[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 35:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Lưu Nhất Hàng không khỏi cười khổ một tiếng, hôm nay Hạ Dương Ba cũng đâu có gọi điện cho cậu, cậu nên nghĩ tới sớm hơn mới đúng. Đêm nay, không biết anh phải tăng ca hay là đi tiếp khách.
Lưu Nhất Hàng tắm rửa qua loa, thay một bộ quần áo mới rồi ngồi ở sofa, cứ ngẩn ngơ ngồi đó chẳng biết nên làm gì. Ngồi được một lúc, bụng cậu bắt đầu réo lên.
Lưu Nhất Hàng chưa ăn gì đã đi tới đây, lúc này thực sự đói bụng. Cậu chậm chạp đi tới phòng bếp, trong tủ lạnh ngoại trừ trứng gà cùng sữa bò ra thì cũng chỉ có súp lơ xanh cùng một quả cà tím, đây chính là mấy thứ Lưu Nhất Hàng mua từ ba ngày trước. Giữa trưa ngày hôm đó cậu nhận được tin nhắn của Hạ Dương Ba: “Nhất Hàng, buổi chiều hôm nay tôi có thể sẽ về sớm ăn cơm cùng em đấy, em tan học thì có thể ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn được không?”
Tâm trạng Lưu Nhất Hàng lúc đó còn rất vui vẻ đồng ý: “Được!”
Sau đó lại được anh gửi cho một tờ danh sách những thứ cần mua.
Buổi tối hôm đó, Hạ Dương Ba làm món bò sốt cay, lúc ăn xong môi của Lưu Nhất Hàng còn sưng phồng lên. Anh còn làm thêm món súp lơ luộc, còn cả cả món thịt băm xào cà tím ăn rất ngon.
Hôm đó Lưu Nhất Hàng ăn liền một mạch bốn bát cơm, ăn đến mức khiến Hạ Dương Ba phải trợn mắt lên nhìn.
Mà tình cảnh mình lúc này, lại nhìn quả cà tím trơ trọi cùng nửa bông súp lơ lăn lóc trong tủ, mặc dù được để trong tủ lạnh giữ cho tươi nhưng cũng bị xuống nước, héo đi rất nhiều, thoạt nhìn thì rất có sức sống nhưng tình trạng của nó cũng chẳng khác Lưu Nhất Hàng là bao.
Không biết có phải là sau khi vận động mạnh xong mà cảm thấy mệt mỏi, trống rỗng hay là do không có Hạ Dương Ba ở nhà mà Lưu Nhất Hàng cảm thấy thất vọng, lại tủi thân. Cậu đứng trước cánh tủ lạnh mở toang, một tay vịn cánh tủ một tay chống nạnh, tâm trạng buồn rầu nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cậu nhụt chí đóng cửa tủ lạnh lại rồi đi đến tủ đựng bát đĩa, định bụng thử tìm xem có mì hay đồ ăn liền gì không.
Thật đáng tiếc, Hạ Dương Ba còn chú trọng dinh dưỡng hơn cả bác sĩ trong đội bóng của cậu. Trong nhà anh không thể tìm thấy bất cứ bóng dáng của thực phẩm rác nào. Tìm một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được một túi mì sợi.
Tuy rằng trình độ nấu ăn của cậu thực không dám khen tặng, hay nói tệ hơn là dốt đặc cán mai, những kĩ năng sống cơ bản như làm một tô mì thì cậu vẫn phải biết.
Chấp nhận số phận, cậu thở dài một hơi. Lưu Nhất Hàng mở bếp, bắt đầu nấu nước, đứng canh đợi khi nước sôi.
Cậu xuất thần nhìn nồi nước trước mặt, lửa trên bếp cũng không lớn, phải qua một lúc lâu mới có hơi nước bắt đầu bốc lên, cậu mở nắp nồi, hơi nước lượn lờn bay dày hơn, nhìn thấy các bong bóng sủi lên, Lưu Nhất hàng không biết vì mệt hay vì đói mà cảm thấy mắt mình bắt đầu hoa lên.
“Nhất Hàng?” Không biết Hạ Dương Ba về từ khi nào, có lẽ do thất thần nên Lưu Nhất Hàng không hề chú ý tới, “Em chưa về...”
Anh còn chưa kịp nói xong, Lưu Nhất Hàng bị giật mình, vung xoong trên tay tuột ra rơi thẳng xuống nồi nước đang sôi khiến nước bắn lên tung tóe. Lưu Nhất Hàng không kịp rụt tay lại nên đã bị nước sôi bắn đầy tay, từng vết đỏ bừng hằn trên cánh tay cậu. Cho dù là một người đàn ông cứng rắn nhưng vẫn không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng nhỏ.
Hạ Dương Ba cũng giật mình, vội vàng xông về phía cậu, bắt lấy mu bàn tay đỏ ửng vì bỏng của cậu rồi kéo cậu tới gần bồn rửa bát rồi mở nước lạnh xả thẳng vào đó. Anh không nói một lời mà chỉ cầm lấy tay cậu đặt dưới dòng nước, nước lạnh lẽo như đã xối thẳng vào mu bàn tay đỏ bừng.
Lưu Nhất Hàng không biết là do bị bỏng tới choáng váng hay là vì Hạ Dương Ba đột nhiên xuất hiện dọa ngốc nữa mà trừ việc rên một tiếng vì đau ra lại không còn bất kì phản ứng gì khác, cứ ngơ ngơ ngác ngác để mặc Hạ Dương Ba túm lấy tay mình. Cậu nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, vẻ mặt anh lúc này lo lắng, đau lòng trong lòng không khỏi thấy ấm, lại cảm thấu vết bỏng trên tay hình như chẳng còn đau nữa rồi.
So với cái vẻ thong dong, chẳng để ý tới của “bệnh nhân” Lưu Nhất Hàng thì người có thể coi là “hung thủ” của chuyện ngoài ý muốn lần này, Hạ Dương Ba lại đang bối rối, luống cuống đến mức không biết trái phải thế nào.
Anh vừa mới trở về, chỉ mới thay được đôi dép lê đi trong nhà, bộ vest xám bạc trên người còn chưa kịp thay, ống tay áo còn vì vừa vội xối nước vào vết bỏng cho Lưu Nhất Hàng không kịp vắn lên nên đã ướt nhẹp, nhưng anh dường như chẳng để tâm đến mà vẫn nắm chặt cổ tay Lưu Nhất Hàng, một tay kia của anh nhẹ nhàng nắm lấy toàn bộ lòng bàn tay cậu, giữ nguyên nó dưới dòng nước mát lạnh.
Hơi thở của anh gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hơi thở của anh bao quanh Lưu Nhất Hàng, cậu không khỏi quay lại nhìn Hạ Dương Ba.
Người đàn ông tuy thấp hơn cậu một chút nhưng chỉ một xíu xiu mà thôi. Nếu bình thường nhìn qua cũng khó mà nhìn ra hai người họ ai cao hơn ai thấp hơn. Mà lúc này, khoảng cách mỏng manh về chiều cao gần như bị san bằng, tựa như không có bất kì chênh lệch nào.
Hạ Dương Ba tập trung băng bó tay cho cậu, sắc mặt xanh mét, hàm răng nghiến chặt, dường như Lưu Nhất Hàng còn nghe cả tiếng anh cọ vào nhau kèn kẹt, nhịn không được rụt đầu lại.
Mặc dù Lưu Nhất Hàng đúng là cường tráng hơn Hạ Dương Ba không ít, nhưng không biết vì cái gì mà lúc này cậu ở trước mặt Hạ Dương Ba, lại cảm thấy khí thế của mình yếu hơn mấy phần.
Hạ Dương Ba không nói lời nào, quanh người anh lúc này có loại hơi thở khiến người ta sợ hãi bao quanh. Loại hơi thở tối tăm, khiến người áp lực, cũng không khó hiểu Lưu Nhất Hàng hít thở thật khó khăn.
Cậu không chịu nổi không khí này nữa, bèn khẽ lên tiếng: “Anh Hạ...”
Động tác của Hạ dương Ba dừng hẳn lại, anh nâng mắt lên nhìn cậu. Ngay khi ánh mặt cậu chạm phải ánh mắt Hạ Dương Ba trong tích tắc, trái tim Lưu Nhất Hàng cảm giác mình như vừa bị thứ gì đập trúng vậy, một loại cảm giác ấp tới mà cậu không biết nó là gì. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì dính chặt lại, không nói được nửa chữ, chỉ là tâm trạng cậu phức tạp vô cùng khi đối mặt với Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhìn về phía Lưu Nhất Hàng, ánh mắt anh đỏ ngầu tựa như sắp có máu chảy ra từ đó vậy, cảm xúc trong đó là sự áy này cùng đau lòng. Lưu Nhất Hàng không rõ thứ cảm xúc Hạ Dương Ba giấu ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt là gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi ngươi đỏ tươi của anh như đang muốn khóc.
“Anh Hạ...” Lưu Nhất Hàng cẩn thận gọi một tiếng, như thể rất sợ Hạ Dương Ba sẽ khóc.
Nhưng Hạ Dương Ba là ai, sao anh có thể mới như vậy đã không thể khống chế được?
Giọng nói của Lưu Nhất Hàng kéo lí trí của anh trở lại, anh hít thở sâu một hơi, ép cảm xúc tiêu cực của mình xuống, anh nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Mặc dù tiếng anh có hơi nhỏ, lại nghèn nghẹn, khác hẳn với thanh âm trong trẻo, dịu dàng thường ngày nhưng sắc mặt của anh cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Thấy anh ổn định lại, Lưu Nhất Hàng thở phào một hơi rồi cười rộ lên: “Anh nói linh tinh cái gì vậy, anh Hạ? Rõ ràng là do tôi không cẩn thận mới bị vậy mà!”
Lưu Nhất Hàng tắm rửa qua loa, thay một bộ quần áo mới rồi ngồi ở sofa, cứ ngẩn ngơ ngồi đó chẳng biết nên làm gì. Ngồi được một lúc, bụng cậu bắt đầu réo lên.
Lưu Nhất Hàng chưa ăn gì đã đi tới đây, lúc này thực sự đói bụng. Cậu chậm chạp đi tới phòng bếp, trong tủ lạnh ngoại trừ trứng gà cùng sữa bò ra thì cũng chỉ có súp lơ xanh cùng một quả cà tím, đây chính là mấy thứ Lưu Nhất Hàng mua từ ba ngày trước. Giữa trưa ngày hôm đó cậu nhận được tin nhắn của Hạ Dương Ba: “Nhất Hàng, buổi chiều hôm nay tôi có thể sẽ về sớm ăn cơm cùng em đấy, em tan học thì có thể ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn được không?”
Tâm trạng Lưu Nhất Hàng lúc đó còn rất vui vẻ đồng ý: “Được!”
Sau đó lại được anh gửi cho một tờ danh sách những thứ cần mua.
Buổi tối hôm đó, Hạ Dương Ba làm món bò sốt cay, lúc ăn xong môi của Lưu Nhất Hàng còn sưng phồng lên. Anh còn làm thêm món súp lơ luộc, còn cả cả món thịt băm xào cà tím ăn rất ngon.
Hôm đó Lưu Nhất Hàng ăn liền một mạch bốn bát cơm, ăn đến mức khiến Hạ Dương Ba phải trợn mắt lên nhìn.
Mà tình cảnh mình lúc này, lại nhìn quả cà tím trơ trọi cùng nửa bông súp lơ lăn lóc trong tủ, mặc dù được để trong tủ lạnh giữ cho tươi nhưng cũng bị xuống nước, héo đi rất nhiều, thoạt nhìn thì rất có sức sống nhưng tình trạng của nó cũng chẳng khác Lưu Nhất Hàng là bao.
Không biết có phải là sau khi vận động mạnh xong mà cảm thấy mệt mỏi, trống rỗng hay là do không có Hạ Dương Ba ở nhà mà Lưu Nhất Hàng cảm thấy thất vọng, lại tủi thân. Cậu đứng trước cánh tủ lạnh mở toang, một tay vịn cánh tủ một tay chống nạnh, tâm trạng buồn rầu nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cậu nhụt chí đóng cửa tủ lạnh lại rồi đi đến tủ đựng bát đĩa, định bụng thử tìm xem có mì hay đồ ăn liền gì không.
Thật đáng tiếc, Hạ Dương Ba còn chú trọng dinh dưỡng hơn cả bác sĩ trong đội bóng của cậu. Trong nhà anh không thể tìm thấy bất cứ bóng dáng của thực phẩm rác nào. Tìm một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được một túi mì sợi.
Tuy rằng trình độ nấu ăn của cậu thực không dám khen tặng, hay nói tệ hơn là dốt đặc cán mai, những kĩ năng sống cơ bản như làm một tô mì thì cậu vẫn phải biết.
Chấp nhận số phận, cậu thở dài một hơi. Lưu Nhất Hàng mở bếp, bắt đầu nấu nước, đứng canh đợi khi nước sôi.
Cậu xuất thần nhìn nồi nước trước mặt, lửa trên bếp cũng không lớn, phải qua một lúc lâu mới có hơi nước bắt đầu bốc lên, cậu mở nắp nồi, hơi nước lượn lờn bay dày hơn, nhìn thấy các bong bóng sủi lên, Lưu Nhất hàng không biết vì mệt hay vì đói mà cảm thấy mắt mình bắt đầu hoa lên.
“Nhất Hàng?” Không biết Hạ Dương Ba về từ khi nào, có lẽ do thất thần nên Lưu Nhất Hàng không hề chú ý tới, “Em chưa về...”
Anh còn chưa kịp nói xong, Lưu Nhất Hàng bị giật mình, vung xoong trên tay tuột ra rơi thẳng xuống nồi nước đang sôi khiến nước bắn lên tung tóe. Lưu Nhất Hàng không kịp rụt tay lại nên đã bị nước sôi bắn đầy tay, từng vết đỏ bừng hằn trên cánh tay cậu. Cho dù là một người đàn ông cứng rắn nhưng vẫn không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng nhỏ.
Hạ Dương Ba cũng giật mình, vội vàng xông về phía cậu, bắt lấy mu bàn tay đỏ ửng vì bỏng của cậu rồi kéo cậu tới gần bồn rửa bát rồi mở nước lạnh xả thẳng vào đó. Anh không nói một lời mà chỉ cầm lấy tay cậu đặt dưới dòng nước, nước lạnh lẽo như đã xối thẳng vào mu bàn tay đỏ bừng.
Lưu Nhất Hàng không biết là do bị bỏng tới choáng váng hay là vì Hạ Dương Ba đột nhiên xuất hiện dọa ngốc nữa mà trừ việc rên một tiếng vì đau ra lại không còn bất kì phản ứng gì khác, cứ ngơ ngơ ngác ngác để mặc Hạ Dương Ba túm lấy tay mình. Cậu nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, vẻ mặt anh lúc này lo lắng, đau lòng trong lòng không khỏi thấy ấm, lại cảm thấu vết bỏng trên tay hình như chẳng còn đau nữa rồi.
So với cái vẻ thong dong, chẳng để ý tới của “bệnh nhân” Lưu Nhất Hàng thì người có thể coi là “hung thủ” của chuyện ngoài ý muốn lần này, Hạ Dương Ba lại đang bối rối, luống cuống đến mức không biết trái phải thế nào.
Anh vừa mới trở về, chỉ mới thay được đôi dép lê đi trong nhà, bộ vest xám bạc trên người còn chưa kịp thay, ống tay áo còn vì vừa vội xối nước vào vết bỏng cho Lưu Nhất Hàng không kịp vắn lên nên đã ướt nhẹp, nhưng anh dường như chẳng để tâm đến mà vẫn nắm chặt cổ tay Lưu Nhất Hàng, một tay kia của anh nhẹ nhàng nắm lấy toàn bộ lòng bàn tay cậu, giữ nguyên nó dưới dòng nước mát lạnh.
Hơi thở của anh gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hơi thở của anh bao quanh Lưu Nhất Hàng, cậu không khỏi quay lại nhìn Hạ Dương Ba.
Người đàn ông tuy thấp hơn cậu một chút nhưng chỉ một xíu xiu mà thôi. Nếu bình thường nhìn qua cũng khó mà nhìn ra hai người họ ai cao hơn ai thấp hơn. Mà lúc này, khoảng cách mỏng manh về chiều cao gần như bị san bằng, tựa như không có bất kì chênh lệch nào.
Hạ Dương Ba tập trung băng bó tay cho cậu, sắc mặt xanh mét, hàm răng nghiến chặt, dường như Lưu Nhất Hàng còn nghe cả tiếng anh cọ vào nhau kèn kẹt, nhịn không được rụt đầu lại.
Mặc dù Lưu Nhất Hàng đúng là cường tráng hơn Hạ Dương Ba không ít, nhưng không biết vì cái gì mà lúc này cậu ở trước mặt Hạ Dương Ba, lại cảm thấy khí thế của mình yếu hơn mấy phần.
Hạ Dương Ba không nói lời nào, quanh người anh lúc này có loại hơi thở khiến người ta sợ hãi bao quanh. Loại hơi thở tối tăm, khiến người áp lực, cũng không khó hiểu Lưu Nhất Hàng hít thở thật khó khăn.
Cậu không chịu nổi không khí này nữa, bèn khẽ lên tiếng: “Anh Hạ...”
Động tác của Hạ dương Ba dừng hẳn lại, anh nâng mắt lên nhìn cậu. Ngay khi ánh mặt cậu chạm phải ánh mắt Hạ Dương Ba trong tích tắc, trái tim Lưu Nhất Hàng cảm giác mình như vừa bị thứ gì đập trúng vậy, một loại cảm giác ấp tới mà cậu không biết nó là gì. Cậu chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì dính chặt lại, không nói được nửa chữ, chỉ là tâm trạng cậu phức tạp vô cùng khi đối mặt với Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nhìn về phía Lưu Nhất Hàng, ánh mắt anh đỏ ngầu tựa như sắp có máu chảy ra từ đó vậy, cảm xúc trong đó là sự áy này cùng đau lòng. Lưu Nhất Hàng không rõ thứ cảm xúc Hạ Dương Ba giấu ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt là gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi ngươi đỏ tươi của anh như đang muốn khóc.
“Anh Hạ...” Lưu Nhất Hàng cẩn thận gọi một tiếng, như thể rất sợ Hạ Dương Ba sẽ khóc.
Nhưng Hạ Dương Ba là ai, sao anh có thể mới như vậy đã không thể khống chế được?
Giọng nói của Lưu Nhất Hàng kéo lí trí của anh trở lại, anh hít thở sâu một hơi, ép cảm xúc tiêu cực của mình xuống, anh nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Mặc dù tiếng anh có hơi nhỏ, lại nghèn nghẹn, khác hẳn với thanh âm trong trẻo, dịu dàng thường ngày nhưng sắc mặt của anh cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Thấy anh ổn định lại, Lưu Nhất Hàng thở phào một hơi rồi cười rộ lên: “Anh nói linh tinh cái gì vậy, anh Hạ? Rõ ràng là do tôi không cẩn thận mới bị vậy mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.