Chương 8: Học sinh giỏi quyến rũ, phụ đạo tại chỗ
Nhất Nam Phu
05/02/2022
Nói là ngày 25 sẽ khai giảng lại, nhưng cũng không hẳn là như thế. Một
ngày trước khi khai giảng đã phát xuống một thông báo, nói rằng học sinh sẽ nghe theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm để tự học cho thật phù
hợp.
Trường học cũng thật biết tính toán, thông báo của bộ giáo dục chỉ nói rằng không cần lên lớp sớm, tự học nhưng không cần đi học, không có thầy cô, hơn nữa đều là để học sinh tự chọn, bọn họ có quyền lựa chọn, trường học cũng không có quy định. Tuy không bắt buộc và chỉ đưa ra thông báo, nhưng phần lớn học sinh cũng sẽ phải đến trường. Vì đến rồi thì học sinh đó sẽ được xem là ham học, được cư xử bình thường, còn không tới thì sẽ bị giáo viên nhớ mặt, sẽ bị đội cho cái mũ không lo chăm chỉ học hành. Cả một đoạn thời gian dài về sau đều bị xem là tấm gương xấu, một hành động giết gà dọa khỉ.
Loại đãi ngộ này có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, vì vậy học sinh không có quyền lựa chọn gì cả, chỉ có thể chọn đi học mới là cách làm tốt nhất.
Chiêu này thật ra đã được áp dụng rất nhiều năm, Phó Ức Vi còn nhớ rõ bản thân đã gặp qua kịch bản này lúc còn học tiểu học. Từ khi học cấp ba tới nay, mỗi kỳ nghỉ đều sẽ bị làm một chuyến như vầy, mọi người cũng đều đã trải qua sóng to gió lớn, nên đã sớm thành thói quen.
Anh vốn không có ý định sẽ đi, chỉ coi như không thấy tin nhắn của chủ nhiệm trong nhóm lớp giả vờ giả vịt nhắn: "Hi vọng các bạn sẽ tự giác đến trường tự học", dù gì trường cũng kêu học sinh tự giác đi, nhưng anh không tự giác, nên không đi thôi. Cùng lắm thì ngày mai bị chủ nhiệm lớp mắng một phen, cũng không phải lần đầu. Quen rồi thì khỏe thôi.
Nhưng anh muốn làm vậy, nên cũng hẹn Lưu Ngạn đi đá bóng, ai ngờ lại bị tên nhát gan này từ chối.
Thằng nào lúc trước báo danh còn dám kéo anh đi dạo chơi trong quán net, giờ lại vừa lái xe vừa khoác lác nói:
"Tao phải lo học tập thật tốt, không thể đắm chìm vui chơi mãi được."
Cậu ta còn khuyên ngược lại Phó Ức Vi: "Vi Vi à, lớp 12 rồi, tốt xấu gì cũng nên chú tâm học tập, tiết tự học buổi tối vẫn nên chịu khó tham gia."
Hiện tại Phó Ức Vi nghe thấy cậu ta gọi Vi Vi là tức giận, nếu không phải do cậu ta, thì anh cũng không cần ném mất hết mặt mũi trước mặt Chu Yến Thần. Bây giờ anh cũng không dám ra khỏi cửa, sợ vừa ra sẽ đụng mặt Chu Yến Thần, đối phương lại tặng cho anh một câu "Chào Vi Vi."
Anh sợ bản thân sẽ nhịn không được muốn đánh người.
Thậm chí Phó Ức Vi đã từng đánh nhau với Lưu Ngạn chỉ vì cái xưng hô này, nhưng Lưu Ngạn lại là kiểu người nhớ ăn không nhớ đánh. Cảnh cáo một lần thì lần sau còn dám làm tiếp, dùng cả đời để ôm chữ "lì" này. Ngay cả Phó Ức Vi cũng không làm gì được cậu ta.
Tuy rằng nói không được, nhưng nếu anh không muốn nghe Lưu Ngạn nói vẫn có cách, chỉ cần chặn miệng cậu ta là được.
Đã gần năm giờ rưỡi, Phó Ức Vi suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đi đến trường học trước đã.
Cùng lắm ở lại một lúc, nếu không thoải mái thì rời đi. Anh ở trong lòng tự an ủi bản thân.
Vì vậy anh lấy điện thoại và chìa khóa, thuận tay cầm theo quyển sách 5.3, cũng không lấy them sách khác, trực tiếp khóa cửa và rời đi.
Các trường học xung quanh đều lục đục khai giảng, dọc đường đi học sinh đều đi thành từng nhóm ba nhóm năm người. Trên đường có rất nhiều xe, cộng thêm việc bản thân không tình nguyện lắm, nên Phó Ức Vi đi trên đường mà cứ lúc dừng lúc chạy, phải mất nhiều thời gian hơn ngày thường mới đến được trường học.
Lưu Ngạn đã đến trước anh, lúc anh bước vào lớp, Lưu Ngạn đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình làm bộ làm bài tập, Phó Ức Vi không muốn để ý đến cậu ta, liếc nhìn một chút, rồi quay về chỗ mình ngồi xuống.
Anh đang bực Lưu Ngạn, nên không để ý kế bên mình, chờ khi ngồi xuống, đặt quyển sách trên bàn, nâng cánh tay lên không cẩn thận đụng vào bên phải, mới phát hiện Chu Yến Thần đã ngồi ở đó từ lâu, trên tay cầm một cây bút, đang làm bài thi. Bị anh đụng phải, theo bản năng mà quay đầu, vừa lúc đối mặt với anh.
Phó Ức Vi: "....."
Anh vừa nhìn thấy Chu Yến Thần, thì đã nhớ đến câu nói "Tạm biệt Vi Vi" kia, vốn tâm trạng chỉ hơi buồn bực mà giờ càng thêm nặng nề, nhưng hay cái là đối phương lại không cảm giác được gì, vẫn là khuôn mặt tươi cười chào đón, rất thân thiện chào hỏi với anh:
"Cậu đã đến rồi."
Phó Ức Vi vô thức cắn môi dưới, ũ rũ đáp lại: "Ừm."
Anh có chút không biết phải làm sao, cảm giác khó chịu trong lòng cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng, giống như chỉ cần tác động nhẹ một chút cũng có thể phát tiết ra ngay. Nhưng biểu hiện của Chu Yến Thần lại không cho phép điều này xảy ra, làm anh có cảm giác như đánh vào bông gòn, các đòn đánh đều dễ dàng mất tác dụng, còn không hiểu nổi được nguyên nhân.
Có lẽ Chu Yến Thần là kẻ thù không đội trời chung của anh.
Phó Ức Vi tức giận đẩy sự chú ý qua tài liệu, định trút bỏ sự bất mãn trong lòng bằng cách làm bài tập.
Nhưng sao Thủy ngược dòng của anh tới ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Anh cầm bút lên, nhìn sơ qua tài liệu mình đem theo, lập tức thấy tuyệt vọng.
Tại sao ở trên bàn có nhiều tài liệu như vậy, có Ngữ văn, tiếng Anh quá nhiều sự lựa chọn, vậy mà anh lại chọn một quyển toán học mang theo chứ???
Lúc này anh muốn làm bài tập để xoa dịu tâm tình, không thể vì khó khăn liên tiếp mà ép bản thân cam chịu được!
Quyển 5.3 cũng muốn chống đối anh, cuộc sống này không thể trôi qua từng ngày đơn giản được mà.
Phó Ức Vi bĩu môi, nhìn tập tài liệu "Tập hợp khái niệm và giải toán" một lúc lâu, rồi bắt đầu làm bài.
Để tránh bị nghi ngờ, giáo viên của tiết tự học buổi tối thường không có mặt, mà phần lớn học sinh lớp 12 cũng đều tự giác, vào lớp đã bắt đầu đọc sách hoặc làm bài. Khi anh đến lớp cũng là lúc hết thời gian đọc sách, bây giờ mọi người đều đang cắm đầu vào làm bài tập, anh cũng không tiện ăn không ngồi rồi tại chỗ. Vậy nên, dù mang theo tài liệu toán học, thì anh cũng phải căng da đầu ra tiếp tục làm bài.
Trong lớp xã hội phần nhiều là nữ, nên lớp tự học cũng rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng cũng có vài tiếng xì xầm bàn tán, nhưng bọn họ đều nói rất nhỏ vì sợ làm phiền người khác. Trong phòng học lúc này chỉ còn âm thanh lật sách và tiếng ngòi bút xẹt trên trang giấy.
Phó Ức Vi ở dưới bầu không khí này cũng miễn cưỡng khích lệ làm mấy đề, sau đó làm xong mấy câu thì lấy sách đáp án ra dò câu trả lời, tổng cộng làm năm câu, ba câu chọn đáp án và hai cái điền vào chỗ trống, anh làm sai ba câu rưỡi.
Câu hỏi điền vào chỗ trống thiếu một nửa đáp án kia như đang cười nhạo chỉ số thông minh của anh, phô trương sức mạnh mà nhảy đáp án từ trong sách sang đề làm, vẻ mặt Phó Ức Vi thù hận lấy bút đỏ ra sửa đáp án, hung hăng tô cái đáp án sai thành một cái mụt màu đỏ.
Có lẽ là vì khuôn mặt anh khi sửa câu trả lời quá méo mó, nên Chu Yến Thần đã đẩy qua một tờ giấy, hỏi anh làm sao vậy.
Lúc này trong đầu Phó Ức Vi toàn là đề toán học, chuyện lúc nãy cũng bị lãng quên, nên khi Chu Yến Thần truyền tới tờ giấy, anh cũng rất thành thật nói ra chuyện rầu rĩ:
Tôi không làm được bài...
Tờ giấy được truyền trở lại, Chu Yến Thần cũng hiểu rồi, nhỏ giọng hỏi anh:
"Không làm được ở câu nào?"
Thiếu chút nữa Phó Ức Vi đã quên mất vị này chính là học sinh giỏi luôn chiếm top 1 quanh năm, tài nguyên tốt như vậy mà không sử dụng thì đúng thật là phung phí của trời. Vì thế anh nhanh tay đẩy tài liệu qua, chỉ vào những câu anh vừa làm sai, con người lạnh lùng mới một giây đã sụp đổ, đổi thành tư thế ôm tay chờ kết quả, vô thức mà làm vẻ mặt bán manh.
Chu Yến Thần ho nhẹ một tiếng, đọc câu hỏi, lấy ra một tờ giấy nháp, rất nghiêm túc viết ra từng bước giải toán của từng câu hỏi. Trong giờ học không thể nói chuyện, nên chỉ có thể giải thích theo cách này.
Chữ viết tay của hắn nhìn rất đoan chính, khác với chữ viết tay phóng khoáng của Phó Ức Vi, trông dễ nhìn, còn cẩn thận đánh dấu các định nghĩa cùng công thức rất dễ hiểu. Một câu hỏi mà Phó Ức Vi xem là khó giờ lại được giải đơn giản như vậy, vừa lúc thích hợp cho những người không theo kịp căn bản như Phó Ức Vi.
Phó Ức Vi nhìn qua cách bước giải của hắn, rồi nhìn lại đề hỏi, cuối cùng cũng hiểu thông suốt, vì thế rất trịnh trọng viết lên giấy nháp của Chu Yến Thần một câu "Cảm ơn", còn viết thêm ba cái dấu chấm than để biểu lộ ra mức độ cảm kích, sau đó háo hức bắt đầu làm lại các câu hỏi.
Nhưng điều anh không để ý đến là, Chu Yến Thần nhẹ nhàng xé đi một mảnh giấy có hai chữ trên đó, kẹp vào trong một cuốn vở.
Một tiết học kéo dài 40 phút, đối với người vừa tìm ra được chút thú vui trong việc làm bài như Phó Ức Vi mà nói thì thời gian trôi rất mau, anh không nghe thấy tiếng chuông, cả người chìm đắm vào biển đề toán học, vẫn là Lưu Ngạn đi lại kéo anh về thực tại.
Phó Ức Vi đứng lên vươn vai, biết rõ còn cố hỏi: "Làm gì?"
Lưu Ngạn khoác tay lên vai của anh: "Đi xuống căn tin đi!"
Anh cũng để mặc cho cậu ta kéo đi bổ sung năng lượng, Nghiêm Hạo cũng đi ra theo.
Căn tin của trường nằm ở tòa nhà dạy học kế bên, đi được vài bước là tới, Phó Ức Vi hất tay Lưu Ngạn ra, chỉ trỏ Nghiêm Hạo người mấy ngày nay không thấy mặt đâu, lạnh nhạt hỏi cậu ta:
"Chuột, mấy ngày nay sao không thấy động tĩnh gì? Tao còn tưởng mày xảy ra chuyện đấy."
Lưu Ngạn ở bên cạnh phụ họa: "Đúng đúng, game cũng không chơi, QQ cũng không lên, cũng không trả lời tin nhắn WeChat, tao còn tưởng mày bốc hơi khỏi trái đất này rồi."
Khuôn mặt trẻ con của Nghiêm Hạo nhăn như củ cải khô, vô cùng khốn khổ lắc đầu:
"Đừng nói nữa, ba tao vì muốn tao chuyên tâm học tập, mà ngày đó về tịch thu điện thoại của tao, để lại có cái điện thoại cùi bắp, ngoài việc gọi điện thoại gửi tin nhắn thì chẳng làm được gì."
Nói xong cậu lấy ra một chiếc điện thoại PHS nhỏ hơn lòng bàn tay, chua xót dùng hai ngón tay kẹp lấy nó cho Phó Ức Vi bọn họ chiêm ngưỡng:
"Cái thứ ngoài ý muốn này, cái gì cũng không xài được, ngay cả rắn ăn mồi cũng không có luôn."
Lưu Ngạn không tim không phổi bắt đầu cười to, cũng móc ra chiếc iPhone 8 của mình, chọc ghẹo Nghiêm Hạo đến nỗi bị cậu ta đuổi theo mắng "Đồ khốn nạn".
Phó Ức Vi không hề cười nhạo, anh chỉ là lặng lẽ lấy ra chiếc iPhone X của mình ra xem giờ. Ẩn hiện sự quyền lực và giàu có.
Nghiêm Hạo chú ý tới động tác của anh, che lại trái tim như bị tổn thương, mặt không cảm xúc nói:
"Lần này tao không còn bị thương nữa, bởi vì tim tao đã chết lặng đi rồi."
Lưu Ngạn cũng không buông tha mà tiếp tục mắng cậu: "Lời này nghe buồn nôn quá, mong mày hãy ngậm miệng lại dùm."
Nghiêm Hạo ngay lập tức sụp đổ, vẻ mặt rầu rĩ, cẩn thận cầm PHS bỏ vào túi, từ tận đáy lòng hỏi một câu:
"Vậy bây giờ tao nên làm gì đây...."
Phó Ức Vi: "Hay là mày thử khai phá chức năng mới cho điện thoại cùi bắp đi, tao nghe nói có người từng dùng cái này để đăng ký QQ, nhắn tin trên WeChat nữa á."
"....."
Nghiêm Hạo với vẻ mặt đầy biểu cảm "Mày đang đùa với tao hả?".
Phó Ức Vi cũng lười giải thích với cậu ta: "Tao cũng nghe nói thôi, không biết thật hay giả, dù sao tao cũng chưa dùng qua điện thoại cùi —"
Anh lại lần nữa quơ quơ cái điện thoại của mình trước mặt Nghiêm Hạo: "— cuối cùng, tao dùng iPhone X."
Nghiêm Hạo: "....."
Quá đau lòng.
Trường học cũng thật biết tính toán, thông báo của bộ giáo dục chỉ nói rằng không cần lên lớp sớm, tự học nhưng không cần đi học, không có thầy cô, hơn nữa đều là để học sinh tự chọn, bọn họ có quyền lựa chọn, trường học cũng không có quy định. Tuy không bắt buộc và chỉ đưa ra thông báo, nhưng phần lớn học sinh cũng sẽ phải đến trường. Vì đến rồi thì học sinh đó sẽ được xem là ham học, được cư xử bình thường, còn không tới thì sẽ bị giáo viên nhớ mặt, sẽ bị đội cho cái mũ không lo chăm chỉ học hành. Cả một đoạn thời gian dài về sau đều bị xem là tấm gương xấu, một hành động giết gà dọa khỉ.
Loại đãi ngộ này có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, vì vậy học sinh không có quyền lựa chọn gì cả, chỉ có thể chọn đi học mới là cách làm tốt nhất.
Chiêu này thật ra đã được áp dụng rất nhiều năm, Phó Ức Vi còn nhớ rõ bản thân đã gặp qua kịch bản này lúc còn học tiểu học. Từ khi học cấp ba tới nay, mỗi kỳ nghỉ đều sẽ bị làm một chuyến như vầy, mọi người cũng đều đã trải qua sóng to gió lớn, nên đã sớm thành thói quen.
Anh vốn không có ý định sẽ đi, chỉ coi như không thấy tin nhắn của chủ nhiệm trong nhóm lớp giả vờ giả vịt nhắn: "Hi vọng các bạn sẽ tự giác đến trường tự học", dù gì trường cũng kêu học sinh tự giác đi, nhưng anh không tự giác, nên không đi thôi. Cùng lắm thì ngày mai bị chủ nhiệm lớp mắng một phen, cũng không phải lần đầu. Quen rồi thì khỏe thôi.
Nhưng anh muốn làm vậy, nên cũng hẹn Lưu Ngạn đi đá bóng, ai ngờ lại bị tên nhát gan này từ chối.
Thằng nào lúc trước báo danh còn dám kéo anh đi dạo chơi trong quán net, giờ lại vừa lái xe vừa khoác lác nói:
"Tao phải lo học tập thật tốt, không thể đắm chìm vui chơi mãi được."
Cậu ta còn khuyên ngược lại Phó Ức Vi: "Vi Vi à, lớp 12 rồi, tốt xấu gì cũng nên chú tâm học tập, tiết tự học buổi tối vẫn nên chịu khó tham gia."
Hiện tại Phó Ức Vi nghe thấy cậu ta gọi Vi Vi là tức giận, nếu không phải do cậu ta, thì anh cũng không cần ném mất hết mặt mũi trước mặt Chu Yến Thần. Bây giờ anh cũng không dám ra khỏi cửa, sợ vừa ra sẽ đụng mặt Chu Yến Thần, đối phương lại tặng cho anh một câu "Chào Vi Vi."
Anh sợ bản thân sẽ nhịn không được muốn đánh người.
Thậm chí Phó Ức Vi đã từng đánh nhau với Lưu Ngạn chỉ vì cái xưng hô này, nhưng Lưu Ngạn lại là kiểu người nhớ ăn không nhớ đánh. Cảnh cáo một lần thì lần sau còn dám làm tiếp, dùng cả đời để ôm chữ "lì" này. Ngay cả Phó Ức Vi cũng không làm gì được cậu ta.
Tuy rằng nói không được, nhưng nếu anh không muốn nghe Lưu Ngạn nói vẫn có cách, chỉ cần chặn miệng cậu ta là được.
Đã gần năm giờ rưỡi, Phó Ức Vi suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đi đến trường học trước đã.
Cùng lắm ở lại một lúc, nếu không thoải mái thì rời đi. Anh ở trong lòng tự an ủi bản thân.
Vì vậy anh lấy điện thoại và chìa khóa, thuận tay cầm theo quyển sách 5.3, cũng không lấy them sách khác, trực tiếp khóa cửa và rời đi.
Các trường học xung quanh đều lục đục khai giảng, dọc đường đi học sinh đều đi thành từng nhóm ba nhóm năm người. Trên đường có rất nhiều xe, cộng thêm việc bản thân không tình nguyện lắm, nên Phó Ức Vi đi trên đường mà cứ lúc dừng lúc chạy, phải mất nhiều thời gian hơn ngày thường mới đến được trường học.
Lưu Ngạn đã đến trước anh, lúc anh bước vào lớp, Lưu Ngạn đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình làm bộ làm bài tập, Phó Ức Vi không muốn để ý đến cậu ta, liếc nhìn một chút, rồi quay về chỗ mình ngồi xuống.
Anh đang bực Lưu Ngạn, nên không để ý kế bên mình, chờ khi ngồi xuống, đặt quyển sách trên bàn, nâng cánh tay lên không cẩn thận đụng vào bên phải, mới phát hiện Chu Yến Thần đã ngồi ở đó từ lâu, trên tay cầm một cây bút, đang làm bài thi. Bị anh đụng phải, theo bản năng mà quay đầu, vừa lúc đối mặt với anh.
Phó Ức Vi: "....."
Anh vừa nhìn thấy Chu Yến Thần, thì đã nhớ đến câu nói "Tạm biệt Vi Vi" kia, vốn tâm trạng chỉ hơi buồn bực mà giờ càng thêm nặng nề, nhưng hay cái là đối phương lại không cảm giác được gì, vẫn là khuôn mặt tươi cười chào đón, rất thân thiện chào hỏi với anh:
"Cậu đã đến rồi."
Phó Ức Vi vô thức cắn môi dưới, ũ rũ đáp lại: "Ừm."
Anh có chút không biết phải làm sao, cảm giác khó chịu trong lòng cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng, giống như chỉ cần tác động nhẹ một chút cũng có thể phát tiết ra ngay. Nhưng biểu hiện của Chu Yến Thần lại không cho phép điều này xảy ra, làm anh có cảm giác như đánh vào bông gòn, các đòn đánh đều dễ dàng mất tác dụng, còn không hiểu nổi được nguyên nhân.
Có lẽ Chu Yến Thần là kẻ thù không đội trời chung của anh.
Phó Ức Vi tức giận đẩy sự chú ý qua tài liệu, định trút bỏ sự bất mãn trong lòng bằng cách làm bài tập.
Nhưng sao Thủy ngược dòng của anh tới ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Anh cầm bút lên, nhìn sơ qua tài liệu mình đem theo, lập tức thấy tuyệt vọng.
Tại sao ở trên bàn có nhiều tài liệu như vậy, có Ngữ văn, tiếng Anh quá nhiều sự lựa chọn, vậy mà anh lại chọn một quyển toán học mang theo chứ???
Lúc này anh muốn làm bài tập để xoa dịu tâm tình, không thể vì khó khăn liên tiếp mà ép bản thân cam chịu được!
Quyển 5.3 cũng muốn chống đối anh, cuộc sống này không thể trôi qua từng ngày đơn giản được mà.
Phó Ức Vi bĩu môi, nhìn tập tài liệu "Tập hợp khái niệm và giải toán" một lúc lâu, rồi bắt đầu làm bài.
Để tránh bị nghi ngờ, giáo viên của tiết tự học buổi tối thường không có mặt, mà phần lớn học sinh lớp 12 cũng đều tự giác, vào lớp đã bắt đầu đọc sách hoặc làm bài. Khi anh đến lớp cũng là lúc hết thời gian đọc sách, bây giờ mọi người đều đang cắm đầu vào làm bài tập, anh cũng không tiện ăn không ngồi rồi tại chỗ. Vậy nên, dù mang theo tài liệu toán học, thì anh cũng phải căng da đầu ra tiếp tục làm bài.
Trong lớp xã hội phần nhiều là nữ, nên lớp tự học cũng rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng cũng có vài tiếng xì xầm bàn tán, nhưng bọn họ đều nói rất nhỏ vì sợ làm phiền người khác. Trong phòng học lúc này chỉ còn âm thanh lật sách và tiếng ngòi bút xẹt trên trang giấy.
Phó Ức Vi ở dưới bầu không khí này cũng miễn cưỡng khích lệ làm mấy đề, sau đó làm xong mấy câu thì lấy sách đáp án ra dò câu trả lời, tổng cộng làm năm câu, ba câu chọn đáp án và hai cái điền vào chỗ trống, anh làm sai ba câu rưỡi.
Câu hỏi điền vào chỗ trống thiếu một nửa đáp án kia như đang cười nhạo chỉ số thông minh của anh, phô trương sức mạnh mà nhảy đáp án từ trong sách sang đề làm, vẻ mặt Phó Ức Vi thù hận lấy bút đỏ ra sửa đáp án, hung hăng tô cái đáp án sai thành một cái mụt màu đỏ.
Có lẽ là vì khuôn mặt anh khi sửa câu trả lời quá méo mó, nên Chu Yến Thần đã đẩy qua một tờ giấy, hỏi anh làm sao vậy.
Lúc này trong đầu Phó Ức Vi toàn là đề toán học, chuyện lúc nãy cũng bị lãng quên, nên khi Chu Yến Thần truyền tới tờ giấy, anh cũng rất thành thật nói ra chuyện rầu rĩ:
Tôi không làm được bài...
Tờ giấy được truyền trở lại, Chu Yến Thần cũng hiểu rồi, nhỏ giọng hỏi anh:
"Không làm được ở câu nào?"
Thiếu chút nữa Phó Ức Vi đã quên mất vị này chính là học sinh giỏi luôn chiếm top 1 quanh năm, tài nguyên tốt như vậy mà không sử dụng thì đúng thật là phung phí của trời. Vì thế anh nhanh tay đẩy tài liệu qua, chỉ vào những câu anh vừa làm sai, con người lạnh lùng mới một giây đã sụp đổ, đổi thành tư thế ôm tay chờ kết quả, vô thức mà làm vẻ mặt bán manh.
Chu Yến Thần ho nhẹ một tiếng, đọc câu hỏi, lấy ra một tờ giấy nháp, rất nghiêm túc viết ra từng bước giải toán của từng câu hỏi. Trong giờ học không thể nói chuyện, nên chỉ có thể giải thích theo cách này.
Chữ viết tay của hắn nhìn rất đoan chính, khác với chữ viết tay phóng khoáng của Phó Ức Vi, trông dễ nhìn, còn cẩn thận đánh dấu các định nghĩa cùng công thức rất dễ hiểu. Một câu hỏi mà Phó Ức Vi xem là khó giờ lại được giải đơn giản như vậy, vừa lúc thích hợp cho những người không theo kịp căn bản như Phó Ức Vi.
Phó Ức Vi nhìn qua cách bước giải của hắn, rồi nhìn lại đề hỏi, cuối cùng cũng hiểu thông suốt, vì thế rất trịnh trọng viết lên giấy nháp của Chu Yến Thần một câu "Cảm ơn", còn viết thêm ba cái dấu chấm than để biểu lộ ra mức độ cảm kích, sau đó háo hức bắt đầu làm lại các câu hỏi.
Nhưng điều anh không để ý đến là, Chu Yến Thần nhẹ nhàng xé đi một mảnh giấy có hai chữ trên đó, kẹp vào trong một cuốn vở.
Một tiết học kéo dài 40 phút, đối với người vừa tìm ra được chút thú vui trong việc làm bài như Phó Ức Vi mà nói thì thời gian trôi rất mau, anh không nghe thấy tiếng chuông, cả người chìm đắm vào biển đề toán học, vẫn là Lưu Ngạn đi lại kéo anh về thực tại.
Phó Ức Vi đứng lên vươn vai, biết rõ còn cố hỏi: "Làm gì?"
Lưu Ngạn khoác tay lên vai của anh: "Đi xuống căn tin đi!"
Anh cũng để mặc cho cậu ta kéo đi bổ sung năng lượng, Nghiêm Hạo cũng đi ra theo.
Căn tin của trường nằm ở tòa nhà dạy học kế bên, đi được vài bước là tới, Phó Ức Vi hất tay Lưu Ngạn ra, chỉ trỏ Nghiêm Hạo người mấy ngày nay không thấy mặt đâu, lạnh nhạt hỏi cậu ta:
"Chuột, mấy ngày nay sao không thấy động tĩnh gì? Tao còn tưởng mày xảy ra chuyện đấy."
Lưu Ngạn ở bên cạnh phụ họa: "Đúng đúng, game cũng không chơi, QQ cũng không lên, cũng không trả lời tin nhắn WeChat, tao còn tưởng mày bốc hơi khỏi trái đất này rồi."
Khuôn mặt trẻ con của Nghiêm Hạo nhăn như củ cải khô, vô cùng khốn khổ lắc đầu:
"Đừng nói nữa, ba tao vì muốn tao chuyên tâm học tập, mà ngày đó về tịch thu điện thoại của tao, để lại có cái điện thoại cùi bắp, ngoài việc gọi điện thoại gửi tin nhắn thì chẳng làm được gì."
Nói xong cậu lấy ra một chiếc điện thoại PHS nhỏ hơn lòng bàn tay, chua xót dùng hai ngón tay kẹp lấy nó cho Phó Ức Vi bọn họ chiêm ngưỡng:
"Cái thứ ngoài ý muốn này, cái gì cũng không xài được, ngay cả rắn ăn mồi cũng không có luôn."
Lưu Ngạn không tim không phổi bắt đầu cười to, cũng móc ra chiếc iPhone 8 của mình, chọc ghẹo Nghiêm Hạo đến nỗi bị cậu ta đuổi theo mắng "Đồ khốn nạn".
Phó Ức Vi không hề cười nhạo, anh chỉ là lặng lẽ lấy ra chiếc iPhone X của mình ra xem giờ. Ẩn hiện sự quyền lực và giàu có.
Nghiêm Hạo chú ý tới động tác của anh, che lại trái tim như bị tổn thương, mặt không cảm xúc nói:
"Lần này tao không còn bị thương nữa, bởi vì tim tao đã chết lặng đi rồi."
Lưu Ngạn cũng không buông tha mà tiếp tục mắng cậu: "Lời này nghe buồn nôn quá, mong mày hãy ngậm miệng lại dùm."
Nghiêm Hạo ngay lập tức sụp đổ, vẻ mặt rầu rĩ, cẩn thận cầm PHS bỏ vào túi, từ tận đáy lòng hỏi một câu:
"Vậy bây giờ tao nên làm gì đây...."
Phó Ức Vi: "Hay là mày thử khai phá chức năng mới cho điện thoại cùi bắp đi, tao nghe nói có người từng dùng cái này để đăng ký QQ, nhắn tin trên WeChat nữa á."
"....."
Nghiêm Hạo với vẻ mặt đầy biểu cảm "Mày đang đùa với tao hả?".
Phó Ức Vi cũng lười giải thích với cậu ta: "Tao cũng nghe nói thôi, không biết thật hay giả, dù sao tao cũng chưa dùng qua điện thoại cùi —"
Anh lại lần nữa quơ quơ cái điện thoại của mình trước mặt Nghiêm Hạo: "— cuối cùng, tao dùng iPhone X."
Nghiêm Hạo: "....."
Quá đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.