Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Quyển 1 - Chương 61: Siêu võ sĩ chi chiến thượng (Hạ)

Ngân Tích

13/04/2013

" Cũng không có khả năng ngay cả một điểm cơ hội cũng không có chứ, ta đã xoa đầy dược cao." Dương Hạo đối với dược cao trên người mình vẫn rất tin tưởng.

" Băng cơ kiên thiết cao cho dù xoa dày hàng trăm tầng thì trước thần long kỳ kiếm cũng chỉ giống như một sợi chỉ." Hỗn nguyên tử hoàn toàn dập tắt hy vọng của Dương Hạo " Ngươi chưa thấy qua uy lực của nó nên căn bản không hiểu. Đây không phải thứ một người bình thường có thể chống đỡ được, đây cũng là chiêu thức mà chỉ tiên nhân mới có thể phát ra được."

" Vậy sao hắn có thể dùng được?" Dương Hạo liền tìm thấy một sơ hở trong đó " Thần long kỳ kiếm lợi hại như vậy chỉ có tiên nhân mới có thể dụng thì sao Vương Thao lại có thể học được?"

" Ta đương nhiên cũng không có khả năng!" Vương Thao cất tiếng giải thích " Trước kia ta đương nhiên không có khả năng, có điều bây giờ cũng không hoàn toàn là vậy. Dương Hạo, là do ngươi bức ta đó. Ta nỗ lực lớn như vậy nên nhất định sẽ khiến cả nhà ngươi phải chết hết, nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn."

Ngay khi đang nói Vương Thao đã xuất ra một chiếc tiểu châm màu bạc rồi không hề nghĩ ngợi đã dụng chiếc châm đâm lên động mạch cổ của mình một phát. Ngay lập tức phong vân đại biến, bộ tóc của Vương Thao phấp phới, sắc mặt hắn chợt đỏ đậm lại tựa như khi bị mắc nghẹn hô hấp không thông, đôi mắt cũng bắt đầu trắng nhợt.

" Uy. Lão huynh, ngươi trúng độc thức ăn sao!" Dương Hạo không biết lợi hại nên vẫn giỡn cợt.

Nhưng Vương Thao bây giờ nào có thời gian để ý tới, thân thể hắn không ngừng biến đổi, đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, cả người đột nhiên cao lên mấy lần, trong cơ thể phát ra tiếng rắc rắc. Bộ áo ngoài thân hắn nhanh chóng rách ra, cánh tay cùng đôi chân lộ ra trong không trung bao phủ một loại vụ khí màu đen.

Dương Hạo nhìn gã Vương Thao đã đột nhiên biến thành người khổng lồ phía trước đến trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới thì thào :" Lão Thiên a, đây là dụng loại thuốc gì mà có thể trở thành bộ dáng này."

" Siêu võ sĩ kích tố! Là siêu võ sĩ kích tố!!!" Minh hậu cũng đang khiếp sợ nhưng nàng dù sao cũng là người thuộc cao tầng của hoàng thất nên biết một chút bí mật đang hô to " Hắn dùng cấm kỵ chi dược ( dopping) !"

Cũng không có bao nhiêu người biết siêu võ sĩ kích tố, cho dù là người biết cũng không có người dùng nó bởi vì loại thuốc này căn bản là thuốc cấm. Nếu nói nhiệt hạch bảo vệ tráo vì động chạm đến quyền lợi của đế quốc mà cố ý không chế tạo thì siêu võ sĩ kích tố lại căn bản là loại cấm dược được đế quốc quy định. Loại kích tố này cũng chỉ truyền bá trong đám hải tặc hoặc phản quân, nó cũng trở thành thứ kích thích tốt nhất để phản quân đối kháng với đế quốc.

Siêu võ sĩ kích tố là một loại kích thích phản ứng cực nhanh, đồn rằng nó là loại thuốc luyện ra từ mấy trăm loại vật chất mang tính phóng xạ, chỉ cần tiêm vào mạch máu có thể khiến người sử dụng lập tức tăng cường hơn mười lần sức mạnh, thân thể cũng sẽ biến dị.

Mặc dù hiệu quả rất tốt nhưng hậu quả sau khi sử dụng siêu võ sĩ kích tố cũng phi thường kinh khủng, bởi vì lượng phóng xạ trong thuốc sẽ tồn tại trong cơ thể người sử dụng vĩnh viễn không cách nào đào thải cho nên tuổi thọ của người sử dụng cũng sẽ bị giảm mạnh. Thế nên loại thuốc này bình thường được gọi là một kích trí mạng đổi bằng mười năm tính mạng.

Còn có lời đồn rằng người sáng chế ra loại siêu võ sĩ kích tố này chính là một người trong nguyên lão viện của đế quốc, nhưng lời đồn này cũng bị cấm truyền. Minh hậu mặc dù từng nghe về loại siêu võ sĩ kích tố lợi hại này nhưng hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến, nàng cơ hồ lấy hết can đảm tập trung dũng khí hô to :" Chạy mau! Hắn đã biến thành siêu võ sĩ , chạy nhanh lên!!! Dương Hạo chạy mau!!!"



" Chạy ? Hắn chạy được sao ?" Vương Thao ngửa mặt lên trời cười to " Cấm kỵ chi kiếm đương nhiên cần cấm kỵ chi dược mới có thể hoàn mỹ, dưới thần long kỳ kiếm cho tới bây giờ không ai có thể chạy thoát. Dương Hạo, ta dụng mười năm tính mạng đổi lấy một kiếm này, coi như là đáng giá với ngươi."

Có thể không đáng giá sao? Dương Hạo chỉ là một kẻ bình dân, lại có thể khiến đứa con cưng của Vương thị gia tộc hy sinh mười năm tính mạng, giá trị của Dương Hạo có thể là quá lớn. Bất quá nếu để hắn tự lựa chọn khẳng định sẽ tình nguyện muốn được sống tiếp còn Vương Thao cũng không cần xúc động như vậy, ai trở nhà người đó với ba mẹ người thân, không ai gây sự với người khác mới là tốt.

Nhưng bây giờ hết thảy đều đã muộn, Vương Thao đã biến thành siêu võ sĩ. Bộ tóc dài của hắn khua động tựa châm bàn trong không trung, vẻ mặt thập phần dữ tợn, cơ thể đã mang luồng năng lượng vô cùng vô tận hướng về thanh trường kiếm trên tay hắn hội tụ, thanh kiếm đã bộc phát ra quang mang màu xanh, hình thanh long khắc trên thân kiếm càng nổi lên thập phần rõ ràng.

Dương Hạo chứng kiến đám kiếm sĩ của hoàng thất vệ đội mang theo khẩu long pháo chưa kịp tới gần Vương Thao đã bị trận trận khí lãng bên người hắn đẩy dạt ra, khẩu súng nặng đến chết người kia như làm bằng đất sét dễ dàng bị chấn đến nát bấy.

Bây giờ Vương Thao đã có năng lượng vượt quá tầm thường, ở trên tinh cầu này giờ đây hắn đã thành thần. Nhất cử nhất động của hắn có thể thay đổi tất cả quỹ tích của mọi vật, còn ánh mắt của Vương Thao vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Hạo như trước. Tất cả sức mạnh, tất cả tinh thần, tất cả sự chú ý đều tập trung lại để chuẩn bị phóng ra cấm kỵ chi kiếm kinh thiên động địa đã vắng bóng hàng ngàn năm.

Thần long kỳ kiếm.

Dương Hạo hoàn toàn bị khí thế của Vương Thao áp đảo, hắn tựa như đang ở trong trung tâm của một cơn lốc. Hết thảy mọi vật cùng năng lượng chung quanh đều chạy về phía hắn. Dương Hạo đã không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hắn có thể nhìn thấy Minh hậu đang thê lương gào thét nhưng không nghe thấy nàng nói cái gì. Dương Hạo cũng không còn khí lực đứng dậy, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi đó chờ chết, hết thảy chung quanh đều đang từ từ ảm đạm đi, dù là thiên địa hay ánh mặt trời cũng đều trầm trầm. Tựa hồ hết thảy đều rơi vào trong hắc ám.

Trước mặt Dương Hạo chỉ có một thứ càng ngày càng sáng đó là một đầu thanh long. Nó dường như là một con trường long vừa xuất thủy lại vừa như là thứ duy nhất trong thiên địa.

Đầu cự long dụng tốc độ phi thường thong thả di chuyển, Dương Hạo không thể nhìn rõ khuôn mặt của nó vì loại quang mang kia khiến hắn cơ hồ đã không thể mở mắt ra được nữa. Hắn phải dụng hết khí lực mới có thể tiếp tục nhìn thẳng vào đòn công kích đang tới.

Dương Hạo hy vọng mình có thể mở mắt ra quan sát, hắn không hề muốn làm một con quỷ hồ đồ, tới phút cuối cùng ngay cả bị người khác giết như thế nào cũng không biết.

Còn Hỗn nguyên tử vẫn một mực ở trong bụng thì thào cầu khẩn, cuối cùng lão đã không còn gì để truyền trong nguy cơ giáo học, ở vào thời khắc này người đã từng chứng kiến sự lợi hại của thần long kỳ kiếm là Hỗn nguyên tử sớm đã từ bỏ ý thức.

Dương Hạo không thể nghe thấu Hỗn nguyên tử đang thầm thì điều gì, tựa hồ lão dụng một loại ngôn ngữ từ rất xưa để đảo cáo, cũng có thể là lão đang tổng kết lại toàn bộ tội ác trong đời.

Cự long nhào tới trước mặt, quang mang đã mở rộng đến có thể nuốt tươi Dương Hạo. Dương Hạo rốt cục nhịn không được, quay đầu định cứ thế mà tiến tới địa ngục hoặc thiên đường nhưng đúng lúc này chợt xảy ra một chuyện càng thêm kỳ quái xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook