông tới, vươn nửa người vào trong, vặn vòi nước sang bên kia: “Anh vừa mới hạ sốt thôi đấy, chú ý thân thể.”
Quả nhiên vẫn phải để ý đến bạn trai của mình, anh chẳng thèm quan tâm đến bản thân chút nào cả.
Quý Triều Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Trình Lưu, hai mắt hổ phách còn mang theo vẻ ngạc nhiên chưa biến mất, ngược lại giảm bớt dáng vẻ lạnh lẽo cô tịch trên người anh.
Trình Lưu xoay vòi nước xong liền thuận tiện đẩy tay bạn trai ra, tự mình thử độ ấm của nước.
Chờ tới khi nước ấm chảy ra, cô mới thu tay: “Được rồi, rửa đi.”
Quý Triều Chu: “…”
Anh chậm rãi để tay ở dưới vòi nước, dòng nước ấm áp chảy ra từ giữa khe hở của những ngón tay, độ ấm lưu lại trên tay anh, từ đầu ngón tay đến cánh tay, lại lan tràn ra khắp toàn thân.
Quý Triều Chu có chút mất tự nhiên, anh thu tay khóa vòi nước lại, rồi xoay mặt nhìn về phía ngoài cửa, cô đã đi đến huyền quan rồi.
Trình Lưu mở cửa cho nhân viên khách sạn, đối phương đẩy xe ăn tiến vào.
Cô chỉ vào cái bàn ăn bên trong phòng khách nói: “Đặt ở kia là được rồi.”
Những món Trình Lưu gọi đều là những món ăn sáng thanh đạm ngon miệng, bạn trai mới hạ sốt, không ăn được đồ dầu mỡ.
Sau vài phút đồng hồ, Quý Triều Chu mới ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi màu lam nhạt trên người anh có hơi lớn, mặc trên người có vẻ rộng rãi, nhưng vẫn khó giấu được dáng người mảnh khảnh cao ngất như cũ.
“Các cậu cứ đi ra ngoài trước đi, chúng tôi ăn xong lại đến dọn sau.” Trình Lưu đứng ở bên cạnh, nói với hai người nhân viên giao đồ ăn.
Hai nhân viên đi ra ngoài theo lời cô.
Trình Lưu đặt bữa sáng ở trên xe lên bàn: “Anh ăn trước đi.”
Cô đứng ở kia rót một chén trà, ngửa đầu một ngụm đã uống cạn, lại rót thêm một chén nữa.
Quý Triều Chu ngồi trước bàn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm muỗng sứ trắng thản nhiên khuấy cháo.
Trình Lưu mới vừa ngửa đầu chuẩn bị uống tiếp, khóe mắt theo bản năng nhìn về phía bạn trai ở bên kia.
Nhìn thoáng qua, đã thấy cái gáy thon dài trắng như tuyết của anh, bởi vì làn da mỏng manh nên vừa cúi đầu, xương gáy hơi nhô ra, gợi cảm không nói nên lời.
“Phụt ——”
Trình Lưu bị chính nước trà trong tay mình làm sặc, vội vàng quay đầu đi: “Khụ khụ!”
Quý Triều Chu nghe thấy tiếng động, quay mặt lại nhìn cô.
“Trà nóng quá.” Trình Lưu đặt chén trà xuống, lau miệng, nghiêm mặt nói.
Cô tuyệt đối không nghĩ nhiều!
Quý Triều Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu quấy bát cháo phía trước, từ trước đến nay anh không thích ăn cơm, nhưng cũng không thể không thừa nhận những món mà Số Sáu gọi cho anh đều là thứ anh có thể miễn cưỡng ăn được.
“Em đi ra ngoài một chuyến trước đã, sau khi anh ăn xong lại gọi em.” Trình Lưu nói một câu liền chạy trối chết.
Cô sợ nếu mình ở đấy tiếp, có thể máu mũi của cô sẽ chảy thành sông mất.
Trình Lưu ra khỏi căn phòng, đi thẳng đến nhà hàng ăn sáng một chút.
Đang ăn, cô lại nhận được cuộc gọi từ Lý Đông.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình à, ở khách sạn của chúng tôi thấy thế nào?” Lý Đông nhiệt tình hỏi: “Có yêu cầu gì, cứ nói thẳng với giám đốc khách sạn là được.”
“Khá tốt.” Trình Lưu cố gắng khống chế chính mình không được nghĩ đến bạn trai, để tránh xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ em ở trong đầu.
Lý Đông lấy lời của người từng trải nói: “Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng, như vậy tuyệt đối có lợi cho việc xúc tiến tình cảm.”
Trình Lưu: “…”
Nghĩ nhiều hơn một giây, cô cũng cảm thấy như mình đang làm bẩn bạn trai.
“Tổng giám đốc Lý, dạo này anh rất rảnh rỗi sao?” Trình Lưu đánh trống lảng.
“Rảnh rỗi ư? Không không không, buổi chiều tôi sẽ phải bắt đầu đi thị sát khách sạn.” Lý Đông nghiêm túc nói: “Để thể hiện thành ý của khách sạn Đông Sơ chúng tôi, tôi còn muốn tự mình trò chuyện với khách của khách sạn.”
Vừa hay mượn cơ hội này để nhìn thật kỹ bạn trai của Trình Lưu, anh ta còn muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, có thể làm cho viên đá cứng rắn như Trình Lưu cũng có thể nở hoa.
“Gần đây ở thành phố S thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, phương diện phòng cháy của khách sạn cũng phải kiểm tra thật kỹ.” Lý Đông bắt đầu buôn dưa lê: “Tôi nghe nói, ngày hôm qua hình như con của tổng giám đốc Quý cũng gặp hoả hoạn, hình như là ở khu dân cư Văn….”
“Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi trung tâm thương mại với bạn trai.” Trình Lưu nhận được tin nhắn mà bạn trai vừa mới gửi tới, ngay lập tức cúp điện thoại của Lý Đông, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.