[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Chương 47:

Tuyến Tính Đại Tạ

06/06/2023

Hạ Dương Ba vốn dĩ muốn thu dọn đồ đạc rồi rời đi, dù sao anh cũng tự mình đồng ý với Lưu Nhất Hàng sẽ giữ khoảng cách với Hứa Ngụy Trì. Thế nhưng, nhìn thấy dáng vẻ tham ăn hận không thể thè lưỡi thở dốc của Lưu Nhất Hàng thì có chút luyến tiếc không muốn rời đi, vì vậy dưới ánh mắt dò hỏi của Hứa Ngụy Trì cũng liền nhẹ gật đầu.

Bốn người đàn ông to lớn luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, mang theo hai đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, đi đến nhà hàng Lưu Nhất Ngôn đã gọi điện báo trước đó, thế mà hai người phụ nữ đó đang đi dạo gần đấy vẫn chưa tới.

Gọi xong đồ ăn, sắp bắt đầu lên món, hai người mới tay xách túi lớn túi nhỏ vội vàng mang theo một đống đồ chạy đến.

Ngay khi Lưu Nhất Ngôn và Phòng Kha bước vào cửa, Ngô Thịnh bình thường vẫn hay trừng mắt cau mày với Lưu Nhất Hàng nay lập tức chạy đến nghênh đón, cầm lấy đồ trong tay Phòng Kha, có chút hơi oán trách, nhưng giận mà không dám nói: "Mua nhiều thứ thế để làm gì vậy..."

Phòng Kha cũng không trả lời, ném hết đồ cho anh ấy. Còn ném cả những thứ trong tay Lưu Nhất Ngôn vào trong lòng Ngô Thịnh, sau đó kéo cánh tay Lưu Nhất Ngôn, ồn ào nói: "Đói chết rồi, đói chết rồi..."

Hứa Ngụy Trì cùng Hạ Dương Ba mỗi người ôm một đứa trẻ, kiên nhẫn dỗ dành. Ngô Thịnh trừng mắt với Lưu Nhất Hàng, cậu lập tức vội vàng tiến tới giúp đỡ.

Lưu Nhất Hàng đặc biệt nhạy bén phát hiện ra rằng ngoài trừ mua không ít quần áo, túi xách và mỹ phẩm ra, cả hai còn mua không ít đồ dùng trẻ em, mà nhìn qua có vẻ như không phải mua để dùng cho Hứa Mộ Ngôn và Hứa Dật Thần mà càng giống như đồ cho trẻ sơ sinh hơn.

Theo bản năng cậu "Hừ" một tiếng, Ngô Thịnh ngẩng đầu bất mãn trừng cậu, vậy là cậu liền không dám nói tiếp nữa.

Hạ Dương Ba ở một bên trêu chọc Tiểu Dật Thần, dư quang còn sót lại thu hết những phản ứng của Lưu Nhất Hàng vào trong mắt, không ngờ rằng cũng có người khiến cậu phải thấy sợ hãi, trong lòng lại cảm thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ này thực sự rất đáng yêu, khóe miệng không nhịn được hơi giương lên.

Phòng Kha và Lưu Nhất Ngôn đều ầm ĩ kêu đói bụng rồi, Ngô Thịnh để Lưu Nhất Hàng đi thúc giục nhà bếp nhanh chóng mang thức ăn lên.

Món đầu tiên được đưa lên chính là thịt xiên nướng, hai mắt Lưu Nhất Hàng đã sắp rơi vào đĩa thức ăn đến nơi rồi, nhưng ngoại trừ hai bảo bảo không ngồi lên bàn ăn được thì cậu chính là em út, các anh chị còn chưa động đũa, cậu cũng chỉ có thể ngắm mà không dám ăn trước, vì thế đành phải hai mắt phát sáng, đáng thương nhìn chằm chằm đĩa thịt xiên nướng.

Nhìn thấy mọi người không động đũa, Hứa Ngụy Trì vội vàng kêu: “Mau ăn đi!”

Lưu Nhất Hàng như được đại xá, ngón trỏ di chuyển mạnh, khiến Hạ Dương Ba không khỏi khẽ cười một tiếng, những người khác không để ý tới nhưng Lưu Nhất Hàng nghe thấy rất rõ ràng, cắn một nửa miếng thịt xiên nướng còn lại trong bát, oán hận trừng mắt liếc nhìn Hạ Dương Ba một cái, nhưng người đàn ông ấy lại càng cười vui vẻ hơn.



“Ngày Quốc khánh em đi đâu vậy Lưu Nhất Hàng?” Sau khi dỗ dành Hứa Mộ Ngôn không an phận ngồi trên ghế cạnh bên, cuối cùng Lưu Nhất Ngôn cũng có thời gian quan tâm đến tình hình gần đây của Lưu Nhất Hàng.

Nghe thấy câu hỏi của Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Hàng vô thức nhìn về phía Hạ Dương Ba, anh vẫn tươi cười như cũ, động tác tao nhã gắp lên một miếng thịt tựa như không để ý đến ánh mắt của Lưu Nhất Hàng, tự mình ăn phần mình.

Lưu Nhất Hàng nhất thời có chút bất mãn, cậu dành phần lớn thời gian ngày Quốc khánh cùng với Hạ Dương Ba quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, cho dù cậu không phải ở lại cùng Hạ Dương Ba, nhưng cậu cũng đã ở nhà của anh. Thế mà người trước mặt này lại làm ra bộ dạng dường như không liên quan gì đến mình, Lưu Nhất Hàng không khỏi khó chịu trong lòng, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, qua loa nói với Lưu Nhất Ngôn: "Không có gì, em không có đi đâu hết ..."

Lưu Nhất Ngôn như có chút đăm chiêu nhìn cậu một lúc, rồi khẽ thở dài, không nói nữa, dáng vẻ như tâm trạng có chút sa sút.

Món tiếp theo được bưng lên chính là món cá quít chuột đầy đủ hương vị màu sắc.

Thấy Lưu Nhất Ngôn không có tâm trạng, Hứa Ngụy Trì điều chỉnh bầu không khí nói: “Nhất Hàng, mau nếm thử xem, món này do chị gái cậu đặc biệt dặn anh phải gọi món này cho cậu đó!”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, ánh mắt dịu đi vài phần nhìn về phía Lưu Nhất Ngôn, cậu liếm liếm môi, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vẫn là chị gái của em đối xử tốt với em!”

Vẻ mặt Lưu Nhất Ngôn lúc này mới hòa hoãn không ít, nhẹ nhàng gật đầu: “Mau ăn đi!”

“Anh đối với cậu không tốt sao?” Ngô Thịnh liếc mắt, không nặng không nhẹ hỏi đến.

Lưu Nhất Hàng lập tức lại cười ha hả, chân chó nói: "Cũng tốt, cũng tốt! Anh trai đối với em là tốt nhất!"

Sau đó, theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương Bá, quả nhiên người kia đã cười đến mức muốn táo bón. Lưu Nhất Hàng trong lòng không khỏi có chút căm tức, để cho Hạ Dương Bá nhìn thấy mặt trẻ con của cậu trước mặt gia đình mình, sau này anh ấy nhất định sẽ càng nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ, nhất định sẽ lại lấy mấy lời tình ý sâu xa đối phó với trẻ nhỏ mà đối phó với mình.

Tưởng tượng đến đây, Lưu Nhất Hàng nhất thời nản lòng, cúi gục đầu xuống, rầu rĩ không vui.

Hạ Dương Ba ngồi bên cạnh cậu, mọi phản ứng của cậu đều thu vào trong mắt, thấy cậu đột nhiên có cảm xúc không vui, liền cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng nói: "Mau ăn đi, tôi sẽ không cười em nữa."

Vậy là xong, vẫn coi cậu như một đứa trẻ.



Nhân viên phục vụ bưng một con chim bồ câu sữa hấp lên, Lưu Nhất Ngôn một bên vội vàng múc súp cho Phòng Kha, một bên nói với cô: “Em ăn thêm nhiều một chút đi, chị đặc biệt gọi cho em đó!”

Phòng Kha mỉm cười nhìn cô trợn mắt một cái: “Em đâu có thể ăn nhiều như vậy được chứ... "

Lưu Nhất Ngôn cũng cười: “Có thể ăn, có thể ăn mà ! Khi chị mang thai Tiểu Mộ và Thần Thần, một bữa có thể ăncả một con đấy!"

Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba thần sắc bình tĩnh ăn cơm, Ngô Thịnh nhìn chằm chằm Phong Kha đang chúm chím miệng nhỏ ăn canh bằng ánh mắt ngấy chết không đền mạng.

Lưu Nhất Hàng: “???”

Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình là nhân vật quần chúng ăn thịt duy nhất trong phòng này không biết rõ chân tướng, vẻ mặt đầy mờ mịt.

Vẫn là Hứa Ngụy Trì là người đầu tiên chú ý đến vẻ mặt sét đanh ngang tai của cậu, tốt bụng giải thích: “Nhất Hàng, chúc mừng cậu, cậu sắp lên chức chú nhỏ rồi!”

Lưu Nhất Hàng nhất thời bị chập mạch, thế nhưng mở miệng nói: "Còn chưa biết sinh ra là bé trai hay bé gái, làm sao biết em là chú nhỏ? Ngộ nhỡ em là cậu nhỏ thì sao?"

Phòng Kha: "???"

Lưu Nhất Ngôn cùng Hứa Ngụy Trì : "..."

Hạ Dương Ba lại không nhịn được mà bật cười khúc khích.

Ngô Thịnh tức sùi bọt mép chờ Lưu Nhất Hàng: “Lưu Nhất Hàng, cậu đang châm biếm anh sao?”

Lưu Nhất Hàng còn chưa tỉnh, liền gãi gãi đầu không rõ: “Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook