Quyển 1 - Chương 59: Siêu võ sĩ chi chiến thượng (Thượng)
Ngân Tích
13/04/2013
Hạch động bảo vệ tráo lúc vừa phát minh ra từng trở thành sản phẩm quan trọng nhất của đế quốc quân đội, nhưng sau đó mới nhận ra là hiệu quả của nó thật sự quá tốt, rất có thể khiến vô số vũ khí mất đi hiệu lực. Vì không muốn bị ăn cắp công nghệ nên đế quốc chỉ chế tạo 100 bộ, ngoài những vị thống soái của đế quốc cùng nguyên lão viện chỉ cấp thêm cho vài gia tộc lâu đời có chiến công với đế quốc vài bộ mà thôi.
Vương Thao thực sự là bảo bối tâm can của Vương gia nên không chỉ được sử dụng bảo kiếm gia truyền của Vương gia mà thậm chí còn được trang bị dụng cụ phòng ngự trân quý đến vậy.
Bây giờ phiền toái lớn nhất lại đổ lên người Dương Hạo, hắn cũng bị lời Sư Sư nói làm giật mình. Lúc quay đầu nhìn lại hóa ra Sư Sư vẫn đang liều mạng tự mang lên người vài vòng trang sức, hoàn toàn không hề quan tâm đến Dương Hạo đang trong nguy hiểm.
Trong long Dương Hạo thật sự là tức giận gần chết, giờ đã là lúc nào mà nàng không hề quan tâm chút nào mà ngược lại còn làm chuyện thừa hơi. Ngay lúc phân thần thì Vương Thao đã lại nâng kiếm chém tới. Lần này hắn thật sự là nâng kiếm bởi vì thanh kiếm trên tay hắn đã được đổi thành một thanh cự kiếm siêu cấp nặng nề, thanh kiếm đó đương nhiên không có khả năng là của Vương Thao mà vừa rồi khi hắn xông vào trận doanh của hoàng thất vệ đội mục đích chính là để đoạt thanh cự kiếm này.
Thanh cự kiếm này vốn thuộc về một gã kiếm sĩ cao gần hai thước thuộc hoàng thất vệ đội, cả thanh kiếm dài hơn một thước bản chừng bốn mươi công phân (cm) nhưng không hề có mũi kiếm chỉ chuyên môn cậy mạnh đập người.
Dương Hạo khi thấy thanh cự kiếm đã thầm kêu khổ - đây mà là một thanh kiếm sao, căn bản là một khối sắt dày thì đúng hơn.
Thế mà có ai ngờ rằng khối sắt dày này lại thành bùa đòi mạng Dương Hạo. Vương Thao bây giờ cũng không quản kiếm pháp mà hắn chỉ vận cơ bắp, khua mạnh thanh cự kiếm trọng trọng đập lên người Dương Hạo.
Oành một tiếng, Dương Hạo bị chấn bay ra hơn mười thước, đặt mông té lăn trên đất. Tư vị này cũng chỉ có tự hắn rõ nhất.
Vương Thao mặc dù hèn hạ nhưng thật sự hắn cũng tích lũy được vô số kinh nghiệm trên sa trường. Khi hắn vừa nhìn thấy Dương Hạo cả người đao thương bất nhập đã suy đoán rằng Dương Hạo chỉ bất quá là lớp da biến thành cứng hơn mà thôi nhưng thân thể bên trong cấu tạo khẳng định không có gì thay đổi. Chính vì thế nên hắn dụng thanh cự kiếm này đập lên người Dương Hạo, mặc dù tạm thời không có khả năng tạo thành thương tổn gì nhưng đối với nội tạng của Dương Hạo sẽ tạo thành chấn động kịch liệt, khiến cho hắn thống khổ không chịu nổi.
Liên tục dính vài đòn nghiêm trọng khiến Dương Hạo đã có chút không thừa nhận được, máu tươi nhổ ra nhiều đến có thể làm trà uống. Hỗn nguyên tử ở trong bụng cũng bị chấn đến thất huân bát tố, hai người bọn họ lần đầu tiên phải chịu loại đau khổ này. Đáng hận nhất là hạch động bảo vệ tráo trên người Vương Thao thật sự là lợi hại, Dương Hạo vài lần muốn phản kích nhưng bất kể dụng loại kiếm pháp nào đều bị phản xạ quay lại, thiếu chút nữa còn tự trúng đòn.
" Gặp quỷ ! Gặp quỷ !" Hỗn nguyên tử rít lên " Đan đỉnh song tu phái ta chẳng lẽ không thể làm gì hắn?"
" Sự thật chứng minh, ta đang sắp chết." Dương Hạo nằm dưới mặt đất vẫn gắng nói " Lão đúng là sư phụ ngốc, còn không mau dụng nguy cơ giáo học."
" Ngươi dạy ta đi!" Hỗn nguyên tử tức giận trả lời " Đầu ta cũng bị chấn suýt xỉu, còn dạy cái rắm a."
" Mẹ kiếp! Ta liều mạng với ngươi!" Khí lực Dương Hạo không biết từ nơi nào vọt tới khiến hắn bắt đầu phấn dũng, đầu tiên là nắm một vốc hỏa nhung hoàn từ trong túi thuốc nuốt vào.
" Sao ăn nhiều như vậy, nó không phải là thuốc ho đâu!" Hỗn nguyên tử đoán trước rằng sẽ có chuyện không ổn sắp phát sinh.
Quả nhiên, trong thân Dương Hạo liền tựa như một lò thuốc súng, oanh oanh dấy lên một đoàn chân hỏa. Đoàn chân hỏa này chạy tán loạn mọi nơi, thậm chí còn từ lỗ tai với mũi Dương Hạo toát ra, khiến cho hắn thoạt nhìn kinh khủng tựa hỏa thần.
Dương Hạo oa oa kêu lên, trong miệng phún hỏa phóng về phía Vương Thao, nhìn bộ dáng quả thật dọa người nhưng Vương Thao cũng không hề sợ hãi chút nào, hắn không chút do dự huy vũ cự kiếm đánh thẳng vào bụng Dương Hạo chấn văng hắn bay lên trên.
Vương Thao trong lòng đang đắc ý nhưng hắn nào biết đâu rằng đã làm đúng theo suy tính của Dương Hạo. Dương Hạo bay lên trời rồi trong không trung đột nhiên biến thành một khối hỏa cầu lớn tựa như một mặt trời thứ hai, uy thế mười phần rơi xuống.
Đây có thể xem như là đòn cuối cùng của Dương Hạo. Sau khi hắn cuồng ăn hỏa nhung hoàn rồi sử dụng trảm tự huyền, chỉ với một chiêu này đã từng đánh bại Kim Đức đến hôm nay lại dụng trên người Vương Thao.
Vương Thao trong lòng cũng có chút kinh hãi, hắn hạ ý thức hoành ngang cự kiếm. Nhưng cự kiếm sao có thể ngăn được Trảm tự huyền của đan đỉnh song tu phái tinh nghiên, không hề có chút trở ngại nào đã bị hỏa cầu chấn thành hai nửa.
Dương Hạo muốn dụng Trảm tự huyền với thế không thể đỡ để phá vỡ phòng thủ của Vương Thao, nhưng chỉ như vẩn thạch cùng mặt đất chạm vào nhau, mặt đất mặc dù có chấn động nhưng bất luận thế nào cũng sẽ không hoàn toàn bị phá hủy mất được.
Vương Thao thực sự là bảo bối tâm can của Vương gia nên không chỉ được sử dụng bảo kiếm gia truyền của Vương gia mà thậm chí còn được trang bị dụng cụ phòng ngự trân quý đến vậy.
Bây giờ phiền toái lớn nhất lại đổ lên người Dương Hạo, hắn cũng bị lời Sư Sư nói làm giật mình. Lúc quay đầu nhìn lại hóa ra Sư Sư vẫn đang liều mạng tự mang lên người vài vòng trang sức, hoàn toàn không hề quan tâm đến Dương Hạo đang trong nguy hiểm.
Trong long Dương Hạo thật sự là tức giận gần chết, giờ đã là lúc nào mà nàng không hề quan tâm chút nào mà ngược lại còn làm chuyện thừa hơi. Ngay lúc phân thần thì Vương Thao đã lại nâng kiếm chém tới. Lần này hắn thật sự là nâng kiếm bởi vì thanh kiếm trên tay hắn đã được đổi thành một thanh cự kiếm siêu cấp nặng nề, thanh kiếm đó đương nhiên không có khả năng là của Vương Thao mà vừa rồi khi hắn xông vào trận doanh của hoàng thất vệ đội mục đích chính là để đoạt thanh cự kiếm này.
Thanh cự kiếm này vốn thuộc về một gã kiếm sĩ cao gần hai thước thuộc hoàng thất vệ đội, cả thanh kiếm dài hơn một thước bản chừng bốn mươi công phân (cm) nhưng không hề có mũi kiếm chỉ chuyên môn cậy mạnh đập người.
Dương Hạo khi thấy thanh cự kiếm đã thầm kêu khổ - đây mà là một thanh kiếm sao, căn bản là một khối sắt dày thì đúng hơn.
Thế mà có ai ngờ rằng khối sắt dày này lại thành bùa đòi mạng Dương Hạo. Vương Thao bây giờ cũng không quản kiếm pháp mà hắn chỉ vận cơ bắp, khua mạnh thanh cự kiếm trọng trọng đập lên người Dương Hạo.
Oành một tiếng, Dương Hạo bị chấn bay ra hơn mười thước, đặt mông té lăn trên đất. Tư vị này cũng chỉ có tự hắn rõ nhất.
Vương Thao mặc dù hèn hạ nhưng thật sự hắn cũng tích lũy được vô số kinh nghiệm trên sa trường. Khi hắn vừa nhìn thấy Dương Hạo cả người đao thương bất nhập đã suy đoán rằng Dương Hạo chỉ bất quá là lớp da biến thành cứng hơn mà thôi nhưng thân thể bên trong cấu tạo khẳng định không có gì thay đổi. Chính vì thế nên hắn dụng thanh cự kiếm này đập lên người Dương Hạo, mặc dù tạm thời không có khả năng tạo thành thương tổn gì nhưng đối với nội tạng của Dương Hạo sẽ tạo thành chấn động kịch liệt, khiến cho hắn thống khổ không chịu nổi.
Liên tục dính vài đòn nghiêm trọng khiến Dương Hạo đã có chút không thừa nhận được, máu tươi nhổ ra nhiều đến có thể làm trà uống. Hỗn nguyên tử ở trong bụng cũng bị chấn đến thất huân bát tố, hai người bọn họ lần đầu tiên phải chịu loại đau khổ này. Đáng hận nhất là hạch động bảo vệ tráo trên người Vương Thao thật sự là lợi hại, Dương Hạo vài lần muốn phản kích nhưng bất kể dụng loại kiếm pháp nào đều bị phản xạ quay lại, thiếu chút nữa còn tự trúng đòn.
" Gặp quỷ ! Gặp quỷ !" Hỗn nguyên tử rít lên " Đan đỉnh song tu phái ta chẳng lẽ không thể làm gì hắn?"
" Sự thật chứng minh, ta đang sắp chết." Dương Hạo nằm dưới mặt đất vẫn gắng nói " Lão đúng là sư phụ ngốc, còn không mau dụng nguy cơ giáo học."
" Ngươi dạy ta đi!" Hỗn nguyên tử tức giận trả lời " Đầu ta cũng bị chấn suýt xỉu, còn dạy cái rắm a."
" Mẹ kiếp! Ta liều mạng với ngươi!" Khí lực Dương Hạo không biết từ nơi nào vọt tới khiến hắn bắt đầu phấn dũng, đầu tiên là nắm một vốc hỏa nhung hoàn từ trong túi thuốc nuốt vào.
" Sao ăn nhiều như vậy, nó không phải là thuốc ho đâu!" Hỗn nguyên tử đoán trước rằng sẽ có chuyện không ổn sắp phát sinh.
Quả nhiên, trong thân Dương Hạo liền tựa như một lò thuốc súng, oanh oanh dấy lên một đoàn chân hỏa. Đoàn chân hỏa này chạy tán loạn mọi nơi, thậm chí còn từ lỗ tai với mũi Dương Hạo toát ra, khiến cho hắn thoạt nhìn kinh khủng tựa hỏa thần.
Dương Hạo oa oa kêu lên, trong miệng phún hỏa phóng về phía Vương Thao, nhìn bộ dáng quả thật dọa người nhưng Vương Thao cũng không hề sợ hãi chút nào, hắn không chút do dự huy vũ cự kiếm đánh thẳng vào bụng Dương Hạo chấn văng hắn bay lên trên.
Vương Thao trong lòng đang đắc ý nhưng hắn nào biết đâu rằng đã làm đúng theo suy tính của Dương Hạo. Dương Hạo bay lên trời rồi trong không trung đột nhiên biến thành một khối hỏa cầu lớn tựa như một mặt trời thứ hai, uy thế mười phần rơi xuống.
Đây có thể xem như là đòn cuối cùng của Dương Hạo. Sau khi hắn cuồng ăn hỏa nhung hoàn rồi sử dụng trảm tự huyền, chỉ với một chiêu này đã từng đánh bại Kim Đức đến hôm nay lại dụng trên người Vương Thao.
Vương Thao trong lòng cũng có chút kinh hãi, hắn hạ ý thức hoành ngang cự kiếm. Nhưng cự kiếm sao có thể ngăn được Trảm tự huyền của đan đỉnh song tu phái tinh nghiên, không hề có chút trở ngại nào đã bị hỏa cầu chấn thành hai nửa.
Dương Hạo muốn dụng Trảm tự huyền với thế không thể đỡ để phá vỡ phòng thủ của Vương Thao, nhưng chỉ như vẩn thạch cùng mặt đất chạm vào nhau, mặt đất mặc dù có chấn động nhưng bất luận thế nào cũng sẽ không hoàn toàn bị phá hủy mất được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.