[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 2:
Tuyến Tính Đại Tạ
05/06/2023
Nghe Hạ Dương Ba hỏi, Hứa Ngụy Trì lộ ra nụ cười đắc ý, miệng lại cố ý nói: "Đừng nhắc nữa, bạn gái tôi bắt tôi mang này mang kia, trong này còn có một đống đặc sản cô ấy mang từ Tân Thành về."
Ồ, ra là có bạn gái rồi.
"Bạn gái cậu tốt ghê nhỉ? Sao cô ấy không đưa cậu đến báo danh?"
Hứa Ngụy Trì thở dài: "Cô ấy đi học ở Tân Thành, bên kia khai giảng sớm hơn."
Yêu xa à, còn có cơ hội.
"Thế à..."
"Phiền quá đi mất... Tôi cũng muốn tới Tân Thành..."
"Đừng đừng! Không phải cậu vừa bảo Thành phố G rất tốt à?"
"Hầy, nói chơi thôi..."
Hai người hỏi qua đáp lại một lát đã tới điểm báo danh, sau đó bắt đầu vội vàng xử lý thủ tục, Hạ Dương Ba lại giúp Hứa Ngụy Trì khiêng đồ đến ký túc xá dọn xong, sau đó liền hối hận đăng kí học ngoại trú.
Hứa Ngụy Trì phóng khoáng lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn Dương Ba, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé."
Hạ Dương Ba cầu còn không được, vội gật đầu như gà mổ thóc.
Hạ Dương Ba quen nẻo dẫn Hứa Ngụy Trì đến một quán cơm riêng tư gần trường: "Tôi thường tới ăn ở đây, quán này vừa rẻ lại ngon, đặc biệt là thịt xào kiểu quê, vừa nhắc liền thèm..." Hạ Dương Ba nói xong, chính mình cũng sắp rớt nước miếng.
Hai người hai chai bia, vừa uống vừa ăn, nói chuyện trên trời dưới biển, thiếu chút nữa kết nghĩa anh em luôn.
Nhưng Hạ Dương Ba không muốn kết nghĩa anh em với Hứa Ngụy Trì, anh một lòng muốn trở thành người yêu của người ta hơn.
Nhưng bây giờ cần chờ Hứa Ngụy Trì chia tay người yêu đã.
Hạ Dương Ba chờ được.
Nhưng anh không ngờ chờ một lần lại là chờ suốt mười năm, cuối cùng thậm chí không chờ được một đáp án.
Hạ Dương Ba ôm ý tưởng không thuần làm bạn với Hứa Ngụy Trì, hai người cùng lên lớp, học xong hẹn nhau chơi bóng rổ. Cuối tuần liền cưỡi xe đẹp ra ngoại ô, chờ mặt trời dần ngả về tây, kiệt sức rồi liền dắt xe chậm rãi đi bộ về.
Khi ấy Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đều giống nhau, không tim không phổi, thích cười thích chơi, uống rượu xong thì chửi tục, thanh niên hơn hai mươi tuổi chính là như thế, giống như lúc nào cũng tràn trề sinh lực vậy.
Mãi tới một năm sau, sau kỳ nghỉ quốc khánh, Hứa Ngụy Trì biến mất vài ngày. Chờ một lần nữa hai người thấy mặt, Hạ Dương Ba phát hiện Hứa Ngụy Trì như bị rút mất linh hồn vậy, thậm chí không nở nụ cười nữa.
Bởi vì không chịu đựng được nỗi khổ yêu xa, Hứa Ngụy Trì chia tay với bạn gái đã yêu nhau ba năm của mình.
Trước đây Hứa Ngụy Trì rất ít nói về bạn gái với Hạ Dương Ba, thỉnh thoảng có nhắc tới cũng cười rạng rỡ vô cùng. Làm Hạ Dương Ba trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể nói lái sang chuyện khác.
Nhưng bây giờ thấy Hứa Ngụy Trì hồn bay phách lạc, Hạ Dương Ba lại càng không vui nổi.
Những lời chôn cất nơi đáy lòng suốt một năm qua hoàn toàn không thốt ra được thành lời.
Từ đó về sau, mỗi lần Hạ Dương Ba hẹn Hứa Ngụy Trì ra ngoài chơi thì đối phương đều qua loa không tập trung hoặc dứt khoát mượn một cái cớ vụng về từ chối, trông như đã không còn sức lực dư thừa cho những chuyện này nữa rồi.
Hứa Ngụy Trì đi về một mình, đắm chìm trong học tập, tập trung không nghĩ chuyện khác, thậm chí trong vô thức cũng bắt đầu không hòa thuận với Hạ Dương Ba như trước.
Học kì đó, Hứa Ngụy Trì vốn thành tích bình thường bỗng vượt qua Hạ Dương Ba, trở thành người có thành tích đứng đầu khoa.
Mà nguyên học kì Hạ Dương Ba đều rầu rĩ vì chuyện Hứa Ngụy Trì thất tình cho nên chỉ có thể xếp hạng hai.
Tình yêu và học tập đều không thuận lợi, Hạ Dương Ba chợt ý thức được, thứ duy nhất có thể liên kết mình và Hứa Ngụy Trì lúc này chỉ có cạnh tranh mà thôi.
Sau đó Hạ Dương Ba điều chỉnh tâm trạng, lao đầu vào học tập.
Quãng thời gian còn lại tại đại học, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì luôn duy trì loại quan hệ vừa là chiến hữu vừa là đối thủ như vậy, không gần, cũng không xa.
Bọn họ không còn như ngày đầu quen biết luôn dính lấy nhau nữa, nhưng cho dù là kiểm tra định kì hay các cuộc thi hai người đều ăn ý chiếm hết hai vị trí đầu, có khi là Hứa Ngụy Trì làm tốt hơn một chút, cũng có khi Hạ Dương Ba càng nổi bật hơn một chút.
Sau đó, thầy Trịnh Quốc Khiêm đến lựa chọn hai học trò trong khóa tốt nghiệp năm đó của đại học G, không ngoài ý muốn của mọi người, hai người bọn họ chiếm được hai danh ngạch quý giá kia, vừa năm tư đã trở thành thực tập sinh của Văn phòng luật Khiêm Bằng.
Từ sau lần kia, Hứa Ngụy Trì không hẹn hò với cô gái nào nữa, Hạ Dương Ba cũng không thổ lộ lời trong lòng. Anh thậm chí cảm thấy cứ như thế này thật tốt, nếu có thể cứ như vậy cả đời cũng không tồi chút nào.
Bọn họ là bạn, lại như là đối thủ, cùng nhau học tập tại Khiêm Bằng, Hạ Dương Ba cảm thấy chờ bọn họ trưởng thành rồi, cánh chim cứng cáp rồi có thể xuất sư, tự lập một văn phòng luật riêng thuộc về hai người.
Một văn phòng luật dùng tên hai người bọn họ so với chứng nhận kết hôn còn trâu bò hơn.
Nhưng anh trăm triệu không ngờ, vừa tốt nghiệp Hứa Ngụy Trì đã từ chối ý tốt của thầy Khiêm, cố ý muốn về Thành phố Lâm.
Trước khi Hứa Ngụy Trì đi một ngày, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, Hạ Dương Ba hỏi: "Ở đây không tốt sao? Khiêm Bằng không tốt sao? Vài năm sau chúng ta tích lũy chút nhân mạch của riêng mình, tích cóp tiền, tự mở một văn phòng luật của hai ta không tốt sao?"
"Ở đây tốt lắm." Hứa Ngụy Trì thản nhiên đáp. "Nhưng chỗ này không có người tôi chờ."
Hạ Dương Ba ngây ra, chợt nhớ đến người con gái tươi cười trong tấm ảnh khiến mình ghen tị kia: "Cậu... luôn chờ cô ấy sao?"
Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
"Tôi..." Hạ Dương Ba muốn nói lại thôi.
Trong khoảnh khắc, anh muốn nói ra hết cho người này, nói tôi thích cậu.
Dù sao cậu ấy cũng đi, không có gì đáng sợ, mau nói đi.
Nhưng vừa thấy ánh mắt Hứa Ngụy Trì nhìn bản thân trong sạch rõ ràng, hầu kết Hạ Dương Ba trượt lên xuống, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ: "Chúc cậu sớm ngày ôm người đẹp về nhé!"
------------------------
Một giờ sáng, Hạ Dương Ba đến trung tâm thành phố Thành phố Lâm, tới đài phun nước mà Hứa Ngụy Trì nói.
Anh không gọi cho Hứa Ngụy Trì, chỉ dựa vào trí nhớ lái xe tới đường Bắc Thần, đứng dưới lầu nhà tân hôn của Hứa Ngụy Trì.
Anh không vội gọi cho Hứa Ngụy Trì, rút một điếu thuốc ra bật lửa hút mạnh hai hơi, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Hứa Ngụy Trì tốt nghiệp nhiều năm như vậy, năm nay mới là lần đầu tham gia họp lớp đầu năm. Dáng vẻ lạnh nhạt vẫn không đổi, chỉ là giữa mày không ngăn được vẻ hưng phấn.
Lúc ấy Hạ Dương Ba mới biết, mình đã phán một câu thần sầu rồi, Hứa Ngụy Trì chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.
Ồ, ra là có bạn gái rồi.
"Bạn gái cậu tốt ghê nhỉ? Sao cô ấy không đưa cậu đến báo danh?"
Hứa Ngụy Trì thở dài: "Cô ấy đi học ở Tân Thành, bên kia khai giảng sớm hơn."
Yêu xa à, còn có cơ hội.
"Thế à..."
"Phiền quá đi mất... Tôi cũng muốn tới Tân Thành..."
"Đừng đừng! Không phải cậu vừa bảo Thành phố G rất tốt à?"
"Hầy, nói chơi thôi..."
Hai người hỏi qua đáp lại một lát đã tới điểm báo danh, sau đó bắt đầu vội vàng xử lý thủ tục, Hạ Dương Ba lại giúp Hứa Ngụy Trì khiêng đồ đến ký túc xá dọn xong, sau đó liền hối hận đăng kí học ngoại trú.
Hứa Ngụy Trì phóng khoáng lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn Dương Ba, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé."
Hạ Dương Ba cầu còn không được, vội gật đầu như gà mổ thóc.
Hạ Dương Ba quen nẻo dẫn Hứa Ngụy Trì đến một quán cơm riêng tư gần trường: "Tôi thường tới ăn ở đây, quán này vừa rẻ lại ngon, đặc biệt là thịt xào kiểu quê, vừa nhắc liền thèm..." Hạ Dương Ba nói xong, chính mình cũng sắp rớt nước miếng.
Hai người hai chai bia, vừa uống vừa ăn, nói chuyện trên trời dưới biển, thiếu chút nữa kết nghĩa anh em luôn.
Nhưng Hạ Dương Ba không muốn kết nghĩa anh em với Hứa Ngụy Trì, anh một lòng muốn trở thành người yêu của người ta hơn.
Nhưng bây giờ cần chờ Hứa Ngụy Trì chia tay người yêu đã.
Hạ Dương Ba chờ được.
Nhưng anh không ngờ chờ một lần lại là chờ suốt mười năm, cuối cùng thậm chí không chờ được một đáp án.
Hạ Dương Ba ôm ý tưởng không thuần làm bạn với Hứa Ngụy Trì, hai người cùng lên lớp, học xong hẹn nhau chơi bóng rổ. Cuối tuần liền cưỡi xe đẹp ra ngoại ô, chờ mặt trời dần ngả về tây, kiệt sức rồi liền dắt xe chậm rãi đi bộ về.
Khi ấy Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đều giống nhau, không tim không phổi, thích cười thích chơi, uống rượu xong thì chửi tục, thanh niên hơn hai mươi tuổi chính là như thế, giống như lúc nào cũng tràn trề sinh lực vậy.
Mãi tới một năm sau, sau kỳ nghỉ quốc khánh, Hứa Ngụy Trì biến mất vài ngày. Chờ một lần nữa hai người thấy mặt, Hạ Dương Ba phát hiện Hứa Ngụy Trì như bị rút mất linh hồn vậy, thậm chí không nở nụ cười nữa.
Bởi vì không chịu đựng được nỗi khổ yêu xa, Hứa Ngụy Trì chia tay với bạn gái đã yêu nhau ba năm của mình.
Trước đây Hứa Ngụy Trì rất ít nói về bạn gái với Hạ Dương Ba, thỉnh thoảng có nhắc tới cũng cười rạng rỡ vô cùng. Làm Hạ Dương Ba trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể nói lái sang chuyện khác.
Nhưng bây giờ thấy Hứa Ngụy Trì hồn bay phách lạc, Hạ Dương Ba lại càng không vui nổi.
Những lời chôn cất nơi đáy lòng suốt một năm qua hoàn toàn không thốt ra được thành lời.
Từ đó về sau, mỗi lần Hạ Dương Ba hẹn Hứa Ngụy Trì ra ngoài chơi thì đối phương đều qua loa không tập trung hoặc dứt khoát mượn một cái cớ vụng về từ chối, trông như đã không còn sức lực dư thừa cho những chuyện này nữa rồi.
Hứa Ngụy Trì đi về một mình, đắm chìm trong học tập, tập trung không nghĩ chuyện khác, thậm chí trong vô thức cũng bắt đầu không hòa thuận với Hạ Dương Ba như trước.
Học kì đó, Hứa Ngụy Trì vốn thành tích bình thường bỗng vượt qua Hạ Dương Ba, trở thành người có thành tích đứng đầu khoa.
Mà nguyên học kì Hạ Dương Ba đều rầu rĩ vì chuyện Hứa Ngụy Trì thất tình cho nên chỉ có thể xếp hạng hai.
Tình yêu và học tập đều không thuận lợi, Hạ Dương Ba chợt ý thức được, thứ duy nhất có thể liên kết mình và Hứa Ngụy Trì lúc này chỉ có cạnh tranh mà thôi.
Sau đó Hạ Dương Ba điều chỉnh tâm trạng, lao đầu vào học tập.
Quãng thời gian còn lại tại đại học, Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì luôn duy trì loại quan hệ vừa là chiến hữu vừa là đối thủ như vậy, không gần, cũng không xa.
Bọn họ không còn như ngày đầu quen biết luôn dính lấy nhau nữa, nhưng cho dù là kiểm tra định kì hay các cuộc thi hai người đều ăn ý chiếm hết hai vị trí đầu, có khi là Hứa Ngụy Trì làm tốt hơn một chút, cũng có khi Hạ Dương Ba càng nổi bật hơn một chút.
Sau đó, thầy Trịnh Quốc Khiêm đến lựa chọn hai học trò trong khóa tốt nghiệp năm đó của đại học G, không ngoài ý muốn của mọi người, hai người bọn họ chiếm được hai danh ngạch quý giá kia, vừa năm tư đã trở thành thực tập sinh của Văn phòng luật Khiêm Bằng.
Từ sau lần kia, Hứa Ngụy Trì không hẹn hò với cô gái nào nữa, Hạ Dương Ba cũng không thổ lộ lời trong lòng. Anh thậm chí cảm thấy cứ như thế này thật tốt, nếu có thể cứ như vậy cả đời cũng không tồi chút nào.
Bọn họ là bạn, lại như là đối thủ, cùng nhau học tập tại Khiêm Bằng, Hạ Dương Ba cảm thấy chờ bọn họ trưởng thành rồi, cánh chim cứng cáp rồi có thể xuất sư, tự lập một văn phòng luật riêng thuộc về hai người.
Một văn phòng luật dùng tên hai người bọn họ so với chứng nhận kết hôn còn trâu bò hơn.
Nhưng anh trăm triệu không ngờ, vừa tốt nghiệp Hứa Ngụy Trì đã từ chối ý tốt của thầy Khiêm, cố ý muốn về Thành phố Lâm.
Trước khi Hứa Ngụy Trì đi một ngày, hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, Hạ Dương Ba hỏi: "Ở đây không tốt sao? Khiêm Bằng không tốt sao? Vài năm sau chúng ta tích lũy chút nhân mạch của riêng mình, tích cóp tiền, tự mở một văn phòng luật của hai ta không tốt sao?"
"Ở đây tốt lắm." Hứa Ngụy Trì thản nhiên đáp. "Nhưng chỗ này không có người tôi chờ."
Hạ Dương Ba ngây ra, chợt nhớ đến người con gái tươi cười trong tấm ảnh khiến mình ghen tị kia: "Cậu... luôn chờ cô ấy sao?"
Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
"Tôi..." Hạ Dương Ba muốn nói lại thôi.
Trong khoảnh khắc, anh muốn nói ra hết cho người này, nói tôi thích cậu.
Dù sao cậu ấy cũng đi, không có gì đáng sợ, mau nói đi.
Nhưng vừa thấy ánh mắt Hứa Ngụy Trì nhìn bản thân trong sạch rõ ràng, hầu kết Hạ Dương Ba trượt lên xuống, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ: "Chúc cậu sớm ngày ôm người đẹp về nhé!"
------------------------
Một giờ sáng, Hạ Dương Ba đến trung tâm thành phố Thành phố Lâm, tới đài phun nước mà Hứa Ngụy Trì nói.
Anh không gọi cho Hứa Ngụy Trì, chỉ dựa vào trí nhớ lái xe tới đường Bắc Thần, đứng dưới lầu nhà tân hôn của Hứa Ngụy Trì.
Anh không vội gọi cho Hứa Ngụy Trì, rút một điếu thuốc ra bật lửa hút mạnh hai hơi, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Hứa Ngụy Trì tốt nghiệp nhiều năm như vậy, năm nay mới là lần đầu tham gia họp lớp đầu năm. Dáng vẻ lạnh nhạt vẫn không đổi, chỉ là giữa mày không ngăn được vẻ hưng phấn.
Lúc ấy Hạ Dương Ba mới biết, mình đã phán một câu thần sầu rồi, Hứa Ngụy Trì chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.