Chương 7: Vi Vi
Nhất Nam Phu
02/02/2022
Chu Yến Thần đúng là biết nấu ăn thật.
Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, nên hắn cũng không khách sáo mỗi thứ lấy ra một ít, để ý đến khẩu vị của cả hai, nên hắn làm ba món, chay mặn phối hợp. Gồm món sườn xào chua ngọt, đậu hũ Ma Bà* và bông cải xanh xào, sau đó còn nấu nấu thêm một món canh trứng. Phó Ức Vi bị mùi thơm hấp dẫn, nên cứ lượn lờ ở cửa bếp, thập thò nhìn trộm, chứ không dám đi vào, chỉ dám đứng ở ngoài xem.
*Đậu hủ Ma Bà: Còn có tên gọi khác là Mapo tofu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ Ma Bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
Sau khi cơm chín, mấy món ăn kèm cũng làm xong, hắn bưng từng cái lên, gọi Ức Vi vào ăn cơm.
Ngày thường quậy trời quậy đất vậy mà lúc này Phó Ức Vi lại ngoan ngoãn giống như một chú mèo, rất nghe lời đi rửa tay sạch sẽ, xong xuôi rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Yến Thần không vội ăn, muốn để anh nếm thử trước, nét mặt tươi cười nói:
"Tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên làm đại mấy món này, cậu ăn thử xem có vừa miệng không."
Lời hắn nói rất khách sáo, nhưng mùi thơm của thức ăn lại không có chút khiêm tốn nào, cứ tranh nhau đưa mùi thơm vào lỗ mũi của người ta, làm những con sâu tham ăn cũng hấp tấp muốn chui ra.
Phó Ức Vi liếm môi một cái, trước tiên gắp lên một miếng sườn.
Anh là kiểu người thích ăn thịt, thà một ngày không chơi điện thoại, còn hơn một bữa ăn không có thịt.
Vừa ngồi vào bàn anh đã ngắm đến miếng sườn này rồi, và tất nhiên nó sẽ là món bắt đầu bữa ăn của anh.
Các món ăn của Chu Yến Thần đều trông rất đẹp mắt, cũng rất thơm, thế nên chắc hương vị cũng không tồi lắm. Phó Ức Vi đang đói bụng, nên gắp miếng sườn cho vào miệng liền, Chu Yến Thần thấy vậy nhắc nhở một câu cẩn thận bỏng anh cũng không quan tâm, kết quả vừa cho vào miệng mới biết được sự lợi hại của nó.
Mới bỏ vào miệng thì không có cảm giác gì, nhưng anh nhai một chút, thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây đúng là nỗi đau mà cả đời cũng không có cách nào chịu đựng nổi!
Phó Ức Vi bị bỏng đến nỗi chảy cả nước mắt, miếng thịt còn ở trong miệng, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, chỉ có thể nhỏ giọng thở phì phò nói: "Bỏng chết tôi bỏng chết tôi rồi..."
Trên tay cầm một ly nước lạnh, Phó Ức Vi không có thời gian phản ứng, cố gắng nuốt miếng thịt xuống, sau đó uống thêm mấy ngụm nước, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi.
Chu Yến Thần vỗ lưng giúp anh, rất quan tâm hỏi: "Bây giờ cậu thấy ổn chưa?"
Phó Ức Vi vuốt ngực, uống thêm một ngụm nước nữa, lấy khăn lau vết nước dính trên khóe môi, dừng một chút mới trả lời hắn: "Ừm, không sao rồi."
Giọng anh có hơi khàn, vì trong lòng còn chút đau nên hơi run, nói chuyện cứ như trục bánh xe bị chạy ngắt quãng, ở khóe mắt có một giọt nước mắt long lanh, không chút chuẩn bị nào mà rơi xuống.
Với giọt nước mắt lăn lăn trên má, Phó Ức Vi gần như hóa đá.
Ủa sao còn khóc nữa???
Vẻ mặt của Chu Yến Thần cũng rất kinh ngạc, như quên mất động tác của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm giọt nước mắt kia của anh.
Cả căn bếp bỗng trở nên im lặng.
Anh muộn màng nhận thức được vấn đề nên lau nước mắt, che mặt lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Xấu hổ muốn chết.
Ăn có một miếng sườn mà bị bỏng còn chưa nói, bây giờ còn chảy nước mắt trước mặt người khác, người ta không biết còn tưởng anh yếu đuối, dễ khóc.
Ở trong lòng Phó Ức Vi thầm đấm ngực dậm chân, vô cùng ghét bỏ biểu hiện vừa rồi của bản thân.
Nhìn y như một em gái nhỏ vậy.
Quá mất mặt, quá mất mặt rồi.
Ở trước mặt Chu Yến Thần mà khóc, anh có còn muốn làm người nữa không!
Cảm giác xấu hổ bây giờ mới ập đến, anh gần như muốn quăng mình ra khỏi hiện trường, cả đầu óc chỉ lo nghĩ có một điều là bị nhìn thấy phải làm sao bây giờ.
Nếu thời gian có thể quay ngược, anh tuyệt đối sẽ không vội vàng ăn sườn như vậy đâu.
Phó Ức Vi hối hận nghĩ, anh thà không ăn đi, thì chắc sẽ không phải mất mặt trước mặt Chu Yến Thần.
Nếu như trước mặt là bọn Lưu Ngạn, thì anh có thể mắng vài câu để bọn họ câm miệng, nhưng Chu Yến Thần thì khác, anh cũng không rõ là khác nhau ở chỗ nào, chỉ tự cho rằng hai người vừa mới từ quan hệ "Tình địch" vừa mới hòa hoãn, còn chưa thân thiết đã làm ra việc xấu hổ, còn không phải rất quen thuộc, nhưng anh đã làm ra một việc xấu hổ như vậy, bực bội lắm mà không tức giận được, không thể nào uy hiếp ép Chu Yến Thần quên đi hình ảnh đó như bọn Lưu Ngạn.
Sinh hoạt thôi mà cũng khổ, có cơm ăn cũng không thể ăn cho ngon miệng.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, chứ lấp đầy cái bụng vẫn là quan trọng nhất nha.
Mùi thơm đồ ăn cứ bay vào khoang mũi, mà trong bụng chỉ mới có miếng thịt nên cũng bắt đầu biểu tình, dù có vướng bận gì thì cũng phải ăn no trước.
Anh lén nhìn Chu Yến Thần, thấy Chu Yến Thần không còn nhìn chằm chằm anh nữa, vẻ mặt vẫn như thường, còn gắp rất nhiều đồ ăn vào chén của mình, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nếu người ta đã không để ý, thì Phó Ức Vi làm bộ cũng kì, trông anh sẽ rất hẹp hòi.
Vậy quên nó luôn đi.
Phó Ức Vi thở ra một hơi, động tác trông mất tự nhiên cầm đũa lên một lần nữa, tránh né tầm mắt Chu Yến Thần, cố gắng làm ra bộ dạng không sao cả, vùi đầu bắt đầu ăn.
Chu Yến Thần hơi liếc mắt nhìn anh, bất giác nở nụ cười.
Cảm xúc của Phó Ức Vi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ăn được một nửa thì cảm giác khó chịu ban nãy cũng vứt đi mất, không còn run tay run chân, thậm chí còn có thời gian chụp mấy tấm hình gửi qua Lưu Ngạn để khoe khoang.
Lưu Ngạn trả lời bằng một lời mời call video.
Phó Ức Vi bấm chấp nhận, trong nháy mắt trên màn ảnh hiện ra khuôn mặt bự của Lưu Ngạn, cùng với gói mì ăn liền trong tay.
Lưu Ngạn ăn một miếng, rồi kêu anh chuyển camera về phía sau đi, Phó Ức Vi cười vui vẻ: "Mày mơ đi!"
Lưu Ngạn làm bộ lau mặt, khóc thút thít nói: " Anh trai à, anh nhìn em thảm chỉ có thể ăn mì gói thôi nè, anh không thể thỏa mãn nguyện vọng được ăn sườn thừa của em sao?"
Phó Ức Vi nói với cậu ta: "Không được, mày cứ lo nhìn những thứ tao ăn thừa lại đi."
Lưu Ngạn: "Mày ghét bỏ tao chứ gì!"
Phó Ức Vi thản nhiên thừa nhận: "Đúng rồi, tao ghét bỏ mày thật mà."
Hắn đưa tay gắp lên một miếng sườn, quay về ống kính quơ quơ: "Mày thấy miếng sườn không? Không ăn được chứ gì."
Ở bên kia Lưu Ngạn sắp cắn nát cái dĩa đựng gói mì rồi, vậy mà Phó Ức Vi còn thong thả bỏ miếng sườn vào trong miệng.
Anh trêu đủ rồi, nên tự giác xoay camera lại, đặt điện thoại xuống, để Lưu Ngạn tiếp tục ăn mì gói.
Quậy vui vẻ nên khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói hết rồi, Phó Ức Vi chính là kiểu người giỏi đem khó chịu của mình chuyển qua cho người khác, nhìn Lưu Ngạn với vẻ mặt si mê thèm ăn sườn, nụ cười cũng dần dần hiện trên mặt anh. Nhưng cố tình là anh không hề nhận ra.
Lưu Ngạn vừa nhìn vừa ăn mà cảm khái: "Dì Trương càng ngày càng lên tay nha, cách có cái màn hình mà tao cũng ngửi được mùi thơm nè."
Phó Ức Vi đang ăn miếng sườn đã được Chu Yến Thần bỏ xương ra, không rảnh nói cho cậu ta biết không phải là Trương Lâm làm, sau đó lại nghe tiếng cậu ta cảm thán nói:
"Bé Vi Vi à... Tao thật sự rất ghen tị với mày."
Phó Ức Vi: "....."
Anh lo ngồi ăn, nên không đáp lại Lưu Ngạn, ai ngờ được thằng này miệng chó không phun nổi ngà voi, ngày thường gọi anh như vậy còn chưa đủ, giờ có Chu Yến Thần ở bên cạnh, vậy mà còn dám gọi bé Vi Vi?!
Lưu Ngạn vẫn còn luyên thuyên: "Bé Vi Vi à, mày..."
Mắt thấy Chu Yến Thần đang hứng thú nhìn qua, Phó Ức Vi nghiến răng nghiến lợi quay về phía Lưu Ngạn mắng "Im mồm ngay!" Sau đó không thèm chờ hắn nói xong đã lập tức tắt video.
Lưu Ngạn với vẻ mặt ngơ ngác: "???"
Cũng may Chu Yến Thần chỉ nhìn chứ không nói gì, nhịp tim đập như trống đánh của Phó Ức Vi cũng dần lắng xuống, nét mặt cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy chắc Chu Yến Thần không nghe thấy câu nói kia của Lưu Ngạn đâu.
Anh mừng vì đã nhanh tay tắt máy để Lưu Ngạn không nói nữa, nếu không thì ai biết cái miệng đó còn nhảy ra được thứ gì. Lúc này Chu Yến Thần không nghe thấy, nhưng lỡ lúc sau lại nghe thấy được thì sao.
Đồng thời anh cũng hạ quyết tâm rồi, cái xưng hô Vi Vi này, về sau hứa sẽ không để Lưu Ngạn kêu tới nữa.
Anh không thể để mất mặt thêm nữa.
Ăn một bữa cơm làm mất thời gian của hai người, Phó Ức Vi cảm thấy ngày hôm nay của mình chắc sao thủy ngược dòng rồi, mọi thứ đều không đúng ý. Sau khi cơm nước xong và gom chén đũa bỏ vào máy rửa bát, Chu Yến Thần cũng muốn rời đi, anh cũng không ngăn cản lại.
*Thủy ngược dòng (水逆): khi người ta gặp xui xẻo và kém may mắn hơn, họ sẽ tự giễu cợt rằng liệu có phải sao Thủy ngược dòng hay không.
Chu Yến Thần nói muốn quay về nhà lấy chìa khóa dự phòng, anh rầu rĩ đứng dậy đưa người ra tới cửa, còn nhớ nói thêm một câu đi đường cẩn thận.
Tâm trạng anh không tốt, tâm tư đều hiện trên mặt, nhưng Chu Yến Thần vẫn tươi cười, cười tạm biệt với anh, cười đến khi ra cửa, còn cười nói một câu:
"Tạm biệt cậu nha, Vi Vi."
Phó Ức Vi: "......"
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này có hơi ít chữ, tôi xin nhỗi....
Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ, nên hắn cũng không khách sáo mỗi thứ lấy ra một ít, để ý đến khẩu vị của cả hai, nên hắn làm ba món, chay mặn phối hợp. Gồm món sườn xào chua ngọt, đậu hũ Ma Bà* và bông cải xanh xào, sau đó còn nấu nấu thêm một món canh trứng. Phó Ức Vi bị mùi thơm hấp dẫn, nên cứ lượn lờ ở cửa bếp, thập thò nhìn trộm, chứ không dám đi vào, chỉ dám đứng ở ngoài xem.
*Đậu hủ Ma Bà: Còn có tên gọi khác là Mapo tofu, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Đậu hũ Ma Bà do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này.
Sau khi cơm chín, mấy món ăn kèm cũng làm xong, hắn bưng từng cái lên, gọi Ức Vi vào ăn cơm.
Ngày thường quậy trời quậy đất vậy mà lúc này Phó Ức Vi lại ngoan ngoãn giống như một chú mèo, rất nghe lời đi rửa tay sạch sẽ, xong xuôi rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Chu Yến Thần không vội ăn, muốn để anh nếm thử trước, nét mặt tươi cười nói:
"Tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên làm đại mấy món này, cậu ăn thử xem có vừa miệng không."
Lời hắn nói rất khách sáo, nhưng mùi thơm của thức ăn lại không có chút khiêm tốn nào, cứ tranh nhau đưa mùi thơm vào lỗ mũi của người ta, làm những con sâu tham ăn cũng hấp tấp muốn chui ra.
Phó Ức Vi liếm môi một cái, trước tiên gắp lên một miếng sườn.
Anh là kiểu người thích ăn thịt, thà một ngày không chơi điện thoại, còn hơn một bữa ăn không có thịt.
Vừa ngồi vào bàn anh đã ngắm đến miếng sườn này rồi, và tất nhiên nó sẽ là món bắt đầu bữa ăn của anh.
Các món ăn của Chu Yến Thần đều trông rất đẹp mắt, cũng rất thơm, thế nên chắc hương vị cũng không tồi lắm. Phó Ức Vi đang đói bụng, nên gắp miếng sườn cho vào miệng liền, Chu Yến Thần thấy vậy nhắc nhở một câu cẩn thận bỏng anh cũng không quan tâm, kết quả vừa cho vào miệng mới biết được sự lợi hại của nó.
Mới bỏ vào miệng thì không có cảm giác gì, nhưng anh nhai một chút, thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây đúng là nỗi đau mà cả đời cũng không có cách nào chịu đựng nổi!
Phó Ức Vi bị bỏng đến nỗi chảy cả nước mắt, miếng thịt còn ở trong miệng, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, chỉ có thể nhỏ giọng thở phì phò nói: "Bỏng chết tôi bỏng chết tôi rồi..."
Trên tay cầm một ly nước lạnh, Phó Ức Vi không có thời gian phản ứng, cố gắng nuốt miếng thịt xuống, sau đó uống thêm mấy ngụm nước, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi.
Chu Yến Thần vỗ lưng giúp anh, rất quan tâm hỏi: "Bây giờ cậu thấy ổn chưa?"
Phó Ức Vi vuốt ngực, uống thêm một ngụm nước nữa, lấy khăn lau vết nước dính trên khóe môi, dừng một chút mới trả lời hắn: "Ừm, không sao rồi."
Giọng anh có hơi khàn, vì trong lòng còn chút đau nên hơi run, nói chuyện cứ như trục bánh xe bị chạy ngắt quãng, ở khóe mắt có một giọt nước mắt long lanh, không chút chuẩn bị nào mà rơi xuống.
Với giọt nước mắt lăn lăn trên má, Phó Ức Vi gần như hóa đá.
Ủa sao còn khóc nữa???
Vẻ mặt của Chu Yến Thần cũng rất kinh ngạc, như quên mất động tác của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm giọt nước mắt kia của anh.
Cả căn bếp bỗng trở nên im lặng.
Anh muộn màng nhận thức được vấn đề nên lau nước mắt, che mặt lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Xấu hổ muốn chết.
Ăn có một miếng sườn mà bị bỏng còn chưa nói, bây giờ còn chảy nước mắt trước mặt người khác, người ta không biết còn tưởng anh yếu đuối, dễ khóc.
Ở trong lòng Phó Ức Vi thầm đấm ngực dậm chân, vô cùng ghét bỏ biểu hiện vừa rồi của bản thân.
Nhìn y như một em gái nhỏ vậy.
Quá mất mặt, quá mất mặt rồi.
Ở trước mặt Chu Yến Thần mà khóc, anh có còn muốn làm người nữa không!
Cảm giác xấu hổ bây giờ mới ập đến, anh gần như muốn quăng mình ra khỏi hiện trường, cả đầu óc chỉ lo nghĩ có một điều là bị nhìn thấy phải làm sao bây giờ.
Nếu thời gian có thể quay ngược, anh tuyệt đối sẽ không vội vàng ăn sườn như vậy đâu.
Phó Ức Vi hối hận nghĩ, anh thà không ăn đi, thì chắc sẽ không phải mất mặt trước mặt Chu Yến Thần.
Nếu như trước mặt là bọn Lưu Ngạn, thì anh có thể mắng vài câu để bọn họ câm miệng, nhưng Chu Yến Thần thì khác, anh cũng không rõ là khác nhau ở chỗ nào, chỉ tự cho rằng hai người vừa mới từ quan hệ "Tình địch" vừa mới hòa hoãn, còn chưa thân thiết đã làm ra việc xấu hổ, còn không phải rất quen thuộc, nhưng anh đã làm ra một việc xấu hổ như vậy, bực bội lắm mà không tức giận được, không thể nào uy hiếp ép Chu Yến Thần quên đi hình ảnh đó như bọn Lưu Ngạn.
Sinh hoạt thôi mà cũng khổ, có cơm ăn cũng không thể ăn cho ngon miệng.
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, chứ lấp đầy cái bụng vẫn là quan trọng nhất nha.
Mùi thơm đồ ăn cứ bay vào khoang mũi, mà trong bụng chỉ mới có miếng thịt nên cũng bắt đầu biểu tình, dù có vướng bận gì thì cũng phải ăn no trước.
Anh lén nhìn Chu Yến Thần, thấy Chu Yến Thần không còn nhìn chằm chằm anh nữa, vẻ mặt vẫn như thường, còn gắp rất nhiều đồ ăn vào chén của mình, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nếu người ta đã không để ý, thì Phó Ức Vi làm bộ cũng kì, trông anh sẽ rất hẹp hòi.
Vậy quên nó luôn đi.
Phó Ức Vi thở ra một hơi, động tác trông mất tự nhiên cầm đũa lên một lần nữa, tránh né tầm mắt Chu Yến Thần, cố gắng làm ra bộ dạng không sao cả, vùi đầu bắt đầu ăn.
Chu Yến Thần hơi liếc mắt nhìn anh, bất giác nở nụ cười.
Cảm xúc của Phó Ức Vi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ăn được một nửa thì cảm giác khó chịu ban nãy cũng vứt đi mất, không còn run tay run chân, thậm chí còn có thời gian chụp mấy tấm hình gửi qua Lưu Ngạn để khoe khoang.
Lưu Ngạn trả lời bằng một lời mời call video.
Phó Ức Vi bấm chấp nhận, trong nháy mắt trên màn ảnh hiện ra khuôn mặt bự của Lưu Ngạn, cùng với gói mì ăn liền trong tay.
Lưu Ngạn ăn một miếng, rồi kêu anh chuyển camera về phía sau đi, Phó Ức Vi cười vui vẻ: "Mày mơ đi!"
Lưu Ngạn làm bộ lau mặt, khóc thút thít nói: " Anh trai à, anh nhìn em thảm chỉ có thể ăn mì gói thôi nè, anh không thể thỏa mãn nguyện vọng được ăn sườn thừa của em sao?"
Phó Ức Vi nói với cậu ta: "Không được, mày cứ lo nhìn những thứ tao ăn thừa lại đi."
Lưu Ngạn: "Mày ghét bỏ tao chứ gì!"
Phó Ức Vi thản nhiên thừa nhận: "Đúng rồi, tao ghét bỏ mày thật mà."
Hắn đưa tay gắp lên một miếng sườn, quay về ống kính quơ quơ: "Mày thấy miếng sườn không? Không ăn được chứ gì."
Ở bên kia Lưu Ngạn sắp cắn nát cái dĩa đựng gói mì rồi, vậy mà Phó Ức Vi còn thong thả bỏ miếng sườn vào trong miệng.
Anh trêu đủ rồi, nên tự giác xoay camera lại, đặt điện thoại xuống, để Lưu Ngạn tiếp tục ăn mì gói.
Quậy vui vẻ nên khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói hết rồi, Phó Ức Vi chính là kiểu người giỏi đem khó chịu của mình chuyển qua cho người khác, nhìn Lưu Ngạn với vẻ mặt si mê thèm ăn sườn, nụ cười cũng dần dần hiện trên mặt anh. Nhưng cố tình là anh không hề nhận ra.
Lưu Ngạn vừa nhìn vừa ăn mà cảm khái: "Dì Trương càng ngày càng lên tay nha, cách có cái màn hình mà tao cũng ngửi được mùi thơm nè."
Phó Ức Vi đang ăn miếng sườn đã được Chu Yến Thần bỏ xương ra, không rảnh nói cho cậu ta biết không phải là Trương Lâm làm, sau đó lại nghe tiếng cậu ta cảm thán nói:
"Bé Vi Vi à... Tao thật sự rất ghen tị với mày."
Phó Ức Vi: "....."
Anh lo ngồi ăn, nên không đáp lại Lưu Ngạn, ai ngờ được thằng này miệng chó không phun nổi ngà voi, ngày thường gọi anh như vậy còn chưa đủ, giờ có Chu Yến Thần ở bên cạnh, vậy mà còn dám gọi bé Vi Vi?!
Lưu Ngạn vẫn còn luyên thuyên: "Bé Vi Vi à, mày..."
Mắt thấy Chu Yến Thần đang hứng thú nhìn qua, Phó Ức Vi nghiến răng nghiến lợi quay về phía Lưu Ngạn mắng "Im mồm ngay!" Sau đó không thèm chờ hắn nói xong đã lập tức tắt video.
Lưu Ngạn với vẻ mặt ngơ ngác: "???"
Cũng may Chu Yến Thần chỉ nhìn chứ không nói gì, nhịp tim đập như trống đánh của Phó Ức Vi cũng dần lắng xuống, nét mặt cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy chắc Chu Yến Thần không nghe thấy câu nói kia của Lưu Ngạn đâu.
Anh mừng vì đã nhanh tay tắt máy để Lưu Ngạn không nói nữa, nếu không thì ai biết cái miệng đó còn nhảy ra được thứ gì. Lúc này Chu Yến Thần không nghe thấy, nhưng lỡ lúc sau lại nghe thấy được thì sao.
Đồng thời anh cũng hạ quyết tâm rồi, cái xưng hô Vi Vi này, về sau hứa sẽ không để Lưu Ngạn kêu tới nữa.
Anh không thể để mất mặt thêm nữa.
Ăn một bữa cơm làm mất thời gian của hai người, Phó Ức Vi cảm thấy ngày hôm nay của mình chắc sao thủy ngược dòng rồi, mọi thứ đều không đúng ý. Sau khi cơm nước xong và gom chén đũa bỏ vào máy rửa bát, Chu Yến Thần cũng muốn rời đi, anh cũng không ngăn cản lại.
*Thủy ngược dòng (水逆): khi người ta gặp xui xẻo và kém may mắn hơn, họ sẽ tự giễu cợt rằng liệu có phải sao Thủy ngược dòng hay không.
Chu Yến Thần nói muốn quay về nhà lấy chìa khóa dự phòng, anh rầu rĩ đứng dậy đưa người ra tới cửa, còn nhớ nói thêm một câu đi đường cẩn thận.
Tâm trạng anh không tốt, tâm tư đều hiện trên mặt, nhưng Chu Yến Thần vẫn tươi cười, cười tạm biệt với anh, cười đến khi ra cửa, còn cười nói một câu:
"Tạm biệt cậu nha, Vi Vi."
Phó Ức Vi: "......"
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này có hơi ít chữ, tôi xin nhỗi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.