Quyển 1 - Chương 60: Siêu võ sĩ chi chiến thượng (Trung)
Ngân Tích
13/04/2013
Vương Thao mặc dù phải chịu sức nặng nghìn cân chấn đến lún xuống dưới đất. Nhưng hạch động bảo vệ tráo của hắn cũng vẫn bất động, bất quá chỉ có mặt ngoài hiện lên một chút điện hồ mà thôi.
Còn Dương Hạo lại thảm, hắn bị chấn bay ra, vãi trên không trung một mảnh huyết vũ, xem như có bao nhiêu máu có thể thổ ra thì đều cũng thổ hết rồi, nếu có bị cao huyết áp thì cũng sẽ không sợ rằng có nhiều máu nữa.
Trảm tự huyền có lực lượng bá đạo ra sao, mặc dù chỉ là một phần lực lượng bị phản xạ qua lồng bảo vệ đã yếu bớt nhưng kết kết thật thật bắn ngược lên trên người Dương Hạo khiến hắn như một người từ vũ trụ rơi xuống mặt đất.
Dương Hạo bay ra ngoài hơn mười thước, chán nản ngã xuống đất, dù có muốn giơ kiếm cũng đã không còn khí lực. Toàn bộ chân khí của hắn đều đã hao hết trong chiêu trảm tự huyền vừa rồi, mặc dù đã hủy được cự kiếm của Vương Thao nhưng tự hắn đã hoàn toàn không còn chút khí lực nào nữa.
Thế nhưng dù đang chật vật không chịu nổi nhưng Dương Hạo vẫn ngồi dưới đất ha hả cười to, làm người khác tưởng rằng hắn đang có âm mưu quỷ kế gì đó.
" Cười cái rắm á." Vương Thao cũng bụi đất đầy đầu vừa từ dưới hố đi lên hắn vừa hung hăng vứt bỏ thanh cự kiếm đã biến thành hai đoạn " Ngươi chết đến nơi mà còn cười sao?"
" Thôi đi ngươi." Dương Hạo một chút cũng không lo lắng, từ trong túi thuốc lấy ra một nắm hỏa nhung hoàn nuốt xuống tựa thuốc ho. Hắn giờ mới phát hiện những viên thuốc cay đến chết được này lại ngon tựa kẹo ngọt, lấy dùng làm đồ ăn vặt quả là ngon miệng. Dương Hạo vừa ho vừa nói :" Ta bây giờ quả thực một biện pháp bắt ngươi cũng không có, bất quá ngươi cũng không còn cự kiếm, chúng ta hai người chính là hai pho tượng phật bằng đá, ngươi đánh không chết ta, ta cũng không thể giết ngươi, xem như ngang tay thôi."
Những lời Dương Hạo nói chính là sự thật, cả người hắn đã xoa đầy băng cơ kiên thiết cao có thể nói là đao thương bất nhập, mà nhiệt hạch bảo vệ tráo của Vương Thao càng thêm lợi hại, không ai có thể gây thương tích cho hắn. Cho nên hai gia hỏa này đều thành con gián không thể đánh chết, những tiểu cường chính thức.
Sắc mặt Vương Thao đầy vẻ âm trầm, hắn lại lấy thanh bảo kiếm gia truyền ra cầm nơi tay. Bất quá những động tác đó cũng không có khiến cho Dương Hạo lo lắng nhiều lắm, bởi vì Vương Thao mặc dù chiến lực cao cường nhưng muốn xuyên qua băng cơ kiên thiết cao thì còn có một khoảng cách.
Dương Hạo nhìn phải ngó trái phát hiện Sư Sư còn đang không ngừng đeo dây lên người mình. Nữ nhân này thật sự là càng ngày càng cổ quái. Dương Hạo không nhịn được bèn gọi đám hoàng thất vệ đội :" Uy, bọn các ngươi kia, rốt cuộc có đầu óc hay không, đã đến tình huống này sao còn không mau kiếm cái lưới bắt hắn lại đi chứ?"
Vương Thao vừa nghe những lời này càng thêm hoảng sợ :" Dương Hạo! Chúng ta không phải nói công bình quyết đấu sao? Gọi thêm người hỗ trợ làm gì."
" Ta không giữ lời đấy, không được a." Da mặt Dương Hạo đã trở thành dày như Hỗn nguyên tử " Hơn nữa, ngươi cũng đâu có đáp ứng ta, Minh hậu là tự ta đoạt quay lại được chứ cũng đâu phải do ngươi trả lại cho ta."
Đám hoàng thất vệ đội mặc dù đều ngây ngây nhưng trong đó còn có một Minh hậu thông minh, còn không đợi Dương Hạo chỉ bảo nàng đã sớm sai người đi lấy một vật lại đây .
Chính là khẩu súng thần công của long tướng quân vừa rồi, mặc dù phần chân đã bị vỡ nhưng họng súng lại vẫn nguyên nên hoàn toàn có thể nhốt chặt Vương Thao ở bên trong, cho dù hắn có lợi hại hơn cũng khó lòng trốn thoát.
" Các ngươi muốn làm gì?" Vương Thao nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, có lẽ hắn khó lòng tưởng tượng trước được kết thúc bi kịch của mình.
" Súng thần công đại pháp." Dương Hạo cười hì hì nói " Chưa nghe nói sao, đây chính là tuyệt kỹ của gia tộc Long tướng quân a, chiêu này tuyệt đối khiến quỷ khóc sói tru."
" Ta là đoàn trưởng đế quốc kiếm sĩ đoàn! Các ngươi dám làm vậy đối với ta, chẳng lẽ muốn làm phản sao?" Vương Thao đã tức giận đến cực điểm, một phấn diện quý tộc công tử, bất kể lúc nào đều là quần áo chỉnh tề, mắt thấy sắp bị ép chui vào họng súng bẩn thỉu kia làm sao hắn chịu được.
" Quên đi, cái gì kiếm sĩ đoàn đoàn trưởng, đợi sau khi biến thành một con heo quay ta xem ngươi còn có cái gì khác nhau." Dương Hạo mặc dù tứ chi vô lực nhưng xuất ngôn mắng người tuyệt đối không thành vấn đề.
Vương Thao nghiến răng lại, hắn nắm thanh cổ kiếm gia truyền, xa xa chỉ hướng Dương Hạo :" Đã như vầy, là ngươi bức ta đó, đừng trách ta hạ sát thủ !"
" Ngươi muốn làm gì? Dụng ánh mắt giết chết ta a?" Dương Hạo một điểm cũng không sợ hắn " Đừng quên, ta với ngươi đều đao thương bất nhập, ta thấy ngươi hay là để dành chút sức lực đi."
" Đao thương bất nhập? Ta thấy có lẽ không nhất định, trên thế giới căn bản không có phòng ngự nào đao thương bất nhập được."
Dương Hạo gật đầu :" Đúng vậy, ngươi nói đúng. Vượt qua bát cấp chiến lực sẽ có thể đả xuyên nhiệt hạch bảo vệ tráo của ngươi, còn băng cơ kiên thiết cao đương nhiên cũng không phải vô địch nhưng chỉ có phi kiếm mới có thể kích xuyên. Phi kiếm ngươi có sao? Đó không phải là loại kiếm mà ngươi điều khiển bay tới bay lui mà là thượng cổ phi kiếm, những kiếm tiên mới sử dụng loại này."
Dương Hạo tự mình đương nhiên cũng có phi kiếm, chỉ là khả năng sử dụng phi kiếm của hắn còn xa không đủ mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Vương Thao điểm đó bởi vì trong đế quốc tu luyện ra ngoài khỏi các cách quy định của pháp luật đế quốc đều là trọng tội, nếu để cho người khác biết mình tu luyện phi kiếm thì sẽ trở thành tội phạm bị truy nã.
Dương Hạo thập phần khẳng định, bởi vì theo lời Hỗn nguyên tử nói bây giờ trong khắp ngân hà đế quốc đều học theo trụ cột thuật của đế quốc, không còn một người nào tu tiên cho nên căn bản sẽ không sợ có ai có thể sử dụng phi kiếm. Có điều Dương Hạo đã lại quên mất Hỗn nguyên tử mắc phải lão niên si ngốc chứng, lại thêm tật phát ngôn hồ đồ, lần nào khẳng định cũng đều sai nhiều hơn là đúng. Lần này đương nhiên cũng không chút nào ngoại lệ.
Nhìn bộ dáng khẳng định của Dương Hạo, Vương Thao rốt cục đã thấy được cơ hội báo thù, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một loại năng lượng bá đạo, hắn hít mạnh một hơi hô :" Thần long kỳ kiếm!"
Thần long kỳ kiếm!
Bốn chữ đó đối với tuyệt đại đa số người ở đây, thậm chí trong vô số người mà nói cũng chỉ bất quá là một câu nói bình thường mà thôi, nhưng Dương Hạo lại rõ ràng cảm giác được Hỗn nguyên tử đang chấn động ở trong cơ thể hắn. Dương Hạo cùng Hỗn nguyên tử đã sống cùng nhau một thời gian khá dài, cũng khá hiểu lão già này. Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy Hỗn nguyên tử khẩn trương đến thế, lão không ngừng run lên tựa chuột dưới nước, tựa hồ bốn chữ vừa nghe thấy là bốn khối cự băng hoàn toàn đóng đông lão lại.
Dương Hạo phải rất cố gắng, mới có thể nghe rõ lời của Hỗn nguyên tử phát ra trong sợ hãi rồi đầy bụng nghi vấn quay sang hướng Vương Thao cất tiếng :" Bây giờ vẫn còn có người sử dụng thần long kỳ kiếm sao? Không phải toàn bộ người biết dụng nó đã chết hết mấy mấy ngàn năm trước sao!"
Vương Thao tựa hồ cũng kinh ngạc khi Dương Hạo hóa ra cũng biết loại kiếm pháp này :" Người sáng tạo ra Thần long kỳ kiếm không có chết, đối với thần mà nói thì mấy ngàn năm có tính cái gì, kiếm pháp cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất được."
" Hắn không chết! Hắn không chết!!" Hỗn nguyên tử xúc động mạnh " Hắn không chết a, mấy ngàn năm rồi."
" Là cừu nhân của lão?" Dương Hạo không mở miệng chỉ dụng giọng mũi khẽ lên tiếng hỏi.
" Chính là hắn, chính là gã hỗn đản đó! Hắn là tử cừu của ta, hắn dĩ nhiên vẫn còn sống sau mấy ngàn năm." Hỗn nguyên tử khóc rống lên, cũng thật khiến cho người ta kỳ quái , một người không có thân thể thì nước mắt sẽ ở nơi nào được. Quỷ thật đúng là một loại sinh vật khiến người ta bất ngờ.
" Không chết là tốt chứ." Dương Hạo còn không biết độ nghiêm trọng của sự việc " Chúng ta còn có cơ hội báo thù a. Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ liên thủ đại sát tứ phương, cho hắn biết mấy ngàn năm trước không giết được lão là thất bại đến cỡ nào."
" Báo cái rắm!!" Hỗn nguyên tử đầy chán nản nói " Chúng ta chết chắc, ngươi biết không, hai chúng ta chết chắc."
" Chết chắc ?" Dương Hạo cau mày.
Những lời sau vang lên rõ ràng vô cùng khiến Vương Thao đối diện cũng nghe được. Vương Thao mỉm cười, năng lượng hội tụ trên người càng thêm khí thế :" Ngươi cũng biết rằng mình chết chắc sao? Dưới Thần long kỳ kiếm đương nhiên sẽ không có cơ hội để ngươi lưu lại. Đáng tiếc ngươi chưa từng đọc được nguyên lão viện điển tịch nên không biết thần long kỳ kiếm từng có lịch sử huy hoàng thế nào. Cũng không sao, ngươi cũng sẽ trở thành một oan hồn dưới chiêu này, đây cũng chính là vinh hạnh của ngươi đó."
" Vinh ngươi cái đầu ngươi!" Dương Hạo nổi giận mắng lại.
" Hắn nói đúng đó." Hỗn nguyên tử lại đứng về phía đối phương " Thần long kỳ kiếm là chiêu phi kiếm lợi hại nhất trong khắp thiên hạ, có thể nói rằng trong vũ trụ này không có thứ gì có thể cùng thần long kỳ kiếm đối kháng. Chúng ta đan đỉnh song tu phái từng có một thời nổi danh nhưng thần long kỳ kiếm vừa xuất hiện thì chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Một kiếm...... một kiếm đó thật sự là mạnh đến không thể tưởng tượng nổi."
Còn Dương Hạo lại thảm, hắn bị chấn bay ra, vãi trên không trung một mảnh huyết vũ, xem như có bao nhiêu máu có thể thổ ra thì đều cũng thổ hết rồi, nếu có bị cao huyết áp thì cũng sẽ không sợ rằng có nhiều máu nữa.
Trảm tự huyền có lực lượng bá đạo ra sao, mặc dù chỉ là một phần lực lượng bị phản xạ qua lồng bảo vệ đã yếu bớt nhưng kết kết thật thật bắn ngược lên trên người Dương Hạo khiến hắn như một người từ vũ trụ rơi xuống mặt đất.
Dương Hạo bay ra ngoài hơn mười thước, chán nản ngã xuống đất, dù có muốn giơ kiếm cũng đã không còn khí lực. Toàn bộ chân khí của hắn đều đã hao hết trong chiêu trảm tự huyền vừa rồi, mặc dù đã hủy được cự kiếm của Vương Thao nhưng tự hắn đã hoàn toàn không còn chút khí lực nào nữa.
Thế nhưng dù đang chật vật không chịu nổi nhưng Dương Hạo vẫn ngồi dưới đất ha hả cười to, làm người khác tưởng rằng hắn đang có âm mưu quỷ kế gì đó.
" Cười cái rắm á." Vương Thao cũng bụi đất đầy đầu vừa từ dưới hố đi lên hắn vừa hung hăng vứt bỏ thanh cự kiếm đã biến thành hai đoạn " Ngươi chết đến nơi mà còn cười sao?"
" Thôi đi ngươi." Dương Hạo một chút cũng không lo lắng, từ trong túi thuốc lấy ra một nắm hỏa nhung hoàn nuốt xuống tựa thuốc ho. Hắn giờ mới phát hiện những viên thuốc cay đến chết được này lại ngon tựa kẹo ngọt, lấy dùng làm đồ ăn vặt quả là ngon miệng. Dương Hạo vừa ho vừa nói :" Ta bây giờ quả thực một biện pháp bắt ngươi cũng không có, bất quá ngươi cũng không còn cự kiếm, chúng ta hai người chính là hai pho tượng phật bằng đá, ngươi đánh không chết ta, ta cũng không thể giết ngươi, xem như ngang tay thôi."
Những lời Dương Hạo nói chính là sự thật, cả người hắn đã xoa đầy băng cơ kiên thiết cao có thể nói là đao thương bất nhập, mà nhiệt hạch bảo vệ tráo của Vương Thao càng thêm lợi hại, không ai có thể gây thương tích cho hắn. Cho nên hai gia hỏa này đều thành con gián không thể đánh chết, những tiểu cường chính thức.
Sắc mặt Vương Thao đầy vẻ âm trầm, hắn lại lấy thanh bảo kiếm gia truyền ra cầm nơi tay. Bất quá những động tác đó cũng không có khiến cho Dương Hạo lo lắng nhiều lắm, bởi vì Vương Thao mặc dù chiến lực cao cường nhưng muốn xuyên qua băng cơ kiên thiết cao thì còn có một khoảng cách.
Dương Hạo nhìn phải ngó trái phát hiện Sư Sư còn đang không ngừng đeo dây lên người mình. Nữ nhân này thật sự là càng ngày càng cổ quái. Dương Hạo không nhịn được bèn gọi đám hoàng thất vệ đội :" Uy, bọn các ngươi kia, rốt cuộc có đầu óc hay không, đã đến tình huống này sao còn không mau kiếm cái lưới bắt hắn lại đi chứ?"
Vương Thao vừa nghe những lời này càng thêm hoảng sợ :" Dương Hạo! Chúng ta không phải nói công bình quyết đấu sao? Gọi thêm người hỗ trợ làm gì."
" Ta không giữ lời đấy, không được a." Da mặt Dương Hạo đã trở thành dày như Hỗn nguyên tử " Hơn nữa, ngươi cũng đâu có đáp ứng ta, Minh hậu là tự ta đoạt quay lại được chứ cũng đâu phải do ngươi trả lại cho ta."
Đám hoàng thất vệ đội mặc dù đều ngây ngây nhưng trong đó còn có một Minh hậu thông minh, còn không đợi Dương Hạo chỉ bảo nàng đã sớm sai người đi lấy một vật lại đây .
Chính là khẩu súng thần công của long tướng quân vừa rồi, mặc dù phần chân đã bị vỡ nhưng họng súng lại vẫn nguyên nên hoàn toàn có thể nhốt chặt Vương Thao ở bên trong, cho dù hắn có lợi hại hơn cũng khó lòng trốn thoát.
" Các ngươi muốn làm gì?" Vương Thao nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, có lẽ hắn khó lòng tưởng tượng trước được kết thúc bi kịch của mình.
" Súng thần công đại pháp." Dương Hạo cười hì hì nói " Chưa nghe nói sao, đây chính là tuyệt kỹ của gia tộc Long tướng quân a, chiêu này tuyệt đối khiến quỷ khóc sói tru."
" Ta là đoàn trưởng đế quốc kiếm sĩ đoàn! Các ngươi dám làm vậy đối với ta, chẳng lẽ muốn làm phản sao?" Vương Thao đã tức giận đến cực điểm, một phấn diện quý tộc công tử, bất kể lúc nào đều là quần áo chỉnh tề, mắt thấy sắp bị ép chui vào họng súng bẩn thỉu kia làm sao hắn chịu được.
" Quên đi, cái gì kiếm sĩ đoàn đoàn trưởng, đợi sau khi biến thành một con heo quay ta xem ngươi còn có cái gì khác nhau." Dương Hạo mặc dù tứ chi vô lực nhưng xuất ngôn mắng người tuyệt đối không thành vấn đề.
Vương Thao nghiến răng lại, hắn nắm thanh cổ kiếm gia truyền, xa xa chỉ hướng Dương Hạo :" Đã như vầy, là ngươi bức ta đó, đừng trách ta hạ sát thủ !"
" Ngươi muốn làm gì? Dụng ánh mắt giết chết ta a?" Dương Hạo một điểm cũng không sợ hắn " Đừng quên, ta với ngươi đều đao thương bất nhập, ta thấy ngươi hay là để dành chút sức lực đi."
" Đao thương bất nhập? Ta thấy có lẽ không nhất định, trên thế giới căn bản không có phòng ngự nào đao thương bất nhập được."
Dương Hạo gật đầu :" Đúng vậy, ngươi nói đúng. Vượt qua bát cấp chiến lực sẽ có thể đả xuyên nhiệt hạch bảo vệ tráo của ngươi, còn băng cơ kiên thiết cao đương nhiên cũng không phải vô địch nhưng chỉ có phi kiếm mới có thể kích xuyên. Phi kiếm ngươi có sao? Đó không phải là loại kiếm mà ngươi điều khiển bay tới bay lui mà là thượng cổ phi kiếm, những kiếm tiên mới sử dụng loại này."
Dương Hạo tự mình đương nhiên cũng có phi kiếm, chỉ là khả năng sử dụng phi kiếm của hắn còn xa không đủ mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Vương Thao điểm đó bởi vì trong đế quốc tu luyện ra ngoài khỏi các cách quy định của pháp luật đế quốc đều là trọng tội, nếu để cho người khác biết mình tu luyện phi kiếm thì sẽ trở thành tội phạm bị truy nã.
Dương Hạo thập phần khẳng định, bởi vì theo lời Hỗn nguyên tử nói bây giờ trong khắp ngân hà đế quốc đều học theo trụ cột thuật của đế quốc, không còn một người nào tu tiên cho nên căn bản sẽ không sợ có ai có thể sử dụng phi kiếm. Có điều Dương Hạo đã lại quên mất Hỗn nguyên tử mắc phải lão niên si ngốc chứng, lại thêm tật phát ngôn hồ đồ, lần nào khẳng định cũng đều sai nhiều hơn là đúng. Lần này đương nhiên cũng không chút nào ngoại lệ.
Nhìn bộ dáng khẳng định của Dương Hạo, Vương Thao rốt cục đã thấy được cơ hội báo thù, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một loại năng lượng bá đạo, hắn hít mạnh một hơi hô :" Thần long kỳ kiếm!"
Thần long kỳ kiếm!
Bốn chữ đó đối với tuyệt đại đa số người ở đây, thậm chí trong vô số người mà nói cũng chỉ bất quá là một câu nói bình thường mà thôi, nhưng Dương Hạo lại rõ ràng cảm giác được Hỗn nguyên tử đang chấn động ở trong cơ thể hắn. Dương Hạo cùng Hỗn nguyên tử đã sống cùng nhau một thời gian khá dài, cũng khá hiểu lão già này. Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thấy Hỗn nguyên tử khẩn trương đến thế, lão không ngừng run lên tựa chuột dưới nước, tựa hồ bốn chữ vừa nghe thấy là bốn khối cự băng hoàn toàn đóng đông lão lại.
Dương Hạo phải rất cố gắng, mới có thể nghe rõ lời của Hỗn nguyên tử phát ra trong sợ hãi rồi đầy bụng nghi vấn quay sang hướng Vương Thao cất tiếng :" Bây giờ vẫn còn có người sử dụng thần long kỳ kiếm sao? Không phải toàn bộ người biết dụng nó đã chết hết mấy mấy ngàn năm trước sao!"
Vương Thao tựa hồ cũng kinh ngạc khi Dương Hạo hóa ra cũng biết loại kiếm pháp này :" Người sáng tạo ra Thần long kỳ kiếm không có chết, đối với thần mà nói thì mấy ngàn năm có tính cái gì, kiếm pháp cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất được."
" Hắn không chết! Hắn không chết!!" Hỗn nguyên tử xúc động mạnh " Hắn không chết a, mấy ngàn năm rồi."
" Là cừu nhân của lão?" Dương Hạo không mở miệng chỉ dụng giọng mũi khẽ lên tiếng hỏi.
" Chính là hắn, chính là gã hỗn đản đó! Hắn là tử cừu của ta, hắn dĩ nhiên vẫn còn sống sau mấy ngàn năm." Hỗn nguyên tử khóc rống lên, cũng thật khiến cho người ta kỳ quái , một người không có thân thể thì nước mắt sẽ ở nơi nào được. Quỷ thật đúng là một loại sinh vật khiến người ta bất ngờ.
" Không chết là tốt chứ." Dương Hạo còn không biết độ nghiêm trọng của sự việc " Chúng ta còn có cơ hội báo thù a. Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ liên thủ đại sát tứ phương, cho hắn biết mấy ngàn năm trước không giết được lão là thất bại đến cỡ nào."
" Báo cái rắm!!" Hỗn nguyên tử đầy chán nản nói " Chúng ta chết chắc, ngươi biết không, hai chúng ta chết chắc."
" Chết chắc ?" Dương Hạo cau mày.
Những lời sau vang lên rõ ràng vô cùng khiến Vương Thao đối diện cũng nghe được. Vương Thao mỉm cười, năng lượng hội tụ trên người càng thêm khí thế :" Ngươi cũng biết rằng mình chết chắc sao? Dưới Thần long kỳ kiếm đương nhiên sẽ không có cơ hội để ngươi lưu lại. Đáng tiếc ngươi chưa từng đọc được nguyên lão viện điển tịch nên không biết thần long kỳ kiếm từng có lịch sử huy hoàng thế nào. Cũng không sao, ngươi cũng sẽ trở thành một oan hồn dưới chiêu này, đây cũng chính là vinh hạnh của ngươi đó."
" Vinh ngươi cái đầu ngươi!" Dương Hạo nổi giận mắng lại.
" Hắn nói đúng đó." Hỗn nguyên tử lại đứng về phía đối phương " Thần long kỳ kiếm là chiêu phi kiếm lợi hại nhất trong khắp thiên hạ, có thể nói rằng trong vũ trụ này không có thứ gì có thể cùng thần long kỳ kiếm đối kháng. Chúng ta đan đỉnh song tu phái từng có một thời nổi danh nhưng thần long kỳ kiếm vừa xuất hiện thì chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Một kiếm...... một kiếm đó thật sự là mạnh đến không thể tưởng tượng nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.