Quyển 1 - Chương 53: Cao áp chiến pháp (Thượng)
Ngân Tích
13/04/2013
Nói ra quả thật là thế sự kỳ diệu cơ duyên xảo hợp, vốn chỉ là một việc làm vô tâm bây giờ dĩ nhiên thành nguyên nhân chính để quyết định thắng bại. Vốn lúc Dương Hạo được Minh hậu triệu tiến vào hoàng cung Vương Thao hắn vì muốn đảm bảo vạn vô nhất thất, cho nên đã phái hai gã kiếm sĩ tới Đan đỉnh xuân dược điếm bắt đám thủ hạ của Dương Hạo.
Có thể là vì nghĩ rằng không có Dương Hạo nên có chút khinh thường mà Vương Thao chỉ sai hai gã kiếm sĩ chỉ có nhị cấp chiến lực mà thôi. Mặc dù chỉ là kiếm sĩ có nhị cấp chiến lực nhưng sau khi Dương Hạo rời đi trong đại bản doanh cũng chỉ có đám thiếu niên luyện đan dược cùng Sư Sư và người máy x13, cùng lắm là thêm lão Gia Cát Kiến vô dụng nên dù Vương Thao tính thế nào hai gã kiếm sĩ cũng đã đủ chế phục những người này .
Đáng tiếc Vương Thao thiên toán vạn toán cũng không ngờ rằng năm trăm cô nhi Dương Hạo thu dưỡng bây giờ đều đã tu luyện ngũ đại trụ cột thuật, mà trong đó có một số thiên phú tương đối tốt lại trường kỳ luyện chế Long hổ đại hoàn đan trong lúc vô ý cũng hấp thu một chút dược lực của đan dược nên đã tích tụ trong cơ thể không ít chân khí, ít nhất có năm mươi đứa đã có gần một cấp chiến lực.
Khi hai gã kiếm sĩ xông vào tiệm xuân dược thì cả đám cô nhi liền quần khởi công chi, hơn nữa còn có điện lực phòng ngự của x13 và Sư Sư đã thanh toán gọn hai gã kiếm sĩ mà không hề tổn thương chút nào. Sau khi đảm bảo an toàn cả tiệm liền bắt đầu thương nghị, cảm thấy Dương Hạo trong hoàng cung có lẽ đã gặp nguy hiểm nên Sư Sư liền mang theo hai trăm cô nhi có chiến lực khá nhất tiến vào hoàng cung, vừa lúc cùng hoàng thất vệ đội của Long tướng quân hợp thành một chỗ .
Chỉ một lúc khí thế của cả bọn đã bừng bừng, không lâu sau đã tiêu diệt hết thành viên kiếm sĩ đoàn đang chiếm cứ cung điện, tới khi đêm xuống đã dồn hết những tên hoàng gia kiếm sĩ đoàn còn thừa tới pháo đài cuối cùng —— Chính điện.
Chính điện có thể nói là kiến trúc quan trọng nhất trong hoàng cung, nó là chính điện của Minh hoàng, bất luận đăng cơ đại điện hay là những buổi thiết triều bình thường đều ở chỗ này, ngay cả tối hôm Dương Hạo bị chộp cũng là ở chỗ này thụ thẩm.
Có thể nói, chỉ cần Dương Hạo bọn họ vây quang Chính điện thì thất bại của kiếm sĩ đoàn đã xác định, nhưng đồng dạng cũng chính vì nguyên nhân này mà hơn năm mươi người còn lại của kiếm sĩ đoàn tất cả đều cố thủ ở trong cung điện khổng lồ mà trống trải này đóng chặt cửa cung khiến không ai có thể tiến vào.
" Chính là nơi này ." Long tướng quân thở hồng hộc, hắn quay đầu lại nhìn Dương Hạo, cười khổ nói tiếp " Bất quá chính nơi này cũng là đại phiền toái của chúng ta."
" Tại sao?" Dương Hạo nghi hoặc " Bây giờ lũ phản tặc chỉ là tử thủ mà thôi, có cái gì phiền toái đâu ?"
" Cung điện này không dễ phá đâu." Long tướng quân trầm mặt xoa xoa đôi tay " Mặc dù bọn họ chỉ có vài người nhưng địa hình bên trong Chính điện rất phức tạp, chúng ta nếu tiến vào sẽ bị trói tay trói chân."
" Địa hình phức tạp?" Dương Hạo càng mơ hồ, trước đây Long tướng quân đều thể hiện dũng khí mười phần, quả thực giống như một cỗ máy giết người, thế nhưng vừa tới trước cửa Chính điện lại thành ấp a ấp úng.
" Chính điện chiều cao ba mươi thước, làm toàn bằng vàng, sức nặng khó có thể tính được nên phải nhờ vào năm trăm chiếc cột vàng chống đỡ sức nặng." Long tướng quân giải thích " Những chiếc cột này từng chiếc đều được tính toán chịu một áp lực nhất định, thiếu một chiếc cũng không được. Nếu chúng ta đi vào đánh loạn một trận rất khó tránh khỏi làm hỏng vài chiếc, vạn nhất nếu làm gẫy một chiếc thì cả tòa cung điện đều sẽ bị sụp, cho nên......"
Dương Hạo vỗ đầu :" Cái gì, lại có người xây một cung điện như vậy sao, cho dù thích hoàng kim cũng không cần phải......" Hắn nói một nửa mới nhớ tới chủ nhân cung điện là Minh hoàng vừa mới chết đi liền biết mình đang nói bậy nên không thốt lên thêm lời nào nữa.
" Chính điện là nơi quan trọng nhất của Lôi Mông tinh, nó đại biểu cho vinh dự của cả hoàng thất, chúng ta dù không bắt được phản quân, cũng tuyệt đối không thể xúc phạm tới nó chút nào." Long tướng quân kiên quyết nói.
" Người sống còn có thể làm ra của!!" Dương Hạo cũng không ngu trung như gã trâu nước kia " Minh hoàng bị giết mà chẳng lẽ ngươi vì một tòa cung điện sẽ không báo thù sao ?"
" Thù đương nhiên cần báo, nhưng cung điện cũng tuyệt đối không thể bị thương tổn." Long tướng quân nói rất khẳng định, không hề có điểm nào khoan nhượng. Hắn vừa nói xong liền xoay người đi về phía đám hộ vệ binh an bài chuyện bao vây, thoạt nhìn có lẽ hắn đang định bao vây đám phản quân kia cho chết đói.
Có lẽ tất cả mọi người cũng biết, bây giờ trên người bất kỳ quân nhân nào của quân đội đế quốc đều mang theo thức ăn tổng hợp dạng viên, chỉ cần ăn một viên đã đủ no trong một tháng không cần ăn cơm. Nếu muốn bọn phản quân chết đói thì không mất nửa năm rõ ràng không có khả năng thành công.
Dương Hạo suýt bị gã đầu gỗ kia chọc cho điên lên, hắn quay đầu lại nhìn những thủ hạ của mình. Sư Sư đang quan sát xung quanh bảo vệ ở bên cạnh còn trong đám cô nhi đã có rất nhiều người bị thương, cho dù không bị thương thì thể lực cũng đã mệt mỏi không còn khả năng nhờ đến bọn họ nữa.
Dương Hạo nhắm mắt dưỡng thần, trong cơ thể hắn chân khí đã tiêu hao gần hết, còn không biết có thể chịu được thêm bao lâu nữa. Khi Dương Hạo cảm thấy đã không còn biện pháp gì, sắp tuyệt vọng thì hắn đột nhiên nhìn thấy một tia sáng hiện lên trước hai mi mắt đang nhắm chặt.
Tia sáng này thật là cổ quái, giống màu trắng nhưng lại mang theo các loại màu sắc chiết xạ tựa như tia phản chiếu của đá kim cương. Dương Hạo mở mắt ra liền thấy quả nhiên là do tia phản xạ từ một viên kim cương trên cổ Sư Sư đang không ngừng phản xạ ánh mặt trời. Những tia sáng không chỉ chiếu lên mặt Dương Hạo mà cho dù những người ở bên cạnh cũng không tránh được.
Trong đầu Dương Hạo đột nhiên lóe lên một chủ ý siêu cấp mạo hiểm. Chủ ý này mặc dù khá mạo hiểm nhưng có lẽ nó là phương án duy nhất bây giờ.
Dương Hạo lập tức tìm Long tướng quân, nói nhỏ với hắn :" Ngươi có thể mở cánh cửa cung điện kia không ?"
Cung điện Dương Hạo muốn mở chính là cửa chính của Chính điện, cánh cửa này hình như cũng được làm từ thuần kim, cao chừng mười thước, trên cửa chạm trổ vô số hoa văn tinh mỹ, thoạt nhìn đã biết rất nặng, tối thiểu phải mười người mới có thể mở được. Mặc dù Dương Hạo có kế giết địch nhưng đối với cánh cửa này lại không hề có biện pháp gì .
Không nói là Dương Hạo bây giờ mà cho dù siêu cấp lực sĩ nhân hùng tộc tới cũng không có cách nào mở một mình, càng huống chi trong cung điện còn có người của hoàng gia kiếm sĩ đoàn đang mai phục nữa chứ. Nếu không thể nào qua được cánh cửa kia được thì dù Dương Hạo có cố thế nào cũng là vô ích.
Long tướng quân híp mắt đánh giá cánh cửa một hồi :" Ngươi biết cửa này nặng bao nhiêu không?"
Dương Hạo làm thế nào mà biết được, chỗ này cũng không phải hắn làm ra cho nên vẻ mặt tự nhiên hết sức mờ mịt .
Có thể là vì nghĩ rằng không có Dương Hạo nên có chút khinh thường mà Vương Thao chỉ sai hai gã kiếm sĩ chỉ có nhị cấp chiến lực mà thôi. Mặc dù chỉ là kiếm sĩ có nhị cấp chiến lực nhưng sau khi Dương Hạo rời đi trong đại bản doanh cũng chỉ có đám thiếu niên luyện đan dược cùng Sư Sư và người máy x13, cùng lắm là thêm lão Gia Cát Kiến vô dụng nên dù Vương Thao tính thế nào hai gã kiếm sĩ cũng đã đủ chế phục những người này .
Đáng tiếc Vương Thao thiên toán vạn toán cũng không ngờ rằng năm trăm cô nhi Dương Hạo thu dưỡng bây giờ đều đã tu luyện ngũ đại trụ cột thuật, mà trong đó có một số thiên phú tương đối tốt lại trường kỳ luyện chế Long hổ đại hoàn đan trong lúc vô ý cũng hấp thu một chút dược lực của đan dược nên đã tích tụ trong cơ thể không ít chân khí, ít nhất có năm mươi đứa đã có gần một cấp chiến lực.
Khi hai gã kiếm sĩ xông vào tiệm xuân dược thì cả đám cô nhi liền quần khởi công chi, hơn nữa còn có điện lực phòng ngự của x13 và Sư Sư đã thanh toán gọn hai gã kiếm sĩ mà không hề tổn thương chút nào. Sau khi đảm bảo an toàn cả tiệm liền bắt đầu thương nghị, cảm thấy Dương Hạo trong hoàng cung có lẽ đã gặp nguy hiểm nên Sư Sư liền mang theo hai trăm cô nhi có chiến lực khá nhất tiến vào hoàng cung, vừa lúc cùng hoàng thất vệ đội của Long tướng quân hợp thành một chỗ .
Chỉ một lúc khí thế của cả bọn đã bừng bừng, không lâu sau đã tiêu diệt hết thành viên kiếm sĩ đoàn đang chiếm cứ cung điện, tới khi đêm xuống đã dồn hết những tên hoàng gia kiếm sĩ đoàn còn thừa tới pháo đài cuối cùng —— Chính điện.
Chính điện có thể nói là kiến trúc quan trọng nhất trong hoàng cung, nó là chính điện của Minh hoàng, bất luận đăng cơ đại điện hay là những buổi thiết triều bình thường đều ở chỗ này, ngay cả tối hôm Dương Hạo bị chộp cũng là ở chỗ này thụ thẩm.
Có thể nói, chỉ cần Dương Hạo bọn họ vây quang Chính điện thì thất bại của kiếm sĩ đoàn đã xác định, nhưng đồng dạng cũng chính vì nguyên nhân này mà hơn năm mươi người còn lại của kiếm sĩ đoàn tất cả đều cố thủ ở trong cung điện khổng lồ mà trống trải này đóng chặt cửa cung khiến không ai có thể tiến vào.
" Chính là nơi này ." Long tướng quân thở hồng hộc, hắn quay đầu lại nhìn Dương Hạo, cười khổ nói tiếp " Bất quá chính nơi này cũng là đại phiền toái của chúng ta."
" Tại sao?" Dương Hạo nghi hoặc " Bây giờ lũ phản tặc chỉ là tử thủ mà thôi, có cái gì phiền toái đâu ?"
" Cung điện này không dễ phá đâu." Long tướng quân trầm mặt xoa xoa đôi tay " Mặc dù bọn họ chỉ có vài người nhưng địa hình bên trong Chính điện rất phức tạp, chúng ta nếu tiến vào sẽ bị trói tay trói chân."
" Địa hình phức tạp?" Dương Hạo càng mơ hồ, trước đây Long tướng quân đều thể hiện dũng khí mười phần, quả thực giống như một cỗ máy giết người, thế nhưng vừa tới trước cửa Chính điện lại thành ấp a ấp úng.
" Chính điện chiều cao ba mươi thước, làm toàn bằng vàng, sức nặng khó có thể tính được nên phải nhờ vào năm trăm chiếc cột vàng chống đỡ sức nặng." Long tướng quân giải thích " Những chiếc cột này từng chiếc đều được tính toán chịu một áp lực nhất định, thiếu một chiếc cũng không được. Nếu chúng ta đi vào đánh loạn một trận rất khó tránh khỏi làm hỏng vài chiếc, vạn nhất nếu làm gẫy một chiếc thì cả tòa cung điện đều sẽ bị sụp, cho nên......"
Dương Hạo vỗ đầu :" Cái gì, lại có người xây một cung điện như vậy sao, cho dù thích hoàng kim cũng không cần phải......" Hắn nói một nửa mới nhớ tới chủ nhân cung điện là Minh hoàng vừa mới chết đi liền biết mình đang nói bậy nên không thốt lên thêm lời nào nữa.
" Chính điện là nơi quan trọng nhất của Lôi Mông tinh, nó đại biểu cho vinh dự của cả hoàng thất, chúng ta dù không bắt được phản quân, cũng tuyệt đối không thể xúc phạm tới nó chút nào." Long tướng quân kiên quyết nói.
" Người sống còn có thể làm ra của!!" Dương Hạo cũng không ngu trung như gã trâu nước kia " Minh hoàng bị giết mà chẳng lẽ ngươi vì một tòa cung điện sẽ không báo thù sao ?"
" Thù đương nhiên cần báo, nhưng cung điện cũng tuyệt đối không thể bị thương tổn." Long tướng quân nói rất khẳng định, không hề có điểm nào khoan nhượng. Hắn vừa nói xong liền xoay người đi về phía đám hộ vệ binh an bài chuyện bao vây, thoạt nhìn có lẽ hắn đang định bao vây đám phản quân kia cho chết đói.
Có lẽ tất cả mọi người cũng biết, bây giờ trên người bất kỳ quân nhân nào của quân đội đế quốc đều mang theo thức ăn tổng hợp dạng viên, chỉ cần ăn một viên đã đủ no trong một tháng không cần ăn cơm. Nếu muốn bọn phản quân chết đói thì không mất nửa năm rõ ràng không có khả năng thành công.
Dương Hạo suýt bị gã đầu gỗ kia chọc cho điên lên, hắn quay đầu lại nhìn những thủ hạ của mình. Sư Sư đang quan sát xung quanh bảo vệ ở bên cạnh còn trong đám cô nhi đã có rất nhiều người bị thương, cho dù không bị thương thì thể lực cũng đã mệt mỏi không còn khả năng nhờ đến bọn họ nữa.
Dương Hạo nhắm mắt dưỡng thần, trong cơ thể hắn chân khí đã tiêu hao gần hết, còn không biết có thể chịu được thêm bao lâu nữa. Khi Dương Hạo cảm thấy đã không còn biện pháp gì, sắp tuyệt vọng thì hắn đột nhiên nhìn thấy một tia sáng hiện lên trước hai mi mắt đang nhắm chặt.
Tia sáng này thật là cổ quái, giống màu trắng nhưng lại mang theo các loại màu sắc chiết xạ tựa như tia phản chiếu của đá kim cương. Dương Hạo mở mắt ra liền thấy quả nhiên là do tia phản xạ từ một viên kim cương trên cổ Sư Sư đang không ngừng phản xạ ánh mặt trời. Những tia sáng không chỉ chiếu lên mặt Dương Hạo mà cho dù những người ở bên cạnh cũng không tránh được.
Trong đầu Dương Hạo đột nhiên lóe lên một chủ ý siêu cấp mạo hiểm. Chủ ý này mặc dù khá mạo hiểm nhưng có lẽ nó là phương án duy nhất bây giờ.
Dương Hạo lập tức tìm Long tướng quân, nói nhỏ với hắn :" Ngươi có thể mở cánh cửa cung điện kia không ?"
Cung điện Dương Hạo muốn mở chính là cửa chính của Chính điện, cánh cửa này hình như cũng được làm từ thuần kim, cao chừng mười thước, trên cửa chạm trổ vô số hoa văn tinh mỹ, thoạt nhìn đã biết rất nặng, tối thiểu phải mười người mới có thể mở được. Mặc dù Dương Hạo có kế giết địch nhưng đối với cánh cửa này lại không hề có biện pháp gì .
Không nói là Dương Hạo bây giờ mà cho dù siêu cấp lực sĩ nhân hùng tộc tới cũng không có cách nào mở một mình, càng huống chi trong cung điện còn có người của hoàng gia kiếm sĩ đoàn đang mai phục nữa chứ. Nếu không thể nào qua được cánh cửa kia được thì dù Dương Hạo có cố thế nào cũng là vô ích.
Long tướng quân híp mắt đánh giá cánh cửa một hồi :" Ngươi biết cửa này nặng bao nhiêu không?"
Dương Hạo làm thế nào mà biết được, chỗ này cũng không phải hắn làm ra cho nên vẻ mặt tự nhiên hết sức mờ mịt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.