[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 1: Hạ Dương Ba
Tuyến Tính Đại Tạ
05/06/2023
Mười giờ tối ngày 17 tháng 10 năm 2021, chiếc Land Rover màu đen của Hạ Dương Ba bay nhanh trên đường ra khỏi Tỉnh.
Hai tiếng trước anh còn đang sửa sang lại hồ sơ vụ án ở sở. Anh muốn rời khỏi Thành phố G ba ngày nên cần hoàn thành công việc trong tay trước đêm nay.
Dù sao Hạ Dương Ba cũng đã luật sư hành nghề nhiều năm, còn là một trong những học trò xuất sắc của Trịnh Quốc Khiêm, một vị luật sư nổi danh luật mảng luật dân sự và luật kinh tế. Cho nên việc xử lý giấy tờ cũng đơn giản quen tay hay việc mà thôi, làm xong mọi thứ, Hạ Dương Ba mới dựa lưng ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh ấn huyệt thái dương, cầm di động trên bàn lên gọi cho Hứa Ngụy Trì.
Hứa Ngụy Trì chính là học trò khiến thầy Trịnh Quốc Khiêm tự hào nhất.
Đồng thời cũng là người đàn ông Hạ Dương Ba yêu suốt mười năm nay.
Biết Hạ Dương Ba muốn lái xe cả đêm đuổi đến Thành phố Lâm, Hứa Ngụy Trì lo lắng nói: "Sáng mai hẵng tới cũng được, đám cưới ngày kia mới tổ chức, chiều mai lại thảo luận chi tiết cũng không muộn mà."
Hạ Dương Ba nghịch công tắc đèn trên bàn làm việc, đóng lại mở, mở lại đóng, giọng nói cợt nhả: "Giờ cậu còn chưa tin kĩ năng lái xe của tôi à? Nói không phải khoe, tôi vừa giẫm chân ga xuống, sau đó đạp chân phanh, cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tôi rời Thành phố Lâm rồi."
Hứa Ngụy Trì cũng biết bản thân không nói được Hạ Dương Ba, chỉ có thể hơi thở dài: "Thế cũng được, cậu lái xe đến thẳng nhà tớ đi, nhớ đường không? Ở đường Bắc Thần."
Nhớ!
Sao có thể không nhớ?
Mọi thứ liên quan đến Hứa Ngụy Trì, Hạ Dương Ba đều khắc ghi rành mạch trong lòng.
Nhưng anh lại nghe thấy bản thân mình nói: "Không nhớ lắm.. không phải mấy năm này Thành phố Lâm đập đi xây lại liên tục à? Ai còn nhớ được đường đi thế nào? Thôi tôi đến tìm một khách sạn ngủ một tối, sáng hôm sau lại tính tiếp."
Anh không muốn đến ở chỗ Hứa Ngụy Trì, vì nơi đó bây giờ chắc chắn đèn hoa rực rỡ, khắp nơi đỏ thắm vui mừng. Có lẽ đều treo ảnh cưới của Hứa Ngụy Trì và vợ cậu ấy lên, khắp nơi đều là hương vị hạnh phúc. Hạ Dương Ba chỉ tưởng tượng thôi đã thấy không thở nổi.
Bên kia hình như có người nói gì đó với Hứa Ngụy Trì, Hứa Ngụy Trì đáp một tiếng, lặng đi vài giây rồi tự động bỏ qua nửa câu sau của Hạ Dương Ba: "Vậy cậu tới đài phun nước nhớ gọi cho tôi, tôi qua đón cậu."
Giọng điệu hoàn toàn không cho phép phản đối. Hạ Dương Ba day trán, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng âm thầm hạ quyết tâm. Nếu trốn không được thì chỉ có thể đối diện.
Cũng không phải ngày đầu tiên anh biết người Hứa Ngụy Trì yêu là ai.
Hạ Dương Ba là người Thành phố G, ông nội của anh là ông Hạ Phong, cũng là cựu hiệu trưởng Trường đại học luật Thành phố G, bố anh là Hạ Khánh Niên - giảng viên có tiếng ở Đại học luật Thành phố G.
Không có gì ngoài ý muốn, Hạ Dương Ba dùng thành tích đứng đầu toàn khóa thi đậu Đại học luật G.
Sinh hoạt trong một gia đình như vậy, lại thêm thiên phú của Hạ Dương Ba không tồi nên từ nhỏ anh đã là con nhà người ta điển hình, nhưng dù vậy anh cũng không làm kiêu, tính cách tốt vô cùng, gần như có thể dùng từ "hoàn hảo" để hình dung.
Nếu nói nơi nào không hoàn mỹ, thì chỉ có Hạ Dương Ba là người đồng tính.
Lúc lên cấp ba, khi học sinh nam nữ bắt đầu yêu sớm thì Hạ Dương Ba chợt phát hiện mình không thích con gái, anh thích cậu con trai trông còn xinh xẻo hơn con gái, da trắng hơn con gái, cánh tay cánh chân thon hơn con gái cùng lớp.
Tính cách Hạ Dương Ba rất thoải mái, lạc quan lại tích cực, gần như không phí sức chút nào đã chấp nhận chuyện mình thích người cùng giới. Sau đó dứt khoát bật chế độ anh trai hàng xóm ấm áp dịu dàng, không tới hai tháng đã câu được cậu con trai trắng trẻo xinh xẻo kia.
Sau khi thi đại học, cậu trai kia thi vào một trường khác tỉnh, hai người chia tay rất tự nhiên.
Hạ Dương Ba khi ấy cũng không cảm thấy khó chịu khổ sở gì, dù sao hai người mới chỉ dừng ở nắm tay, hôn nhẹ gì đó. Dùng lời của Hạ Dương Ba sau này nhắc tới chính là ngây thơ như trẻ con chơi trò gia đình vậy.
Thời điểm đó Hạ Dương Ba còn chưa hiểu thế nào là yêu, cho tới khi gặp Hứa Ngụy Trì.
Hạ Dương Ba quen biết Hứa Ngụy Trì vào đầu mùa thu năm 2011, cũng là ngày khai giảng năm đầu đại học.
Hôm đó là ngày báo danh, Hạ Dương Ba ngủ dậy trễ, luống cuống vội vàng tròng một chiếc áo khoác sáng vào liền chạy ra ngoài bắt xe đến trường.
Nhà Hạ Dương Ba cách Đại học G không xa, hơn mười phút sau xe taxi liền dừng ngoài cửa Đại học G, mà lúc này anh mới phát hiện mình quên ví.
Hứa Ngụy Trì xuất hiện trước mặt Hạ Dương Ba trong tình cảnh như vậy.
Hứa Ngụy Trì xuống xe ngay sau xe của Hạ Dương Ba, lưng đeo balo Adidas, tay kéo một chiếc vali to sụ. Rõ ràng chính anh ấy cao một mét tám mà chiếc vali kia còn cao ngang mông, trông rất buồn cười.
Lúc anh ấy đi ngang qua xe taxi của Hạ Dương Ba, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Hạ Dương Ba qua cửa kính đang nhìn mình chằm chằm. Hứa Ngụy Trì hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười với đối phương.
Tia lửa bắn ra bốn phía, Hạ Dương Ba cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng quay cửa kính xe xuống gọi to: "Bạn ơi! Cho tôi mượn hai mươi đồng tiền xe được không?"
Sau này nhắc lại, Hứa Ngụy Trì luôn nói lúc đó Hạ Dương Ba chẳng khác gì lưu manh ghẹo gái cả. Nhưng trong trí nhớ của Hạ Dương Ba, nụ cười của Hứa Ngụy Trì lúc đó bừng sáng cả thanh xuân của anh.
Sau đó một thời gian rất dài anh đều không gặp nụ cười kia nữa.
Hạ Dương Ba dùng tiền Hứa Ngụy Trì cho mượn để trả tiền xe, sau đó mặt dày dính lấy đối phương. Cũng vì vậy mới biết đối phương cũng là sinh viên mới khoa luật trường Đại học G. Hai người kết bạn cùng đi tới chỗ báo danh khoa luật.
Đều là thanh niên mười bảy mười tám, hai người nhanh chóng thân thiết.
"Hứa Ngụy Trì, nhà cậu ở đâu?"
"Thành phố Lâm."
"À, Thành phố Lâm! Tôi từng đến chơi rồi, chỗ đấy rất đẹp!"
"Cũng tạm thôi! Thành phố G cũng rất tốt, phồn hoa hơn Thành phố Lâm nhiều!"
"Ha ha, cũng đúng. Đúng rồi, Thành phố Lâm cũng không xa lắm, sao cậu là con trai mà tha cái vali to thế?"
Hai tiếng trước anh còn đang sửa sang lại hồ sơ vụ án ở sở. Anh muốn rời khỏi Thành phố G ba ngày nên cần hoàn thành công việc trong tay trước đêm nay.
Dù sao Hạ Dương Ba cũng đã luật sư hành nghề nhiều năm, còn là một trong những học trò xuất sắc của Trịnh Quốc Khiêm, một vị luật sư nổi danh luật mảng luật dân sự và luật kinh tế. Cho nên việc xử lý giấy tờ cũng đơn giản quen tay hay việc mà thôi, làm xong mọi thứ, Hạ Dương Ba mới dựa lưng ghế thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh ấn huyệt thái dương, cầm di động trên bàn lên gọi cho Hứa Ngụy Trì.
Hứa Ngụy Trì chính là học trò khiến thầy Trịnh Quốc Khiêm tự hào nhất.
Đồng thời cũng là người đàn ông Hạ Dương Ba yêu suốt mười năm nay.
Biết Hạ Dương Ba muốn lái xe cả đêm đuổi đến Thành phố Lâm, Hứa Ngụy Trì lo lắng nói: "Sáng mai hẵng tới cũng được, đám cưới ngày kia mới tổ chức, chiều mai lại thảo luận chi tiết cũng không muộn mà."
Hạ Dương Ba nghịch công tắc đèn trên bàn làm việc, đóng lại mở, mở lại đóng, giọng nói cợt nhả: "Giờ cậu còn chưa tin kĩ năng lái xe của tôi à? Nói không phải khoe, tôi vừa giẫm chân ga xuống, sau đó đạp chân phanh, cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tôi rời Thành phố Lâm rồi."
Hứa Ngụy Trì cũng biết bản thân không nói được Hạ Dương Ba, chỉ có thể hơi thở dài: "Thế cũng được, cậu lái xe đến thẳng nhà tớ đi, nhớ đường không? Ở đường Bắc Thần."
Nhớ!
Sao có thể không nhớ?
Mọi thứ liên quan đến Hứa Ngụy Trì, Hạ Dương Ba đều khắc ghi rành mạch trong lòng.
Nhưng anh lại nghe thấy bản thân mình nói: "Không nhớ lắm.. không phải mấy năm này Thành phố Lâm đập đi xây lại liên tục à? Ai còn nhớ được đường đi thế nào? Thôi tôi đến tìm một khách sạn ngủ một tối, sáng hôm sau lại tính tiếp."
Anh không muốn đến ở chỗ Hứa Ngụy Trì, vì nơi đó bây giờ chắc chắn đèn hoa rực rỡ, khắp nơi đỏ thắm vui mừng. Có lẽ đều treo ảnh cưới của Hứa Ngụy Trì và vợ cậu ấy lên, khắp nơi đều là hương vị hạnh phúc. Hạ Dương Ba chỉ tưởng tượng thôi đã thấy không thở nổi.
Bên kia hình như có người nói gì đó với Hứa Ngụy Trì, Hứa Ngụy Trì đáp một tiếng, lặng đi vài giây rồi tự động bỏ qua nửa câu sau của Hạ Dương Ba: "Vậy cậu tới đài phun nước nhớ gọi cho tôi, tôi qua đón cậu."
Giọng điệu hoàn toàn không cho phép phản đối. Hạ Dương Ba day trán, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng âm thầm hạ quyết tâm. Nếu trốn không được thì chỉ có thể đối diện.
Cũng không phải ngày đầu tiên anh biết người Hứa Ngụy Trì yêu là ai.
Hạ Dương Ba là người Thành phố G, ông nội của anh là ông Hạ Phong, cũng là cựu hiệu trưởng Trường đại học luật Thành phố G, bố anh là Hạ Khánh Niên - giảng viên có tiếng ở Đại học luật Thành phố G.
Không có gì ngoài ý muốn, Hạ Dương Ba dùng thành tích đứng đầu toàn khóa thi đậu Đại học luật G.
Sinh hoạt trong một gia đình như vậy, lại thêm thiên phú của Hạ Dương Ba không tồi nên từ nhỏ anh đã là con nhà người ta điển hình, nhưng dù vậy anh cũng không làm kiêu, tính cách tốt vô cùng, gần như có thể dùng từ "hoàn hảo" để hình dung.
Nếu nói nơi nào không hoàn mỹ, thì chỉ có Hạ Dương Ba là người đồng tính.
Lúc lên cấp ba, khi học sinh nam nữ bắt đầu yêu sớm thì Hạ Dương Ba chợt phát hiện mình không thích con gái, anh thích cậu con trai trông còn xinh xẻo hơn con gái, da trắng hơn con gái, cánh tay cánh chân thon hơn con gái cùng lớp.
Tính cách Hạ Dương Ba rất thoải mái, lạc quan lại tích cực, gần như không phí sức chút nào đã chấp nhận chuyện mình thích người cùng giới. Sau đó dứt khoát bật chế độ anh trai hàng xóm ấm áp dịu dàng, không tới hai tháng đã câu được cậu con trai trắng trẻo xinh xẻo kia.
Sau khi thi đại học, cậu trai kia thi vào một trường khác tỉnh, hai người chia tay rất tự nhiên.
Hạ Dương Ba khi ấy cũng không cảm thấy khó chịu khổ sở gì, dù sao hai người mới chỉ dừng ở nắm tay, hôn nhẹ gì đó. Dùng lời của Hạ Dương Ba sau này nhắc tới chính là ngây thơ như trẻ con chơi trò gia đình vậy.
Thời điểm đó Hạ Dương Ba còn chưa hiểu thế nào là yêu, cho tới khi gặp Hứa Ngụy Trì.
Hạ Dương Ba quen biết Hứa Ngụy Trì vào đầu mùa thu năm 2011, cũng là ngày khai giảng năm đầu đại học.
Hôm đó là ngày báo danh, Hạ Dương Ba ngủ dậy trễ, luống cuống vội vàng tròng một chiếc áo khoác sáng vào liền chạy ra ngoài bắt xe đến trường.
Nhà Hạ Dương Ba cách Đại học G không xa, hơn mười phút sau xe taxi liền dừng ngoài cửa Đại học G, mà lúc này anh mới phát hiện mình quên ví.
Hứa Ngụy Trì xuất hiện trước mặt Hạ Dương Ba trong tình cảnh như vậy.
Hứa Ngụy Trì xuống xe ngay sau xe của Hạ Dương Ba, lưng đeo balo Adidas, tay kéo một chiếc vali to sụ. Rõ ràng chính anh ấy cao một mét tám mà chiếc vali kia còn cao ngang mông, trông rất buồn cười.
Lúc anh ấy đi ngang qua xe taxi của Hạ Dương Ba, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Hạ Dương Ba qua cửa kính đang nhìn mình chằm chằm. Hứa Ngụy Trì hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười với đối phương.
Tia lửa bắn ra bốn phía, Hạ Dương Ba cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng quay cửa kính xe xuống gọi to: "Bạn ơi! Cho tôi mượn hai mươi đồng tiền xe được không?"
Sau này nhắc lại, Hứa Ngụy Trì luôn nói lúc đó Hạ Dương Ba chẳng khác gì lưu manh ghẹo gái cả. Nhưng trong trí nhớ của Hạ Dương Ba, nụ cười của Hứa Ngụy Trì lúc đó bừng sáng cả thanh xuân của anh.
Sau đó một thời gian rất dài anh đều không gặp nụ cười kia nữa.
Hạ Dương Ba dùng tiền Hứa Ngụy Trì cho mượn để trả tiền xe, sau đó mặt dày dính lấy đối phương. Cũng vì vậy mới biết đối phương cũng là sinh viên mới khoa luật trường Đại học G. Hai người kết bạn cùng đi tới chỗ báo danh khoa luật.
Đều là thanh niên mười bảy mười tám, hai người nhanh chóng thân thiết.
"Hứa Ngụy Trì, nhà cậu ở đâu?"
"Thành phố Lâm."
"À, Thành phố Lâm! Tôi từng đến chơi rồi, chỗ đấy rất đẹp!"
"Cũng tạm thôi! Thành phố G cũng rất tốt, phồn hoa hơn Thành phố Lâm nhiều!"
"Ha ha, cũng đúng. Đúng rồi, Thành phố Lâm cũng không xa lắm, sao cậu là con trai mà tha cái vali to thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.