Chương 46:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Trình Lưu đứng trước cửa phòng khách sạn tầng hai một lát, xác định trong đầu mình không còn bất cứ suy nghĩ miên man nào nữa mới quẹt thẻ, đẩy cửa đi vào, đúng lúc bắt gặp bạn trai đi từ phòng tắm ra.
Quý Triều Chu vừa mới súc miệng, trên môi còn mang theo bọt nước ướt át, chính anh cũng không phát hiện, tay đẩy cửa kính nghiêng người đi ra. Nghe thấy tiếng bước chân ở huyền quan liền theo bản năng quay mặt qua nhìn, đôi mắt màu hổ phách kia cực xinh đẹp lẳng lặng nhìn về phía cô, lộ ra vẻ lãnh đạm.
Một cái liếc mắt hờ hững lướt qua, Trình Lưu cảm giác cổ họng mình có hơi khô.
Nhưng chỉ nhìn trong một cái chớp mắt, bạn trai đã thu hồi tầm mắt.
Quý Triều Chu đi đến trước bàn trong phòng khách, cầm lấy di động quay người lại.
Lúc này Trình Lưu đã hoàn hồn, cô không đi tiếp vào bên trong mà lại đẩy cửa phòng ra, chờ bạn trai đi tới.
Quý Triều Chu chậm rãi đi ra ngoài, anh lướt qua người Trình Lưu cũng không dừng lại, nhưng Trình Lưu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Không chỉ là mùi hương của các sản phẩm sữa tắm trong khách sạn, mà còn mang theo mùi thơm rất nhẹ, ướt át và mơ hồ chỉ có của riêng anh.
… Cô bỗng cảm thấy lối vào khách sạn của tổng giám đốc Lý vẫn rất chật hẹp.
Nếu không tại sao mình lại có cảm giác khó thở chứ.
Trình Lưu hoàn hồn, đóng cửa phòng lại đi nhanh theo Đây là lần đầu tiên Trình Lưu nhìn thấy anh xuống lầu.
Tốc độ xuống còn chậm hơn so với lên tầng, lại còn dựa vào tường, hiển nhiên càng xa tay vịn càng tốt.
Trình độ này không chỉ giống chứng sợ độ cao, cũng không giống di chứng do trận hỏa hoạn ngày hôm qua để lại.
Rạng sáng hôm qua, cô vẫn chưa hề nghe thấy giọng nói của bạn trai ở đầu dây bên kia, kể từ khi ngọn lửa bùng lên, ngay từ đầu trạng thái của anh đã không đúng rồi.
Trình Lưu bước xuống vài bước nữa đi đến chỗ bạn trai, vừa lúc chặn khoảng trống bên trên tay vịn.
“Buổi sáng đi trung tâm thương mại trước đã, buổi chiều chúng ta hãy đi làm lại thẻ căn cước và thẻ ngân hàng?”
Trình Lưu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Khi cô nói chuyện thì nhìn về cầu thang trước mặt chứ không nhìn mặt bạn trai ở bên cạnh.
Tầm mắt bị cản trở, lại còn bị một giọng nói kéo về hiện thực, Quý Triều Chu định thần lại, bàn tay đang nắm chặt bên hông dần buông lỏng: "... Ừm.”
“Mép chậu hoa Linh Lan bị cháy mất một góc rồi, lát nữa chúng ta đến trung tâm thương mại mua thêm một chậu hoa nữa.” Trình Lưu nói tiếp.
Lực chú ý của Quý Triều Chu bị cô làm cho phân tâm.
Khoảng cách từ tầng hai đến cầu thang bãi đỗ xe không dài lắm, Trình Lưu mới nói được mấy câu, hai người đã xuống tới bậc thang cuối cùng.
Cô lui về sau vài bước, ánh mắt dừng trên sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp của bạn trai, một lúc sau mới cụp mắt xuống, khi ngước mắt lên lại là vẻ rõ ràng trong sáng.
Trình Lưu đuổi theo như không có chuyện gì xảy ra và mở cửa cho bạn trai.
Một giờ sau, cả hai đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố S.
Trình Lưu rất ít khi đến trung tâm thương mại này, cô vẫn luôn cho rằng chi phí tiêu tốn ở nơi này lớn hơn so với tác dụng thực tế.
Nhưng mà năm nay cô lại thường xuyên tới.
Lần đầu tiên là nửa năm trước, đến đây mua một cái cà vạt. Lần thứ hai là ngày hôm qua, mua mấy bộ quần áo giày dép, hôm nay là lần thứ ba.
Trung tâm thương mại này không đông như các tòa khác, cũng không chật chội, người qua lại phần lớn đều ăn mặc tinh xảo, rất ít người mặc tùy ý như Trình Lưu, có lẽ mặc luôn một bộ đồ ngủ chân đeo đôi dép lê là ra ngoài được rồi.
Quý Triều Chu cùng Trình Lưu đi đến cửa hàng đồ nam ở tầng hai và đi lối cầu thang thoát hiểm.
“Quý cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nhân viên bán hàng rõ ràng là đã nhận ra Trình Lưu.
Dù sao thì sáng ngày hôm qua nói về phối hợp thời trang lâu đến mức miệng khô lưỡi khô, người bán hàng muốn không nhớ kỹ cũng khó, hơn nữa vị khuôn mặt của vị khách hàng này cũng khiến người khác rất khó quên.
“Cỡ quần áo hôm qua tôi mua không vừa lắm, anh ấy tới chọn lần nữa.” Trình Lưu nghiêng đầu nhìn bạn trai ở phía đối diện đã chọn xong quần áo.
Người bán hàng nhìn qua, đỏ mặt nhỏ giọng nói với Trình Lưu: “Bạn trai cô và cô thật là xứng đôi.”
Tổng giám đốc Tiểu Trình rất thích những người biết nói chuyện như vậy, cô rút một tấm thẻ từ trong túi ra, nhướng mày với người bán hàng: “Những bộ mà anh ấy vừa ý, cô cứ gói hết lại cho tôi.”
“Được, thưa cô!” Người bán hàng lập tức gật đầu, xem ra doanh số bán hàng tháng này có thể hạ xuống rồi.
Quý Triều Chu đang thay quần áo, Trình Lưu ngồi ở trên sô pha chờ, cô cúi đầu nhìn tin tức trên di động.
“Anh muốn mua một chiếc đồng hồ, dạo này cổ tay hơi trống trải.” Uông Hồng Dương đứng ở trên thang cuốn, giơ cổ tay của mình ra rồi nói với cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh.
Quý Triều Chu vừa mới súc miệng, trên môi còn mang theo bọt nước ướt át, chính anh cũng không phát hiện, tay đẩy cửa kính nghiêng người đi ra. Nghe thấy tiếng bước chân ở huyền quan liền theo bản năng quay mặt qua nhìn, đôi mắt màu hổ phách kia cực xinh đẹp lẳng lặng nhìn về phía cô, lộ ra vẻ lãnh đạm.
Một cái liếc mắt hờ hững lướt qua, Trình Lưu cảm giác cổ họng mình có hơi khô.
Nhưng chỉ nhìn trong một cái chớp mắt, bạn trai đã thu hồi tầm mắt.
Quý Triều Chu đi đến trước bàn trong phòng khách, cầm lấy di động quay người lại.
Lúc này Trình Lưu đã hoàn hồn, cô không đi tiếp vào bên trong mà lại đẩy cửa phòng ra, chờ bạn trai đi tới.
Quý Triều Chu chậm rãi đi ra ngoài, anh lướt qua người Trình Lưu cũng không dừng lại, nhưng Trình Lưu có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Không chỉ là mùi hương của các sản phẩm sữa tắm trong khách sạn, mà còn mang theo mùi thơm rất nhẹ, ướt át và mơ hồ chỉ có của riêng anh.
… Cô bỗng cảm thấy lối vào khách sạn của tổng giám đốc Lý vẫn rất chật hẹp.
Nếu không tại sao mình lại có cảm giác khó thở chứ.
Trình Lưu hoàn hồn, đóng cửa phòng lại đi nhanh theo Đây là lần đầu tiên Trình Lưu nhìn thấy anh xuống lầu.
Tốc độ xuống còn chậm hơn so với lên tầng, lại còn dựa vào tường, hiển nhiên càng xa tay vịn càng tốt.
Trình độ này không chỉ giống chứng sợ độ cao, cũng không giống di chứng do trận hỏa hoạn ngày hôm qua để lại.
Rạng sáng hôm qua, cô vẫn chưa hề nghe thấy giọng nói của bạn trai ở đầu dây bên kia, kể từ khi ngọn lửa bùng lên, ngay từ đầu trạng thái của anh đã không đúng rồi.
Trình Lưu bước xuống vài bước nữa đi đến chỗ bạn trai, vừa lúc chặn khoảng trống bên trên tay vịn.
“Buổi sáng đi trung tâm thương mại trước đã, buổi chiều chúng ta hãy đi làm lại thẻ căn cước và thẻ ngân hàng?”
Trình Lưu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Khi cô nói chuyện thì nhìn về cầu thang trước mặt chứ không nhìn mặt bạn trai ở bên cạnh.
Tầm mắt bị cản trở, lại còn bị một giọng nói kéo về hiện thực, Quý Triều Chu định thần lại, bàn tay đang nắm chặt bên hông dần buông lỏng: "... Ừm.”
“Mép chậu hoa Linh Lan bị cháy mất một góc rồi, lát nữa chúng ta đến trung tâm thương mại mua thêm một chậu hoa nữa.” Trình Lưu nói tiếp.
Lực chú ý của Quý Triều Chu bị cô làm cho phân tâm.
Khoảng cách từ tầng hai đến cầu thang bãi đỗ xe không dài lắm, Trình Lưu mới nói được mấy câu, hai người đã xuống tới bậc thang cuối cùng.
Cô lui về sau vài bước, ánh mắt dừng trên sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp của bạn trai, một lúc sau mới cụp mắt xuống, khi ngước mắt lên lại là vẻ rõ ràng trong sáng.
Trình Lưu đuổi theo như không có chuyện gì xảy ra và mở cửa cho bạn trai.
Một giờ sau, cả hai đến trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố S.
Trình Lưu rất ít khi đến trung tâm thương mại này, cô vẫn luôn cho rằng chi phí tiêu tốn ở nơi này lớn hơn so với tác dụng thực tế.
Nhưng mà năm nay cô lại thường xuyên tới.
Lần đầu tiên là nửa năm trước, đến đây mua một cái cà vạt. Lần thứ hai là ngày hôm qua, mua mấy bộ quần áo giày dép, hôm nay là lần thứ ba.
Trung tâm thương mại này không đông như các tòa khác, cũng không chật chội, người qua lại phần lớn đều ăn mặc tinh xảo, rất ít người mặc tùy ý như Trình Lưu, có lẽ mặc luôn một bộ đồ ngủ chân đeo đôi dép lê là ra ngoài được rồi.
Quý Triều Chu cùng Trình Lưu đi đến cửa hàng đồ nam ở tầng hai và đi lối cầu thang thoát hiểm.
“Quý cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nhân viên bán hàng rõ ràng là đã nhận ra Trình Lưu.
Dù sao thì sáng ngày hôm qua nói về phối hợp thời trang lâu đến mức miệng khô lưỡi khô, người bán hàng muốn không nhớ kỹ cũng khó, hơn nữa vị khuôn mặt của vị khách hàng này cũng khiến người khác rất khó quên.
“Cỡ quần áo hôm qua tôi mua không vừa lắm, anh ấy tới chọn lần nữa.” Trình Lưu nghiêng đầu nhìn bạn trai ở phía đối diện đã chọn xong quần áo.
Người bán hàng nhìn qua, đỏ mặt nhỏ giọng nói với Trình Lưu: “Bạn trai cô và cô thật là xứng đôi.”
Tổng giám đốc Tiểu Trình rất thích những người biết nói chuyện như vậy, cô rút một tấm thẻ từ trong túi ra, nhướng mày với người bán hàng: “Những bộ mà anh ấy vừa ý, cô cứ gói hết lại cho tôi.”
“Được, thưa cô!” Người bán hàng lập tức gật đầu, xem ra doanh số bán hàng tháng này có thể hạ xuống rồi.
Quý Triều Chu đang thay quần áo, Trình Lưu ngồi ở trên sô pha chờ, cô cúi đầu nhìn tin tức trên di động.
“Anh muốn mua một chiếc đồng hồ, dạo này cổ tay hơi trống trải.” Uông Hồng Dương đứng ở trên thang cuốn, giơ cổ tay của mình ra rồi nói với cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.