[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 49:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Hạ Dương Ba không biết chính mình như thế nào lại chọc giận tiểu tổ tông này rồi, bất đắc dĩ thở dài, không nói thì tìm lời để nói: “Em ăn no chưa?”
“No rồi.” Đáp lại anh là giọng nói không cảm xúc của Lưu Nhất Hàng.
Anh ta kiên nhẫn nói: “Mệt không?”
“Không mệt.”
Đột nhiên, anh như nhớ đến cái gì mở lời hỏi: “Em thích kẹo đậu phộng viên tròn không?”
Lưu Nhất Hàng hơi đỏ mặt, không trả lời.
Không trả lời, chính là ngầm thừa nhận.
Vì vậy, Hạ Dương Ba lại khó hiểu hỏi: "Kẹo đậu phộng viên tròn là đặc sản của Thành phố G. Tôi ở bên em mỗi ngày. Sao em không biết để tôi mang đến cho em, mà ngược lại phải bỏ gần tìm xa đi tìm anh rể của em vậy?"
Hạ Dương Ba hỏi rất nghiêm túc. Dù anh ấy đang lái xe, không thể nhìn vào Lưu Nhất Hàng mà đặt câu hỏi nhưng vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được sự thành ý khiêm tốn cầu đáp án của anh.
Lưu Nhất Hàng đấu tranh nửa giây, vẫn là mở miệng nói: “Tôi đâu biết đó là đặc sản của Thành phố G đâu!”
Vừa lúc đến ngay ngã ba đường, Hạ Dương Ba quan sát xe cộ đi qua, lơ đãng "Ồ" một tiếng, Lưu Nhất Hàng cho rằng anh không tin vào lí do mình nói, vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nghiêm túc giải thích với anh: "Hôm đó khi tôi đến anh Hứa không có ở nhà, chị gái tôi đã đưa nó cho tôi... Tôi không biết đó là đặc sản của Thành phố G... Tôi chỉ thuận miệng nói một câu ăn rất ngon, chị gái tôi đã nói sẽ nhờ anh tìm mang về cho tôi một ít... Tôi, tôi khi đó mới biết được... Mới biết được đó là đặc sản Thành phố G của anh...
"Là vậy à ..." Hạ Dương Ba kéo dài giọng của mình, trong lời nói mang theo hai phần ý cười: "Em xem, Nhất Hàng... Em chỉ thuận miệng nói một câu ăn rất ngon miệng, chị em liền nhớ trong lòng, còn nhờ anh Hứa của em tìm anh giúp em mang về... Chị em chưa bao giờ bớt quan tâm em, bây giờ, em còn có thêm một anh Hứa đến quan tâm em... Còn có Tiểu Mộ và Thần Thần nữa... "
"Sau này, anh trai em sẽ có con của mình, cũng sẽ yêu thương em giống như vậy, mà em còn có nhiều thêm một cháu trai nhỏ hoặc cháu gái nhỏ đến yêu thương em..."
"Sẽ càng ngày có càng nhiều người yêu em hơn..."
Bao gồm cả tôi.
Hạ Dương Ba xoay gương mặt luôn mang ba phần ý cười sang nhìn Lưu Nhất Hàng, lúc này, ý cười của anh tràn lan vô tận, mờ mịt lan tới khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng, hai người đàn ông to lớn không biết tại sao, đột nhiên bắt đầu tâm linh tương thông không hẹn mà cùng bật cười ha hả.
Tiếng cười nói vang vọng trong xe.
Một lúc lâu sau, tiếng cười dần dần lắng xuống, Lưu Nhất Hàng quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Dương Ba vẫn đang mỉm cười như cũ, có chút bất mãn, oán giận tựa như đang làm nũng: "Anh vẫn luôn coi tôi là một đứa trẻ, dùng những lời dụ dỗ con nít nói cho tôi nghe."
Hạ Dương Ba giữ chặt tay lái, "Tôi không coi em là một đứa trẻ, Nhất Hàng... trước nay chưa từng."
Có lẽ những lời Hạ Dương Ba nói ra quá mức trịnh trọng, Lưu Nhất Hàng chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua tim, mũi cũng không nhịn được có chút ê ẩm.
"Cơ bụng của em còn nhiều hơn tôi mấy múi, tôi làm sao dám coi em như một đứa trẻ được?" Hạ Dương Ba cười rộ lên trêu đùa cậu nói.
Cái người này quả nhiên đứng đắn không tới ba giây.
Nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn không nhịn được cười: "Anh biết vậy thì tốt..."
Cậu liếc mắt nhìn Hạ Dương Ba, nhìn đường cong nhu hòa nhưng không thiếu hơi thở nam tính nơi sườn mặt anh, nhịn không được nói đùa: "Gọi tôi một tiếng là anh trai, tôi có thể cân nhắc hạ thủ lưu tình với anh."
Hạ Dương Ba nhịn không được bật cười "ha ha" một tiếng, trong đầu nhịn không được hiện lên một số hình ảnh nào đó không thích hợp cho trẻ em: Lưu Nhất Hàng toàn thân trần trụi, bị mình đè dưới thân người, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch như ẩn như hiện lộ ra dấu vết hồng nhạt đầy ám muội, cậu ngẩng đầu lên, như thể bị dục vọng giày vò, dáng vẻ vô cùng đau khổ, một tay đặt lên cánh tay của Hạ Dương Ba, một tay còn lại nhịn không được mà tự chạm vào nơi hạ thân vốn đã sớm cứng như sắt lại bị Hạ Dương Ba cố ý thích thú bắt lấy tay, Lưu Nhất Hàng kịch liệt thở hổn hển, trong miệng không thể khống chế phát ra tiếng XX, nhíu chặt hai hàng lông mày rậm rạp, hai mắt đầy vẻ đê mê ngước nhìn trần nhà, cuối cùng không tự chủ được kêu lên, "Anh Hạ...”
Nghĩ đến cảnh này, Hạ Dương Ba liền xấu hổ cứng lên. Anh ho nhẹ một tiếng để che dấu đi, thả chậm tốc độ xe lại, bất động thanh sắc quay mặt nhìn Lưu Nhất Hàng, phát hiện cậu không có để ý, còn diễu võ dương oai mỉm cười nhìn anh.
Hạ Dương Ba bị nụ cười này của cậu làm cho cứng thêm vài phần, liếm liếm môi, quay mặt nhìn con đường phía trước.
Một lúc sau, Lưu Nhất Hàng đột nhiên nghe thấy giọng nói hàm chứa ý cười của anh gọi mình: “Anh trai.”
-----------------------------------------------
Sau khi Lưu Nhất Ngôn thở dài lần thứ tám, đại luật sư Hứa Ngụy Trì cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
Ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, cả nhà bọn họ cùng hai vợ chồng Ngô Thành và Lưu Nhất Hàng cùng Hạ Dương Ba đi ăn tối sau đó lái xe về nhà.
Dì giữ trẻ đã về nhà nghỉ đến sáng mai mới đến, sau khi về nhà, hai người luống cuống tay chân cho bọn trẻ uống sữa, lại dỗ bọn nhỏ ngủ đều đã mệt đến rã rời.
Hứa Ngụy Trì sau khi tắm xong thì ngồi tựa trên đầu giường xem tài liệu, Lưu Nhất Ngôn vừa thu dọn lại phòng vừa nhịn được mà thở dài, ngay cả Hứa Ngụy Trì liên tục nhìn về phía cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, cô cũng không hề chú ý đến.
Vất vả lắm mới thu dọn phòng ngủ ổn thỏa, ngay cả một giây trước khi đi vào phòng tắm cô cũng chỉ để lại cho Hứa Ngụy Trì một bóng lưng uể oải và lại là một tiếng thở thật dài.
Sau khi tắm xong đi ra, cô tùy tiện xoa xoa tóc sau đó lại tiếp tục ôm tâm sự nặng nề ngồi ở cuối giường chơi điện thoại.
Hứa Ngụy Trì liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ đứng dậy đi lấy máy sấy sấy tóc cho cô, thanh âm từ máy sấy tóc khiến người ta đau đầu cũng không thể che lấp được tiếng thở dài của cô.
Ngày trước vào những lúc thế này, Lưu Nhất Ngôn hơn phân nửa là sẽ đi theo Hứa Ngụy Trì lải nhải nói hết chuyện xảy ra suốt cả ngày hôm đó, thế mà bây giờ cô lại im lặng có chút bất thường.
Hứa Ngụy Trì cũng không biết chính xác Lưu Nhất Ngôn bị làm sao, thời điểm buổi sáng ra khỏi cửa đi dạo phố cùng Phòng Kha vẫn còn vẻ mặt tươi tắn ngay cả buổi chiều khi cùng mọi người ăn cơm cũng cười nói vui tươi không có gì bất thường.
“No rồi.” Đáp lại anh là giọng nói không cảm xúc của Lưu Nhất Hàng.
Anh ta kiên nhẫn nói: “Mệt không?”
“Không mệt.”
Đột nhiên, anh như nhớ đến cái gì mở lời hỏi: “Em thích kẹo đậu phộng viên tròn không?”
Lưu Nhất Hàng hơi đỏ mặt, không trả lời.
Không trả lời, chính là ngầm thừa nhận.
Vì vậy, Hạ Dương Ba lại khó hiểu hỏi: "Kẹo đậu phộng viên tròn là đặc sản của Thành phố G. Tôi ở bên em mỗi ngày. Sao em không biết để tôi mang đến cho em, mà ngược lại phải bỏ gần tìm xa đi tìm anh rể của em vậy?"
Hạ Dương Ba hỏi rất nghiêm túc. Dù anh ấy đang lái xe, không thể nhìn vào Lưu Nhất Hàng mà đặt câu hỏi nhưng vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được sự thành ý khiêm tốn cầu đáp án của anh.
Lưu Nhất Hàng đấu tranh nửa giây, vẫn là mở miệng nói: “Tôi đâu biết đó là đặc sản của Thành phố G đâu!”
Vừa lúc đến ngay ngã ba đường, Hạ Dương Ba quan sát xe cộ đi qua, lơ đãng "Ồ" một tiếng, Lưu Nhất Hàng cho rằng anh không tin vào lí do mình nói, vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nghiêm túc giải thích với anh: "Hôm đó khi tôi đến anh Hứa không có ở nhà, chị gái tôi đã đưa nó cho tôi... Tôi không biết đó là đặc sản của Thành phố G... Tôi chỉ thuận miệng nói một câu ăn rất ngon, chị gái tôi đã nói sẽ nhờ anh tìm mang về cho tôi một ít... Tôi, tôi khi đó mới biết được... Mới biết được đó là đặc sản Thành phố G của anh...
"Là vậy à ..." Hạ Dương Ba kéo dài giọng của mình, trong lời nói mang theo hai phần ý cười: "Em xem, Nhất Hàng... Em chỉ thuận miệng nói một câu ăn rất ngon miệng, chị em liền nhớ trong lòng, còn nhờ anh Hứa của em tìm anh giúp em mang về... Chị em chưa bao giờ bớt quan tâm em, bây giờ, em còn có thêm một anh Hứa đến quan tâm em... Còn có Tiểu Mộ và Thần Thần nữa... "
"Sau này, anh trai em sẽ có con của mình, cũng sẽ yêu thương em giống như vậy, mà em còn có nhiều thêm một cháu trai nhỏ hoặc cháu gái nhỏ đến yêu thương em..."
"Sẽ càng ngày có càng nhiều người yêu em hơn..."
Bao gồm cả tôi.
Hạ Dương Ba xoay gương mặt luôn mang ba phần ý cười sang nhìn Lưu Nhất Hàng, lúc này, ý cười của anh tràn lan vô tận, mờ mịt lan tới khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng, hai người đàn ông to lớn không biết tại sao, đột nhiên bắt đầu tâm linh tương thông không hẹn mà cùng bật cười ha hả.
Tiếng cười nói vang vọng trong xe.
Một lúc lâu sau, tiếng cười dần dần lắng xuống, Lưu Nhất Hàng quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Dương Ba vẫn đang mỉm cười như cũ, có chút bất mãn, oán giận tựa như đang làm nũng: "Anh vẫn luôn coi tôi là một đứa trẻ, dùng những lời dụ dỗ con nít nói cho tôi nghe."
Hạ Dương Ba giữ chặt tay lái, "Tôi không coi em là một đứa trẻ, Nhất Hàng... trước nay chưa từng."
Có lẽ những lời Hạ Dương Ba nói ra quá mức trịnh trọng, Lưu Nhất Hàng chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua tim, mũi cũng không nhịn được có chút ê ẩm.
"Cơ bụng của em còn nhiều hơn tôi mấy múi, tôi làm sao dám coi em như một đứa trẻ được?" Hạ Dương Ba cười rộ lên trêu đùa cậu nói.
Cái người này quả nhiên đứng đắn không tới ba giây.
Nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn không nhịn được cười: "Anh biết vậy thì tốt..."
Cậu liếc mắt nhìn Hạ Dương Ba, nhìn đường cong nhu hòa nhưng không thiếu hơi thở nam tính nơi sườn mặt anh, nhịn không được nói đùa: "Gọi tôi một tiếng là anh trai, tôi có thể cân nhắc hạ thủ lưu tình với anh."
Hạ Dương Ba nhịn không được bật cười "ha ha" một tiếng, trong đầu nhịn không được hiện lên một số hình ảnh nào đó không thích hợp cho trẻ em: Lưu Nhất Hàng toàn thân trần trụi, bị mình đè dưới thân người, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch như ẩn như hiện lộ ra dấu vết hồng nhạt đầy ám muội, cậu ngẩng đầu lên, như thể bị dục vọng giày vò, dáng vẻ vô cùng đau khổ, một tay đặt lên cánh tay của Hạ Dương Ba, một tay còn lại nhịn không được mà tự chạm vào nơi hạ thân vốn đã sớm cứng như sắt lại bị Hạ Dương Ba cố ý thích thú bắt lấy tay, Lưu Nhất Hàng kịch liệt thở hổn hển, trong miệng không thể khống chế phát ra tiếng XX, nhíu chặt hai hàng lông mày rậm rạp, hai mắt đầy vẻ đê mê ngước nhìn trần nhà, cuối cùng không tự chủ được kêu lên, "Anh Hạ...”
Nghĩ đến cảnh này, Hạ Dương Ba liền xấu hổ cứng lên. Anh ho nhẹ một tiếng để che dấu đi, thả chậm tốc độ xe lại, bất động thanh sắc quay mặt nhìn Lưu Nhất Hàng, phát hiện cậu không có để ý, còn diễu võ dương oai mỉm cười nhìn anh.
Hạ Dương Ba bị nụ cười này của cậu làm cho cứng thêm vài phần, liếm liếm môi, quay mặt nhìn con đường phía trước.
Một lúc sau, Lưu Nhất Hàng đột nhiên nghe thấy giọng nói hàm chứa ý cười của anh gọi mình: “Anh trai.”
-----------------------------------------------
Sau khi Lưu Nhất Ngôn thở dài lần thứ tám, đại luật sư Hứa Ngụy Trì cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
Ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn, cả nhà bọn họ cùng hai vợ chồng Ngô Thành và Lưu Nhất Hàng cùng Hạ Dương Ba đi ăn tối sau đó lái xe về nhà.
Dì giữ trẻ đã về nhà nghỉ đến sáng mai mới đến, sau khi về nhà, hai người luống cuống tay chân cho bọn trẻ uống sữa, lại dỗ bọn nhỏ ngủ đều đã mệt đến rã rời.
Hứa Ngụy Trì sau khi tắm xong thì ngồi tựa trên đầu giường xem tài liệu, Lưu Nhất Ngôn vừa thu dọn lại phòng vừa nhịn được mà thở dài, ngay cả Hứa Ngụy Trì liên tục nhìn về phía cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, cô cũng không hề chú ý đến.
Vất vả lắm mới thu dọn phòng ngủ ổn thỏa, ngay cả một giây trước khi đi vào phòng tắm cô cũng chỉ để lại cho Hứa Ngụy Trì một bóng lưng uể oải và lại là một tiếng thở thật dài.
Sau khi tắm xong đi ra, cô tùy tiện xoa xoa tóc sau đó lại tiếp tục ôm tâm sự nặng nề ngồi ở cuối giường chơi điện thoại.
Hứa Ngụy Trì liếc nhìn cô một cái, bất đắc dĩ đứng dậy đi lấy máy sấy sấy tóc cho cô, thanh âm từ máy sấy tóc khiến người ta đau đầu cũng không thể che lấp được tiếng thở dài của cô.
Ngày trước vào những lúc thế này, Lưu Nhất Ngôn hơn phân nửa là sẽ đi theo Hứa Ngụy Trì lải nhải nói hết chuyện xảy ra suốt cả ngày hôm đó, thế mà bây giờ cô lại im lặng có chút bất thường.
Hứa Ngụy Trì cũng không biết chính xác Lưu Nhất Ngôn bị làm sao, thời điểm buổi sáng ra khỏi cửa đi dạo phố cùng Phòng Kha vẫn còn vẻ mặt tươi tắn ngay cả buổi chiều khi cùng mọi người ăn cơm cũng cười nói vui tươi không có gì bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.