[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 46:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Trong kỳ nghỉ hè, một nhóm bạn hẹn chơi bóng đá, trò chơi gần kết thúc, nhưng điểm số lại khiến mọi người lo lắng, một-một.
Lưu Nhất Hàng khống chế bóng hết cỡ, mắt thấy cách đó có mục tiêu không xa, Lưu Nhất Hàng nhìn góc độ, đầy sức lực, đang chuẩn bị đá một cước như vậy để kết thúc trận đấu, ai ngờ đâu hậu vệ đối phương nhất thời không biết là trượt chân hay xảy ra chuyện gì mà một cái té ngã trước mặt Lưu Nhất Hàng, quả bóng đập vào người anh ta rồi bắn đi thật xa.
Chàng trai đó bị cậu đá tới mức gãy xương sườn, Lưu Nhất Hàng lại không dám nói cho bố cậu biết, cũng không muốn làm phiền Lưu Nhất Ngôn, đành phải gọi điện thoại cho Ngô Thịnh.
Bởi vì chuyện này mà cả kỳ nghỉ hè, tuy rằng cơ hội gặp mặt Ngô Thịnh không nhiều lắm, nhưng Lưu Nhất Hàng thường xuyên vì chuyện này mà bị Ngô Thịnh chỉ trích.
Ngô Thịnh lườm Lưu Nhất Hàng một cái, trước khi lời nói nặng nề hơn thốt ra, Hứa Dật Thần giơ bình sữa trong tay lên, kêu một tiếng: "Bô!”
Hứa Ngụy Trì tiếp nhận bình sữa trống rỗng của Tiểu Dật Thần, khen ngợi: "Thần Thần tuyệt vời quá, chị gái phải cố gắng hơn đấy nha..."
Tiểu Mộ Ngôn đang được ôm trong lòng Lưu Nhất Hàng lập tức dùng hết toàn lực mút núm vú giả. Lưu Nhất Hàng lặng lẽ liếc nhìn Ngô Thịnh, vội vàng thay đổi đề tài, nháy mắt với Tiểu Dật Thần: "Chị gái vừa vừa rồi đã học được cách gọi cậu rồi đấy... Thần Thần ha..."
Hứa Dật Thần ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp chớp.
"Khuyết tật trí tuệ." Ngô Thịnh không chút tình cảm đánh giá Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng oan ức xoay mặt, đang chuẩn bị phản bác thì hai chị em nhà họ Hứa đã cùng nhau nhoẻn miệng cười.
Lưu Nhất Hàng tức giận buông lỏng bả vai xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy người đều bắt nạt em…”
Hứa Ngụy Trì nhìn hai đứa con gái của mình, trên mặt nở nụ cười nhìn như bất lực nhưng thực ra tràn đầy vẻ yêu thương. Lưu Nhất Hàng vừa ngẩng đầu liền đối diện với nụ cười tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn ấy, không biết vì sao, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may Hạ Dương Ba đã không còn chấp niệm anh Hứa nữa rồi, nếu không, phần tình cảm này có thể cả đời cũng không thể nhận được hồi đáp.
Đang chìm trong suy nghĩ thì chuông cửa nhà Hứa Ngụy Trì bỗng vang lên, Hứa Ngụy Trì vội vàngtới mở cửa. Rất nhanh, Lưu Nhất Hàng liền nghe được giọng nói sảng khoái của Hạ Dương Ba truyền đến.
Cậu ôm Hứa Mộ Ngôn bước nhanh đến phòng khách, từ xa nhìn Hạ Dương Ba đứng ở cửa, Hạ Dương Ba vốn đang nói chuyện với Hứa Ngụy Trì,Hứa Ngụy Trì ở bên cạnh anh, trong tay còn cầm theo lá thư tay anh mang đến. Nhưng trong nháy mắt hình dáng Lưu Nhất Hàng xuất hiện, hai mắt anh giống như bị hố đen hút đi, ánh mắt không tự chủ được như thiêu đốt trên người Lưu Nhất Hàng.
"Nhất Hàng!" Hai ngày không gặp, anh nhớ cậu vô cùng, không kìm được sự kích động trong lòng mà gọi tên cậu.
Lưu Nhất Hàng sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì, không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Ánh mắt của cậu có chút phức tạp, bởi vì bỗng nhiên trong nháy mắt, cậu nhìn hai người họ đừng sát cánh bên nhau như thế, nếu như không có mấy lời trò chuyện của những người khác thì quả thật trông họ vô cùng xứng đôi.
Mặc dù họ là đàn ông thế nhưng họ từng hỗ trợ lẫn nhau, cạnh tranh với nhau, trong quãng thời gian đẹp nhất mà cùng nhau trưởng thành. Họ có cùng sở thích, cùng chung lý tưởng, cùng một nghề nghiệp và niềm tin, họ trông rất ăn ý, tất cả đều hoàn hão.
Giữa bọn họ, hình như không còn đủ chỗ cho những người khác nữa.
Trong lúc nhất thời, Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy trong lòng dâng lên một loạt cảm giác chua xót, phát ra thanh âm cũng có chút khàn khàn không tự nhiên: "Anh Hạ, anh tới rồi..."
Phản ứng không tự nhiên của Lưu Nhất Hàng rơi vào trong mắt Hạ Dương Ba, cả người anh cứng đờ, hơi nhíu nhíu mày, lẳng lặng tiền về phía trước hai bước, kéo khoảng cách giữa mình và Hứa Ngụy Trì xa một chút, giải thích với cậu: "Anh Hứa của cậu bảo tôi mang cho cậu ấy một chút đặc sản của Thành phố G, vừa lúc lái xe trở về bên này cho nên tiện đưa cho cậu ấy luôn. ”
Lưu Nhất Hàng thờ ơ "Ồ" một tiếng.
Hứa Ngụy Trì cười nói: "Còn không phải bởi vì một lời nói, Nhất Hàng muốn ăn bỏng ngô mà cậu mang tới lần trước đó à..."
Hạ Dương Ba nghe vậy thì hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại có chút giống như trong dự liệu, vừa cười vừa nhìn Lưu Nhất Hàng.
Tiểu Mộ Ngôn luôn luôn được mọi người chú ý từ lúc khi Hạ Dương Ba vào nhà lại bị lơ đẹp đi, có chút không hài lòng bắt đầu khua khua bình sữa.
Hạ Dương Ba lúc này mới chuyển tầm mắt tới Tiểu Mộ Ngôn, đi lên nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của của cô bé, trêu chọc: "Tiểu Mộ ăn cái gì ngon vậy, chia cho chú Hạ một chút được không?”
Trả lời anh là ánh mắt dương oai diễu võ của Tiểu Mộ Ngôn cùng tiếng bú sữa ngày một mạnh hơn.
Hạ Dương Ba không nhịn được cười, Hứa Ngụy Trì lại hơi nhíu mày, giọng điệu cũng thoáng nghiêm khắc hẳn lên: "Tiểu Mộ, con quên mẹ nói thế nào rồi sao? ”
Tiểu Mộ Ngôn không quan tâm đến.
"Mẹ con đã nói với con, lúc con gái ăn, không thể phát ra loại thanh âm này rồi cơ mà?" Hứa Ngụy Trì trầm mặt nói.
Tiểu Mộ Ngôn lập tức ngoan ngoãn trở lại, hai tay ôm chặt bình sữa, miệng nhỏ còn mở ra, đáng thương nhìn Hứa Ngụy Trì. Thấy trên mặt bố mình lộ vẻ nghiêm khắc như vậy, nhịn không được có chút tủi thân bĩu môi, giống như chỉ cần một giây sau là sẽ òa khóc.
Hứa Ngụy Trì sửng sốt, giơ cờ trắng đầu hàng trước vẻ mặt tủi thân của người yêu kiếp trước của mình, anh ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi, ẵm Tiểu Mộ Ngôn từ vòng tay của Lưu Nhất Hàng, trước khi cô bé khóc đã nhẹ nhàng trấn an: "Tiểu Mộ không phải công chúa nhỏ sao? Công chúa đều phải rất nghe lời bố mẹ thì mới được..."
Giọng nói của Hứa Ngụy Trì hình như càng lúc càng xa, Hạ Dương Ba nhìn sang Lưu Nhất Hàng, chỉ thấy cậu cúi đầu như có chút suy nghĩ, biểu tình trên mặt tối tăm không rõ.
Ngay trước khi cậu mở miệng, bên tai đã truyền đến âm thanh du dương uyển chuyển như tiếng đàn vĩ cầm, làm cho người ta mê mẩn: "Nhất Hàng, trên thế giới này, tất cả những gì tôi cảm thấy tốt, tôi đều muốn chia sẻ với em."
----------------------------------
Cuối cùng, bọn họ đi ra bên ngoài ăn tối.
Lưu Nhất Ngôn cùng chị dâu Phòng Kha của Lưu Nhất Hàng mua sắm xong, chẳng muốn về nhà nên đã dứt khoát gọi điện cho Hứa Ngụy Trì và Ngô Thịnh đưa hai con đến thẳng nhà hàng.
Lưu Nhất Hàng vốn dĩ muốn đến ăn chực, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt của Lưu Nhất Ngôn, nghe thấy Hứa Ngụy Trì nói được món Tô Châu, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Lưu Nhất Hàng khống chế bóng hết cỡ, mắt thấy cách đó có mục tiêu không xa, Lưu Nhất Hàng nhìn góc độ, đầy sức lực, đang chuẩn bị đá một cước như vậy để kết thúc trận đấu, ai ngờ đâu hậu vệ đối phương nhất thời không biết là trượt chân hay xảy ra chuyện gì mà một cái té ngã trước mặt Lưu Nhất Hàng, quả bóng đập vào người anh ta rồi bắn đi thật xa.
Chàng trai đó bị cậu đá tới mức gãy xương sườn, Lưu Nhất Hàng lại không dám nói cho bố cậu biết, cũng không muốn làm phiền Lưu Nhất Ngôn, đành phải gọi điện thoại cho Ngô Thịnh.
Bởi vì chuyện này mà cả kỳ nghỉ hè, tuy rằng cơ hội gặp mặt Ngô Thịnh không nhiều lắm, nhưng Lưu Nhất Hàng thường xuyên vì chuyện này mà bị Ngô Thịnh chỉ trích.
Ngô Thịnh lườm Lưu Nhất Hàng một cái, trước khi lời nói nặng nề hơn thốt ra, Hứa Dật Thần giơ bình sữa trong tay lên, kêu một tiếng: "Bô!”
Hứa Ngụy Trì tiếp nhận bình sữa trống rỗng của Tiểu Dật Thần, khen ngợi: "Thần Thần tuyệt vời quá, chị gái phải cố gắng hơn đấy nha..."
Tiểu Mộ Ngôn đang được ôm trong lòng Lưu Nhất Hàng lập tức dùng hết toàn lực mút núm vú giả. Lưu Nhất Hàng lặng lẽ liếc nhìn Ngô Thịnh, vội vàng thay đổi đề tài, nháy mắt với Tiểu Dật Thần: "Chị gái vừa vừa rồi đã học được cách gọi cậu rồi đấy... Thần Thần ha..."
Hứa Dật Thần ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp chớp.
"Khuyết tật trí tuệ." Ngô Thịnh không chút tình cảm đánh giá Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng oan ức xoay mặt, đang chuẩn bị phản bác thì hai chị em nhà họ Hứa đã cùng nhau nhoẻn miệng cười.
Lưu Nhất Hàng tức giận buông lỏng bả vai xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy người đều bắt nạt em…”
Hứa Ngụy Trì nhìn hai đứa con gái của mình, trên mặt nở nụ cười nhìn như bất lực nhưng thực ra tràn đầy vẻ yêu thương. Lưu Nhất Hàng vừa ngẩng đầu liền đối diện với nụ cười tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn ấy, không biết vì sao, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may Hạ Dương Ba đã không còn chấp niệm anh Hứa nữa rồi, nếu không, phần tình cảm này có thể cả đời cũng không thể nhận được hồi đáp.
Đang chìm trong suy nghĩ thì chuông cửa nhà Hứa Ngụy Trì bỗng vang lên, Hứa Ngụy Trì vội vàngtới mở cửa. Rất nhanh, Lưu Nhất Hàng liền nghe được giọng nói sảng khoái của Hạ Dương Ba truyền đến.
Cậu ôm Hứa Mộ Ngôn bước nhanh đến phòng khách, từ xa nhìn Hạ Dương Ba đứng ở cửa, Hạ Dương Ba vốn đang nói chuyện với Hứa Ngụy Trì,Hứa Ngụy Trì ở bên cạnh anh, trong tay còn cầm theo lá thư tay anh mang đến. Nhưng trong nháy mắt hình dáng Lưu Nhất Hàng xuất hiện, hai mắt anh giống như bị hố đen hút đi, ánh mắt không tự chủ được như thiêu đốt trên người Lưu Nhất Hàng.
"Nhất Hàng!" Hai ngày không gặp, anh nhớ cậu vô cùng, không kìm được sự kích động trong lòng mà gọi tên cậu.
Lưu Nhất Hàng sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì, không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Ánh mắt của cậu có chút phức tạp, bởi vì bỗng nhiên trong nháy mắt, cậu nhìn hai người họ đừng sát cánh bên nhau như thế, nếu như không có mấy lời trò chuyện của những người khác thì quả thật trông họ vô cùng xứng đôi.
Mặc dù họ là đàn ông thế nhưng họ từng hỗ trợ lẫn nhau, cạnh tranh với nhau, trong quãng thời gian đẹp nhất mà cùng nhau trưởng thành. Họ có cùng sở thích, cùng chung lý tưởng, cùng một nghề nghiệp và niềm tin, họ trông rất ăn ý, tất cả đều hoàn hão.
Giữa bọn họ, hình như không còn đủ chỗ cho những người khác nữa.
Trong lúc nhất thời, Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy trong lòng dâng lên một loạt cảm giác chua xót, phát ra thanh âm cũng có chút khàn khàn không tự nhiên: "Anh Hạ, anh tới rồi..."
Phản ứng không tự nhiên của Lưu Nhất Hàng rơi vào trong mắt Hạ Dương Ba, cả người anh cứng đờ, hơi nhíu nhíu mày, lẳng lặng tiền về phía trước hai bước, kéo khoảng cách giữa mình và Hứa Ngụy Trì xa một chút, giải thích với cậu: "Anh Hứa của cậu bảo tôi mang cho cậu ấy một chút đặc sản của Thành phố G, vừa lúc lái xe trở về bên này cho nên tiện đưa cho cậu ấy luôn. ”
Lưu Nhất Hàng thờ ơ "Ồ" một tiếng.
Hứa Ngụy Trì cười nói: "Còn không phải bởi vì một lời nói, Nhất Hàng muốn ăn bỏng ngô mà cậu mang tới lần trước đó à..."
Hạ Dương Ba nghe vậy thì hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại có chút giống như trong dự liệu, vừa cười vừa nhìn Lưu Nhất Hàng.
Tiểu Mộ Ngôn luôn luôn được mọi người chú ý từ lúc khi Hạ Dương Ba vào nhà lại bị lơ đẹp đi, có chút không hài lòng bắt đầu khua khua bình sữa.
Hạ Dương Ba lúc này mới chuyển tầm mắt tới Tiểu Mộ Ngôn, đi lên nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của của cô bé, trêu chọc: "Tiểu Mộ ăn cái gì ngon vậy, chia cho chú Hạ một chút được không?”
Trả lời anh là ánh mắt dương oai diễu võ của Tiểu Mộ Ngôn cùng tiếng bú sữa ngày một mạnh hơn.
Hạ Dương Ba không nhịn được cười, Hứa Ngụy Trì lại hơi nhíu mày, giọng điệu cũng thoáng nghiêm khắc hẳn lên: "Tiểu Mộ, con quên mẹ nói thế nào rồi sao? ”
Tiểu Mộ Ngôn không quan tâm đến.
"Mẹ con đã nói với con, lúc con gái ăn, không thể phát ra loại thanh âm này rồi cơ mà?" Hứa Ngụy Trì trầm mặt nói.
Tiểu Mộ Ngôn lập tức ngoan ngoãn trở lại, hai tay ôm chặt bình sữa, miệng nhỏ còn mở ra, đáng thương nhìn Hứa Ngụy Trì. Thấy trên mặt bố mình lộ vẻ nghiêm khắc như vậy, nhịn không được có chút tủi thân bĩu môi, giống như chỉ cần một giây sau là sẽ òa khóc.
Hứa Ngụy Trì sửng sốt, giơ cờ trắng đầu hàng trước vẻ mặt tủi thân của người yêu kiếp trước của mình, anh ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi, ẵm Tiểu Mộ Ngôn từ vòng tay của Lưu Nhất Hàng, trước khi cô bé khóc đã nhẹ nhàng trấn an: "Tiểu Mộ không phải công chúa nhỏ sao? Công chúa đều phải rất nghe lời bố mẹ thì mới được..."
Giọng nói của Hứa Ngụy Trì hình như càng lúc càng xa, Hạ Dương Ba nhìn sang Lưu Nhất Hàng, chỉ thấy cậu cúi đầu như có chút suy nghĩ, biểu tình trên mặt tối tăm không rõ.
Ngay trước khi cậu mở miệng, bên tai đã truyền đến âm thanh du dương uyển chuyển như tiếng đàn vĩ cầm, làm cho người ta mê mẩn: "Nhất Hàng, trên thế giới này, tất cả những gì tôi cảm thấy tốt, tôi đều muốn chia sẻ với em."
----------------------------------
Cuối cùng, bọn họ đi ra bên ngoài ăn tối.
Lưu Nhất Ngôn cùng chị dâu Phòng Kha của Lưu Nhất Hàng mua sắm xong, chẳng muốn về nhà nên đã dứt khoát gọi điện cho Hứa Ngụy Trì và Ngô Thịnh đưa hai con đến thẳng nhà hàng.
Lưu Nhất Hàng vốn dĩ muốn đến ăn chực, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt của Lưu Nhất Ngôn, nghe thấy Hứa Ngụy Trì nói được món Tô Châu, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.