Chương 2: Cảm ơn chú
Thỏ Milo
10/01/2025
Tiểu Khiết muốn thoát ra nhưng bị Minh Trường một tay ghì chặt lấy tay còn lại thì bịt miệng. Tiểu Khiết hốt hoảng vùng vẫy bỗng thấy một bóng đen lướt qua chiếc xe của anh. Là một tên côn đồ đô con, hắn đang lầm bầm tìm kiếm gì đó.
' Mẹ kiếp! Vậy mà để chạy mất'
Thì ra Minh Trường phát hiện tên đó đi theo cậu từ khi cậu ra khỏi Bar Rose rồi. Minh Trường từ từ thả Tiểu Khiết ra sau đó giải thích. Tiểu Khiết ngại ngùng vậy mà cậu lại tưởng anh có ý đồ với cậu.
' Tôi tên Minh Trường, năm nay 34 tuổi là apha trội'
Tiểu Khiết nghe vậy thì há hốc mồm, bởi Minh Trường nhìn rất điển trai, và trẻ trung với mái tóc kiểu undercut tuỳ tiện vuốt ra sau làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hổ phách bờ môi mỏng hồng nhạt không hề giống người 34 tuổi tí nào.
' Cảm ơn chú, nếu không có chú thì chắc cháu tiêu đời rồi'
Minh Trường nhăn mày, hắn già vậy sao hắn chỉ hơn cậu có một giáp thôi mà. Thấy anh nhăn mày cậu tưởng mình nói sai' không chú thì bác à'. Nếu hắn mà biết suy nghĩ này của cậu thì cảm thấy như thế nào nhỉ? Chắc tự kỉ mất.
'Ừm chú cho cháu xin số điện thoại của chú ạ,hôm khác cháu mời chú một bữa được không ạ'
Minh Trường tuy hơi thất vọng vì cậu cứ gọi hắn là chú nhưng vẫn vui vẻ đưa số điện thoại cho cậu. Cậu mở cửa xe định về nhà thì bị anh gọi lại
' Sao vậy chú?' Tiểu Khiết ngơ ngác nhìn Minh Trường.
Minh Trường ngoắc tay ý bảo cậu cúi xuống. Khi Tiểu Khiết cúi xuống bị Minh Trường hôn chụt một cái rõ vang vào má. Đang ngơ ngẩn sờ vào phần má bị hôn lúc sau khi đã load kịp thì Tiểu Khiết thấy Minh Trường vì xấu hổ phóng xe đi mất.
——————
Sáng hôm sau, khi đang đi vào siêu thị mua thực phẩm thì Tiểu Khiết nhặt được tờ rơi tuyển nhân viên. Dù sao dạo gần đây cậu cũng cần tiền để lo cho bà nên sau khi sửa soạn thì cậu địa chỉ đó.
Trước mắt cậu là một khu biệt thự rộng lớn. Đám vệ sĩ ngoài cổng sau khi kiểm tra người và biết mục đích cậu đến đây nên đã mở cửa cho cậu vào. Trong vườn trồng rất nhiều bụi cẩm tú cầu tuyệt đẹp
Bác quản gia tiến lại gần cậu đưa cậu đi thăm quan nơi làm việc và giới thiệu những việc cần làm cho cậu.
' Cậu biết nấu ăn và dọn dẹp sao. Vậy mỗi ngày cậu sẽ lo việc ăn uống và dọn dẹp phòng cho thiếu gia. Đây là phòng của cậu'
Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu , bác quản gia cũng rời đi dọn dẹp nơi khác.
' Bây giờ đã là 6h rồi sao, hừm nấu món gì nhỉ?'
Cậu lấy đồ từ trong tủ lạnh, đúng là nhà giàu có khác gì cũng có. Mặc lên mình chiếc tạp dề màu trắng, hôm nay cậu nấu món thịt ba chỉ kho tàu.
Minh Trường trở về nhà sau một ngày dài, hôm nay hắn đã phải xử lí hàng trăm văn kiện lỗi do đám nhân viên phụ trách. Khi vừa bước vào cửa mùi thức ăn sộc lên mũi hắn' chẳng lẽ hôm nay có đầu bếp mới'. Khi vào phòng bếp một thân ảnh đang đứng nêm nếm thức ăn. Minh Trường khoanh tay đứng nhìn cậu. Cậu quay ra chuẩn bị bát đũa thì thấy anh đứng ở cửa' A chú! Chú làm bảo vệ ở đây sao?'
Minh Trường mờ mịt nhìn Tiểu Khiết, sau một hồi suy nghĩ hắn cũng hiểu ra. Tiểu Khiết hiểu nhầm hắn rồi. Nếu cậu biết hắn là chủ nhân của ngôi nhà này thì sao nhỉ?
Bác quản gia thình lình xuất hiện cúi gập người chào Minh Trường' chào cậu chủ'
' Cái gì!! Cậu chủ á?' Tiểu Khiết há hốc mồm ngạc nhiên, còn ai đó bị vẻ mặt của cậu làm cho bật cười...
' Mẹ kiếp! Vậy mà để chạy mất'
Thì ra Minh Trường phát hiện tên đó đi theo cậu từ khi cậu ra khỏi Bar Rose rồi. Minh Trường từ từ thả Tiểu Khiết ra sau đó giải thích. Tiểu Khiết ngại ngùng vậy mà cậu lại tưởng anh có ý đồ với cậu.
' Tôi tên Minh Trường, năm nay 34 tuổi là apha trội'
Tiểu Khiết nghe vậy thì há hốc mồm, bởi Minh Trường nhìn rất điển trai, và trẻ trung với mái tóc kiểu undercut tuỳ tiện vuốt ra sau làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hổ phách bờ môi mỏng hồng nhạt không hề giống người 34 tuổi tí nào.
' Cảm ơn chú, nếu không có chú thì chắc cháu tiêu đời rồi'
Minh Trường nhăn mày, hắn già vậy sao hắn chỉ hơn cậu có một giáp thôi mà. Thấy anh nhăn mày cậu tưởng mình nói sai' không chú thì bác à'. Nếu hắn mà biết suy nghĩ này của cậu thì cảm thấy như thế nào nhỉ? Chắc tự kỉ mất.
'Ừm chú cho cháu xin số điện thoại của chú ạ,hôm khác cháu mời chú một bữa được không ạ'
Minh Trường tuy hơi thất vọng vì cậu cứ gọi hắn là chú nhưng vẫn vui vẻ đưa số điện thoại cho cậu. Cậu mở cửa xe định về nhà thì bị anh gọi lại
' Sao vậy chú?' Tiểu Khiết ngơ ngác nhìn Minh Trường.
Minh Trường ngoắc tay ý bảo cậu cúi xuống. Khi Tiểu Khiết cúi xuống bị Minh Trường hôn chụt một cái rõ vang vào má. Đang ngơ ngẩn sờ vào phần má bị hôn lúc sau khi đã load kịp thì Tiểu Khiết thấy Minh Trường vì xấu hổ phóng xe đi mất.
——————
Sáng hôm sau, khi đang đi vào siêu thị mua thực phẩm thì Tiểu Khiết nhặt được tờ rơi tuyển nhân viên. Dù sao dạo gần đây cậu cũng cần tiền để lo cho bà nên sau khi sửa soạn thì cậu địa chỉ đó.
Trước mắt cậu là một khu biệt thự rộng lớn. Đám vệ sĩ ngoài cổng sau khi kiểm tra người và biết mục đích cậu đến đây nên đã mở cửa cho cậu vào. Trong vườn trồng rất nhiều bụi cẩm tú cầu tuyệt đẹp
Bác quản gia tiến lại gần cậu đưa cậu đi thăm quan nơi làm việc và giới thiệu những việc cần làm cho cậu.
' Cậu biết nấu ăn và dọn dẹp sao. Vậy mỗi ngày cậu sẽ lo việc ăn uống và dọn dẹp phòng cho thiếu gia. Đây là phòng của cậu'
Cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu , bác quản gia cũng rời đi dọn dẹp nơi khác.
' Bây giờ đã là 6h rồi sao, hừm nấu món gì nhỉ?'
Cậu lấy đồ từ trong tủ lạnh, đúng là nhà giàu có khác gì cũng có. Mặc lên mình chiếc tạp dề màu trắng, hôm nay cậu nấu món thịt ba chỉ kho tàu.
Minh Trường trở về nhà sau một ngày dài, hôm nay hắn đã phải xử lí hàng trăm văn kiện lỗi do đám nhân viên phụ trách. Khi vừa bước vào cửa mùi thức ăn sộc lên mũi hắn' chẳng lẽ hôm nay có đầu bếp mới'. Khi vào phòng bếp một thân ảnh đang đứng nêm nếm thức ăn. Minh Trường khoanh tay đứng nhìn cậu. Cậu quay ra chuẩn bị bát đũa thì thấy anh đứng ở cửa' A chú! Chú làm bảo vệ ở đây sao?'
Minh Trường mờ mịt nhìn Tiểu Khiết, sau một hồi suy nghĩ hắn cũng hiểu ra. Tiểu Khiết hiểu nhầm hắn rồi. Nếu cậu biết hắn là chủ nhân của ngôi nhà này thì sao nhỉ?
Bác quản gia thình lình xuất hiện cúi gập người chào Minh Trường' chào cậu chủ'
' Cái gì!! Cậu chủ á?' Tiểu Khiết há hốc mồm ngạc nhiên, còn ai đó bị vẻ mặt của cậu làm cho bật cười...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.