[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 45:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Lưu Nhất Hàng tuy rằng không hưng phấn như anh, nhưng cũng thật sự bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động, oán khí lúc trước chẳng hiểu từ đâu ra giờ cũng dường như bị thứ ánh sáng trước mắt xua tan đi hết cả, bất giác nhếch miệng cười.
“Tại sao tôi lại muốn đưa em tới đây ấy à...” Hạ Dương Ba nói, “Bởi vì nơi này rất đẹp, tôi thấy mặt trời mọc ở đây là đẹp nhất...”
Sáng sớm hôm đó, Hạ Dương Ba mười tám tuổi ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị Hứa Ngụy Trì đánh thức dậy để chờ mặt trời mọc.
Ngày hôm đó, những người khác vẫn còn ngủ say, bọn họ thì cứ ngồi như vậy trầm ngâm đợi, Hạ Dương Ba thề, từ lúc sinh ra cho đến lúc mười tám tuổi, anh chưa từng thấy qua khung cảnh nào đẹp như vậy.
Anh không nhịn lòng được mà quay đầu sang nhìn Hứa Ngụy Trì, khuôn mặt nghiêng của anh bị ánh mặt trời chiếu sáng, lông mi của anh ấy theo ánh mắt chớp chớp mà nhẹ nhàng run rẩy, sống mũi anh rất cao, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Hạ Dương Ba gần như nhịn không được sắp tiến lên hôn anh ấy thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên: "Nếu như Nhất Ngôn có ở đây thì tốt biết mấy.”
Lưu Nhất Hàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, cậu rất muốn hỏi, bởi vì nơi này rất đẹp, cho nên anh mới dẫn tôi tới sao?
--------------------------------------
Lưu Nhất Hàng cuối cùng cũng trở về nhà trong hai ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, mẹ cậu ở nhà nấu cho cậu một bàn thức ăn toàn món cậu thích ăn, ba cậu vẫn như bao lần, ăn cơm xong lập tức vội vàng rời đi.
Vài năm trước, theo đề nghị của người anh họ Ngô Thịnh của Lưu Nhất Hàng, ba mẹ cậu đã chuyển siêu thị nhỏ trong nhà thành một công ty thương mại chuyên sản xuất đặc sản địa phương ở Thành phố Lâm.
Mặc dù anh họ Lưu Nhất Hàng từ nhỏ không chịu nghiêm túc chín chắn chút nào, toàn bộ thời gian chỉ sống phóng túng buông thả, nhưng hiểu anh ấy kế thừa kiểu gen nào của ông bố làm chủ công ty xây dựng lớn nhất Thành phố Lâm, sau khi xuất ngũ, thì không còn cùng những người bạn ăn chơi năm đó nữa, cũng kiên quyết không chịu trở về kế thừa công ty của bố, dứt khoát mượn một khoản tiền trong nhà rồi tự mình thành lập một công ty thương mại xuất nhập khẩu.
Mấy năm nay, việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, tuy rằng không đi cùng một con đường với bố mình nhưng có thể Ngô Thịnh sẽ đuổi kịp bố mình ở chốn thương trường Thành phố Lâm này sớm thôi.
Đây cũng là lý do tại sao Ngô Thịnh là người hiếm hoi trong nhà có thể trị được Lưu Nhất Hàng.
Không giống như sự dựa dẫm ỷ lại như đối với Lưu Nhất Ngôn. Lưu Nhất Hàng đối với Ngô Thịnh càng nhiều hơn là sự kính nể.
Đây cũng là vì sao chỉ cần rảnh rỗi, cậu sẽ không ngừng chạy về nhà Lưu Nhất Ngôn, mà mỗi lần chị dâu cậu gọi điện thoại cho cậu tới ăn cơm, phản ứng đầu tiên của cậu là nói: "Em còn có việc..."
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh, sau khi Lưu Nhất Hàng ăn cơm trưa ở nhà xong là lập tức tới nhà Lưu Nhất Ngôn, bấm chuông cửa. Không ngờ người tới mở cửa cho cậu lại là Ngô Thịnh.
Ngô Thịnh một tay ôm Hứa Mộ Ngôn, một tay nắm tay nắm cửa, nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt sắc bén như đại bàng kia. Sống lưng của Lưu Nhất Hàng bỗng tê dại, rõ ràng không làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn căng thẳng nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi anh: "Anh... Anh, sao anh cũng ở đây? ”
Ngô Thịnh trừng mắt nhìn cậu một cái, hừ lạnh nói: "Tại sao anh không thể ở đây? ”
Lưu Nhất Hàng nhếch miệng, cúi đầu, rồi đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé kéo áo trên cánh tay của cậu, Tiêu Mạt trợn to hai mắt ngấn nước nhìn cậu, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Lưu Nhất Hàng nhìn thấy Tiểu Mộ Ngôn thì lập tức vui mừng đến mức bật cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của đứa bé: "Tiểu Mộ, gọi cậu! Gọi cậu đi!”
Tiểu Mộ Ngôn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cậu, cười liên tục. Con nít mới bú sữa chỉ vài tháng, làm sao có thể nói chuyện, Ngô Thịnh nhìn cậu một cái: “Não bộ đúng là quý hiếm thật.”
Lưu Nhất Hàng ôm đầu thở dài: "Anh! Sao anh có thể..." Những lời còn lại đã bị ánh mắt lạnh như băng của Ngô Thịnh làm cậu sợ tới mức thu về trong bụng.
Tiểu Mộ Ngôn không hiểu cơn sóng ngầm giữa hai người cậu của mình đang cuồn cuộn, nghiêng đầu nhìn phía này rồi lại xoay sang phí kia, không chịu ở yên trong lòng cậu lớn, hướng về phía cậu nhỏ duỗi hai tay, chiếc miệng chúm chím ưm a không ngừng, đôi mắt to chớp chớp, làm nũng muốn được ôm.
Trái tim Lưu Nhất Hàng sắp bị tan chảy, cũng bất chấp tên hung dữ Ngô Thịnh đang gần trước mắt, duỗi tay ra ôm lấy Tiểu Mộ Ngôn, cười hì hì nói: "Ôm ôm... Để cậu ôm..."
Ngô Thịnh lạnh lùng nói: “Cậu nhỏ.”
Lưu Nhất Hàng:
“...”
Hứa Mộ Ngôn :
“???”
“Nhất Hàng đã đến chưa?”
Giọng của Lưu Nhất Ngôn truyền đến từ xa, Lưu Nhất Hàng “Đây” một tiếng, ôm Hứa Mộ Ngôn tìm nơi tiếng nói phát ra mà đi.
Trong phòng bếp, Hứa Dật Thần im lặng ngồi trong xe đẩy bên cạnh bàn, hai tay ôm một bình sữa, chuyên tâm mút mút, thậm chí còn không có thời gian nhìn thoáng qua Lưu Nhất Hàng đang đứng ở cửa phòng bếp cùng Hứa Mộ Ngôn đang được bế trong lòng cậu, mà Hứa Ngụy Trì đang ở một bên đang chăm chú vào bình sữa của Hứa Mộ Ngôn.
Động tác của anh ấy thoạt nhìn vô cùng có vẻ thuần thục, đổ nước sôi, thêm sữa bột, thử nhiệt độ... giống như đã làm rất nhiều lần rồi.
“Anh Hứa.”
Hứa Ngụy Trì nghe vậy, quay đầu lại cười ôn hòa với Lưu Nhất Hàng, thắt chặt nắp bình sữa, đi tới, đem bình sữa bỏ vào tay Tiểu Mộ Ngôn, cười với cô: "Đây là của Tiểu Mộ Ngôn. ”
Hứa Mộ Ngôn vui vẻ ôm bình sữa, bắt đầu uống.
Lưu Nhất Hàng nnhĩnung quanh thắc mắc : “Chị em đâu!”
“Cùng với chị dâu cậu đi dạo phố rồi.” Ngô Thịnh đã đứng ở phía sau từ lúc nào, mở miệng nói chuyện, khiến Lưu Nhất Hàng sợ tới mức giật bắn mình.
“Anh... Anh có thể nói chuyện tử tế với em chút được không...” Lưu Nhất Hàng cầu xin sự thương xót.
Ngô Thịnh chầm chậm lắc đầu.
Hứa Ngụy Trì nhìn không chịu nổi: “Ngô Thịnh, Nhất Hàng dạo này rất ngoan, anh đừng làm cậu ấy sợ.”
Ngô Thịnh liếc mắt nhìn Hứa Ngụy Trì, nói: "Cậu không biết đâu, thằng nhóc xấu xa này cứ phải có người tùy thời cơ hù dọa nó cơ, nếu không, nó có thể dỡ mái nhà người ta ra đấy.”
Hứa Ngụy Trì nhìn Lưu Nhất Hàng cười, Lưu Nhất Hàng xấu hổ, phản ứng lại: “Em đã lâu không làm chuyện gì cả, được không! ”
"Là ai nghỉ hè đi chơi bóng đá, cuối cùng đá người ta thẳng vào bệnh viện hả?" Ngô Thịnh nhướng mày trừng mắt nhìn hắn.
Khí thế Lưu Nhất Hàng nhất thời yếu đi, nhỏ giọng nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn..."
Chuyện đó quả thật không thể trách Lưu Nhất Hàng.
“Tại sao tôi lại muốn đưa em tới đây ấy à...” Hạ Dương Ba nói, “Bởi vì nơi này rất đẹp, tôi thấy mặt trời mọc ở đây là đẹp nhất...”
Sáng sớm hôm đó, Hạ Dương Ba mười tám tuổi ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị Hứa Ngụy Trì đánh thức dậy để chờ mặt trời mọc.
Ngày hôm đó, những người khác vẫn còn ngủ say, bọn họ thì cứ ngồi như vậy trầm ngâm đợi, Hạ Dương Ba thề, từ lúc sinh ra cho đến lúc mười tám tuổi, anh chưa từng thấy qua khung cảnh nào đẹp như vậy.
Anh không nhịn lòng được mà quay đầu sang nhìn Hứa Ngụy Trì, khuôn mặt nghiêng của anh bị ánh mặt trời chiếu sáng, lông mi của anh ấy theo ánh mắt chớp chớp mà nhẹ nhàng run rẩy, sống mũi anh rất cao, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Hạ Dương Ba gần như nhịn không được sắp tiến lên hôn anh ấy thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên: "Nếu như Nhất Ngôn có ở đây thì tốt biết mấy.”
Lưu Nhất Hàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, cậu rất muốn hỏi, bởi vì nơi này rất đẹp, cho nên anh mới dẫn tôi tới sao?
--------------------------------------
Lưu Nhất Hàng cuối cùng cũng trở về nhà trong hai ngày nghỉ Quốc khánh cuối cùng, mẹ cậu ở nhà nấu cho cậu một bàn thức ăn toàn món cậu thích ăn, ba cậu vẫn như bao lần, ăn cơm xong lập tức vội vàng rời đi.
Vài năm trước, theo đề nghị của người anh họ Ngô Thịnh của Lưu Nhất Hàng, ba mẹ cậu đã chuyển siêu thị nhỏ trong nhà thành một công ty thương mại chuyên sản xuất đặc sản địa phương ở Thành phố Lâm.
Mặc dù anh họ Lưu Nhất Hàng từ nhỏ không chịu nghiêm túc chín chắn chút nào, toàn bộ thời gian chỉ sống phóng túng buông thả, nhưng hiểu anh ấy kế thừa kiểu gen nào của ông bố làm chủ công ty xây dựng lớn nhất Thành phố Lâm, sau khi xuất ngũ, thì không còn cùng những người bạn ăn chơi năm đó nữa, cũng kiên quyết không chịu trở về kế thừa công ty của bố, dứt khoát mượn một khoản tiền trong nhà rồi tự mình thành lập một công ty thương mại xuất nhập khẩu.
Mấy năm nay, việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, tuy rằng không đi cùng một con đường với bố mình nhưng có thể Ngô Thịnh sẽ đuổi kịp bố mình ở chốn thương trường Thành phố Lâm này sớm thôi.
Đây cũng là lý do tại sao Ngô Thịnh là người hiếm hoi trong nhà có thể trị được Lưu Nhất Hàng.
Không giống như sự dựa dẫm ỷ lại như đối với Lưu Nhất Ngôn. Lưu Nhất Hàng đối với Ngô Thịnh càng nhiều hơn là sự kính nể.
Đây cũng là vì sao chỉ cần rảnh rỗi, cậu sẽ không ngừng chạy về nhà Lưu Nhất Ngôn, mà mỗi lần chị dâu cậu gọi điện thoại cho cậu tới ăn cơm, phản ứng đầu tiên của cậu là nói: "Em còn có việc..."
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ quốc khánh, sau khi Lưu Nhất Hàng ăn cơm trưa ở nhà xong là lập tức tới nhà Lưu Nhất Ngôn, bấm chuông cửa. Không ngờ người tới mở cửa cho cậu lại là Ngô Thịnh.
Ngô Thịnh một tay ôm Hứa Mộ Ngôn, một tay nắm tay nắm cửa, nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt sắc bén như đại bàng kia. Sống lưng của Lưu Nhất Hàng bỗng tê dại, rõ ràng không làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn căng thẳng nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi anh: "Anh... Anh, sao anh cũng ở đây? ”
Ngô Thịnh trừng mắt nhìn cậu một cái, hừ lạnh nói: "Tại sao anh không thể ở đây? ”
Lưu Nhất Hàng nhếch miệng, cúi đầu, rồi đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé kéo áo trên cánh tay của cậu, Tiêu Mạt trợn to hai mắt ngấn nước nhìn cậu, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Lưu Nhất Hàng nhìn thấy Tiểu Mộ Ngôn thì lập tức vui mừng đến mức bật cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của đứa bé: "Tiểu Mộ, gọi cậu! Gọi cậu đi!”
Tiểu Mộ Ngôn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cậu, cười liên tục. Con nít mới bú sữa chỉ vài tháng, làm sao có thể nói chuyện, Ngô Thịnh nhìn cậu một cái: “Não bộ đúng là quý hiếm thật.”
Lưu Nhất Hàng ôm đầu thở dài: "Anh! Sao anh có thể..." Những lời còn lại đã bị ánh mắt lạnh như băng của Ngô Thịnh làm cậu sợ tới mức thu về trong bụng.
Tiểu Mộ Ngôn không hiểu cơn sóng ngầm giữa hai người cậu của mình đang cuồn cuộn, nghiêng đầu nhìn phía này rồi lại xoay sang phí kia, không chịu ở yên trong lòng cậu lớn, hướng về phía cậu nhỏ duỗi hai tay, chiếc miệng chúm chím ưm a không ngừng, đôi mắt to chớp chớp, làm nũng muốn được ôm.
Trái tim Lưu Nhất Hàng sắp bị tan chảy, cũng bất chấp tên hung dữ Ngô Thịnh đang gần trước mắt, duỗi tay ra ôm lấy Tiểu Mộ Ngôn, cười hì hì nói: "Ôm ôm... Để cậu ôm..."
Ngô Thịnh lạnh lùng nói: “Cậu nhỏ.”
Lưu Nhất Hàng:
“...”
Hứa Mộ Ngôn :
“???”
“Nhất Hàng đã đến chưa?”
Giọng của Lưu Nhất Ngôn truyền đến từ xa, Lưu Nhất Hàng “Đây” một tiếng, ôm Hứa Mộ Ngôn tìm nơi tiếng nói phát ra mà đi.
Trong phòng bếp, Hứa Dật Thần im lặng ngồi trong xe đẩy bên cạnh bàn, hai tay ôm một bình sữa, chuyên tâm mút mút, thậm chí còn không có thời gian nhìn thoáng qua Lưu Nhất Hàng đang đứng ở cửa phòng bếp cùng Hứa Mộ Ngôn đang được bế trong lòng cậu, mà Hứa Ngụy Trì đang ở một bên đang chăm chú vào bình sữa của Hứa Mộ Ngôn.
Động tác của anh ấy thoạt nhìn vô cùng có vẻ thuần thục, đổ nước sôi, thêm sữa bột, thử nhiệt độ... giống như đã làm rất nhiều lần rồi.
“Anh Hứa.”
Hứa Ngụy Trì nghe vậy, quay đầu lại cười ôn hòa với Lưu Nhất Hàng, thắt chặt nắp bình sữa, đi tới, đem bình sữa bỏ vào tay Tiểu Mộ Ngôn, cười với cô: "Đây là của Tiểu Mộ Ngôn. ”
Hứa Mộ Ngôn vui vẻ ôm bình sữa, bắt đầu uống.
Lưu Nhất Hàng nnhĩnung quanh thắc mắc : “Chị em đâu!”
“Cùng với chị dâu cậu đi dạo phố rồi.” Ngô Thịnh đã đứng ở phía sau từ lúc nào, mở miệng nói chuyện, khiến Lưu Nhất Hàng sợ tới mức giật bắn mình.
“Anh... Anh có thể nói chuyện tử tế với em chút được không...” Lưu Nhất Hàng cầu xin sự thương xót.
Ngô Thịnh chầm chậm lắc đầu.
Hứa Ngụy Trì nhìn không chịu nổi: “Ngô Thịnh, Nhất Hàng dạo này rất ngoan, anh đừng làm cậu ấy sợ.”
Ngô Thịnh liếc mắt nhìn Hứa Ngụy Trì, nói: "Cậu không biết đâu, thằng nhóc xấu xa này cứ phải có người tùy thời cơ hù dọa nó cơ, nếu không, nó có thể dỡ mái nhà người ta ra đấy.”
Hứa Ngụy Trì nhìn Lưu Nhất Hàng cười, Lưu Nhất Hàng xấu hổ, phản ứng lại: “Em đã lâu không làm chuyện gì cả, được không! ”
"Là ai nghỉ hè đi chơi bóng đá, cuối cùng đá người ta thẳng vào bệnh viện hả?" Ngô Thịnh nhướng mày trừng mắt nhìn hắn.
Khí thế Lưu Nhất Hàng nhất thời yếu đi, nhỏ giọng nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn..."
Chuyện đó quả thật không thể trách Lưu Nhất Hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.