[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh
Chương 25: Một chút cũng không nhớ
Hạ Di (Kim Ngân)
19/05/2021
Khuôn mặt của Tuấn Khải dường như đã bị Hòa An làm cho trở nên biến sắc. Cậu ta dường như đã không còn đủ ý thức, còn anh thì lại hoàn toàn tỉnh táo. Những hành động của Hòa An làm Tuấn Khải bối rối một. Nhưng cảm giác của chính bản thân anh khiến anh cảm thấy bối rối tới mười phần.
Liếc sang nhìn Hòa An đang dần dần lấy lại nhịp thở bình thường anh mới cẩn thật đưa tay mình chạm vào vành môi đã bị làm cho chảy máu. Lúc nãy anh cũng nếm được vị tanh truyền đến bên trong miệng mình nhưng không thấy đau. Nhìn sang Hòa An vành miệng cũng đã sưng đỏ.
Tuấn Khải cố gắng lay lay Hòa An mấy cái đều không có phản ứng. Anh liền ngồi xuống bên cạnh nói vào tai cậu ta.
“Này, nói tôi mật khẩu nhà cậu.”
Hòa An có vẻ như đã nghe thấy nhưng chỉ ậm ừ phát ra chút âm thanh trong cổ họng rồi lại quay úp mặt vào lưng ghế.
Tuấn Khải vật vả thêm một hồi lâu sau nhưng không hề có tác dụng. Cuối cùng đành chịu thua cho cậu ta ở lại tối nay. Anh vào lấy một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn mới vòng qua lau mặt với lau người cho Hòa An. Trong lòng anh trỗi dậy một cảm giác đáng thương hơn đáng giận đối với Hòa An. Phải dồn nén tới bao nhiêu cậu ta mới phải khóc trong vô thức đến như vậy. Nếu là Hòa An hằng ngày vui vẻ nhiệt tình thì chẳng ai sẽ nghĩ rằng có một Hòa An ở một phiên bản khác như thế này. Vô cùng yếu đuối.
Tuấn Khải lau người cho cậu ta xong cũng không trở lại phòng ngủ, anh tăng nhiệt độ phòng khách lên đủ ấm áp rồi ngồi yên ở ghế sofa bên cạnh. Nhìn mãi Hòa An một hồi lâu cho đến khi rơi vào giấc ngủ lúc nào chả hay. Đến khi người bên cạnh tạo ra một âm thanh anh mới giật mình, xem đồng hồ cũng đã gần sáu giờ sáng.
Anh nhìn Hòa An một chút nhưng vẫn là quyết định không đánh thức. Vươn vai đứng dậy đi vào nhà bếp trước. Trước tiên anh đun một ấm nước xong quay sang mở tủ lạnh lấy thịt băm ra nấu cháo. Lúc trở ra là đã hơn nữa giờ nhưng Hòa An vẫn chưa dậy. Anh cũng không thèm gọi quay người đi lấy quần áo đi làm và đi vào nhà vệ sinh.
Vết bầm trên môi anh sáng nay đã hiện lên vô cùng rõ ràng. Lúc súc miệng bằng nước muối còn cảm thấy rát bỏng phía bên trong. Lúc chuẩn bị xong xuôi mọi thứ là đã bảy giờ mười phút. Anh bước lại gần Hòa An lấy tay chạm vào trán cậu ta để đảm bảo rằng cậu ta không phát sốt.
Đoạn xong anh bước quay trở lại nhà bếp cho cháo còn đang nóng vào trong hộp giữ nhiệt. Nước cũng tương tự, anh pha nước vừa đủ ấm vào bình nước cũng có tác dụng giữ nhiệt vì không biết đến lúc nào Hòa An mới có thể tỉnh dậy nổi.
Anh để lại tất cả trên bàn viết thêm một tờ giấy noted để bên cạnh rồi xoay người đi làm. Lúc này Hòa An vẫn cuộn người như một chú mèo gọn gàng ngoan ngoãn trên ghế.
Từ lúc về nước đến nay người anh tiếp xúc nhiều nhất là cậu ta. Đây là lần đầu tiên Tuấn Khải không có ý định bài xích một con người ra khỏi cuộc sống vốn dĩ chỉ có một mình của anh như vậy. Bao nhiêu năm qua anh không dám thân thiết với một ai vì anh không muốn lại một lần nào nữa bị chạm phải cảm giác mất đi người đó như anh đã từng.
Những lời nói của Hòa An tối qua ám ảnh tâm trí Tuấn Khải suốt dọc đường đi làm. Nổi đau phải lớn như thế nào của Hòa An mới khiến cậu ta tạo ra được một vỏ bọc kiên cường hoàn hảo đến như vậy được chứ.
Hòa An thực sự ngủ đến hơn tám giờ, đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục bên cạnh mới làm anh giật mình. Đầu vẫn chưa thôi ong ong đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại đang điên cuồng run lên theo tiếng nhạc.
“Alo anh không sao chứ? Trưởng phòng nói anh báo vắng hôm nay.” Tiếng Trần Nhân vang lên trong điện thoại gấp gáp.
Hòa An áp điện thoại vào tai sau khi nghe xong liền giơ lại ra xa xem giờ rồi hốt hoảng bật dậy nhanh như tên lửa. Âm thanh trong miệng phát ra cực kỳ nghiêm trọng.
“Đã hơn tám giờ?”. Nói xong liền bấm tắt điện thoại không hề biết đầu dây bên kia Trần Nhân đang chưng hửng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phía bên đây Hòa An còn tỏ ra ngơ ngác hơn gấp nhiều lần khi phát hiện ra rằng đây không phải phòng của mình. Thật giống như đêm qua vừa hớp một ngụm canh Mạnh Bà vậy. Đầu óc choáng váng không nhớ nổi tại sao lại tỉnh dậy ở một nơi hoang đường như thế này. Đến cả quần áo cũng không được mặt gọn gàng.
Hòa An lúc này chỉ nhớ được chính xác tới đoạn đến gõ cửa phòng nhất quyết đón Giáng Sinh cùng chàng trai phòng bên. Tới đó là hết. Những dữ kiện còn lại một phát quên sạch không nhớ gì. Lúc xoay người định đi ra thì đập ngay vào mắt là một tờ giấy noted cùng hai dụng cụ giữ nhiệt đặt gọn gàng trên bàn.
“Hôm nay cứ nghĩ làm một ngày. Cháo và nước ấm để lại cho cậu. Đừng để dạ dày bị hỏng.”
Hòa An đọc đi đọc lại mấy lần, giống như bị trời trồng tại chổ. Đợi đến khi anh lấy lại được chút bình tĩnh. Đứng dậy lấy hết tất cả những gì của mình dậy mang cả những món đồ Tuấn Khải để lại đi về phòng mình.
Liếc sang nhìn Hòa An đang dần dần lấy lại nhịp thở bình thường anh mới cẩn thật đưa tay mình chạm vào vành môi đã bị làm cho chảy máu. Lúc nãy anh cũng nếm được vị tanh truyền đến bên trong miệng mình nhưng không thấy đau. Nhìn sang Hòa An vành miệng cũng đã sưng đỏ.
Tuấn Khải cố gắng lay lay Hòa An mấy cái đều không có phản ứng. Anh liền ngồi xuống bên cạnh nói vào tai cậu ta.
“Này, nói tôi mật khẩu nhà cậu.”
Hòa An có vẻ như đã nghe thấy nhưng chỉ ậm ừ phát ra chút âm thanh trong cổ họng rồi lại quay úp mặt vào lưng ghế.
Tuấn Khải vật vả thêm một hồi lâu sau nhưng không hề có tác dụng. Cuối cùng đành chịu thua cho cậu ta ở lại tối nay. Anh vào lấy một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn mới vòng qua lau mặt với lau người cho Hòa An. Trong lòng anh trỗi dậy một cảm giác đáng thương hơn đáng giận đối với Hòa An. Phải dồn nén tới bao nhiêu cậu ta mới phải khóc trong vô thức đến như vậy. Nếu là Hòa An hằng ngày vui vẻ nhiệt tình thì chẳng ai sẽ nghĩ rằng có một Hòa An ở một phiên bản khác như thế này. Vô cùng yếu đuối.
Tuấn Khải lau người cho cậu ta xong cũng không trở lại phòng ngủ, anh tăng nhiệt độ phòng khách lên đủ ấm áp rồi ngồi yên ở ghế sofa bên cạnh. Nhìn mãi Hòa An một hồi lâu cho đến khi rơi vào giấc ngủ lúc nào chả hay. Đến khi người bên cạnh tạo ra một âm thanh anh mới giật mình, xem đồng hồ cũng đã gần sáu giờ sáng.
Anh nhìn Hòa An một chút nhưng vẫn là quyết định không đánh thức. Vươn vai đứng dậy đi vào nhà bếp trước. Trước tiên anh đun một ấm nước xong quay sang mở tủ lạnh lấy thịt băm ra nấu cháo. Lúc trở ra là đã hơn nữa giờ nhưng Hòa An vẫn chưa dậy. Anh cũng không thèm gọi quay người đi lấy quần áo đi làm và đi vào nhà vệ sinh.
Vết bầm trên môi anh sáng nay đã hiện lên vô cùng rõ ràng. Lúc súc miệng bằng nước muối còn cảm thấy rát bỏng phía bên trong. Lúc chuẩn bị xong xuôi mọi thứ là đã bảy giờ mười phút. Anh bước lại gần Hòa An lấy tay chạm vào trán cậu ta để đảm bảo rằng cậu ta không phát sốt.
Đoạn xong anh bước quay trở lại nhà bếp cho cháo còn đang nóng vào trong hộp giữ nhiệt. Nước cũng tương tự, anh pha nước vừa đủ ấm vào bình nước cũng có tác dụng giữ nhiệt vì không biết đến lúc nào Hòa An mới có thể tỉnh dậy nổi.
Anh để lại tất cả trên bàn viết thêm một tờ giấy noted để bên cạnh rồi xoay người đi làm. Lúc này Hòa An vẫn cuộn người như một chú mèo gọn gàng ngoan ngoãn trên ghế.
Từ lúc về nước đến nay người anh tiếp xúc nhiều nhất là cậu ta. Đây là lần đầu tiên Tuấn Khải không có ý định bài xích một con người ra khỏi cuộc sống vốn dĩ chỉ có một mình của anh như vậy. Bao nhiêu năm qua anh không dám thân thiết với một ai vì anh không muốn lại một lần nào nữa bị chạm phải cảm giác mất đi người đó như anh đã từng.
Những lời nói của Hòa An tối qua ám ảnh tâm trí Tuấn Khải suốt dọc đường đi làm. Nổi đau phải lớn như thế nào của Hòa An mới khiến cậu ta tạo ra được một vỏ bọc kiên cường hoàn hảo đến như vậy được chứ.
Hòa An thực sự ngủ đến hơn tám giờ, đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục bên cạnh mới làm anh giật mình. Đầu vẫn chưa thôi ong ong đưa tay vào túi quần lấy chiếc điện thoại đang điên cuồng run lên theo tiếng nhạc.
“Alo anh không sao chứ? Trưởng phòng nói anh báo vắng hôm nay.” Tiếng Trần Nhân vang lên trong điện thoại gấp gáp.
Hòa An áp điện thoại vào tai sau khi nghe xong liền giơ lại ra xa xem giờ rồi hốt hoảng bật dậy nhanh như tên lửa. Âm thanh trong miệng phát ra cực kỳ nghiêm trọng.
“Đã hơn tám giờ?”. Nói xong liền bấm tắt điện thoại không hề biết đầu dây bên kia Trần Nhân đang chưng hửng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phía bên đây Hòa An còn tỏ ra ngơ ngác hơn gấp nhiều lần khi phát hiện ra rằng đây không phải phòng của mình. Thật giống như đêm qua vừa hớp một ngụm canh Mạnh Bà vậy. Đầu óc choáng váng không nhớ nổi tại sao lại tỉnh dậy ở một nơi hoang đường như thế này. Đến cả quần áo cũng không được mặt gọn gàng.
Hòa An lúc này chỉ nhớ được chính xác tới đoạn đến gõ cửa phòng nhất quyết đón Giáng Sinh cùng chàng trai phòng bên. Tới đó là hết. Những dữ kiện còn lại một phát quên sạch không nhớ gì. Lúc xoay người định đi ra thì đập ngay vào mắt là một tờ giấy noted cùng hai dụng cụ giữ nhiệt đặt gọn gàng trên bàn.
“Hôm nay cứ nghĩ làm một ngày. Cháo và nước ấm để lại cho cậu. Đừng để dạ dày bị hỏng.”
Hòa An đọc đi đọc lại mấy lần, giống như bị trời trồng tại chổ. Đợi đến khi anh lấy lại được chút bình tĩnh. Đứng dậy lấy hết tất cả những gì của mình dậy mang cả những món đồ Tuấn Khải để lại đi về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.