[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh
Chương 24: Hôn!
Hạ Di (Kim Ngân)
19/05/2021
Anh đi vòng qua bên cạnh đưa tay lay lay Hòa An.
“Này, cậu say rồi. Về phòng mình nghỉ ngơi đi.”
Hòa An mắt vẫn nhắm nghiền nhưng dường như vẫn nghe được, xoay người ngồi dậy.
“Uống với tôi.”
“Cậu không uống được nữa đâu.” Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn Hòa An lúc này vẫn chưa chịu mở mắt.
“Vậy anh uống thay tôi.” Lúc này anh mới chịu nhích mí mắt mình lên một chút lấy một lon bia mới đưa về phía Tuấn Khải. Anh ta không từ chối mà còn khui ra nốc một hơi.
Hòa An bên cạnh đang ngồi yên bên cạnh bỗng dưng cất tiếng hỏi.
“Anh đã từng yêu ai chưa?”.
Hòa An không quan tâm Tuấn Khải có trả lời hay không muốn trả lời hay không hít một hơi tiếp tục nói.
“Anh đã từng bị phản bội chưa?”
Tuấn Khải xoay nhìn Hòa An nhưng vẫn chỉ im lặng chứ không hề đáp lại, để mặc cho cậu ta nói tiếp.
“Tại sao trong muôn ngàn cách để yêu đương người ta không chọn, lại chọn ngay cách khiến đối phương phải đau khổ?”
“Cậu say rồi.” Tuấn Khải nhẹ nhàng nói.
“Đúng! tôi say rồi, vừa say vừa sai. Cực kỳ sai khi quyết định gặp lại anh ta.”
Nghe tới đây Tuấn Khải có cảm giác giống như mình vừa nghe lầm. Quay sang nhìn thì thấy Hòa An đang khóc trong vô thức. Tuấn Khải đưa một ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn Hòa An hỏi.
“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”
Nhưng dường như hiện tại Hòa An chỉ còn đang nghe mỗi được giọng nói bên trong của chính bản thân mình rồi tự đem nó phát ra ngoài thôi.
“Tôi thích người khác rồi. Nhưng tại sao chứ? Tại sao ngay lúc này anh ta lại quay lại làm phiền cuộc sống của tôi?”
Tuấn Khải bây giờ gần như đã hiểu ra được đại khái nội dung trong câu nói của Hòa An. Bỗng dưng đầu óc anh trở nên trống rỗng không hiểu mình đang tiếp nhận thông tin đó bằng một thái độ gì nữa.
“Hôm nay tôi đi thăm một người bạn thân lúc trước. Lúc đấy cậu ta bằng tuổi tôi. Bây giờ tôi lớn hơn cậu ta tận tám tuổi. Anh nói xem, cậu ta đến lúc ra đi vẫn không được đáp trả tình yêu của mình.”
Tuấn Khải thấy khuôn mặt ửng đỏ của Hòa An lúc này đã ướt mem vì nước mắt, bỗng dưng lòng anh như trùng xuống mấy bật mà chính anh cũng không biết vì sao. Anh lấy lon bia trong tay lên uống một hơi cạn rồi quay sang choàng lấy tay Hòa An nhấc cậu đứng lên.
“Để tôi đưa cậu về.” Tuấn Khải bây giờ thấy tốt nhất không nên cho cậu ta nói tiếp nữa.
“Tôi muốn đi tắm, tại sao anh không cho tôi cùng tắm.”
“Được rồi, tôi đưa cậu đi tắm.”
Người con trai hơn mét chín đỡ người con trai cao hơn mét tám đứng dậy trong vật vã. Hòa An cũng không đủ nhẹ nhàng đề Tuấn Khải không phải chật vật đưa cậu ra khỏi tư thế hiện tại. Hòa An lúc này có thể đã không còn đủ tỉnh táo để tự ý thức được hành động và lời nói của bản thân.
Khi cảm giác được một lực vô cùng mạnh đang tác động tới tay mình Hòa An mới xoay ngang làm một biểu cảm cực kỳ đáng yêu. Mắt mở ti hí, môi mím lại nhìn nhìn đánh giá Tuấn Khải rồi gật gật đầu.
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Không cho Tuấn Khải kịp phản ứng. Hòa An giơ hai tay lên giữ lấy mặt Tuấn Khải. Nhón người tới..
Và..
Hôn!!
Thật sự chạm thẳng vào môi Tuấn Khải mà không mất tới ba giây. Anh ta hiện tại giống như bị điểm trúng huyệt bất động. Trong khoảnh khắc Tuấn Khải đã trợn tròn mắt ra đầy kinh hãi. Hòa An vì phản ứng quá nhanh nên cũng mất thăng bằng bổ nhào về phía trước đè cả cơ thể cường tráng trong bộ đồ ngủ phong phanh xuống phía dưới, môi vẫn chưa thể tách nhau ra.
Tuấn Khải lúc này đã gần lấy lại được hơi thở. Đưa tay lên ngực Hòa An đẩy ra nhưng thay vì chạm vào áo, anh ta liền bị làm cho kích động lần hai khi chạm phải làn da đang nóng hổi phập phồng lên xuống theo nhịp tim đập cực mạnh. Bỗng nhiên Hòa An không ý thức đè mạnh người xuống thêm nữa. Tay vẫn còn đang ôm chặt lấy mặt của Tuấn Khải không buông.
Tuấn Khải bị làm cho trở nên lúng túng tới không biết phải phản ứng như thế nào bây giờ. Mặt thị bị giữ chặt, cả người bị đè cho dính vào sofa. Còn con người đang ở trên kia bắt đầu di chuyển đôi môi mất ý thức. Hòa An cứ một mực nhắm mắt không mở ra dùng đôi môi đang rỉ máu của mình hôn từng nhịp kích động không rõ nghĩa trên đôi môi đang mím chặt của Tuấn Khải.
Hòa An vừa hôn, vừa khóc. Nước mắt rơi xuống mặt của Tuấn Khải từng giọt nóng hổi khiến anh ta ý thức vùng vẫy dữ dội hơn. Không thể cứ để thế mãi được nên anh liền đưa tay vòng qua eo của Hòa An kéo cậu ta lại ôm sát vào người mình, rồi làm động tác xoay đè ngược Hòa An lại phía dưới. Hòa An bị kinh động bất ngờ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Tuấn Khải đang ở phía trên mình mang một biểu cảm vô cùng khó coi. Nhưng vì đã quá say nên chưa kịp phản ứng gì thì đã rơi vào bất tỉnh nhân sự.
“Này, cậu say rồi. Về phòng mình nghỉ ngơi đi.”
Hòa An mắt vẫn nhắm nghiền nhưng dường như vẫn nghe được, xoay người ngồi dậy.
“Uống với tôi.”
“Cậu không uống được nữa đâu.” Tuấn Khải ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn Hòa An lúc này vẫn chưa chịu mở mắt.
“Vậy anh uống thay tôi.” Lúc này anh mới chịu nhích mí mắt mình lên một chút lấy một lon bia mới đưa về phía Tuấn Khải. Anh ta không từ chối mà còn khui ra nốc một hơi.
Hòa An bên cạnh đang ngồi yên bên cạnh bỗng dưng cất tiếng hỏi.
“Anh đã từng yêu ai chưa?”.
Hòa An không quan tâm Tuấn Khải có trả lời hay không muốn trả lời hay không hít một hơi tiếp tục nói.
“Anh đã từng bị phản bội chưa?”
Tuấn Khải xoay nhìn Hòa An nhưng vẫn chỉ im lặng chứ không hề đáp lại, để mặc cho cậu ta nói tiếp.
“Tại sao trong muôn ngàn cách để yêu đương người ta không chọn, lại chọn ngay cách khiến đối phương phải đau khổ?”
“Cậu say rồi.” Tuấn Khải nhẹ nhàng nói.
“Đúng! tôi say rồi, vừa say vừa sai. Cực kỳ sai khi quyết định gặp lại anh ta.”
Nghe tới đây Tuấn Khải có cảm giác giống như mình vừa nghe lầm. Quay sang nhìn thì thấy Hòa An đang khóc trong vô thức. Tuấn Khải đưa một ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn Hòa An hỏi.
“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”
Nhưng dường như hiện tại Hòa An chỉ còn đang nghe mỗi được giọng nói bên trong của chính bản thân mình rồi tự đem nó phát ra ngoài thôi.
“Tôi thích người khác rồi. Nhưng tại sao chứ? Tại sao ngay lúc này anh ta lại quay lại làm phiền cuộc sống của tôi?”
Tuấn Khải bây giờ gần như đã hiểu ra được đại khái nội dung trong câu nói của Hòa An. Bỗng dưng đầu óc anh trở nên trống rỗng không hiểu mình đang tiếp nhận thông tin đó bằng một thái độ gì nữa.
“Hôm nay tôi đi thăm một người bạn thân lúc trước. Lúc đấy cậu ta bằng tuổi tôi. Bây giờ tôi lớn hơn cậu ta tận tám tuổi. Anh nói xem, cậu ta đến lúc ra đi vẫn không được đáp trả tình yêu của mình.”
Tuấn Khải thấy khuôn mặt ửng đỏ của Hòa An lúc này đã ướt mem vì nước mắt, bỗng dưng lòng anh như trùng xuống mấy bật mà chính anh cũng không biết vì sao. Anh lấy lon bia trong tay lên uống một hơi cạn rồi quay sang choàng lấy tay Hòa An nhấc cậu đứng lên.
“Để tôi đưa cậu về.” Tuấn Khải bây giờ thấy tốt nhất không nên cho cậu ta nói tiếp nữa.
“Tôi muốn đi tắm, tại sao anh không cho tôi cùng tắm.”
“Được rồi, tôi đưa cậu đi tắm.”
Người con trai hơn mét chín đỡ người con trai cao hơn mét tám đứng dậy trong vật vã. Hòa An cũng không đủ nhẹ nhàng đề Tuấn Khải không phải chật vật đưa cậu ra khỏi tư thế hiện tại. Hòa An lúc này có thể đã không còn đủ tỉnh táo để tự ý thức được hành động và lời nói của bản thân.
Khi cảm giác được một lực vô cùng mạnh đang tác động tới tay mình Hòa An mới xoay ngang làm một biểu cảm cực kỳ đáng yêu. Mắt mở ti hí, môi mím lại nhìn nhìn đánh giá Tuấn Khải rồi gật gật đầu.
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Không cho Tuấn Khải kịp phản ứng. Hòa An giơ hai tay lên giữ lấy mặt Tuấn Khải. Nhón người tới..
Và..
Hôn!!
Thật sự chạm thẳng vào môi Tuấn Khải mà không mất tới ba giây. Anh ta hiện tại giống như bị điểm trúng huyệt bất động. Trong khoảnh khắc Tuấn Khải đã trợn tròn mắt ra đầy kinh hãi. Hòa An vì phản ứng quá nhanh nên cũng mất thăng bằng bổ nhào về phía trước đè cả cơ thể cường tráng trong bộ đồ ngủ phong phanh xuống phía dưới, môi vẫn chưa thể tách nhau ra.
Tuấn Khải lúc này đã gần lấy lại được hơi thở. Đưa tay lên ngực Hòa An đẩy ra nhưng thay vì chạm vào áo, anh ta liền bị làm cho kích động lần hai khi chạm phải làn da đang nóng hổi phập phồng lên xuống theo nhịp tim đập cực mạnh. Bỗng nhiên Hòa An không ý thức đè mạnh người xuống thêm nữa. Tay vẫn còn đang ôm chặt lấy mặt của Tuấn Khải không buông.
Tuấn Khải bị làm cho trở nên lúng túng tới không biết phải phản ứng như thế nào bây giờ. Mặt thị bị giữ chặt, cả người bị đè cho dính vào sofa. Còn con người đang ở trên kia bắt đầu di chuyển đôi môi mất ý thức. Hòa An cứ một mực nhắm mắt không mở ra dùng đôi môi đang rỉ máu của mình hôn từng nhịp kích động không rõ nghĩa trên đôi môi đang mím chặt của Tuấn Khải.
Hòa An vừa hôn, vừa khóc. Nước mắt rơi xuống mặt của Tuấn Khải từng giọt nóng hổi khiến anh ta ý thức vùng vẫy dữ dội hơn. Không thể cứ để thế mãi được nên anh liền đưa tay vòng qua eo của Hòa An kéo cậu ta lại ôm sát vào người mình, rồi làm động tác xoay đè ngược Hòa An lại phía dưới. Hòa An bị kinh động bất ngờ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Tuấn Khải đang ở phía trên mình mang một biểu cảm vô cùng khó coi. Nhưng vì đã quá say nên chưa kịp phản ứng gì thì đã rơi vào bất tỉnh nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.