[Đammỹ]Tơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay
Chương 50:
Tuyến Tính Đại Tạ
06/06/2023
Lưu Nhất Ngôn không có ý muốn nói, anh cũng không muốn hỏi, đoán trước được cũng sẽ không có chuyện đại sự gì phát sinh.
Thế nhưng, ngay lúc anh đọc xong trang tài liệu cuối cùng, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Lưu Nhất Ngôn nằm thẳng bên cạnh anh lại thở ra một tiếng thở dài.
Vì vậy, Hứa Nhất Ngôn dừng lại cánh tay đang chuẩn bị tắc đèn ngược lại xoay người nhìn về phía Lưu Nhất Ngôn, hơi cau mày có chút lo lắng hỏi: "Hôm nay rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
Thân hình to lớn của anh đã che đi hết phần lớn ánh sáng, Lưu Nhất Ngôn ngẩn người, hít sâu một hơi có chút ủy khuất, lại có chút không cam lòng nói: "Em cảm thấy Nhất Hàng thay đổi rồi…"
Hứa Ngụy Trì hơi cong khóe miệng, nhướn mi nhìn cô, không nói một lời.
Lưu Nhất Ngôn đợi trong chốc lát, thấy Hứa Ngụy Trì không chút phản ứng, trưng mắt oán trách liếc nhìn anh một cái, tiếp tục nói: "Nhất Hàng trước kia rất dính lấy em... anh có biết..."
Hứa Ngụy Trì lần này không giữ im lặng nữa mà nhẹ nhàng gật đầu "Ừ" một tiếng.
Từ lúc anh quen biết Lưu Nhất Ngôn tới nay, đối với việc Lưu Nhất Hàng ỷ lại vào Lưu Nhất Ngôn đúng thật là cảm động sâu sắc.
Thời trung học khi bọn họ ở bên nhau, chỉ cần vừa đến lúc nghỉ đông với nghỉ hè, khi đi hẹn hò Lưu Nhất Hàng nhất định sẽ đi theo, thậm chí có lúc Lưu Nhất Hà cùng Lý Hạn Dương đi làm chuyện khác, cậu vẫn đỏ mắt chờ mong nhìn theo, chỉ sợ Hứa Ngụy Trì lừa gạt mang chị cậu đi mất.
"Em ấy bây giờ, cũng không thường đến nhà chúng ta nữa..." Lưu Nhấ Ngôn hạ giọng nỉ non nói.
Hứa Ngụy Trì nghe vậy khẽ nở nụ cười, đưa tay nhéo hai má Lưu Nhất Ngôn: "Nhất Hàng lớn rồi, có cuộc sống riêng của mình, sao có thể mãi mãi làm đuôi nhỏ bám theo chị gái nữa chứ?"
"Không phải! Không phải bởi vì lớn rồi... là bởi vì Điềm Điềm... sau khi chia tay với Điềm Điềm, Nhất Hàng không thường đến đây nữa... Trước kia, trong lòng em ấy muốn cái gì nhất định sẽ nói cho em biết đầu tiên, thế nhưng từ sau khi chia tay với Điềm Điềm, em ấy có chuyện gì trong lòng cũng không nguyện ý nói cho em nghe nữa..." Lưu Nhất Ngôn ủy khuất nói.
Hứa Ngụy Trì bất đắc dĩ nói: "Em nghĩ đi đâu thế? Vạn Điềm Điềm với Lưu Nhất Hàng chia tay là do chuyện tình cảm của hai đứa xảy ra vấn đề, không có liên quan gì đến em cả! Em suốt ngày ở đây suy nghĩ vớ vẩn gì thế?"
Hứa Ngụy Trì tưởng rằng bởi vì Vạn Điềm Điềm với Lưu Nhất Hàng chia tay nên Lưu Nhất Ngôn đối với Vạn Điềm Điềm có chút địch ý không thể nói rõ ràng. Dù sao năm đó, sau khi anh chia tay Lưu Nhất Ngôn, trong lòng Lưu Nhất Hàng cũng oán hận anh đằng đẵng suốt tám năm.
Cảm tình giữa hai chị em này sâu đậm đến mức độ nào, ngay cả Hứa Ngụy Trì cũng không dám nghĩ tới.
Lưu Nhất Ngôn trợn mắt liếc nhìn anh một cái: "Em không nói mọi chuyện là vì Vạn Điềm Điềm! Chỉ là... Chỉ là em cảm thấy Nhất Hàng từ sao khi chia tay Vạn Điềm Điềm thay đổi rất nhiều... Cũng không còn gần gũi với em nữa..."
"Chú nhỏ em nói Nhất Hàng mấy ngày trước Quốc Khánh cũng không về nhà, hôm nay, em hỏi em ấy Quốc Khánh đi đâu, em ấy cũng không muốn nói với em, chỉ nói hời hợt cho qua... Anh nói xem em ấy như vậy là bị làm sao thế?" Trong mắt Lưu Nhất Ngôn phủ lên một tầng sương mù.
Hứa Ngụy Trì lâu rồi không nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất này của Lưu Nhất Ngôn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt trên mặt cô, nhẹ giọng khuyên: "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, Nhất Hàng chỉ là lớn rồi thôi. Ngày trước cậu ấy chỉ là một nhóc con sống dưới sự che chở của em và Ngô Thành, thế nhưng cậu ấy sớm muộn gì cũng phải trưởng thành có đúng không? Có một ngày cậu ấy sẽ lớn lên trở thành một người đàn ông thực thụ, cậu ấy sẽ có cuộc sống của riêng mình mà không phải chỉ lởn vởn vây quanh em nữa, cậu ấy phải diễn vai diễn của chính mình chứ không phải chỉ là em trai của em, cậu ấy cần phải đảm đương trách nhiệm của chính mình, mà không phải chỉ sống trong mái nhà ấm nóng mà mọi người xây dựng cho cậu ấy, em hiểu không, Nhất Ngôn?"
Lưu Nhất Ngôn sa vào trong đôi mắt thâm tình đầy ôn nhu của Hứa Ngụy Trì, cái hiểu cái không gật đầu.
Hai người trầm mặc đối mặt nhau, trong mắt tràn ngập tình yêu cùng quyến luyến.
Hứa Ngụy Trì cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng nõn trơn bóng của Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng không kìm lòng nổi mà hướng lên cao.
Ngay khi Hứa Ngụy Trì chuẩn bị đem nụ hôn chuyển xuống môi cô, bỗng nhiên nghe được cô có chút không xác định hỏi: "Thế nên, Nhất Hàng bởi vì trưởng thành mới như vậy, em ấy không sao hết có đúng không?"
Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy."
"Anh bảo đảm?"
"Anh bảo đảm."
Tác giả có lời cần nói:
Màn kịch nhỏ.
Hạ Dương Ba (không vui vẻ): Chị em nói em lúc đó là bởi vì Vạn Điềm Điềm mới thay đổi...
Lưu Nhất Hàng (vội vàng phủ nhận): Nói bậy! Không có chuyện đó!
Hạ Dương Ba (liếc mắt): Thế nhưng sau khi em chia tay với Vạn Điềm Điềm cũng không còn nói những lời trong lòng với chị em nữa.
Lưu Nhất Hàng (liếc nhìn Hạ Dương Ba một cái, đỏ mặt): Đó không phải là bởi vì vừa hay lúc đó gặp được anh sao....
Hạ Dương Ba (thầm mừng trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói): Thế nên em có tâm sự đều nói cho tôi nghe sao?
Lưu Nhất Hàng (trầm mặc trong chốc lát, thâm tình nhìn Hạ Dương Ba): Anh chính là tâm sự của em đấy!
Hạ Dương Ba:... (Em sẽ thuyết! Phục!)
Sau đó, Hạ Dương Ba động tình nhào về phía Lưu Nhất Hàng, dùng đầu lưỡi điên cuồng hôn lên bờ môi cậu, đáp lại anh chính là nụ hôn sâu nóng bỏng của Lưu Nhất Hàng.
Hai phút sau, Hạ Dương Ba lại một lần nữa bị Lưu Nhất Hàng lật người lại nằm ở trên giường...
Tiếp theo trong phòng chỉ còn tiếng hai người đan xen rên rỉ, thở dốc không ngừng...
-----------------------------------------
Sau Quốc Khánh, cả Lưu Nhất Hàng cùng Hạ Dương Ba đều bắt đầu bận rộn, hai người mang thư phòng dọn ra ngoài, đổi mới hết tất cả mọi thứ trong thư phòng trước đây, mua giá sách mới, lại mua thêm một cái bàn học lớn.
Hạ Dương Ba bình thường về nhà rất muộn, phòng sách cơ bản đều là một mình Lưu Nhất Hàng dùng. Từ khi dùng phòng sách của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng cũng không còn muốn đi thư viện nữa, chưa nói đến chuyện ồn ào, nhiệt độ không khí dần thấp xuống, nếu ở thư viện nghỉ ngơi mấy giờ như vậy, cả người đều sẽ bị đông cứng.
Trong nhà có trang bị máy điều hòa không khí, Lưu Nhất Hàng ban đầu còn luyến tiếc không muốn mở, đợi đến khi khí lạnh đột kích ùa đến, cuối cùng cũng chịu không được, ngã bệnh. Lưu Nhất Hàng vốn có thể trạng tốt, không thường sinh bệnh, nhưng một khi bệnh thì vô cùng phiền toái.
Vào đêm hôm ấy, Hạ Dương Ba sau khi tham gia tiệc xã giao với những người ở tòa án xong trở về nhà, chỉ thấy người bình thường sinh long hoạt hổ đang khó chịu cuộn mình ở trên ghế sofa.
Thế nhưng, ngay lúc anh đọc xong trang tài liệu cuối cùng, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Lưu Nhất Ngôn nằm thẳng bên cạnh anh lại thở ra một tiếng thở dài.
Vì vậy, Hứa Nhất Ngôn dừng lại cánh tay đang chuẩn bị tắc đèn ngược lại xoay người nhìn về phía Lưu Nhất Ngôn, hơi cau mày có chút lo lắng hỏi: "Hôm nay rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
Thân hình to lớn của anh đã che đi hết phần lớn ánh sáng, Lưu Nhất Ngôn ngẩn người, hít sâu một hơi có chút ủy khuất, lại có chút không cam lòng nói: "Em cảm thấy Nhất Hàng thay đổi rồi…"
Hứa Ngụy Trì hơi cong khóe miệng, nhướn mi nhìn cô, không nói một lời.
Lưu Nhất Ngôn đợi trong chốc lát, thấy Hứa Ngụy Trì không chút phản ứng, trưng mắt oán trách liếc nhìn anh một cái, tiếp tục nói: "Nhất Hàng trước kia rất dính lấy em... anh có biết..."
Hứa Ngụy Trì lần này không giữ im lặng nữa mà nhẹ nhàng gật đầu "Ừ" một tiếng.
Từ lúc anh quen biết Lưu Nhất Ngôn tới nay, đối với việc Lưu Nhất Hàng ỷ lại vào Lưu Nhất Ngôn đúng thật là cảm động sâu sắc.
Thời trung học khi bọn họ ở bên nhau, chỉ cần vừa đến lúc nghỉ đông với nghỉ hè, khi đi hẹn hò Lưu Nhất Hàng nhất định sẽ đi theo, thậm chí có lúc Lưu Nhất Hà cùng Lý Hạn Dương đi làm chuyện khác, cậu vẫn đỏ mắt chờ mong nhìn theo, chỉ sợ Hứa Ngụy Trì lừa gạt mang chị cậu đi mất.
"Em ấy bây giờ, cũng không thường đến nhà chúng ta nữa..." Lưu Nhấ Ngôn hạ giọng nỉ non nói.
Hứa Ngụy Trì nghe vậy khẽ nở nụ cười, đưa tay nhéo hai má Lưu Nhất Ngôn: "Nhất Hàng lớn rồi, có cuộc sống riêng của mình, sao có thể mãi mãi làm đuôi nhỏ bám theo chị gái nữa chứ?"
"Không phải! Không phải bởi vì lớn rồi... là bởi vì Điềm Điềm... sau khi chia tay với Điềm Điềm, Nhất Hàng không thường đến đây nữa... Trước kia, trong lòng em ấy muốn cái gì nhất định sẽ nói cho em biết đầu tiên, thế nhưng từ sau khi chia tay với Điềm Điềm, em ấy có chuyện gì trong lòng cũng không nguyện ý nói cho em nghe nữa..." Lưu Nhất Ngôn ủy khuất nói.
Hứa Ngụy Trì bất đắc dĩ nói: "Em nghĩ đi đâu thế? Vạn Điềm Điềm với Lưu Nhất Hàng chia tay là do chuyện tình cảm của hai đứa xảy ra vấn đề, không có liên quan gì đến em cả! Em suốt ngày ở đây suy nghĩ vớ vẩn gì thế?"
Hứa Ngụy Trì tưởng rằng bởi vì Vạn Điềm Điềm với Lưu Nhất Hàng chia tay nên Lưu Nhất Ngôn đối với Vạn Điềm Điềm có chút địch ý không thể nói rõ ràng. Dù sao năm đó, sau khi anh chia tay Lưu Nhất Ngôn, trong lòng Lưu Nhất Hàng cũng oán hận anh đằng đẵng suốt tám năm.
Cảm tình giữa hai chị em này sâu đậm đến mức độ nào, ngay cả Hứa Ngụy Trì cũng không dám nghĩ tới.
Lưu Nhất Ngôn trợn mắt liếc nhìn anh một cái: "Em không nói mọi chuyện là vì Vạn Điềm Điềm! Chỉ là... Chỉ là em cảm thấy Nhất Hàng từ sao khi chia tay Vạn Điềm Điềm thay đổi rất nhiều... Cũng không còn gần gũi với em nữa..."
"Chú nhỏ em nói Nhất Hàng mấy ngày trước Quốc Khánh cũng không về nhà, hôm nay, em hỏi em ấy Quốc Khánh đi đâu, em ấy cũng không muốn nói với em, chỉ nói hời hợt cho qua... Anh nói xem em ấy như vậy là bị làm sao thế?" Trong mắt Lưu Nhất Ngôn phủ lên một tầng sương mù.
Hứa Ngụy Trì lâu rồi không nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất này của Lưu Nhất Ngôn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt trên mặt cô, nhẹ giọng khuyên: "Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, Nhất Hàng chỉ là lớn rồi thôi. Ngày trước cậu ấy chỉ là một nhóc con sống dưới sự che chở của em và Ngô Thành, thế nhưng cậu ấy sớm muộn gì cũng phải trưởng thành có đúng không? Có một ngày cậu ấy sẽ lớn lên trở thành một người đàn ông thực thụ, cậu ấy sẽ có cuộc sống của riêng mình mà không phải chỉ lởn vởn vây quanh em nữa, cậu ấy phải diễn vai diễn của chính mình chứ không phải chỉ là em trai của em, cậu ấy cần phải đảm đương trách nhiệm của chính mình, mà không phải chỉ sống trong mái nhà ấm nóng mà mọi người xây dựng cho cậu ấy, em hiểu không, Nhất Ngôn?"
Lưu Nhất Ngôn sa vào trong đôi mắt thâm tình đầy ôn nhu của Hứa Ngụy Trì, cái hiểu cái không gật đầu.
Hai người trầm mặc đối mặt nhau, trong mắt tràn ngập tình yêu cùng quyến luyến.
Hứa Ngụy Trì cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng nõn trơn bóng của Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng không kìm lòng nổi mà hướng lên cao.
Ngay khi Hứa Ngụy Trì chuẩn bị đem nụ hôn chuyển xuống môi cô, bỗng nhiên nghe được cô có chút không xác định hỏi: "Thế nên, Nhất Hàng bởi vì trưởng thành mới như vậy, em ấy không sao hết có đúng không?"
Hứa Ngụy Trì nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy."
"Anh bảo đảm?"
"Anh bảo đảm."
Tác giả có lời cần nói:
Màn kịch nhỏ.
Hạ Dương Ba (không vui vẻ): Chị em nói em lúc đó là bởi vì Vạn Điềm Điềm mới thay đổi...
Lưu Nhất Hàng (vội vàng phủ nhận): Nói bậy! Không có chuyện đó!
Hạ Dương Ba (liếc mắt): Thế nhưng sau khi em chia tay với Vạn Điềm Điềm cũng không còn nói những lời trong lòng với chị em nữa.
Lưu Nhất Hàng (liếc nhìn Hạ Dương Ba một cái, đỏ mặt): Đó không phải là bởi vì vừa hay lúc đó gặp được anh sao....
Hạ Dương Ba (thầm mừng trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói): Thế nên em có tâm sự đều nói cho tôi nghe sao?
Lưu Nhất Hàng (trầm mặc trong chốc lát, thâm tình nhìn Hạ Dương Ba): Anh chính là tâm sự của em đấy!
Hạ Dương Ba:... (Em sẽ thuyết! Phục!)
Sau đó, Hạ Dương Ba động tình nhào về phía Lưu Nhất Hàng, dùng đầu lưỡi điên cuồng hôn lên bờ môi cậu, đáp lại anh chính là nụ hôn sâu nóng bỏng của Lưu Nhất Hàng.
Hai phút sau, Hạ Dương Ba lại một lần nữa bị Lưu Nhất Hàng lật người lại nằm ở trên giường...
Tiếp theo trong phòng chỉ còn tiếng hai người đan xen rên rỉ, thở dốc không ngừng...
-----------------------------------------
Sau Quốc Khánh, cả Lưu Nhất Hàng cùng Hạ Dương Ba đều bắt đầu bận rộn, hai người mang thư phòng dọn ra ngoài, đổi mới hết tất cả mọi thứ trong thư phòng trước đây, mua giá sách mới, lại mua thêm một cái bàn học lớn.
Hạ Dương Ba bình thường về nhà rất muộn, phòng sách cơ bản đều là một mình Lưu Nhất Hàng dùng. Từ khi dùng phòng sách của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng cũng không còn muốn đi thư viện nữa, chưa nói đến chuyện ồn ào, nhiệt độ không khí dần thấp xuống, nếu ở thư viện nghỉ ngơi mấy giờ như vậy, cả người đều sẽ bị đông cứng.
Trong nhà có trang bị máy điều hòa không khí, Lưu Nhất Hàng ban đầu còn luyến tiếc không muốn mở, đợi đến khi khí lạnh đột kích ùa đến, cuối cùng cũng chịu không được, ngã bệnh. Lưu Nhất Hàng vốn có thể trạng tốt, không thường sinh bệnh, nhưng một khi bệnh thì vô cùng phiền toái.
Vào đêm hôm ấy, Hạ Dương Ba sau khi tham gia tiệc xã giao với những người ở tòa án xong trở về nhà, chỉ thấy người bình thường sinh long hoạt hổ đang khó chịu cuộn mình ở trên ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.