[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Chương 36:

Tuyến Tính Đại Tạ

06/06/2023

Hạ Dương Ba mím chặt môi không nói lời nào, anh đóng nước lại, lực nắm lấy cổ tay Lưu Nhất Hàng thoáng tăng thêm, anh kéo cậu tới sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống. Sau lại lẳng lặng đi lấy hòm thuốc về và ngồi xổm trước mặt cậu, lấy băng gạc sạch lau khô nước trên tay cậu rồi mới bắt đầu cẩn thận, chăm chú bôi thuốc lên cho cậu. Từ đầu đến cuối đều không nói câu nào.

Thực ra, Lưu Nhất Hàng dã không cảm thấy đau nữa rồi, chỉ hơi rát một xíu thôi.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là tập Taekwondo hay chơi đá bóng, hay cả những lúc bốc đồng mà đánh nhau, vết thương lớn bé, nặng nhẹ Lưu Nhất Hàng đều đã từng chịu đựng, so với chúng, vết bỏng này thực sự không là gì cả.

Nhưng động tác của Hạ Dương Ba lại cẩn thận tỉ mỉ, đối xử với cậu như báu vật hết sức quý trong vậy, anh tỉ mẩn vừa nhẹ nhàng thổi thổi cho cậu vừa thoa thuốc lên vết bỏng.

Cho đến tận bây giờ quanh người Hạ Dương Ba vẫn lởn vởn loại áp suất thấp đè nén, Lưu Nhất Hàng lại không biết nói gì nên dứt khoát giữ im lặng luôn, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm vậy.

Hạ Dương Ba thoa thuốc cho cậu xong, vẫn còn ngồi xổm trước mặt cậu, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Lưu Nhất Hàng vương bên tay không bị thương ra đỡ anh dậy, cuối cùng cũng nhỏ giọng an ủi anh: “Anh Hạ, tôi không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi ấy mà, đợi đến mai là khỏi ngay mà...”

“Tay em...” Hạ Dương Ba cũng mở miệng, anh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu hun hút, nhìn mãi không thấy đáy, giọng nói trầm thấp rất nhiều so với thường ngày, “Tay em, là đôi tay chỉ nên dùng để trị bệnh cứu người.”

------------------------------

Tay em, là đôi tay chỉ nên dùng để trị bệnh cứu người.

Thanh âm của anh không lớn, nhưng tông giọng trầm thấp lại rất có sức mê hoặc lòng người. Lưu Nhất Hàng nghe anh nói xong thì trái tim nảy lên từng nhịp như trống, bình bịch trong lồng ngực cậu khiến cho hô hấp của cậu bỗng chốc lại rối loạn.

Cậu cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, chỉ cố gắng ép mình bình tĩnh, cố tìm về một tia lý trí.

Cậu hắng giọng, lầm bầm nói: “Tôi còn chưa tốt nghiệp kia mà...”

“Trước sau gì rồi cũng sẽ có một ngày tốt nghiệp thôi.” Hạ Dương Ba đứng dậy, anh đứng nhìn xuống Lưu Nhất Hàng đang ngồi trên ghế sofa, tuyên bố một cách chắc nịch.

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh, trong nhất thời không biết nên nói gì nên lại ngượng ngùng rũ đầu xuống. Lúc cúi xuống lại để ý tới ống tay áo ướt đẫm nước thì nhẹ nhàng nhăn lông mày, nói: “Anh mau đi thay bộ đồ khác đi, đừng để mình bị lạnh.”

Hạ Dương Ba nhìn cậu chăm chú, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người đi vê phòng ngủ thay đồ.

Lưu Nhất Hàng thở dài nhẹ nhõm, cả người như thoát lực ngã lên phần tựa của sofa.

“Em vẫn chưa ăn tối à?” Không biết từ khi nào Hạ Dương Ba trở lại phòng khách, anh đã thay ra bộ vest, mặc trên người lúc này là bộ đồ ở nhà rộng thùng thình. Anh đứng cách Lưu Nhất Hàng khoảng hai ba bước chân, khoanh hai tay trước ngực, cau mày hỏi cậu.



Lưu Nhất Hàng giật nảy mình, rồi gật đầu theo bản năng.

Hạ Dương Ba nhìn cậu một cái, cũng không nói gì mà quay sang lấy điện thoại gọi cho một nhà hàng, không cần hỏi ý kiến của Lưu Nhất Hàng, anh thuận miệng liệt kê ra máy món, mấy món này đều là món Lưu Nhất Hàng thích.

Sau khi cúp điện thoại, anh mới chậm rãi đi đến sofa rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Nhất Hàng. Anh nâng tay day day mi tâm*, muốn mở miệng nói nhưng lại cứ không nói thành lời, cứ vậy mà nhìn cậu chằm chằm.

(*mi tâm: Phần ở giữa hai đầu lông mày)

“Tôi, tôi...” Lưu Nhất Hàng bị anh nhìn thì mất tự nhiên, chột dạ, chưa đánh đã khai: “Tôi chỉ muốn nấu một tô mì để ăn...”

“Sao hôm nay em còn chưa về nhà nữa?” Hạ Dương Ba không để ý tới lời nói vừa rồi của Lưu Nhất Hàng, mà nhìn chằm chằm cậu, hỏi thẳng một câu.

Lưu Nhất Hàng nghẹn lời.

Đúng vậy, tại sao còn chưa về nhà?

Ngày mai là bắt đầu kì nghỉ dài tới 11 ngày, vì sao lại không về nhà?

Vì sao ở nhà có mẹ làm một bàn thức ăn ngon đợi mình về nhưng mình lại không về?

Vì sao vừa kết thúc luyện tập, đến cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vàng chạy tới đây?

Trước câu hỏi của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng không biết trả lời thế nào. Những chuyện này chính cậu cũng chưa bao giờ tự hỏi là vì sao.

Cậu chỉ hành động theo bản năng, dựa theo cảm xúc để lựa chọn, nhưng cậu cũng chưa bao giờ tự hỏi mình rằng tại sao muốn làm như vậy.

Hoặc cũng có thể, cậu không dám suy nghĩ đến nó.

Vì sao chưa về nhà?

Vì sao lại đến đây, vì sao sau khi thấy căn phòng trống rỗng không có bóng dáng của Hạ Dương Ba thì nội tâm lại dâng lên loại cảm xúc mất mát khó tả như vậy?



Vì sao khi nhìn thấy Hạ Dương Ba thì ngay cả vết bỏng cũng không còn đau, trong lòng lại bỗng nhiên ấm áp, vì sao?

Vì sao chứ...

Lưu Nhất Hàng cũng không biết, cậu ngơ ngác nhìn Hạ Dương Ba, lông mày hơi nhíu lại như đang suy tư gì đó.

“Thôi, quên đi.” Không nhận được câu trả lời từ cậu khiến Hạ Dương Ba có đôi chút khó chịu, lại chán nản. Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man, mờ mịt của Lưu Nhất Hàng. Anh hỏi sang chuyện khác: “Sao không ăn ở ngoài xong rồi mới tới?”

“Tôi... tôi muốn đến nhà anh...”

Hạ Dương Ba tức cười, mà nụ cười dần trở thành cười khổ, tên nhóc thối tha này, chẳng lẽ bị anh chiều hư, ăn trực thành thói, coi đó là chuyện đương nhiên luôn rồi sao?

Vậy có phải cũng có nghĩa, cậu đã bắt đầu ỉ lại vào anh rồi đúng không?”

Thậm chí còn không nỡ rời bỏ anh luôn rồi?

Hạ Dương Ba nghiêm túc nhìn Lưu Nhất Hàng, như thể nhìn lâu như vậy sẽ tìm ra được đáp án trên người cậu vậy.

Lưu Nhất Hàng cũng nhìn anh, mà trong mắt lại như một mảng sao trời yên ả.

Hạ Dương Ba thở dài, chấp nhận số phận: “Thế sao không gọi điện trước cho tôi?” rồi lại nói thêm: “Tôi cứ nghĩ hôm nay em sẽ về nhà cho nên đã ăn ở bên ngoài trước rồi.”

Lưu Nhất Hàng sững sờ, nửa ngày mới thốt ra mấy chữ: “Tôi... tôi không về nhà...”

Cậu cúi đầu, nhìn thuốc bỏng khắp trên mu bàn tay mà không để ý tới khóe miệng Hạ Dương Ba đang cong lên đầy vui vẻ.

“Sau này...” Giọng nói của Hạ Dương Ba đã khôi phục sự ôn nhu, trong trẻo như thường ngày, “Nếu tôi không về nhà ăn cơm thì nhất định sẽ báo với em trước.”

Lưu Nhất Hàng đột nhiên ngẩng đầu, chứng kiến thấy dương mặt cười nhẹ của anh lại không khống chế được mà ngẩn ngơ.

“Sau này, khi tôi không có ở nhà thì em cứ gọi cơm bên ngoài cho người ta đem tới, không được tự mình nấu nướng, biết chưa?’ Hạ Dương Ba nghiêm túc nói.

Lưu Nhất Hàng thấy bộ dạng nghiêm túc dặn dò của Hạ Dương Ba thì cười rộ lên: “Sao nào? Anh sợ tôi làm cháy phòng bếp nhà anh sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook