Chương 114: Đừng đi..Anh cần em
Erica
21/09/2023
Sân bay.
Ngải Tịch lưu luyến ngắm nhìn xung quanh, cô nâng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt, hít mạnh sâu một hơi rồi dứt khoát quay người đi.
Chợt..
" Ngải Tịch! ".
Bước chân của cô cũng đột ngột dừng lại do tiếng gọi từ phía sau. Tiếng gọi này, âm thanh này khiến trái tim Ngải Tịch xao động, cô chậm rãi quay người lại liền đối diện với người đàn ông đang thở hổn hển.
Anh dùng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương ấm áp mà nhìn cô, khoảnh khắc đó anh liền không kiềm chế được mà nhanh chân sải bước tới siết chặt lấy Ngải Tịch vào lòng, giọng nói anh mang theo sự sợ hãi mà run rẩy vang lên bên vành tai cô: " Đừng đi..".
Hơi thở nóng rực phả nhẹ bên dái tai cô, cả mùi xạ hương quen thuộc lập tức như một thứ gì đó vô hình len lỏi vào trái tim Ngải Tịch khuấy động tâm can của cô, vòng tay anh mạnh mẽ siết chặt lấy cô như chỉ muốn hòa hai thể xác lại với nhau đầy âu yếm, cả giọng nói đầy sự khẩn cầu tha thiết của anh vang lên cũng khiến trái tim Ngải Tịch tan chảy..
Chỉ hai chữ ' đừng đi ' đã như một phép thuật mà khiến cô bất động đứng yên ở đấy mặc anh càng ôm càng chặt, giọt lệ nóng bỏng chảy dài trên khóe mắt Ngải Tịch cay đắng thê lương, cô khẽ chậm rãi cất giọng thương cảm nhưng mang đầy ý nhắc nhở: " Hắc Mộc Thần! Chúng ta..đã kết thúc rồi! ".
Vòng tay anh càng mạnh hơn mà ghì chặt lấy cô không buông, giọng nói thâm trầm của anh dịu dàng vang lên bên tai cô đầy thiết tha: " Dù em có nói thế nào anh cũng sẽ không để em đi..".
Lúc này Ngải Tịch dùng sức mạnh đẩy anh ra, nước mắt cô lăn dài trên gò má khiến đôi mắt mờ tịt ánh nhìn, trái tim lần nữa nhìn thấy anh lại đang rỉ máu đau đớn không ngừng, hơi thở trở nên khó khăn mà như tê liệt toàn thân, giọng nói run rẩy mà nghẹn ngào nức nở: " Tại sao vậy Hắc Mộc Thần? Tại sao anh lại cứ dùng bộ mặt đáng thương này để níu tôi lại chứ..tôi thật sự rất mệt khi phải cứ gặp anh, tôi mệt mỏi lắm rồi anh biết không? Anh không thể buông tha cho tôi được sao? ".
Nhìn cô nức nở mà bi thương gầm giọng lên đầy đau khổ, khóe mi cô đỏ hoe bị nước mắt chiếm lấy, từng giọt từng giọt lã chã rơi mà như từng con dao cứa mạnh mỗi nhát đau rát vào con tim Hắc Mộc Thần, anh dịu dàng trìu mến nhìn cô rồi cất giọng trầm ấm: " Ngải Tịch! Trên đời này anh có thể buông bỏ mọi thứ. Nhưng chỉ duy nhất một mình em là anh không thể buông được. Anh cần em, Ngải Tịch..". Nói rồi anh lại tiến đến ôm lấy cô không buông ra, sức lực đủ ghì chặt lấy cô để cô không thể phản kháng lại anh.
Cõi lòng Ngải Tịch tan nát, nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm áo Hắc Mộc Thần, cô thật sự rất hận, hận chính bản thân mình, Ngải Tịch đau lòng mà khó chịu nâng tay lên đánh liên tiếp mạnh từng cái vào lồng ngực anh không ngừng, nghẹn ngào nói: " Tại sao khi tôi sắp quên được anh rồi anh lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi? Hắc Mộc Thần! Anh có biết anh tàn nhẫn như thế nào không hả? Tại sao lại khiến tôi yêu anh đến điên cuồng rồi tự tay anh lại hủy hoại đi tình yêu đó, bây giờ khi tôi đủ tổn thương đủ đau lòng mới dám lấy hết can đảm để buông tay thứ tình yêu đã dằn vặt trái tim tôi đau đớn không thở nổi đó, lúc ban đầu tôi thật sự khờ dại ngu ngốc còn cố chấp níu kéo anh nhưng anh làm thế nào? Hắc Mộc Thần anh đã nhẫn tâm chà đạp đi tất cả sự hi sinh của tôi, anh từ bỏ tôi để đi kết hôn với người phụ nữ khác, để rồi bây giờ tôi tọai nguyện cho anh anh lại nói rằng anh cần tôi? Anh muốn như thế nào hả...anh muốn tôi phải làm như thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Hắc Mộc Thần..".
Ngải Tịch càng nói mà càng nức nở đánh mạnh vào vòm ngực Hắc Mộc Thần, cơn đau đớn từ vết thương cũ đã được bôi thuốc nay lại thêm mấy cú đánh đó cũng khiến mấy vết hằng do roi để lại lại bị rách ra thêm lần nữa, anh hơi ư hự một tiếng, sắc mặt cũng tái nhợt lại một chút, nhưng Hắc Mộc Thần vẫn không hề phản kháng lại mà ghì chặt lấy Ngải Tịch mặc cho cô tức giận đánh anh như thế nào đi chăng nữa..
Khi đã không còn sức nữa Ngải Tịch mới dừng tay lại, cô đánh anh nhưng trái tim cô còn đau gấp bội, nước mắt thi nhau như mưa mà tuôn trào ướt đẫm vòm ngực Hắc Mộc Thần. Cô thật sự không hiểu, tại sao cô đã dùng hết bao tâm huyết mới đủ sức để cố gắng quên đi anh, cố gắng quên đi tình yêu đối với anh, cố gắng quên đi những thứ đẹp đẽ Hắc Mộc Thần mang lại cho cô, cũng như những vết thương chính anh gây ra cô đều muốn quên hết. Ngải Tịch tự lừa dối bản thân mình rằng cô đã chết tâm, chết tất cả những thứ xao động đối với Hắc Mộc Thần. Nhưng, tại sao anh lại cứ đến lần này đến lần khác xuất hiện khuấy động cõi lòng cô, khiến Ngải Tịch lại lần nữa rung động..
Hắc Mộc Thần chỉ cần dùng vài câu nói thâm tình và hành động ấm áp đối với Ngải Tịch cũng đã khiến cô hoàn toàn thất bại khi khó khăn lắm mới sắp quên được anh, Hắc Mộc Thần đã tàn nhẫn bao nhiêu mới khiến cả tâm trí Ngải Tịch điên đảo mà mông lung cứ mãi nghĩ về một mình anh như vậy, muốn quên lại chẳng quên được.
Vị trí của Hắc Mộc Thần trong tim cô đã quá quan trọng, dù Ngải Tịch có làm bằng cách nào cũng không lung lay được vị trí đó của anh.
Ngải Tịch mệt mỏi, cô mệt mỏi mới can đảm buông tay anh. Nhưng, tại sao lần nữa lại để cô có thai vào lúc này? Để cô lần nữa mang trong mình giọt máu của người khiến cô dâng trọn cả trái tim để yêu, rồi cũng là người đã chính tay tổn thương cô nhiều nhất..Tại sao? Rốt cuộc tại sao Ngải Tịch lại có thai khi cô đã hoàn toàn chết tâm buông bỏ được Hắc Mộc Thần?
Anh cứ mãi ôm chặt lấy cơ thể Ngải Tịch không chịu buông ra, khi cô đã phát tiết xong anh mới kìm nén lại cơn đau đang lan truyền trong cơ thể, mồ hôi trên vầng trán hơi rịn ra một chút nhưng Hắc Mộc Thần không hề để Ngải Tịch phát giác ra bất cứ chuyện gì, dùng giọng điệu bình thản thâm trầm cất tiếng: " Ngải Tịch! Dù có bị em đánh chết anh cũng sẽ không buông tay để em đi đâu. Mặc cho em muốn đi một mình anh cũng nhất quyết không đồng ý, ngay cả bây giờ trong bụng em đang mang đứa con của anh..".
Cả thân người Ngải Tịch bất động lại, cô hoàn toàn hóa đá khi nghe mỗi câu mỗi chữ anh nói ra, gương mặt cô trở nên tái nhợt lại. Tại sao, tại sao anh lại biết chứ? Là ông trời đã trêu đùa Ngải Tịch sao? Cô đã muốn giữ bí mật này mãi mãi để Hắc Mộc Thần không bao giờ có thể biết được, vậy thì tại sao anh lại biết nhanh như vậy chứ?
Cô đã đắc tội với ông trời hay sao? Nhất thời Ngải Tịch im lặng mà không nói bất cứ câu nào, lúc này Hắc Mộc Thần mới từ từ nới lỏng tay buông cô ra rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Ngải Tịch, nhẹ giọng nói: " Đứa con này là kết tinh tình yêu mà ông trời đã ban tặng lại cho chúng ta, đủ để thấy anh và em mãi mãi không thể rời xa nhau! ".
Ngải Tịch khẽ cụp hàng mi cong dài lại, cô không thể lún sâu hơn được nữa. Bây giờ Ngải Tịch chỉ còn đứa con này để lưu lại chút tình yêu đối với Hắc Mộc Thần mà thôi, nên cô không thể ở lại nơi này, càng không thể ở bên cạnh anh lần nữa..Ngải Tịch nghiêm túc suy nghĩ rồi cười lạnh lẽo một tiếng, nhìn thẳng anh rồi cất giọng đầy thê lương: " Con anh? Hắc Mộc Thần! Anh bị ảo tưởng sao? Trong bụng tôi chỉ là một sinh linh bé nhỏ thuộc về riêng tôi, hoàn toàn không hề liên quan đến anh. Nó không đáng có một người ba cầm thú như anh. Anh muốn làm gì thì tùy anh nhưng ngày hôm nay tôi nhất định phải đi, dù anh có lật tung cả thế giới này để theo tôi thì tôi cũng sẽ trốn anh mãi. Trốn đến khi nào tôi đứt hơi thở, trái tim ngừng đập mà rời xa thế giới này, hoặc là, nếu anh lại giam cầm tôi nữa thì tôi xin khẳng định với anh một điều rằng, thể xác Ngải Tịch này nhất định sẽ bất động mà nằm trước mặt anh.. Hắc Mộc Thần! Tôi hoàn toàn chết tâm rồi, không thể tiếp tục cùng anh cất bước nữa. Buông tha cho tôi đi..".
Nói rồi Ngải Tịch đau đớn xé lòng quay người đi, từng bước chân cô nặng nề mà tiến vào trong, hai hàng lệ nóng bỏng chảy dài che mờ đi cả đôi mắt.
Còn Hắc Mộc Thần vẫn cứ đứng chôn chân ở ngoài như một pho tượng mà nhất thời không động đậy nổi..
Tại Cửa khởi hành, Ngải Tịch lưu luyến hít sâu một hơi rồi chuẩn bị bước vào thì đột nhiên có người từ đằng sau kéo cô lại. Đây là một người đàn ông lạ mặt, anh ta thở hổn hển mà gấp gáp nói với cô: " Cô gái, tôi thấy người vừa ôm cô lúc nãy ở ngoài cổng sân bay vừa bị một chiếc xe tông trúng, máu chảy lênh láng khắp mặt đất..".
Anh ta vừa dứt lời ở bên ngoài cổng sân bay lại có nhiều tiếng nói hét to vang lên sợ hãi: " Nạn nhân đã tử vong tại chỗ! ".
Ngải Tịch lưu luyến ngắm nhìn xung quanh, cô nâng tay lau đi giọt nước mắt trên mặt, hít mạnh sâu một hơi rồi dứt khoát quay người đi.
Chợt..
" Ngải Tịch! ".
Bước chân của cô cũng đột ngột dừng lại do tiếng gọi từ phía sau. Tiếng gọi này, âm thanh này khiến trái tim Ngải Tịch xao động, cô chậm rãi quay người lại liền đối diện với người đàn ông đang thở hổn hển.
Anh dùng ánh mắt tràn đầy sự yêu thương ấm áp mà nhìn cô, khoảnh khắc đó anh liền không kiềm chế được mà nhanh chân sải bước tới siết chặt lấy Ngải Tịch vào lòng, giọng nói anh mang theo sự sợ hãi mà run rẩy vang lên bên vành tai cô: " Đừng đi..".
Hơi thở nóng rực phả nhẹ bên dái tai cô, cả mùi xạ hương quen thuộc lập tức như một thứ gì đó vô hình len lỏi vào trái tim Ngải Tịch khuấy động tâm can của cô, vòng tay anh mạnh mẽ siết chặt lấy cô như chỉ muốn hòa hai thể xác lại với nhau đầy âu yếm, cả giọng nói đầy sự khẩn cầu tha thiết của anh vang lên cũng khiến trái tim Ngải Tịch tan chảy..
Chỉ hai chữ ' đừng đi ' đã như một phép thuật mà khiến cô bất động đứng yên ở đấy mặc anh càng ôm càng chặt, giọt lệ nóng bỏng chảy dài trên khóe mắt Ngải Tịch cay đắng thê lương, cô khẽ chậm rãi cất giọng thương cảm nhưng mang đầy ý nhắc nhở: " Hắc Mộc Thần! Chúng ta..đã kết thúc rồi! ".
Vòng tay anh càng mạnh hơn mà ghì chặt lấy cô không buông, giọng nói thâm trầm của anh dịu dàng vang lên bên tai cô đầy thiết tha: " Dù em có nói thế nào anh cũng sẽ không để em đi..".
Lúc này Ngải Tịch dùng sức mạnh đẩy anh ra, nước mắt cô lăn dài trên gò má khiến đôi mắt mờ tịt ánh nhìn, trái tim lần nữa nhìn thấy anh lại đang rỉ máu đau đớn không ngừng, hơi thở trở nên khó khăn mà như tê liệt toàn thân, giọng nói run rẩy mà nghẹn ngào nức nở: " Tại sao vậy Hắc Mộc Thần? Tại sao anh lại cứ dùng bộ mặt đáng thương này để níu tôi lại chứ..tôi thật sự rất mệt khi phải cứ gặp anh, tôi mệt mỏi lắm rồi anh biết không? Anh không thể buông tha cho tôi được sao? ".
Nhìn cô nức nở mà bi thương gầm giọng lên đầy đau khổ, khóe mi cô đỏ hoe bị nước mắt chiếm lấy, từng giọt từng giọt lã chã rơi mà như từng con dao cứa mạnh mỗi nhát đau rát vào con tim Hắc Mộc Thần, anh dịu dàng trìu mến nhìn cô rồi cất giọng trầm ấm: " Ngải Tịch! Trên đời này anh có thể buông bỏ mọi thứ. Nhưng chỉ duy nhất một mình em là anh không thể buông được. Anh cần em, Ngải Tịch..". Nói rồi anh lại tiến đến ôm lấy cô không buông ra, sức lực đủ ghì chặt lấy cô để cô không thể phản kháng lại anh.
Cõi lòng Ngải Tịch tan nát, nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm áo Hắc Mộc Thần, cô thật sự rất hận, hận chính bản thân mình, Ngải Tịch đau lòng mà khó chịu nâng tay lên đánh liên tiếp mạnh từng cái vào lồng ngực anh không ngừng, nghẹn ngào nói: " Tại sao khi tôi sắp quên được anh rồi anh lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi? Hắc Mộc Thần! Anh có biết anh tàn nhẫn như thế nào không hả? Tại sao lại khiến tôi yêu anh đến điên cuồng rồi tự tay anh lại hủy hoại đi tình yêu đó, bây giờ khi tôi đủ tổn thương đủ đau lòng mới dám lấy hết can đảm để buông tay thứ tình yêu đã dằn vặt trái tim tôi đau đớn không thở nổi đó, lúc ban đầu tôi thật sự khờ dại ngu ngốc còn cố chấp níu kéo anh nhưng anh làm thế nào? Hắc Mộc Thần anh đã nhẫn tâm chà đạp đi tất cả sự hi sinh của tôi, anh từ bỏ tôi để đi kết hôn với người phụ nữ khác, để rồi bây giờ tôi tọai nguyện cho anh anh lại nói rằng anh cần tôi? Anh muốn như thế nào hả...anh muốn tôi phải làm như thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Hắc Mộc Thần..".
Ngải Tịch càng nói mà càng nức nở đánh mạnh vào vòm ngực Hắc Mộc Thần, cơn đau đớn từ vết thương cũ đã được bôi thuốc nay lại thêm mấy cú đánh đó cũng khiến mấy vết hằng do roi để lại lại bị rách ra thêm lần nữa, anh hơi ư hự một tiếng, sắc mặt cũng tái nhợt lại một chút, nhưng Hắc Mộc Thần vẫn không hề phản kháng lại mà ghì chặt lấy Ngải Tịch mặc cho cô tức giận đánh anh như thế nào đi chăng nữa..
Khi đã không còn sức nữa Ngải Tịch mới dừng tay lại, cô đánh anh nhưng trái tim cô còn đau gấp bội, nước mắt thi nhau như mưa mà tuôn trào ướt đẫm vòm ngực Hắc Mộc Thần. Cô thật sự không hiểu, tại sao cô đã dùng hết bao tâm huyết mới đủ sức để cố gắng quên đi anh, cố gắng quên đi tình yêu đối với anh, cố gắng quên đi những thứ đẹp đẽ Hắc Mộc Thần mang lại cho cô, cũng như những vết thương chính anh gây ra cô đều muốn quên hết. Ngải Tịch tự lừa dối bản thân mình rằng cô đã chết tâm, chết tất cả những thứ xao động đối với Hắc Mộc Thần. Nhưng, tại sao anh lại cứ đến lần này đến lần khác xuất hiện khuấy động cõi lòng cô, khiến Ngải Tịch lại lần nữa rung động..
Hắc Mộc Thần chỉ cần dùng vài câu nói thâm tình và hành động ấm áp đối với Ngải Tịch cũng đã khiến cô hoàn toàn thất bại khi khó khăn lắm mới sắp quên được anh, Hắc Mộc Thần đã tàn nhẫn bao nhiêu mới khiến cả tâm trí Ngải Tịch điên đảo mà mông lung cứ mãi nghĩ về một mình anh như vậy, muốn quên lại chẳng quên được.
Vị trí của Hắc Mộc Thần trong tim cô đã quá quan trọng, dù Ngải Tịch có làm bằng cách nào cũng không lung lay được vị trí đó của anh.
Ngải Tịch mệt mỏi, cô mệt mỏi mới can đảm buông tay anh. Nhưng, tại sao lần nữa lại để cô có thai vào lúc này? Để cô lần nữa mang trong mình giọt máu của người khiến cô dâng trọn cả trái tim để yêu, rồi cũng là người đã chính tay tổn thương cô nhiều nhất..Tại sao? Rốt cuộc tại sao Ngải Tịch lại có thai khi cô đã hoàn toàn chết tâm buông bỏ được Hắc Mộc Thần?
Anh cứ mãi ôm chặt lấy cơ thể Ngải Tịch không chịu buông ra, khi cô đã phát tiết xong anh mới kìm nén lại cơn đau đang lan truyền trong cơ thể, mồ hôi trên vầng trán hơi rịn ra một chút nhưng Hắc Mộc Thần không hề để Ngải Tịch phát giác ra bất cứ chuyện gì, dùng giọng điệu bình thản thâm trầm cất tiếng: " Ngải Tịch! Dù có bị em đánh chết anh cũng sẽ không buông tay để em đi đâu. Mặc cho em muốn đi một mình anh cũng nhất quyết không đồng ý, ngay cả bây giờ trong bụng em đang mang đứa con của anh..".
Cả thân người Ngải Tịch bất động lại, cô hoàn toàn hóa đá khi nghe mỗi câu mỗi chữ anh nói ra, gương mặt cô trở nên tái nhợt lại. Tại sao, tại sao anh lại biết chứ? Là ông trời đã trêu đùa Ngải Tịch sao? Cô đã muốn giữ bí mật này mãi mãi để Hắc Mộc Thần không bao giờ có thể biết được, vậy thì tại sao anh lại biết nhanh như vậy chứ?
Cô đã đắc tội với ông trời hay sao? Nhất thời Ngải Tịch im lặng mà không nói bất cứ câu nào, lúc này Hắc Mộc Thần mới từ từ nới lỏng tay buông cô ra rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Ngải Tịch, nhẹ giọng nói: " Đứa con này là kết tinh tình yêu mà ông trời đã ban tặng lại cho chúng ta, đủ để thấy anh và em mãi mãi không thể rời xa nhau! ".
Ngải Tịch khẽ cụp hàng mi cong dài lại, cô không thể lún sâu hơn được nữa. Bây giờ Ngải Tịch chỉ còn đứa con này để lưu lại chút tình yêu đối với Hắc Mộc Thần mà thôi, nên cô không thể ở lại nơi này, càng không thể ở bên cạnh anh lần nữa..Ngải Tịch nghiêm túc suy nghĩ rồi cười lạnh lẽo một tiếng, nhìn thẳng anh rồi cất giọng đầy thê lương: " Con anh? Hắc Mộc Thần! Anh bị ảo tưởng sao? Trong bụng tôi chỉ là một sinh linh bé nhỏ thuộc về riêng tôi, hoàn toàn không hề liên quan đến anh. Nó không đáng có một người ba cầm thú như anh. Anh muốn làm gì thì tùy anh nhưng ngày hôm nay tôi nhất định phải đi, dù anh có lật tung cả thế giới này để theo tôi thì tôi cũng sẽ trốn anh mãi. Trốn đến khi nào tôi đứt hơi thở, trái tim ngừng đập mà rời xa thế giới này, hoặc là, nếu anh lại giam cầm tôi nữa thì tôi xin khẳng định với anh một điều rằng, thể xác Ngải Tịch này nhất định sẽ bất động mà nằm trước mặt anh.. Hắc Mộc Thần! Tôi hoàn toàn chết tâm rồi, không thể tiếp tục cùng anh cất bước nữa. Buông tha cho tôi đi..".
Nói rồi Ngải Tịch đau đớn xé lòng quay người đi, từng bước chân cô nặng nề mà tiến vào trong, hai hàng lệ nóng bỏng chảy dài che mờ đi cả đôi mắt.
Còn Hắc Mộc Thần vẫn cứ đứng chôn chân ở ngoài như một pho tượng mà nhất thời không động đậy nổi..
Tại Cửa khởi hành, Ngải Tịch lưu luyến hít sâu một hơi rồi chuẩn bị bước vào thì đột nhiên có người từ đằng sau kéo cô lại. Đây là một người đàn ông lạ mặt, anh ta thở hổn hển mà gấp gáp nói với cô: " Cô gái, tôi thấy người vừa ôm cô lúc nãy ở ngoài cổng sân bay vừa bị một chiếc xe tông trúng, máu chảy lênh láng khắp mặt đất..".
Anh ta vừa dứt lời ở bên ngoài cổng sân bay lại có nhiều tiếng nói hét to vang lên sợ hãi: " Nạn nhân đã tử vong tại chỗ! ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.