[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Chương 41:

Tuyến Tính Đại Tạ

06/06/2023

Lưu Nhất Hàng cong cong khóe miệng nhìn điện thoại, mới tám giờ, không khỏi thở dài: "Chúng ta bây giờ thế này, thật giống như dân trên núi làm việc lúc mặt trời mọc nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn!"

Hạ Dương Ba mỉm cười hợp tác, trong lòng nghĩ, tôi lại tình nguyện cùng cậu làm người dân trên núi, nhưng anh lại nói: "Nếu ngủ không được thì nói chuyện đi."

Lưu Nhất Hàng trong vô thức nói "được thôi", nhưng khi nói xong, cậu lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Như thể nhận ra được sự lúng túng của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba thấp giọng cười như là rất thích thú, hỏi cậu: "Tại sao em lại muốn học y khoa? Em muốn trở thành bác sĩ sao?"

Lưu Nhất Hàng không ngờ anh sẽ hỏi cái này, vì vậy xấu hổ gật đầu, lại nghĩ trong bóng tối có thể anh không nhìn thấy, cho nên bổ sung thêm một tiếng: "Ừ."

“Tại sao?” Hạ Dương Ba lại hỏi.

Tại sao?

Tại sao phải học y khoa?

Tại sao cậu lại muốn trở thành bác sĩ?

Câu hỏi này làm cho Lưu Nhất Hàng đột nhiên có chút chật vật, lo lắng vặn vẹo trong túi ngủ, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Làm gì có lý do gì..."

Hạ Dương Ba thấp giọng cười rồi thành khẩn nói: "Luôn luôn có lý do mà. Nhất Hàng... bất kỳ ai làm bất cứ việc gì thì luôn phải có lý do..."

Có một lý do…

Người ta làm gì cũng phải có lý do.



“Còn anh thì sao?” Lưu Nhất Hàng hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại muốn học luật? Tại sao lại muốn trở thành luật sư?”

Hạ Dương Ba giật mình, anh thật không ngờ Lưu Nhất Hàng sẽ ném lại nguyên vẹn vấn đề này cho mình, cười khổ chậm rãi nói: "Tôi? Tất nhiên là vì... có lẽ bởi vì từ khi tôi được sinh ra đã được định sẵn sẽ kiếm cơm bằng nghề này rồi. "

Lưu Nhất Hàng khịt mũi, hơi khó hiểu nói: “Đâu có ai được định sẵn để làm điều gì đó từ khi họ được sinh ra..."

“Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba đưa tay lên xoa lông mày: “Trước khi ông tôi về hưu, ông ấy là Chánh án Tòa án nhân dân trung cấp của Thành phố G. Bà tôi khi còn sống đã làm công tác xã hội trong liên đoàn lao động. Bố là giáo sư trường Đại học Luật G. Trước khi kinh doanh, mẹ tôi giải quyết các vấn đề pháp lý cho một công ty... Sinh ra trong một gia đình như vậy... Nhất Hàng, đây là định mệnh của tôi..."

Lưu Nhất Hàng lại không đồng ý với chủ nghĩa định mệnh của Hạ Dương Ba, cau mày: "Cho dù anh được sinh ra trong một gia đình như vậy, họ cũng đâu bắt buộc anh phải đi theo con đường như họ, đúng không?"

Như đoán được cậu sẽ nói ra câu này, anh cười hờ hững: "Không, họ chưa bao giờ ép buộc tôi. Nhưng Nhất Hàng, em biết đấy, từ khi sinh ra tôi đã thừa hưởng một phần dấu ấn từ họ, và những đặc điểm chung của họ sẽ biểu lộ đặc biệt rõ ràng trên người tôi. Hơn nữa trong một môi trường như cuộc sống thời thơ ấu của tôi thì nhất định tôi đã bị ảnh hưởng trực tiếp hơn những nơi khác... Người lớn thường nói khi tôi còn nhỏ, khi những đứa trẻ khác đang học thuộc lòng 300 bài thơ Đường, thì tôi đã mở miệng về một số luật thường dùng... "

Lưu Nhất Hàng có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện này có vẻ hợp lý. Cậu lặng lẽ nhìn Hạ Dương Ba chờ anh nói tiếp. Cậu chắc chắn rằng Hạ Dương Ba sẽ tiếp tục nói, cũng như cậu tin rằng ngay cả trong bóng tối, Hạ Dương Ba cũng có thể cảm nhận được ánh mắt cậu đang nhìn mình.

"Mấy chuyện khi còn quá nhỏ kia tôi cũng không nhớ rõ được, nhưng..." Hạ Dương Ba dường như lại chìm vào một ký ức êm đềm nào đó. Sau một lúc dừng lại, anh tiếp tục: "Nhưng từ lúc tôi có nhận thức thì hầu hết các đầu sách trong nhà đều liên quan đến pháp luật, các bộ luật, các loại bài báo, tạp chí pháp luật, đọc hiểu pháp luật, nhật báo pháp luật, và các bài phê bình pháp luật khác nhau... Âm thanh của TV tại nhà luôn là kênh pháp luật... Hầu hết các những cuộc trò chuyện tại bàn ăn cũng là những vụ án nóng vào thời điểm đó..."

"Đối với tôi, đây chính là lý do ..." Hạ Dương Ba nói một cách nghiêm túc: "Tôi có thích nó không? Thích chứ. Gen di truyền và môi trường cuộc sống sau khi sinh ra khiến tôi không thể không thích nó, cũng không có cách nào để không tận hưởng nó. Mặc dù tôi suy nghĩ tiêu cực rằng đó là định mệnh của tôi, nhưng tôi lại rất thích, cũng rất tận hưởng nó."

Lưu Nhất Hàng không nói nên lời, trong bóng tối trợn to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh lều, tiếng cười ngắn của Hạ Dương Ba từ bên tai truyền đến, anh đổi chủ đề hỏi: "Nhất Hàng, em không tin vào số mệnh sao?"

Lưu Nhất Hàng là một sinh viên khoa học, lại chưa bao giờ là một người có cảm xúc tinh tế và nhạy cảm, dĩ nhiên cậu cũng nghĩ thuyết định mệnh là một loại chuyện vô nghĩa.

Cậu không trả lời, nhưng Hạ Dương Ba dường như đã biết rõ câu trả lời của cậu, cũng không để ý mà cười, rồi nghiêm giọng nói: “Em vẫn còn nhỏ, Nhất Hàng, sau này em sẽ biết, em gặp ai vào lúc nào, em cố ý hay vô tình nói hay làm gì... những khoảnh khắc tưởng chừng như không quan trọng này thực ra lại là số mệnh của em. Đôi khi chúng là sự lựa chọn của em, đôi khi em lại không thể lựa chọn... chúng sẽ đưa em đi theo hướng của vận mệnh, khiến em không thể không tin... "

Giọng của Hạ Dương Ba trầm ấm, giống như tiếng đàn cello du dương, sâu lắng và da diết, đầy sức mạnh mê hoặc, nhẹ nhàng làm rung động trái tim của Lưu Nhất Hàng.



Lưu Nhất Hàng không biết nói gì về nhận xét của Hạ Dương Ba, nhưng cậu hơi không hài lòng với giọng điệu coi mình như một đứa trẻ của Hạ Dương Ba, đặc biệt là câu nói "Em vẫn còn trẻ" khiến cậu cảm thấy không thoải mái, vì vậy cậu có chút bất mãn mà cãi lại: “Cũng chẳng có chuyện gì, đều là người lớn tuổi thì mới khôn ngoan…”

Nhận thấy Lưu Nhất Hàng khó chịu, trên mặt Hạ Dương Ba không khỏi hiện ra nụ cười ôn nhu, cho dù Lưu Nhất Hàng không nhìn thấy, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng cười, thuận miệng nói: "Đúng vậy, đúng vậy... Vậy Nhất Hàng, hiện tại em có thể nói cho tôi biết tại sao em lại muốn trở thành bác sĩ không?"

Động lực học y khoa của Lưu Nhất Hàng rất đơn giản, không gì khác hơn là chữa bệnh cho người bệnh và người bị thương. Nhưng không biết tại sao, có lẽ là bởi vì sự vụng về của những cậu nhóc ở tuổi này, lúc này cậu thật sự cảm thấy lý do mới nghĩ ra này có chút khó nói, nhất là sau khi Hạ Dương Ba đã chân thành tâm sự với chính mình.

"Tôi..." Lưu Nhất Hàng do dự.

“Hử?” Hạ Dương Ba từng bước ép tới.

Trong bóng tối, Lưu Nhất Hàng cổ quái nói: "Bởi vì lương bác sĩ rất cao."

"Phốc..." Đương nhiên Hạ Dương Ba không tin đây là suy nghĩ thật của Lưu Nhất Hàng, không biết tại sao Lưu Nhất Hàng lại không muốn nói ra sự thật với anh, nhưng từ giọng điệu không bình thường của Lưu Nhất Hàng, anh nghe ra được những gì cậu đã nói không phải là sự thật.

"Rủi ro của bác sĩ cũng rất cao đấy..." Hạ Dương Ba ân cần nhắc nhở: "Ngày nay có rất nhiều tai nạn y tế, em biết đấy, những rắc rối về y tế cũng rất nghiêm trọng..."

Khóe miệng Lưu Nhất Hàng cứng đờ: "Cũng đâu có nhiều đến thế... anh đừng nên chỉ nhìn vào mặt tối của xã hội được không?"

“Thật sao?” Hạ Dương Ba hơi tăng âm lượng mà hỏi.

Lưu Nhất Hàng ngẩn người.

"Năm ngoái, Khiêm Bằng đã thành lập một bộ phận mới ở Thành phố Lâm để giải quyết các tranh chấp về y tế. Người phụ trách là một luật sư có tiếng trong lĩnh vực này."

Lưu Nhất Hàng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook