[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 42:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Hạ Dương Ba kể tiếp: "Có lần, có một sản phụ có dấu hiệu băng huyết, sản phụ là người nước ngoài, có chồng và mẹ chồng đi cùng. Bác sĩ phụ trách yêu cầu người nhà bệnh nhân quyết định chọn giữa người mẹ và đứa trẻ. Gia đình kia vốn đã bí mật đi siêu âm màu và biết được trong bụng con dâu là bé trai nên không ngần ngại mà lựa chọn cứu đứa con, đồng thời ký vào giấy đồng ý mổ…"
Lưu Nhất Hàng không kìm được, tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hạ Dương Ba tiếp tục: "Sau đó, sản phụ không được cấp cứu, và đứa trẻ bị chết ngạt do khó khăn trong quá trình sinh nở, nên đã sinh ra thai nhi chết lưu."
“Sau khi bố mẹ của người mẹ biết tin, họ vội vã chạy đến Thành phố G. Họ tin rằng nếu lựa chọn cứu người mẹ, ít nhất còn có thể cứu được mạng sống của con gái họ, nhưng chồng và mẹ chồng của người quá cố phủ nhận rằng họ đã từng ký vào bản chấp thuận phẫu thuật, cho rằng nó được ký trong hoàn cảnh bị bác sĩ phụ trách lừa dối..."
"Về sau thì sao?"
"Sau này, bác sĩ đã tìm đến Khiêm Bằng, và Khiêm Bằng đã tiếp nhận vụ việc. Sau khi kết quả giám định y khoa được xác định, chứng minh rằng bác sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ cấp cứu, thông báo cho người nhà bệnh nhân, và không có bất kỳ thao tác sai nào trong quá trình phẫu thuật..."
Coi như thu được một kết quả mỹ mãn, Lưu Nhất Hàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu lại nghe thấy Hạ Dương Ba bình tĩnh nói thêm: "Tuy nhiên, chồng và mẹ chồng của người quá cố không hài lòng với phán quyết của tòa án và đã đệ đơn kháng cáo, lần thẩm án thứ hai vẫn giữ nguyên bản án ban đầu, hai mẹ con về nhà tìm một nhóm người thân đi chặt đứt đôi tay của vị bác sĩ kia.”
----------------------------------
Lưu Nhất Hàng không tự chủ hít một ngụm khí lạnh, răng cắn chặt không nói lời nào.
Tựa như cảm giác được Lưu Nhất Hàng đang căng thẳng, hô hấp gấp gáp, Hạ Dương Ba cười trấn an: “Nhất Hàng, tôi không phải nói như thế để hù dọa em đâu…”
Cảm thấy Lưu Nhất Hàng vẫn chưa hiểu ra, ánh mắt hoài nghi, Hạ Dương Ba nhẹ nhàng hít một hơi, lại nói: “Em nói tôi chỉ nhìn thấy mặt trái của xã hội hay gì cũng được … Có lẽ tại vì tính chất nghề nghiệp và tính chất công việc của tôi, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều mặt tối của bản chất con người… Nhất Hàng, đó là mặt mà em hoàn toàn không thể tưởng tượng được..."
Lưu Nhất Hàng cảm thấy Hạ Dương Ba lại coi cậu như một đứa trẻ. Cậu đang chuẩn bị phản bác, lại nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói nặng nề mang theo một tia cực kì hâm mộ truyền đến: “Em quá tốt đẹp, Nhất Hàng... Nhưng thế giới này lại không tốt đẹp như những gì em tưởng tượng đâu…”
Trong giọng nói của Hạ Dương Ba mang chút u buồn, có hơi không hợp với bộ dạng thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng của anh. Quan trọng hơn là, nghe âm thanh trầm buồn của anh, Lưu Nhất Hàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi cứng lại, nổi lên một tia chua xót không sao hiểu được.
“Anh Hạ…”
“Em chắc đã xem cảnh một người giàu có lái xe gây tai nạn xong bỏ chạy trên ti vi rồi chứ? Nhưng em nhất định chưa từng tận mắt nhìn thấy kẻ gây tai nạn kia cảm thấy chuyện phải gánh chi phí chữa trị cho người bị hại kia trong một thời gian dài là một chuyện vô cùng phiền phức, vì vậy kẻ đó làm tới cùng, đâm chết người ta, bồi thường một chút tiền thế là xong chuyện.
“Á?”
“Đúng vậy, có những người không sợ phải đền tiền nhưng lại sợ phiền toái.”
“Nhưng, nhưng mà không cố ý gây ra tai nạn giao thông và cố ý đâm người khác là hai chuyện khác nhau mà?”
“Đúng vậy, nhưng bởi vì lúc đó cảnh sát giao thông không kiểm tra kỹ hiện trường, cho nên vụ án này được xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường. Gia đình người bị hại không đồng ý với khoản bồi thường kia, tìm đến Khiêm Bằng. Thầy giáo mới phân vụ án này cho tôi, muốn tôi giúp thân chủ đấu tranh đòi lại một số tiền bồi thường... Khi thu thập chứng cứ, chúng tôi nhận thấy vết thương tử vong của nạn nhân chỉ là tác động thứ phát, do gia đình người chết không nghi ngờ gì về cái chết trong giai đoạn đầu, và báo cáo khám nghiệm tử thi cũng có vẻ hơi vội vàng..."
“Vậy… Sau đó thế nào?”
“Sau đó?” Hạ Dương Ba cười khổ một chút: “Tôi đề nghị người nhà nạn nhân đi báo án cho công an, bắt đầu quá trình điều tra… Tiếp đến, vụ án đã được lập án, cũng tiến hành thẩm tra, phán quyết hình sự. Tôi vẫn như cũ, đại diện cho người nhà bị hại, đề xuất bổ sung yêu cầu khởi kiện vụ án dân sự…”
“Đến cuối cùng, kẻ kia bị phán tội cố ý giết người. Do tác động xã hội của vụ án rất ác liệt, mà lại không có tình tiết tăng nặng hoặc giảm nhẹ theo quy định pháp luật, nên phán tử hình… Trước khi chấp hành phải bồi thường cho người nhà bị hại một khoản tiền lớn…”
“Anh Hạ, anh giỏi thật luôn!” Lưu Nhất Hàng tán thưởng từ đáy lòng.
“Lúc đó tôi mới chuyển từ luật sư thực tập sang chính thức chưa đến một năm. Tôi chuyên về lĩnh vực dân sự và thương mại. Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải một vụ án như vậy… Nói thế nào đây, vừa lên đã là chết người bồi thường, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã đột nhiên chuyển từ tranh chấp dân sự sang vụ án hình sự. Ngay sau đó lại có một người đã chết.” Giọng nói của Hạ Dương Ba có chút trầm trọng: “Tuy là nói về tình về lý về pháp luật, anh ta là gieo gió gặt bão. Nhưng mặc kệ anh ta là kẻ gian ác đến mức nào đi nữa, anh ta dùng phương thức bất hợp pháp xâm phạm đến tính mạng của người vô tội là sai. Mà chúng ta dùng pháp luật cướp đi sinh mạng của anh ta, vậy là đúng hay sao?”
“Mạng người không đáng giá như vậy sao?” Anh lại hỏi câu này, hỏi Lưu Nhất Hàng cũng là đang hỏi chính bản thân anh.
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng ngẩn người, không nói ra được.
Hạ Dương Ba lại cười khổ hai tiếng: “Vì vậy có đôi khi tôi thực sự bội phục Hứa Ngụy Trì. Anh ấy suy nghĩ thoáng hơn tôi mới có thể lăn lộn như cá gặp nước ở một nơi như viện kiểm sát nhiều năm như vậy…”
“Khi đó tôi nghĩ mãi không thông. Cảm thấy bản thân làm chuyện nên làm nhưng cũng cảm thấy bản thân như đã làm sai rồi…”
“Anh không làm gì sai cả… Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng nhìn bộ dáng uể oải của anh, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, nhịn không được nói lời an ủi anh.
“Vậy sao?” Hạ Dương Ba hỏi lại.
Lưu Nhất Hàng dùng sức gật đầu, lại nghĩ Hạ Dương Ba không nhìn thấy, vì thế còn nói thêm: “Đúng vậy, anh không làm sai. Tính mạng con người rất quan trọng, cho nên bọn tôi mới cố gắng nỗ lực chinh phục mọi bệnh tật, bởi vì mỗi sinh mệnh đều quan trọng như nhau.”
“Tính mạng của kẻ đâm vào người ta kia, không phải vì anh ta đã làm sai mà không quan trọng. Nhưng tính mạng của nạn nhân vô tội đó cũng quan trọng như của kẻ kia. Kẻ kia đã gây tổn thương cho người vô tội, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm về tính mạng của người đó. "
Hạ Dương Ba có chút kinh ngạc quay đầu, trong màn đêm tối đen như mực, ánh mắt của anh nhìn Lưu Nhất Hàng sáng tựa những ngôi sao lấp lánh.
Lưu Nhất Hàng không kìm được, tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hạ Dương Ba tiếp tục: "Sau đó, sản phụ không được cấp cứu, và đứa trẻ bị chết ngạt do khó khăn trong quá trình sinh nở, nên đã sinh ra thai nhi chết lưu."
“Sau khi bố mẹ của người mẹ biết tin, họ vội vã chạy đến Thành phố G. Họ tin rằng nếu lựa chọn cứu người mẹ, ít nhất còn có thể cứu được mạng sống của con gái họ, nhưng chồng và mẹ chồng của người quá cố phủ nhận rằng họ đã từng ký vào bản chấp thuận phẫu thuật, cho rằng nó được ký trong hoàn cảnh bị bác sĩ phụ trách lừa dối..."
"Về sau thì sao?"
"Sau này, bác sĩ đã tìm đến Khiêm Bằng, và Khiêm Bằng đã tiếp nhận vụ việc. Sau khi kết quả giám định y khoa được xác định, chứng minh rằng bác sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ cấp cứu, thông báo cho người nhà bệnh nhân, và không có bất kỳ thao tác sai nào trong quá trình phẫu thuật..."
Coi như thu được một kết quả mỹ mãn, Lưu Nhất Hàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu lại nghe thấy Hạ Dương Ba bình tĩnh nói thêm: "Tuy nhiên, chồng và mẹ chồng của người quá cố không hài lòng với phán quyết của tòa án và đã đệ đơn kháng cáo, lần thẩm án thứ hai vẫn giữ nguyên bản án ban đầu, hai mẹ con về nhà tìm một nhóm người thân đi chặt đứt đôi tay của vị bác sĩ kia.”
----------------------------------
Lưu Nhất Hàng không tự chủ hít một ngụm khí lạnh, răng cắn chặt không nói lời nào.
Tựa như cảm giác được Lưu Nhất Hàng đang căng thẳng, hô hấp gấp gáp, Hạ Dương Ba cười trấn an: “Nhất Hàng, tôi không phải nói như thế để hù dọa em đâu…”
Cảm thấy Lưu Nhất Hàng vẫn chưa hiểu ra, ánh mắt hoài nghi, Hạ Dương Ba nhẹ nhàng hít một hơi, lại nói: “Em nói tôi chỉ nhìn thấy mặt trái của xã hội hay gì cũng được … Có lẽ tại vì tính chất nghề nghiệp và tính chất công việc của tôi, tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều mặt tối của bản chất con người… Nhất Hàng, đó là mặt mà em hoàn toàn không thể tưởng tượng được..."
Lưu Nhất Hàng cảm thấy Hạ Dương Ba lại coi cậu như một đứa trẻ. Cậu đang chuẩn bị phản bác, lại nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói nặng nề mang theo một tia cực kì hâm mộ truyền đến: “Em quá tốt đẹp, Nhất Hàng... Nhưng thế giới này lại không tốt đẹp như những gì em tưởng tượng đâu…”
Trong giọng nói của Hạ Dương Ba mang chút u buồn, có hơi không hợp với bộ dạng thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng của anh. Quan trọng hơn là, nghe âm thanh trầm buồn của anh, Lưu Nhất Hàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi cứng lại, nổi lên một tia chua xót không sao hiểu được.
“Anh Hạ…”
“Em chắc đã xem cảnh một người giàu có lái xe gây tai nạn xong bỏ chạy trên ti vi rồi chứ? Nhưng em nhất định chưa từng tận mắt nhìn thấy kẻ gây tai nạn kia cảm thấy chuyện phải gánh chi phí chữa trị cho người bị hại kia trong một thời gian dài là một chuyện vô cùng phiền phức, vì vậy kẻ đó làm tới cùng, đâm chết người ta, bồi thường một chút tiền thế là xong chuyện.
“Á?”
“Đúng vậy, có những người không sợ phải đền tiền nhưng lại sợ phiền toái.”
“Nhưng, nhưng mà không cố ý gây ra tai nạn giao thông và cố ý đâm người khác là hai chuyện khác nhau mà?”
“Đúng vậy, nhưng bởi vì lúc đó cảnh sát giao thông không kiểm tra kỹ hiện trường, cho nên vụ án này được xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường. Gia đình người bị hại không đồng ý với khoản bồi thường kia, tìm đến Khiêm Bằng. Thầy giáo mới phân vụ án này cho tôi, muốn tôi giúp thân chủ đấu tranh đòi lại một số tiền bồi thường... Khi thu thập chứng cứ, chúng tôi nhận thấy vết thương tử vong của nạn nhân chỉ là tác động thứ phát, do gia đình người chết không nghi ngờ gì về cái chết trong giai đoạn đầu, và báo cáo khám nghiệm tử thi cũng có vẻ hơi vội vàng..."
“Vậy… Sau đó thế nào?”
“Sau đó?” Hạ Dương Ba cười khổ một chút: “Tôi đề nghị người nhà nạn nhân đi báo án cho công an, bắt đầu quá trình điều tra… Tiếp đến, vụ án đã được lập án, cũng tiến hành thẩm tra, phán quyết hình sự. Tôi vẫn như cũ, đại diện cho người nhà bị hại, đề xuất bổ sung yêu cầu khởi kiện vụ án dân sự…”
“Đến cuối cùng, kẻ kia bị phán tội cố ý giết người. Do tác động xã hội của vụ án rất ác liệt, mà lại không có tình tiết tăng nặng hoặc giảm nhẹ theo quy định pháp luật, nên phán tử hình… Trước khi chấp hành phải bồi thường cho người nhà bị hại một khoản tiền lớn…”
“Anh Hạ, anh giỏi thật luôn!” Lưu Nhất Hàng tán thưởng từ đáy lòng.
“Lúc đó tôi mới chuyển từ luật sư thực tập sang chính thức chưa đến một năm. Tôi chuyên về lĩnh vực dân sự và thương mại. Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải một vụ án như vậy… Nói thế nào đây, vừa lên đã là chết người bồi thường, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã đột nhiên chuyển từ tranh chấp dân sự sang vụ án hình sự. Ngay sau đó lại có một người đã chết.” Giọng nói của Hạ Dương Ba có chút trầm trọng: “Tuy là nói về tình về lý về pháp luật, anh ta là gieo gió gặt bão. Nhưng mặc kệ anh ta là kẻ gian ác đến mức nào đi nữa, anh ta dùng phương thức bất hợp pháp xâm phạm đến tính mạng của người vô tội là sai. Mà chúng ta dùng pháp luật cướp đi sinh mạng của anh ta, vậy là đúng hay sao?”
“Mạng người không đáng giá như vậy sao?” Anh lại hỏi câu này, hỏi Lưu Nhất Hàng cũng là đang hỏi chính bản thân anh.
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng ngẩn người, không nói ra được.
Hạ Dương Ba lại cười khổ hai tiếng: “Vì vậy có đôi khi tôi thực sự bội phục Hứa Ngụy Trì. Anh ấy suy nghĩ thoáng hơn tôi mới có thể lăn lộn như cá gặp nước ở một nơi như viện kiểm sát nhiều năm như vậy…”
“Khi đó tôi nghĩ mãi không thông. Cảm thấy bản thân làm chuyện nên làm nhưng cũng cảm thấy bản thân như đã làm sai rồi…”
“Anh không làm gì sai cả… Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng nhìn bộ dáng uể oải của anh, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, nhịn không được nói lời an ủi anh.
“Vậy sao?” Hạ Dương Ba hỏi lại.
Lưu Nhất Hàng dùng sức gật đầu, lại nghĩ Hạ Dương Ba không nhìn thấy, vì thế còn nói thêm: “Đúng vậy, anh không làm sai. Tính mạng con người rất quan trọng, cho nên bọn tôi mới cố gắng nỗ lực chinh phục mọi bệnh tật, bởi vì mỗi sinh mệnh đều quan trọng như nhau.”
“Tính mạng của kẻ đâm vào người ta kia, không phải vì anh ta đã làm sai mà không quan trọng. Nhưng tính mạng của nạn nhân vô tội đó cũng quan trọng như của kẻ kia. Kẻ kia đã gây tổn thương cho người vô tội, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm về tính mạng của người đó. "
Hạ Dương Ba có chút kinh ngạc quay đầu, trong màn đêm tối đen như mực, ánh mắt của anh nhìn Lưu Nhất Hàng sáng tựa những ngôi sao lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.