Chương 113: Sinh linh bé nhỏ...
Erica
21/09/2023
Cả nửa ngày trời mà Ngải Tịch không nói được một lời nào, cô gần như bị rút cạn sức lực mà chỉ còn cách tựa vào bờ tường mới chống đỡ nổi, trong lòng bàn tay Ngải Tịch cầm một cái que màu trắng, ở đầu que thể hiện hai vạch màu đỏ rõ ràng..
Ngải Tịch đưa tay sờ lên bụng mình, ánh mắt cô hoàn toàn không thể tin được..
Lát sau cô mới chống tay lên tường rồi đi ra ngoài trong bộ dạng thất thần. Bước chân nặng nề mà đi lên cầu thang rồi về phòng, Ngải Tịch đứng trước cửa sổ rất lâu mà không hề động đậy, ánh mắt cô vô hồn mà nhìn cảnh bầu trời đêm.
Ngẫm nghĩ suy tư một hồi cô lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó. Khi đã điền đầy đủ và chính xác thông tin cá nhân liền thành công hoàn tất thủ tục. Ngải Tịch để đầu ngón tay trên màn hình rồi suy nghĩ thật lâu, hít sâu một hơi mới ấn vào xác nhận đặt chỗ. Màn hình lập tức hiển thị: Đặt chỗ thành công.
Sau khi đặt chỗ thành công Ngải Tịch buông điện thoại xuống rồi lại ngắm nhìn cây bạch quả phía xa xa, trong lòng nghẹn ngào không thể tả.
Khi gió lạnh vây quanh cơ thể Ngải Tịch cô mới chéo tay xoa xoa bả vai, kéo rèm cửa lại rồi đi ra khỏi phòng, tiến bước về phòng ở bên cạnh.
Lâm Cát Tường đang chuẩn bị tắt đèn ngủ thì thấy cô đi vào bà liền mở đèn lên, giọng nói lo lắng hỏi cô: " Tiểu Tịch? ".
Ngải Tịch nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi chậm rãi trèo lên giường, cô nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ cô rồi thủ thỉ: " Mẹ, con ngủ với mẹ nhé? ".
Mẹ cô bật cười khẽ rồi xoa đầu cô dịu dàng: " Con gái ngốc..".
Lúc này trong lòng Ngải Tịch thấy thật yên bình và ấm áp kì lạ, cô cảm thấy rằng khi được mẹ xoa đầu vỗ về như vậy thật sự rất hạnh phúc, giống như lúc cô còn nhỏ cũng hay nằm trong vòng tay của mẹ cô như vậy.
" Mẹ..tại sao tình yêu lại là thứ khiến người ta chìm đắm vào trong hạnh phúc để đến khi đau khổ lại tổn thương như vậy chứ? ".
Bàn tay dịu dàng đang xoa đầu cô hơi sững lại một chút, bà thở dài một hơi rồi cất giọng: " Tiểu Tịch à, con phải biết rằng. Trên thế giới này không có gì là mãi mãi và trọn vẹn, ngay cả tình yêu cũng vậy! ".
Ngải Tịch nhắm chặt lại đôi mắt, cánh tay ôm lấy chân bà như một đứa trẻ ngây thơ, nhỏ giọng thào thào: " Con biết..nhưng, tại sao con bỏ hết bao nhiêu tâm tư tình cảm vào mối tình nhiều như vậy mà con lại không có được hạnh phúc..Đến cuối cùng chỉ còn lại những vết thương đầy máu trên người..".
Lòng mẹ cô cũng xót thương cho Ngải Tịch không kém, bà nhìn cô đau khổ vì tình yêu như vậy trong lòng bà càng khó chịu hơn. Lực ở bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi cất giọng: " Cuộc đời của chúng ta không chỉ có một người đàn ông, chỉ cần con quay lưng lại phía sau vẫn còn một người đàn ông khác luôn đợi con mà con không bao giờ biết thôi..".
Câu nói của bà Ngải Tịch hiểu rõ, cô biết bà đang ám chỉ về Tần Khuyết, mẹ cô cũng nhiều lần khuyên cô nên tìm thời gian để vun đắp tình cảm với Tần Khuyết, để quãng thời gian còn lại của cô sau này có có một bến đỗ để dừng chân.
Nhưng mỗi lần nghe bà khuyên Ngải Tịch cũng chỉ mỉm cười khẽ rồi lắc đầu, bây giờ cô cũng như vậy, nhỏ giọng mệt mỏi cất lên: " Con không thể dính vào thứ gọi là tình yêu nữa. Nó quá cao thượng và cũng xa vời, dù con có thương tích đầy mình cũng chẳng bao giờ với tới được tình yêu...".
Mẹ cô im lặng lắng nghe cô tâm sự từng lời, hít sâu một hơi Ngải Tịch lại tiếp tục ngậm ngùi chua xót: " Mẹ..tại sao con muốn buông nhưng chẳng thể nào buông được..".
Nói rồi Ngải Tịch khẽ mở đôi mắt vô hồn ra rồi cười lạnh lẽo một tiếng, giọt nước mắt nóng bỏng bỗng lăn dài trên khóe mi cay đắng: " Cuối cùng thì con vẫn không thể vượt qua được một chữ tình..".
Lâm Cát Tường nghẹn lòng mà xoa đầu cô, bà cảm thấy đùi mình ươn ướt liền như đứt từng đoạn ruột, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Ngải Tịch rồi nói: " Con gái ngốc, hà cớ gì con phải giữ mãi không buông thứ tình yêu không dành cho con như vậy chứ? Chỉ nhận lại tổn thương và đau lòng, như vậy chẳng phải rất mệt sao? ".
Ngải Tịch bỗng nghẹn ngào nước mắt rồi gật đầu đau xót, giọng nói cô chua chát vang lên: " Con thật sự rất mệt mỏi..rất mệt..".
" Đã mệt mỏi rồi thì nên buông bỏ đi, đừng cố gắng nữa, cũng đến lúc con nên dừng lại rồi..". Mẹ cô càng yêu thương mà dỗ dành Ngải Tịch như đứa trẻ ngây thơ hiền dại.
Cô im lặng giây lát rồi chìm vào suy tư ngẫm nghĩ gì đó, lát sau mới chậm rãi nói ra từng chữ: " Mẹ..con có thai rồi..".
Cả người Lâm Cát Tường hóa đá lại, bà vừa mới nghe gì vậy? Ngải Tịch đang mang thai sao? Không..không thể nào.. Nhất thời bà im lặng mà không thể thốt ra bất cứ lời nào, bà còn tưởng mình đang nghe lầm.
Lúc này Ngải Tịch mới ngồi dậy nhìn thẳng vào mất bà nghiêm túc gật đầu chắc nịch chắc chắn điều cô nói là sự thật, lại dời anh mắt xuống nâng bàn tay sờ lên bụng rồi ngầm ngùi chua xót nói: " Nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ..".
Lâm Cát Tường lát sau mới lấy lại hồn phách lập tức nghi ngờ mà hỏi cô: " Đây là con..".
Không đợi bà nói hết Ngải Tịch đã gật đầu nghiêm túc, cô xoay người tựa đầu vào bờ vai mẹ cô rồi mệt mỏi nói: " Đúng vậy, đây là giọt máu của Hắc Mộc Thần..".
Cả người Lâm Cát Tường xụi lơ ra, bà hơi ngập ngừng rồi hỏi cô: " Tiểu Tịch! Con định làm thế nào? Có nói cho Hắc Mộc Thần biết không? ".
Ngải Tịch chìm vào trầm tư rồi nghiêm túc suy nghĩ gì đó, lát sau cô hít sâu một hơi rồi lắc lắc đầu thê lương, cất giọng thủ thỉ bi ai: " Không, con sẽ không nói cho anh ấy biết, con sẽ tự nuôi nó lớn lên..Mẹ..con quyết định một chuyện rồi..".
" Con muốn quyết định chuyện gì? ".
Ngải Tịch đưa ánh mắt nhìn vào hư không mà vô định, suy nghĩ giây lát cô mới nghiêm túc nói: " Con đã đặt vé máy bay rồi. Ngày mốt con sẽ đi Thụy Sĩ, có lẽ sẽ không quay về đây nữa!..".
Lâm Cát Tường chợt sững người lại rồi lập tức hỏi: " Con định một mình nuôi đứa bé lớn lên thật sao? ".
Ngải Tịch không chần chừ liền gật đầu chắc nịch. Cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi, cô không thể ở lại đi nữa, nơi này có quá nhiều thứ khiến Ngải Tịch nhớ mãi cũng như những vết sẹo khó phai trong lòng, chi bằng đi đến nơi khác chôn mấy kí ức ở đây mãi mãi, không bao giờ nhớ tới nữa.
" Mẹ, con biết mẹ sống ở Trung Quốc đã quen rồi, nên mẹ không cần đi với con, cứ ở lại đây đi, sau này con sẽ nhờ người chăm sóc cho mẹ, nếu mẹ muốn qua Thụy Sĩ với con lúc nào cũng được..".
Lâm Cát Tường biết không thể giữ cô ở lại đây được nữa, đi cũng tốt, để Ngải Tịch có thể quên đi mọi chuyện đau lòng ở đây. Bà ngậm ngùi vuốt ve mái tóc cô rồi dịu dàng nói: " Con muốn đi mẹ sẽ không cản, con không cần lo cho mẹ mà hãy sống tốt, khi nào nhớ nhà hãy về đây đừng định cư luôn ở Thụy Sĩ..".
Ngải Tịch ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý, cô lại nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ cô rồi ôm chặt lấy chân bà, nhỏ giọng nói: " Mẹ, mẹ ru con ngủ đi, như lúc còn bé vậy..".
Lâm Cát Tường dịu dàng xoa đầu cô rồi hát cho cô nghe..
Từng tiếng hát mềm mại của bà vang lên làm dịu lòng Ngải Tịch, tuy bà không nói nhưng bà biết cô đang im lặng nghe bà hát mà nước mắt vẫn cứ tuôn trào mãi..
...
Sáng ngày mốt.
" Cái gì? Cậu muốn đi Thụy Sĩ? ". Giọng nói đầy sự ngạc nhiên của Trần Hoa Minh Nhất vang lên qua điện thoại khi vừa nghe Ngải Tịch.
Cô nhìn vali của mình đã gọn gàng đứng cạnh đầu giường thì gật đầu rồi cất giọng: " Đồ đạc mình cũng đã dọn xong xuôi hết rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ bay đi..".
Trần Hoa Minh Nhất cảm thấy đầu óc mình mờ mờ mà quay vòng vòng, đột nhiên Ngải Tịch nói đi là đi như vậy người làm bạn thân như cô cũng bất ngờ chứ? Ngẫm nghĩ giây lát mới ngập ngừng hỏi: " Cậu thật sự quyết định rồi? ".
Tiếng ừm chắc chắn của Ngải Tịch truyền qua điện thoại, Trần Hoa Minh Nhất thở dài một hơi, lần này Ngải Tịch đã kiên quyết như vậy thì cô cũng đành hết cách, im lặng giây lát rồi bỗng nghĩ ra gì đó vội hỏi: " Tiểu Tịch! Tại sao cậu lại đột nhiên muốn đi Thụy Sĩ? ".
Lúc này Ngải Tịch hơi im lặng giây lát, cô đưa ánh mắt ra ngoài bầu trời xanh thẳm rồi mới chậm rãi nói ra từng chữ: " Mình phát hiện..mình đã có thai với Hắc Mộc Thần! ".
Giây phút này Trần Hoa Minh Nhất giật nảy mình mà đến cả giọng nói cũng lắp bắp hốt hoảng: " Cái gì? Tiểu Tịch? Mình không nghe nhầm chứ? Cậu thật sự có thai với Hắc Mộc Thần? ".
Ngải Tịch gật đầu ừm qua điện thoại không chần chừ: " Cho nên khi mình biết mình lại mang thai thì mình càng không thể ở đây được nữa..".
" Vậy là cậu muốn tự mình nuôi đứa bé? ". Trần Hoa Minh Nhất thật sự cảm thấy mọi chuyện giống như đang mơ vậy..hoàn toàn không thể tin được.
" Ừm! Mình đã nghĩ kĩ rồi, mình sẽ tự tay nuôi lớn đứa con của mình. Có chuyện này mình muốn nhờ cậu, Nhất Nhất. Chuyện mình mang thai chỉ có cậu và mẹ mình biết thôi, tuyệt đối cậu không được nói cho người thứ ba biết. Bởi vì nếu truyền đến tai Hắc Mộc Thần anh ấy nhất định sẽ lật tung cả thế giới ra để tìm mình, chỉ khi mình đột nhiên biến mất không dấu vết anh ấy mới quên đi sự tồn tại của mình..". Ngải Tịch chậm rãi nói vào điện thoại với chất giọng mang theo phần mệt mỏi.
Trần Hoa Minh Nhất liền đồng ý, cô cũng có chút không vui khi Ngải Tịch phải ra đi, nhưng không muốn Ngải Tịch buồn cô liền đổi giọng đùa vui: " Hôn lễ của mình và Thường Ngạn sắp diễn ra rồi, lúc ấy cậu nhẫn tâm không làm phù dâu sao? ".
Tiếng cười khẽ mà có chút gượng gạo của Ngải Tịch truyền qua điện thoại, cô lấy hết sự bình thản rồi cất giọng: " Lúc đó đành nhờ Tâm Đông làm thay mình vậy, nhưng mà cậu yên tâm đi. Chị em tốt nhất của mình kết hôn mình sẽ tùy tiện sao? Nhất định sẽ gửi cho cậu phần quà to nhất ngày hôm đó..".
Lúc này Trần Hoa Minh Nhất đột nhiên nghẹn ngào rồi nức nở: " Cậu đừng có mà nói chị em tốt với mình, không có ai vô tâm như cậu cả. Nói đi là đi..".
Ngải Tịch nghèn nghẹn rồi cất giọng dịu dàng trấn an: " Được rồi, mình sai rồi. Cậu đừng khóc nữa, ảnh hưởng tới con nuôi của mình đấy! ".
" Hứ! ". Trần Hoa Minh Nhất vừa lau nước mắt vừa nghèn nghẹn hờn dỗi.
Ngải Tịch cười khẽ một tiếng rồi xem thời gian, liền nói vào điện thoại: " Được rồi, không nói với cậu nữa. Đến giờ mình phải ra sân bay rồi, đi nhé! Phải sống tốt đấy chị em tốt nhất của mình, và phải hạnh phúc nữa đấy..".
Trần Hoa Minh Nhất liền thút thít rồi nói: " Mình biết rồi! Cậu phải bảo trọng đấy, khi nào rảnh mình sẽ qua thăm cậu! ".
" Được! Tạm biệt! ". Nói rồi Ngải Tịch cười khẽ một cái lập tức ngắt điện thoại.
Cô hít sâu một hơi rồi kéo vali đi ra khỏi phòng. Mẹ cô đứng ở phòng khách lưu luyến tiễn cô đi, bà cầm cự không để nước mắt chảy ra, Ngải Tịch đau lòng ôm lấy bà thật chặt rồi ngậm ngùi nói: " Mẹ, con đi đây. Mẹ phải sống thật tốt nhé..".
Nói rồi cô đau lòng quay người đi leo lên xe taxi, chẳng mấy chốc chiếc xe dần khuất bóng. Lúc này Lâm Cát Tường mới khóc nức nở lên..
Ngồi trong xe mà hai hàng lệ trên khóe mắt Ngải Tịch cứ chảy mãi kìm không đặng, sống mũi cay cay đỏ hoe, cô đưa mắt ra bầu trời ngắm nhìn những đám mây trắng đang lượn lờ bay bổng, ngắm nhìn lưu luyến cảnh vật ở đây lần cuối..
Sau một lát chiếc xe đã dừng lại ở sân bay. Ngải Tịch bước xuống rồi kéo vali đi, khi sắp vào cổng cô quay người lại nhìn mọi thứ ở đây lần cuối cùng, khẽ cất giọng ngậm ngùi chua xót.
" Tạm biệt Bắc Kinh! Nơi đã đem đến cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhất lưu giữ mãi trong tim..".
Ngải Tịch đưa tay sờ lên bụng mình, ánh mắt cô hoàn toàn không thể tin được..
Lát sau cô mới chống tay lên tường rồi đi ra ngoài trong bộ dạng thất thần. Bước chân nặng nề mà đi lên cầu thang rồi về phòng, Ngải Tịch đứng trước cửa sổ rất lâu mà không hề động đậy, ánh mắt cô vô hồn mà nhìn cảnh bầu trời đêm.
Ngẫm nghĩ suy tư một hồi cô lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó. Khi đã điền đầy đủ và chính xác thông tin cá nhân liền thành công hoàn tất thủ tục. Ngải Tịch để đầu ngón tay trên màn hình rồi suy nghĩ thật lâu, hít sâu một hơi mới ấn vào xác nhận đặt chỗ. Màn hình lập tức hiển thị: Đặt chỗ thành công.
Sau khi đặt chỗ thành công Ngải Tịch buông điện thoại xuống rồi lại ngắm nhìn cây bạch quả phía xa xa, trong lòng nghẹn ngào không thể tả.
Khi gió lạnh vây quanh cơ thể Ngải Tịch cô mới chéo tay xoa xoa bả vai, kéo rèm cửa lại rồi đi ra khỏi phòng, tiến bước về phòng ở bên cạnh.
Lâm Cát Tường đang chuẩn bị tắt đèn ngủ thì thấy cô đi vào bà liền mở đèn lên, giọng nói lo lắng hỏi cô: " Tiểu Tịch? ".
Ngải Tịch nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi chậm rãi trèo lên giường, cô nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ cô rồi thủ thỉ: " Mẹ, con ngủ với mẹ nhé? ".
Mẹ cô bật cười khẽ rồi xoa đầu cô dịu dàng: " Con gái ngốc..".
Lúc này trong lòng Ngải Tịch thấy thật yên bình và ấm áp kì lạ, cô cảm thấy rằng khi được mẹ xoa đầu vỗ về như vậy thật sự rất hạnh phúc, giống như lúc cô còn nhỏ cũng hay nằm trong vòng tay của mẹ cô như vậy.
" Mẹ..tại sao tình yêu lại là thứ khiến người ta chìm đắm vào trong hạnh phúc để đến khi đau khổ lại tổn thương như vậy chứ? ".
Bàn tay dịu dàng đang xoa đầu cô hơi sững lại một chút, bà thở dài một hơi rồi cất giọng: " Tiểu Tịch à, con phải biết rằng. Trên thế giới này không có gì là mãi mãi và trọn vẹn, ngay cả tình yêu cũng vậy! ".
Ngải Tịch nhắm chặt lại đôi mắt, cánh tay ôm lấy chân bà như một đứa trẻ ngây thơ, nhỏ giọng thào thào: " Con biết..nhưng, tại sao con bỏ hết bao nhiêu tâm tư tình cảm vào mối tình nhiều như vậy mà con lại không có được hạnh phúc..Đến cuối cùng chỉ còn lại những vết thương đầy máu trên người..".
Lòng mẹ cô cũng xót thương cho Ngải Tịch không kém, bà nhìn cô đau khổ vì tình yêu như vậy trong lòng bà càng khó chịu hơn. Lực ở bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi cất giọng: " Cuộc đời của chúng ta không chỉ có một người đàn ông, chỉ cần con quay lưng lại phía sau vẫn còn một người đàn ông khác luôn đợi con mà con không bao giờ biết thôi..".
Câu nói của bà Ngải Tịch hiểu rõ, cô biết bà đang ám chỉ về Tần Khuyết, mẹ cô cũng nhiều lần khuyên cô nên tìm thời gian để vun đắp tình cảm với Tần Khuyết, để quãng thời gian còn lại của cô sau này có có một bến đỗ để dừng chân.
Nhưng mỗi lần nghe bà khuyên Ngải Tịch cũng chỉ mỉm cười khẽ rồi lắc đầu, bây giờ cô cũng như vậy, nhỏ giọng mệt mỏi cất lên: " Con không thể dính vào thứ gọi là tình yêu nữa. Nó quá cao thượng và cũng xa vời, dù con có thương tích đầy mình cũng chẳng bao giờ với tới được tình yêu...".
Mẹ cô im lặng lắng nghe cô tâm sự từng lời, hít sâu một hơi Ngải Tịch lại tiếp tục ngậm ngùi chua xót: " Mẹ..tại sao con muốn buông nhưng chẳng thể nào buông được..".
Nói rồi Ngải Tịch khẽ mở đôi mắt vô hồn ra rồi cười lạnh lẽo một tiếng, giọt nước mắt nóng bỏng bỗng lăn dài trên khóe mi cay đắng: " Cuối cùng thì con vẫn không thể vượt qua được một chữ tình..".
Lâm Cát Tường nghẹn lòng mà xoa đầu cô, bà cảm thấy đùi mình ươn ướt liền như đứt từng đoạn ruột, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Ngải Tịch rồi nói: " Con gái ngốc, hà cớ gì con phải giữ mãi không buông thứ tình yêu không dành cho con như vậy chứ? Chỉ nhận lại tổn thương và đau lòng, như vậy chẳng phải rất mệt sao? ".
Ngải Tịch bỗng nghẹn ngào nước mắt rồi gật đầu đau xót, giọng nói cô chua chát vang lên: " Con thật sự rất mệt mỏi..rất mệt..".
" Đã mệt mỏi rồi thì nên buông bỏ đi, đừng cố gắng nữa, cũng đến lúc con nên dừng lại rồi..". Mẹ cô càng yêu thương mà dỗ dành Ngải Tịch như đứa trẻ ngây thơ hiền dại.
Cô im lặng giây lát rồi chìm vào suy tư ngẫm nghĩ gì đó, lát sau mới chậm rãi nói ra từng chữ: " Mẹ..con có thai rồi..".
Cả người Lâm Cát Tường hóa đá lại, bà vừa mới nghe gì vậy? Ngải Tịch đang mang thai sao? Không..không thể nào.. Nhất thời bà im lặng mà không thể thốt ra bất cứ lời nào, bà còn tưởng mình đang nghe lầm.
Lúc này Ngải Tịch mới ngồi dậy nhìn thẳng vào mất bà nghiêm túc gật đầu chắc nịch chắc chắn điều cô nói là sự thật, lại dời anh mắt xuống nâng bàn tay sờ lên bụng rồi ngầm ngùi chua xót nói: " Nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ..".
Lâm Cát Tường lát sau mới lấy lại hồn phách lập tức nghi ngờ mà hỏi cô: " Đây là con..".
Không đợi bà nói hết Ngải Tịch đã gật đầu nghiêm túc, cô xoay người tựa đầu vào bờ vai mẹ cô rồi mệt mỏi nói: " Đúng vậy, đây là giọt máu của Hắc Mộc Thần..".
Cả người Lâm Cát Tường xụi lơ ra, bà hơi ngập ngừng rồi hỏi cô: " Tiểu Tịch! Con định làm thế nào? Có nói cho Hắc Mộc Thần biết không? ".
Ngải Tịch chìm vào trầm tư rồi nghiêm túc suy nghĩ gì đó, lát sau cô hít sâu một hơi rồi lắc lắc đầu thê lương, cất giọng thủ thỉ bi ai: " Không, con sẽ không nói cho anh ấy biết, con sẽ tự nuôi nó lớn lên..Mẹ..con quyết định một chuyện rồi..".
" Con muốn quyết định chuyện gì? ".
Ngải Tịch đưa ánh mắt nhìn vào hư không mà vô định, suy nghĩ giây lát cô mới nghiêm túc nói: " Con đã đặt vé máy bay rồi. Ngày mốt con sẽ đi Thụy Sĩ, có lẽ sẽ không quay về đây nữa!..".
Lâm Cát Tường chợt sững người lại rồi lập tức hỏi: " Con định một mình nuôi đứa bé lớn lên thật sao? ".
Ngải Tịch không chần chừ liền gật đầu chắc nịch. Cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi, cô không thể ở lại đi nữa, nơi này có quá nhiều thứ khiến Ngải Tịch nhớ mãi cũng như những vết sẹo khó phai trong lòng, chi bằng đi đến nơi khác chôn mấy kí ức ở đây mãi mãi, không bao giờ nhớ tới nữa.
" Mẹ, con biết mẹ sống ở Trung Quốc đã quen rồi, nên mẹ không cần đi với con, cứ ở lại đây đi, sau này con sẽ nhờ người chăm sóc cho mẹ, nếu mẹ muốn qua Thụy Sĩ với con lúc nào cũng được..".
Lâm Cát Tường biết không thể giữ cô ở lại đây được nữa, đi cũng tốt, để Ngải Tịch có thể quên đi mọi chuyện đau lòng ở đây. Bà ngậm ngùi vuốt ve mái tóc cô rồi dịu dàng nói: " Con muốn đi mẹ sẽ không cản, con không cần lo cho mẹ mà hãy sống tốt, khi nào nhớ nhà hãy về đây đừng định cư luôn ở Thụy Sĩ..".
Ngải Tịch ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý, cô lại nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ cô rồi ôm chặt lấy chân bà, nhỏ giọng nói: " Mẹ, mẹ ru con ngủ đi, như lúc còn bé vậy..".
Lâm Cát Tường dịu dàng xoa đầu cô rồi hát cho cô nghe..
Từng tiếng hát mềm mại của bà vang lên làm dịu lòng Ngải Tịch, tuy bà không nói nhưng bà biết cô đang im lặng nghe bà hát mà nước mắt vẫn cứ tuôn trào mãi..
...
Sáng ngày mốt.
" Cái gì? Cậu muốn đi Thụy Sĩ? ". Giọng nói đầy sự ngạc nhiên của Trần Hoa Minh Nhất vang lên qua điện thoại khi vừa nghe Ngải Tịch.
Cô nhìn vali của mình đã gọn gàng đứng cạnh đầu giường thì gật đầu rồi cất giọng: " Đồ đạc mình cũng đã dọn xong xuôi hết rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ bay đi..".
Trần Hoa Minh Nhất cảm thấy đầu óc mình mờ mờ mà quay vòng vòng, đột nhiên Ngải Tịch nói đi là đi như vậy người làm bạn thân như cô cũng bất ngờ chứ? Ngẫm nghĩ giây lát mới ngập ngừng hỏi: " Cậu thật sự quyết định rồi? ".
Tiếng ừm chắc chắn của Ngải Tịch truyền qua điện thoại, Trần Hoa Minh Nhất thở dài một hơi, lần này Ngải Tịch đã kiên quyết như vậy thì cô cũng đành hết cách, im lặng giây lát rồi bỗng nghĩ ra gì đó vội hỏi: " Tiểu Tịch! Tại sao cậu lại đột nhiên muốn đi Thụy Sĩ? ".
Lúc này Ngải Tịch hơi im lặng giây lát, cô đưa ánh mắt ra ngoài bầu trời xanh thẳm rồi mới chậm rãi nói ra từng chữ: " Mình phát hiện..mình đã có thai với Hắc Mộc Thần! ".
Giây phút này Trần Hoa Minh Nhất giật nảy mình mà đến cả giọng nói cũng lắp bắp hốt hoảng: " Cái gì? Tiểu Tịch? Mình không nghe nhầm chứ? Cậu thật sự có thai với Hắc Mộc Thần? ".
Ngải Tịch gật đầu ừm qua điện thoại không chần chừ: " Cho nên khi mình biết mình lại mang thai thì mình càng không thể ở đây được nữa..".
" Vậy là cậu muốn tự mình nuôi đứa bé? ". Trần Hoa Minh Nhất thật sự cảm thấy mọi chuyện giống như đang mơ vậy..hoàn toàn không thể tin được.
" Ừm! Mình đã nghĩ kĩ rồi, mình sẽ tự tay nuôi lớn đứa con của mình. Có chuyện này mình muốn nhờ cậu, Nhất Nhất. Chuyện mình mang thai chỉ có cậu và mẹ mình biết thôi, tuyệt đối cậu không được nói cho người thứ ba biết. Bởi vì nếu truyền đến tai Hắc Mộc Thần anh ấy nhất định sẽ lật tung cả thế giới ra để tìm mình, chỉ khi mình đột nhiên biến mất không dấu vết anh ấy mới quên đi sự tồn tại của mình..". Ngải Tịch chậm rãi nói vào điện thoại với chất giọng mang theo phần mệt mỏi.
Trần Hoa Minh Nhất liền đồng ý, cô cũng có chút không vui khi Ngải Tịch phải ra đi, nhưng không muốn Ngải Tịch buồn cô liền đổi giọng đùa vui: " Hôn lễ của mình và Thường Ngạn sắp diễn ra rồi, lúc ấy cậu nhẫn tâm không làm phù dâu sao? ".
Tiếng cười khẽ mà có chút gượng gạo của Ngải Tịch truyền qua điện thoại, cô lấy hết sự bình thản rồi cất giọng: " Lúc đó đành nhờ Tâm Đông làm thay mình vậy, nhưng mà cậu yên tâm đi. Chị em tốt nhất của mình kết hôn mình sẽ tùy tiện sao? Nhất định sẽ gửi cho cậu phần quà to nhất ngày hôm đó..".
Lúc này Trần Hoa Minh Nhất đột nhiên nghẹn ngào rồi nức nở: " Cậu đừng có mà nói chị em tốt với mình, không có ai vô tâm như cậu cả. Nói đi là đi..".
Ngải Tịch nghèn nghẹn rồi cất giọng dịu dàng trấn an: " Được rồi, mình sai rồi. Cậu đừng khóc nữa, ảnh hưởng tới con nuôi của mình đấy! ".
" Hứ! ". Trần Hoa Minh Nhất vừa lau nước mắt vừa nghèn nghẹn hờn dỗi.
Ngải Tịch cười khẽ một tiếng rồi xem thời gian, liền nói vào điện thoại: " Được rồi, không nói với cậu nữa. Đến giờ mình phải ra sân bay rồi, đi nhé! Phải sống tốt đấy chị em tốt nhất của mình, và phải hạnh phúc nữa đấy..".
Trần Hoa Minh Nhất liền thút thít rồi nói: " Mình biết rồi! Cậu phải bảo trọng đấy, khi nào rảnh mình sẽ qua thăm cậu! ".
" Được! Tạm biệt! ". Nói rồi Ngải Tịch cười khẽ một cái lập tức ngắt điện thoại.
Cô hít sâu một hơi rồi kéo vali đi ra khỏi phòng. Mẹ cô đứng ở phòng khách lưu luyến tiễn cô đi, bà cầm cự không để nước mắt chảy ra, Ngải Tịch đau lòng ôm lấy bà thật chặt rồi ngậm ngùi nói: " Mẹ, con đi đây. Mẹ phải sống thật tốt nhé..".
Nói rồi cô đau lòng quay người đi leo lên xe taxi, chẳng mấy chốc chiếc xe dần khuất bóng. Lúc này Lâm Cát Tường mới khóc nức nở lên..
Ngồi trong xe mà hai hàng lệ trên khóe mắt Ngải Tịch cứ chảy mãi kìm không đặng, sống mũi cay cay đỏ hoe, cô đưa mắt ra bầu trời ngắm nhìn những đám mây trắng đang lượn lờ bay bổng, ngắm nhìn lưu luyến cảnh vật ở đây lần cuối..
Sau một lát chiếc xe đã dừng lại ở sân bay. Ngải Tịch bước xuống rồi kéo vali đi, khi sắp vào cổng cô quay người lại nhìn mọi thứ ở đây lần cuối cùng, khẽ cất giọng ngậm ngùi chua xót.
" Tạm biệt Bắc Kinh! Nơi đã đem đến cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhất lưu giữ mãi trong tim..".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.