Chương 50:
Hồng Thứ Bắc
30/10/2022
Uông Hồng Dương do dự nhìn về phía Trình Lưu: “Đây là… Tặng cho tôi sao?” Chẳng lẽ mình đã trách oan Trình Lưu rồi?
Nhưng chỗ quần lót kia cũng không phải là mua cho anh ta!
Quý Triều Chu nhìn lướt qua ba người họ, cuối cùng nhìn về phía Trình Lưu.
Món quà mà cô đã nói muốn đưa cho anh, lại là món quà tặng cho người yêu điển hình, ở bên trên còn viết tên Uông Hồng Dương, mà dường như Uông Hồng Dương cũng có vài phần giống anh.
Có một khoảnh khắc Quý Triều Chu đã suy đoán ra một kết luận thái quá, rồi lại cảm thấy không logic cho lắm.
Rõ ràng người kia đã đưa tới chậu hoa Linh Lan mà Quý Mộ Sơn chụp được, trên di động cũng có WeChat của Quý Mộ Sơn.
Trong bãi đỗ xe ở sân bay ngày hôm đó, tin nhắn cuối cùng anh nhìn thấy cô nhắn cho Quý Mộ Sơn trên giao diện WeChat đó là: “Được.”
Quý Triều Chu nghĩ lại cử chỉ hành động của người kia mấy ngày nay, không có chỗ nào không phù hợp hành động của vệ sĩ, huống hồ khi anh giới thiệu với dì Vân, người kia cũng chưa từng phủ nhận.
Còn về phần Trình Lưu, giờ phút này cô đang ở trong nỗi khiếp sợ vô cùng to lớn.
Cô, hình như… Thật sự… Nhận nhầm… Bạn trai rồi!
Người bạn trai mấy ngày hôm nay trở nên vừa xinh đẹp lại lãnh đạm, lại còn có sức hấp dẫn trí mạng với cô, dường như thật sự không phải là cái người bạn trai cô hẹn hò nửa năm trước.
Nhưng anh… Vì sao lại không phủ nhận?
Trình Lưu theo bản năng nhìn về phía “bạn trai” ở bên cạnh, trong lòng lại hoảng hốt thêm lần nữa, mỗi một chỗ của anh đều vừa đúng len lỏi vào trái tim cô.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, bên trong mang theo vài phần khó hiểu.
Trên gương mặt từ trước đến nay luôn mang theo vẻ lãnh đạm của Quý Triều Chu bây giờ lại xuất hiện thêm chút cảm xúc khác, cuối cùng anh mở miệng hỏi ra một việc vẫn luôn chưa được xác nhận: “Cô không phải là vệ sĩ Quý Mộ Sơn mời đến ư?”
“Ai cơ?” Trong đầu Trình Lưu là một mớ bòng bong, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một việc rối rắm như thế này, mơ màng nghĩ: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn nào hả?
Nghe có hơi quen tai.
Quý Triều Chu ngay tức khắc nhíu mày: Cô không quen biết Quý Mộ Sơn ư? “Tổng giám đốc Quý” mà anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại lúc đó rõ ràng giống với chân dung Quý Mộ Sơn.
Cũng là một sự trùng hợp sao?
“Ý anh là tổng giám đốc Quý của công ty ô tô Thiên Khải?” Cuối cùng Trình Lưu cũng nhớ ra Quý Mộ Sơn là ai, vô cùng hoang mang: “Vì sao em lại là vệ sĩ ông ấy mời đến?”
Quý Triều Chu: “……”
“Anh thật sự không phải là Uông Hồng Dương?” Tổng giám đốc Tiểu Trình hỏi với một tia hy vọng cuối cùng, tại sao anh lại không phải là bạn trai của mình chứ?
“Cái quái gì vậy?” Uông Hồng Dương bị bơ, mặt đầy vẻ kích động: “Đến cùng thì hai người đang nói cái gì vậy hả?”
Anh ta còn đang đứng ở đây, hai người kia thảo luận cái quái gì mà có phải Uông Hồng Dương hay không?
Bất ngờ cũng không phải là tạo ra như vậy, ngày cá tháng tư mùng 1 tháng 4 đã qua rồi.
Quý Triều Chu im lặng hồi lâu: “Tôi không phải Uông Hồng Dương.”
Vậy nên cô vẫn luôn coi anh thành bạn trai của mình? Vì sao lại có người không có số điện thoại, WeChat của bạn trai, cũng không biết bạn trai ở đâu?
Trình Lưu theo bản năng muốn hỏi: “Vậy anh…” Tên là gì?
“Triều Chu?” Cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm ổn.
Mấy người theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Quý Mộ Sơn ngồi xe đi ngang qua, nhìn ra bên ngoài lại nhìn thấy Quý Triều Chu ở ven đường, liền bảo trợ lý dừng xe, tự mình sải bước tới.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình?” Quý Mộ Sơn đến gần, phát hiện Trình Lưu cũng ở đây, nụ cười lấy lòng vì nhìn thấy con trai thu dần lại.
Ông ấy khách sáo gật đầu, lại không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi bảng hiệu và viên gạch vàng lấp lánh ánh vàng trong cốp xe kia, nhớ tới chuyện trên hội đấu giá ngày hôm đó, liếc nhìn Uông Hồng Dương rồi nói với Trình Lưu: “Vậy ra đây là bạn trai của tổng giám đốc Tiểu Trình, món quà ngày hôm nay của tổng giám đốc Tiểu Trình… Rất độc đáo.”
Đột nhiên Trình Lưu có hơi hít thở không thông: “Tôi……”
Sau khi Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của Quý Mộ Sơn, ánh mắt đảo qua mấy người này, cuối cùng dừng ở trên mặt Trình Lưu: Tổng giám đốc Tiểu Trình?
Quý Mộ Sơn thấy Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu, chủ động giới thiệu nói: “Cô ấy chính là người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn - Trình Lưu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất nối tiếng trong ngành.”
Nhưng chỗ quần lót kia cũng không phải là mua cho anh ta!
Quý Triều Chu nhìn lướt qua ba người họ, cuối cùng nhìn về phía Trình Lưu.
Món quà mà cô đã nói muốn đưa cho anh, lại là món quà tặng cho người yêu điển hình, ở bên trên còn viết tên Uông Hồng Dương, mà dường như Uông Hồng Dương cũng có vài phần giống anh.
Có một khoảnh khắc Quý Triều Chu đã suy đoán ra một kết luận thái quá, rồi lại cảm thấy không logic cho lắm.
Rõ ràng người kia đã đưa tới chậu hoa Linh Lan mà Quý Mộ Sơn chụp được, trên di động cũng có WeChat của Quý Mộ Sơn.
Trong bãi đỗ xe ở sân bay ngày hôm đó, tin nhắn cuối cùng anh nhìn thấy cô nhắn cho Quý Mộ Sơn trên giao diện WeChat đó là: “Được.”
Quý Triều Chu nghĩ lại cử chỉ hành động của người kia mấy ngày nay, không có chỗ nào không phù hợp hành động của vệ sĩ, huống hồ khi anh giới thiệu với dì Vân, người kia cũng chưa từng phủ nhận.
Còn về phần Trình Lưu, giờ phút này cô đang ở trong nỗi khiếp sợ vô cùng to lớn.
Cô, hình như… Thật sự… Nhận nhầm… Bạn trai rồi!
Người bạn trai mấy ngày hôm nay trở nên vừa xinh đẹp lại lãnh đạm, lại còn có sức hấp dẫn trí mạng với cô, dường như thật sự không phải là cái người bạn trai cô hẹn hò nửa năm trước.
Nhưng anh… Vì sao lại không phủ nhận?
Trình Lưu theo bản năng nhìn về phía “bạn trai” ở bên cạnh, trong lòng lại hoảng hốt thêm lần nữa, mỗi một chỗ của anh đều vừa đúng len lỏi vào trái tim cô.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, bên trong mang theo vài phần khó hiểu.
Trên gương mặt từ trước đến nay luôn mang theo vẻ lãnh đạm của Quý Triều Chu bây giờ lại xuất hiện thêm chút cảm xúc khác, cuối cùng anh mở miệng hỏi ra một việc vẫn luôn chưa được xác nhận: “Cô không phải là vệ sĩ Quý Mộ Sơn mời đến ư?”
“Ai cơ?” Trong đầu Trình Lưu là một mớ bòng bong, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một việc rối rắm như thế này, mơ màng nghĩ: Quý Mộ Sơn? Quý Mộ Sơn nào hả?
Nghe có hơi quen tai.
Quý Triều Chu ngay tức khắc nhíu mày: Cô không quen biết Quý Mộ Sơn ư? “Tổng giám đốc Quý” mà anh nhìn thấy trên màn hình điện thoại lúc đó rõ ràng giống với chân dung Quý Mộ Sơn.
Cũng là một sự trùng hợp sao?
“Ý anh là tổng giám đốc Quý của công ty ô tô Thiên Khải?” Cuối cùng Trình Lưu cũng nhớ ra Quý Mộ Sơn là ai, vô cùng hoang mang: “Vì sao em lại là vệ sĩ ông ấy mời đến?”
Quý Triều Chu: “……”
“Anh thật sự không phải là Uông Hồng Dương?” Tổng giám đốc Tiểu Trình hỏi với một tia hy vọng cuối cùng, tại sao anh lại không phải là bạn trai của mình chứ?
“Cái quái gì vậy?” Uông Hồng Dương bị bơ, mặt đầy vẻ kích động: “Đến cùng thì hai người đang nói cái gì vậy hả?”
Anh ta còn đang đứng ở đây, hai người kia thảo luận cái quái gì mà có phải Uông Hồng Dương hay không?
Bất ngờ cũng không phải là tạo ra như vậy, ngày cá tháng tư mùng 1 tháng 4 đã qua rồi.
Quý Triều Chu im lặng hồi lâu: “Tôi không phải Uông Hồng Dương.”
Vậy nên cô vẫn luôn coi anh thành bạn trai của mình? Vì sao lại có người không có số điện thoại, WeChat của bạn trai, cũng không biết bạn trai ở đâu?
Trình Lưu theo bản năng muốn hỏi: “Vậy anh…” Tên là gì?
“Triều Chu?” Cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm ổn.
Mấy người theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Quý Mộ Sơn ngồi xe đi ngang qua, nhìn ra bên ngoài lại nhìn thấy Quý Triều Chu ở ven đường, liền bảo trợ lý dừng xe, tự mình sải bước tới.
“Tổng giám đốc Tiểu Trình?” Quý Mộ Sơn đến gần, phát hiện Trình Lưu cũng ở đây, nụ cười lấy lòng vì nhìn thấy con trai thu dần lại.
Ông ấy khách sáo gật đầu, lại không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi bảng hiệu và viên gạch vàng lấp lánh ánh vàng trong cốp xe kia, nhớ tới chuyện trên hội đấu giá ngày hôm đó, liếc nhìn Uông Hồng Dương rồi nói với Trình Lưu: “Vậy ra đây là bạn trai của tổng giám đốc Tiểu Trình, món quà ngày hôm nay của tổng giám đốc Tiểu Trình… Rất độc đáo.”
Đột nhiên Trình Lưu có hơi hít thở không thông: “Tôi……”
Sau khi Quý Triều Chu nghe thấy lời nói của Quý Mộ Sơn, ánh mắt đảo qua mấy người này, cuối cùng dừng ở trên mặt Trình Lưu: Tổng giám đốc Tiểu Trình?
Quý Mộ Sơn thấy Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu, chủ động giới thiệu nói: “Cô ấy chính là người sáng lập khoa học kỹ thuật Thần Ẩn - Trình Lưu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất nối tiếng trong ngành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.