Chương 48:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
So sánh cùng với chàng trai ngồi trên ghế dài ở đối diện, sao lại có cảm giác ngoài sườn mặt, thần tượng Uông Hồng Dương của mình lại có vẻ cách biệt một trời một vực vậy nhỉ?
“Hai người đang làm gì vậy?” Trình Lưu vừa đi từ tầng năm xuống đã nhìn thấy một cô gái đứng ở đối diện bạn trai mình nói cái gì đó.
Quý Triều Chu nghe thấy giọng nói của Số Sáu, liền quay mặt sang nhìn, ánh mắt vừa lúc quét qua ảnh chụp chính diện của Uông Hồng Dương trong tay cô gái.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô gái quay đầu nhìn thấy Trình Lưu, cho rằng cô là bạn gái của chàng trai ngồi trên ghế dài, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhận nhầm người mình thích.”
Ngay trước khi Trình Lưu tới gần, cô gái đã cất điện thoại đi, nhanh chóng chuồn đi.
Trình Lưu ôm chậu hoa đi tới, vừa dùng một tay tự nhiên mà xách chiếc túi trên băng ghế lên, vừa lắc đầu.
Vậy mà còn có thể nhận sai người mình thích, con người ngày nay thật không đáng tin.
Tổng giám đốc Tiểu Trình nghĩ thầm, không giống cô, toàn tâm toàn ý đều chỉ có một người là bạn trai thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Trình Lưu nói với vẻ mặt mang theo ý cười.
Chẳng bao lâu nữa, bạn trai của cô sẽ nhìn thấy món quà được cô chuẩn bị kỹ càng! Có một bất ngờ lớn như vậy, tâm trạng của anh hẳn sẽ tốt lên một chút.
Xe Trình Lưu dừng ở bên ngoài, cô còn cố ý tính toán, lát nữa đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn sẽ chiếu lên xe của cô.
…… “Cảm ơn.” Uông Hồng Dương đeo chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn kia lên, trong lòng thoả mãn hơn không ít.
Quả nhiên gương mặt của anh ta vẫn có lực sát thương như trước.
“Anh thích là được rồi.” Cô nàng nhìn chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu trên cổ tay của mình rồi kéo tay Uông Hồng Dương: “Em muốn uống trà sữa.”
“Chúng ta xuống tầng một.” Uông Hồng Dương nói.
“Em không muốn uống ở tầng một, trung tâm thương mại đối diện có một tiệm bánh ngọt mới mở, em muốn đi sang đó.” Cô gái tóc ngắn làm nũng: “Anh đi cùng em được không?”
Uông Hồng Dương mới vừa có được chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn tệ, tâm trạng cũng rất tốt, anh ta đồng ý: “Được.”
Khi đi xuống thang cuốn, có một cô gái trẻ với mái tóc màu xanh lá đang đứng trên thang cuốn bên cạnh.
Cô gái nhìn chằm chằm Uông Hồng Dương, ánh mắt thay đổi liên tục, cực kỳ phức tạp.
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của cô ấy, Uông Hồng Dương giơ tay lên hất hất tóc mái lộn xộn trên trán, nở một nụ cười sở trường với cô gái tóc xanh, vừa lịch sự lại vừa quyến rũ.
Anh ta đã luyện tập từ khi mới ra mắt, ngoại trừ thất bại trong tay Trình Lưu, những lúc khác đều có thể bách phát bách trúng!
Nhưng mà khi cô gái tóc xanh nhìn thấy nụ cười này của anh ta, ánh mắt ngay tức khắc giống như nhìn thấy ma, thậm chí dường như còn có vài phần ghét bỏ.
Đây là thần tượng người mẫu mà cô đã thích nhiều năm sao? Thật là đáng sợ! Còn kém hơn chàng trai lúc nãy ở trên tầng hai.
Uông Hồng Dương: “???” Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Sự tự tin mà anh ta thật vất vả mới khôi phục được, lại bắt đầu dao động thêm lần nữa.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh có chút oán giận, kéo cánh tay Uông Hồng Dương.
“Không nhìn cái gì cả, chỉ là anh cảm thấy tóc cô ấy rất xanh.” Uông Hồng Dương thuận miệng nói một câu.
Cô gái tóc ngắn bĩu môi, nắm tay anh ta: “Màu xanh lá không may mắn.”
…… Trình Lưu đi tới bên cạnh xe, tay trái cô xách theo một đống túi, tay phải ôm chậu hoa, quay đầu lại nói với bạn trai: “Anh có thể mở cốp xe giúp em không?”
Quý Triều Chu đi theo cô đi đến trước cốp xe, duỗi tay ấn mở cốp xe, liền nhìn thấy bên trong một tấm vải đỏ to không biết che chắn thứ gì mà có thể chiếm hết nửa cái cốp xe.
Mà đúng lúc này! Ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng đến cốp xe!
“Anh kéo tấm vải đỏ kia ra đi.” Trình Lưu nói với vẻ mong chờ.
Trình Lưu có chút lo lắng khi tặng quà lần thứ hai, ánh mắt cô bay lượn, bay một cái liền tới trên người một đôi nam nữ đang âu yếm cách đó không xa.
Cô chưa kịp phản ứng thì Uông Hồng Dương ở phía đối diện đã hoảng hốt.
Sao Trình Lưu lại có thể xuất hiện ở đây chứ?!
Ánh mắt Uông Hồng Dương đột nhiên dừng trên người chàng trai bên cạnh Trình Lưu, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ trong chốc lát lập tức buông tay cô gái ở bên cạnh ra, sải bước đi nhanh về phía Trình Lưu.
Quý Triều Chu kéo tấm vải đỏ ra ở trước cốp xe giúp Số Sáu, tức khắc có ánh sáng vàng lóe lên, vô cùng loá mắt, theo bản năng anh giơ tay lên che đôi mắt lại.
Lúc này, Uông Hồng Dương đã xông tới, chất vấn ngược lại: “Trình Lưu! Thì ra hơn nửa năm cô không xuất hiện là muốn chia tay! Để tìm người đàn ông khác!”
“Hai người đang làm gì vậy?” Trình Lưu vừa đi từ tầng năm xuống đã nhìn thấy một cô gái đứng ở đối diện bạn trai mình nói cái gì đó.
Quý Triều Chu nghe thấy giọng nói của Số Sáu, liền quay mặt sang nhìn, ánh mắt vừa lúc quét qua ảnh chụp chính diện của Uông Hồng Dương trong tay cô gái.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô gái quay đầu nhìn thấy Trình Lưu, cho rằng cô là bạn gái của chàng trai ngồi trên ghế dài, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhận nhầm người mình thích.”
Ngay trước khi Trình Lưu tới gần, cô gái đã cất điện thoại đi, nhanh chóng chuồn đi.
Trình Lưu ôm chậu hoa đi tới, vừa dùng một tay tự nhiên mà xách chiếc túi trên băng ghế lên, vừa lắc đầu.
Vậy mà còn có thể nhận sai người mình thích, con người ngày nay thật không đáng tin.
Tổng giám đốc Tiểu Trình nghĩ thầm, không giống cô, toàn tâm toàn ý đều chỉ có một người là bạn trai thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Trình Lưu nói với vẻ mặt mang theo ý cười.
Chẳng bao lâu nữa, bạn trai của cô sẽ nhìn thấy món quà được cô chuẩn bị kỹ càng! Có một bất ngờ lớn như vậy, tâm trạng của anh hẳn sẽ tốt lên một chút.
Xe Trình Lưu dừng ở bên ngoài, cô còn cố ý tính toán, lát nữa đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn sẽ chiếu lên xe của cô.
…… “Cảm ơn.” Uông Hồng Dương đeo chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn kia lên, trong lòng thoả mãn hơn không ít.
Quả nhiên gương mặt của anh ta vẫn có lực sát thương như trước.
“Anh thích là được rồi.” Cô nàng nhìn chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu trên cổ tay của mình rồi kéo tay Uông Hồng Dương: “Em muốn uống trà sữa.”
“Chúng ta xuống tầng một.” Uông Hồng Dương nói.
“Em không muốn uống ở tầng một, trung tâm thương mại đối diện có một tiệm bánh ngọt mới mở, em muốn đi sang đó.” Cô gái tóc ngắn làm nũng: “Anh đi cùng em được không?”
Uông Hồng Dương mới vừa có được chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn tệ, tâm trạng cũng rất tốt, anh ta đồng ý: “Được.”
Khi đi xuống thang cuốn, có một cô gái trẻ với mái tóc màu xanh lá đang đứng trên thang cuốn bên cạnh.
Cô gái nhìn chằm chằm Uông Hồng Dương, ánh mắt thay đổi liên tục, cực kỳ phức tạp.
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của cô ấy, Uông Hồng Dương giơ tay lên hất hất tóc mái lộn xộn trên trán, nở một nụ cười sở trường với cô gái tóc xanh, vừa lịch sự lại vừa quyến rũ.
Anh ta đã luyện tập từ khi mới ra mắt, ngoại trừ thất bại trong tay Trình Lưu, những lúc khác đều có thể bách phát bách trúng!
Nhưng mà khi cô gái tóc xanh nhìn thấy nụ cười này của anh ta, ánh mắt ngay tức khắc giống như nhìn thấy ma, thậm chí dường như còn có vài phần ghét bỏ.
Đây là thần tượng người mẫu mà cô đã thích nhiều năm sao? Thật là đáng sợ! Còn kém hơn chàng trai lúc nãy ở trên tầng hai.
Uông Hồng Dương: “???” Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Sự tự tin mà anh ta thật vất vả mới khôi phục được, lại bắt đầu dao động thêm lần nữa.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Cô gái tóc ngắn ở bên cạnh có chút oán giận, kéo cánh tay Uông Hồng Dương.
“Không nhìn cái gì cả, chỉ là anh cảm thấy tóc cô ấy rất xanh.” Uông Hồng Dương thuận miệng nói một câu.
Cô gái tóc ngắn bĩu môi, nắm tay anh ta: “Màu xanh lá không may mắn.”
…… Trình Lưu đi tới bên cạnh xe, tay trái cô xách theo một đống túi, tay phải ôm chậu hoa, quay đầu lại nói với bạn trai: “Anh có thể mở cốp xe giúp em không?”
Quý Triều Chu đi theo cô đi đến trước cốp xe, duỗi tay ấn mở cốp xe, liền nhìn thấy bên trong một tấm vải đỏ to không biết che chắn thứ gì mà có thể chiếm hết nửa cái cốp xe.
Mà đúng lúc này! Ánh mặt trời vừa vặn chiếu thẳng đến cốp xe!
“Anh kéo tấm vải đỏ kia ra đi.” Trình Lưu nói với vẻ mong chờ.
Trình Lưu có chút lo lắng khi tặng quà lần thứ hai, ánh mắt cô bay lượn, bay một cái liền tới trên người một đôi nam nữ đang âu yếm cách đó không xa.
Cô chưa kịp phản ứng thì Uông Hồng Dương ở phía đối diện đã hoảng hốt.
Sao Trình Lưu lại có thể xuất hiện ở đây chứ?!
Ánh mắt Uông Hồng Dương đột nhiên dừng trên người chàng trai bên cạnh Trình Lưu, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ trong chốc lát lập tức buông tay cô gái ở bên cạnh ra, sải bước đi nhanh về phía Trình Lưu.
Quý Triều Chu kéo tấm vải đỏ ra ở trước cốp xe giúp Số Sáu, tức khắc có ánh sáng vàng lóe lên, vô cùng loá mắt, theo bản năng anh giơ tay lên che đôi mắt lại.
Lúc này, Uông Hồng Dương đã xông tới, chất vấn ngược lại: “Trình Lưu! Thì ra hơn nửa năm cô không xuất hiện là muốn chia tay! Để tìm người đàn ông khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.