Chương 149: Bóng người trong hồ
Hỏa Thụ
04/12/2013
Đã chạng vạng tối, ba người đi tới bên một hồ nước lớn.
Đây đã là ngày thứ ba bọn họ xuất phát từ Nam Phong Thành, trên một đường này ba người cố ý không vào thành trì, chỉ ở ngoài hoang dã làm vui, ngày ngày cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa lúc đi tới bên cạnh một hồ nước lớn.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra bên cạnh hồ nước yên tĩnh, sau đó hai thân ảnh một tráng một gầy cùng nhau thối lui ra sau vài chục bước.
- A…
Thân ảnh cường tráng vừa đứng vững, lại đột nhiên hô lớn một tiếng, nhưng không giống như tiếng hô bị thương thống khổ, mà là tiếng hô áp lực.
- Không đánh!
Sau đó liền nghe Điền Mông thở phì phì nói:
- Hai người các ngươi, một tên đánh không trúng, một tên không sợ đánh! Vậy còn bảo ta sống thế nào ah!
Lúc này thân ảnh hơi gầy cũng chầm chậm ổn định, chính là Tần Phàm, sau đó hắn liền cười nói:
- Ha ha, tiểu Mông tử, đây là ngươi không đúng, chính ngươi cũng rất chịu đánh đó thôi! Ta đánh vào trên thân của ngươi cũng rất đau.
Tính cách ba người hợp nhau, mấy ngày cùng ở chung rất nhanh đã hữu hảo lên, vốn đang xưng hô Điền huynh Tần huynh sau trực tiếp gọi ngoại hiệu.
Điền Mông tính hiếu chiến mỗi lần nghỉ ngơi đều tìm người so đấu một phen, nhưng mặc dù mọi người không dùng tới võ giáp nhưng thân thể Tần Phàm vốn cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, đánh nhau vài ngày Điền Mông luôn không chiếm được tiện nghi.
- Ha ha, tiểu Phàm, ngươi không cần để ý tiểu Mông tử, mỗi lần hắn đánh không lại đều sẽ phát cáu. Nhưng Điền gia có một vũ kỹ dùng côn rất lợi hại, nếu hắn thật sự sử dụng ra, ta cũng không đánh được hắn.
Ở bên cạnh Tiết Tuấn tìm một đống củi đốt lên, muốn đốt đống lửa cạnh bên hồ.
- Hắc hắc, Điền gia chúng ta một chiêu Đả Long Côn này chính là cả Liên Long cũng có thể đánh chết, lực sát thương thật lớn, bình thường ta sẽ không dùng tới.
Lúc này Điền Mông cũng có chút đắc ý, tựa hồ hết sức tự tin đối với một chiêu kia, thật ra khiến cho Tần Phàm có chút tò mò.
- Di? Trong hồ này thậm chí có không ít cá, không bằng chúng ta thử xem ai bắt nhiều nhất đi!
Lúc này truyền lại thanh âm ngạc nhiên của Tiết Tuấn, Tần Phàm cùng Điền Mông đi qua nhìn xem, quả nhiên thấy trong hồ có không ít cá tươi, hơn nữa nhìn vào còn thật màu mỡ.
- Tốt, đêm nay ai thua thì phải chịu trách nhiệm nướng cá!
Điền Mông liền nổi lên hứng thú.
- Ha ha, nếu quả thật bàn về công phu trong nước, hai ngươi phải thua cho ta.
Tần Phàm mỉm cười, hắn luyện hóa ma chủng Thủy Kỳ Lân, đối với năng lực hoạt động trong nước thật sự lợi hại, muốn bắt cá thật quá dễ dàng.
- Ha ha, rất ít nghe được tiểu Phàm ngươi khoe khoang như vậy, thân pháp của ta cũng tự nhận không tệ, thế thì thật phải xem mới biết được.
Tiết Tuấn cũng lộ ra nụ cười tự tin.
- Vậy thì còn chờ cái gì?
Điền Mông cởi áo thật nhanh, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một trường côn màu đen, gõ gõ trong tay:
- Ha ha, các ngươi nhất định không thể tưởng được Đả Long Côn của ta cũng dùng tới bắt cá đi, lần này các ngươi nhất định phải thua!
- Uống!
Tiếp theo liền nghe thấy Điền Mông quát to một tiếng, cơ bắp toàn thân chẳng khác gì như cuộn sóng run rẩy lên, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên bộc phát từ trên người của hắn.
- Oanh!
Điền Mông nhảy lên không trung, sau đó hắc sắc trường côn trong tay liền hướng mặt hồ nặng nề đánh tới, nhất thời tiếng vang thật lớn truyền khắp bốn phương tám hướng, cả mặt hồ bị một côn gõ thành mảnh nhỏ, vô số cột nước phóng lên cao, thật nhiều cá cũng bị xung lên giữa không trung, khi rơi xuống không ít cá bị văng lên trên bờ hồ.
- Ha ha…
Lúc này Tiết Tuấn phát ra một tiếng cười to, sau đó liền thấy thân hình của hắn nhảy nhanh về phía mặt hồ, ngay lúc mấy cột nước còn chưa hoàn toàn rơi xuống thân hình hắn đã di động cực nhanh trong không trung, đem mấy con cá lớn đá lên bờ, cuối cùng còn mượn xung lượng của cột nước nhảy ngược trở về bờ hồ.
- Tiểu Tuấn ngươi là tên vô lại! Thế nhưng dám cướp cá của ta!
Điền Mông ở một bên nhìn thấy một màn như vậy, tức giận đến kêu to lên.
Tần Phàm có chút vui vẻ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc đối với thân pháp cao minh của Tiết Tuấn, cho dù hắn có toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ cũng không làm được điểm này, nhưng muốn bắt cá hắn còn có phương pháp khác.
- Chỗ này tổng cộng có mười con cá!
Điền Mông nhặt cá của mình trở về, hưng phấn nói.
- Chỗ này của ta cũng vừa lúc có mười con, ha ha, còn lại phải xem tiểu Phàm ngươi!
Tiết Tuấn cũng cười nói.
- Hắc hắc, chúng ta đều không cần xuống nước, nếu tiểu Phàm ngươi không cần xuống nước cũng bắt được cá thì ta mới phục ngươi.
Điền Mông cười hắc hắc nói, muốn sử dụng phép khích tướng.
- Không cần xuống nước cũng được.
Tần Phàm mỉm cười, sau đó đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn, bóng lưng của hắn vừa vặn chắn lấy tầm mắt của bọn họ, vì thế hắn liền đem cánh tay phải thò vào trong nước, Kỳ Lân Thủ trong chấn động, liền lộ ra lân giáp dữ tợn, nhất thời khiến Tần Phàm có cảm giác như nắm giữ hết thảy trong tay.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang thật lớn từ trong hồ nước nổi lên, ngay sau đó liền nhìn thấy một đầu Thủy Kỳ Lân thật lớn đột nhiên phóng lên cao, sau đó tiếp tục chui vào trong nước, tiếp theo cả mặt hồ bị quấy lên, cá tôm trong hồ liền bị ném ngược lên bờ.
Tần Phàm cảm giác được đã có mấy chục con cá, lúc này mới thu thế, tay phải đã khôi phục lại bình thường.
- Đây là…
Hắn xoay người nhìn lại, thấy Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc.
- Đây là một môn vũ kỹ mà ta ngẫu nhiên lấy được, bình thường không có gì dùng, nhưng ở trong nước có thể phát huy ra uy lực thật lớn, không thể tưởng được dùng bắt cá lại không sai!
Tần Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, nhưng lập tức liền giả vờ thoải mái cười nói:
- Hắc hắc, xem ra tối nay ta không cần phải nướng cá!
Kỳ thật đã thật lâu Tần Phàm không sử dụng qua năng lực của Kỳ Lân Thủ, hiện tại hắn đã đột phá tới cảnh giới võ sư hơn nữa đã luyện hóa viên ma chủng thứ hai, cho nên vừa rồi hắn chỉ là muốn thí nghiệm một chút năng lực của viên ma chủng thứ nhất có bị ảnh hưởng gì hay không, hiện tại xem ra quả nhiên là đúng như suy đoán của hắn, luyện hóa ma chủng càng nhiều thì thân thể đối với việc nắm giữ năng lực đặc thù càng mạnh, lần này sử dụng uy lực tăng lớn hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng làm cho hắn không cách nào giải thích chính là hắn luyện hóa hỏa nguyên ma chủng nhưng tựa hồ lại không có được năng lực đặc thù như Thủy Kỳ Lân.
- Tiểu Phàm, ngươi thật sự rất biến thái! Chẳng thể trách ngươi nói công phu xuống nước của ngươi thật sự lợi hại, nếu quả thật ở trong nước đánh với ngươi, phỏng chừng tiên thiên võ sư cũng không phải là đối thủ của ngươi!
Gương mặt Tiết Tuấn không khỏi co rút, nhìn Tần Phàm giống như đang nhìn quái vật.
- Nhưng mà chúng ta cũng không có nhiều cơ hội giao thủ ở trong nước đi?
Tần Phàm bất đắc dĩ giang tay.
- Oanh!
Tần Phàm vừa dứt lời, trong hồ lại đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang, ngay sau đó liền thấy một đạo hắc sắc thân ảnh phá nước bay ra, giẫm lên trên cột nước cao cao nhảy lên không trung.
Người kia tay cầm trường kiếm, thần sắc bất thiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Tần Phàm đang đứng trên bờ.
Đây đã là ngày thứ ba bọn họ xuất phát từ Nam Phong Thành, trên một đường này ba người cố ý không vào thành trì, chỉ ở ngoài hoang dã làm vui, ngày ngày cũng không ngoại lệ, bọn họ vừa lúc đi tới bên cạnh một hồ nước lớn.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra bên cạnh hồ nước yên tĩnh, sau đó hai thân ảnh một tráng một gầy cùng nhau thối lui ra sau vài chục bước.
- A…
Thân ảnh cường tráng vừa đứng vững, lại đột nhiên hô lớn một tiếng, nhưng không giống như tiếng hô bị thương thống khổ, mà là tiếng hô áp lực.
- Không đánh!
Sau đó liền nghe Điền Mông thở phì phì nói:
- Hai người các ngươi, một tên đánh không trúng, một tên không sợ đánh! Vậy còn bảo ta sống thế nào ah!
Lúc này thân ảnh hơi gầy cũng chầm chậm ổn định, chính là Tần Phàm, sau đó hắn liền cười nói:
- Ha ha, tiểu Mông tử, đây là ngươi không đúng, chính ngươi cũng rất chịu đánh đó thôi! Ta đánh vào trên thân của ngươi cũng rất đau.
Tính cách ba người hợp nhau, mấy ngày cùng ở chung rất nhanh đã hữu hảo lên, vốn đang xưng hô Điền huynh Tần huynh sau trực tiếp gọi ngoại hiệu.
Điền Mông tính hiếu chiến mỗi lần nghỉ ngơi đều tìm người so đấu một phen, nhưng mặc dù mọi người không dùng tới võ giáp nhưng thân thể Tần Phàm vốn cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, đánh nhau vài ngày Điền Mông luôn không chiếm được tiện nghi.
- Ha ha, tiểu Phàm, ngươi không cần để ý tiểu Mông tử, mỗi lần hắn đánh không lại đều sẽ phát cáu. Nhưng Điền gia có một vũ kỹ dùng côn rất lợi hại, nếu hắn thật sự sử dụng ra, ta cũng không đánh được hắn.
Ở bên cạnh Tiết Tuấn tìm một đống củi đốt lên, muốn đốt đống lửa cạnh bên hồ.
- Hắc hắc, Điền gia chúng ta một chiêu Đả Long Côn này chính là cả Liên Long cũng có thể đánh chết, lực sát thương thật lớn, bình thường ta sẽ không dùng tới.
Lúc này Điền Mông cũng có chút đắc ý, tựa hồ hết sức tự tin đối với một chiêu kia, thật ra khiến cho Tần Phàm có chút tò mò.
- Di? Trong hồ này thậm chí có không ít cá, không bằng chúng ta thử xem ai bắt nhiều nhất đi!
Lúc này truyền lại thanh âm ngạc nhiên của Tiết Tuấn, Tần Phàm cùng Điền Mông đi qua nhìn xem, quả nhiên thấy trong hồ có không ít cá tươi, hơn nữa nhìn vào còn thật màu mỡ.
- Tốt, đêm nay ai thua thì phải chịu trách nhiệm nướng cá!
Điền Mông liền nổi lên hứng thú.
- Ha ha, nếu quả thật bàn về công phu trong nước, hai ngươi phải thua cho ta.
Tần Phàm mỉm cười, hắn luyện hóa ma chủng Thủy Kỳ Lân, đối với năng lực hoạt động trong nước thật sự lợi hại, muốn bắt cá thật quá dễ dàng.
- Ha ha, rất ít nghe được tiểu Phàm ngươi khoe khoang như vậy, thân pháp của ta cũng tự nhận không tệ, thế thì thật phải xem mới biết được.
Tiết Tuấn cũng lộ ra nụ cười tự tin.
- Vậy thì còn chờ cái gì?
Điền Mông cởi áo thật nhanh, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một trường côn màu đen, gõ gõ trong tay:
- Ha ha, các ngươi nhất định không thể tưởng được Đả Long Côn của ta cũng dùng tới bắt cá đi, lần này các ngươi nhất định phải thua!
- Uống!
Tiếp theo liền nghe thấy Điền Mông quát to một tiếng, cơ bắp toàn thân chẳng khác gì như cuộn sóng run rẩy lên, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên bộc phát từ trên người của hắn.
- Oanh!
Điền Mông nhảy lên không trung, sau đó hắc sắc trường côn trong tay liền hướng mặt hồ nặng nề đánh tới, nhất thời tiếng vang thật lớn truyền khắp bốn phương tám hướng, cả mặt hồ bị một côn gõ thành mảnh nhỏ, vô số cột nước phóng lên cao, thật nhiều cá cũng bị xung lên giữa không trung, khi rơi xuống không ít cá bị văng lên trên bờ hồ.
- Ha ha…
Lúc này Tiết Tuấn phát ra một tiếng cười to, sau đó liền thấy thân hình của hắn nhảy nhanh về phía mặt hồ, ngay lúc mấy cột nước còn chưa hoàn toàn rơi xuống thân hình hắn đã di động cực nhanh trong không trung, đem mấy con cá lớn đá lên bờ, cuối cùng còn mượn xung lượng của cột nước nhảy ngược trở về bờ hồ.
- Tiểu Tuấn ngươi là tên vô lại! Thế nhưng dám cướp cá của ta!
Điền Mông ở một bên nhìn thấy một màn như vậy, tức giận đến kêu to lên.
Tần Phàm có chút vui vẻ, đồng thời cũng có chút kinh ngạc đối với thân pháp cao minh của Tiết Tuấn, cho dù hắn có toàn lực thi triển Lưu Tinh Bộ cũng không làm được điểm này, nhưng muốn bắt cá hắn còn có phương pháp khác.
- Chỗ này tổng cộng có mười con cá!
Điền Mông nhặt cá của mình trở về, hưng phấn nói.
- Chỗ này của ta cũng vừa lúc có mười con, ha ha, còn lại phải xem tiểu Phàm ngươi!
Tiết Tuấn cũng cười nói.
- Hắc hắc, chúng ta đều không cần xuống nước, nếu tiểu Phàm ngươi không cần xuống nước cũng bắt được cá thì ta mới phục ngươi.
Điền Mông cười hắc hắc nói, muốn sử dụng phép khích tướng.
- Không cần xuống nước cũng được.
Tần Phàm mỉm cười, sau đó đi tới bên hồ, ngồi xổm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người Điền Mông cùng Tiết Tuấn, bóng lưng của hắn vừa vặn chắn lấy tầm mắt của bọn họ, vì thế hắn liền đem cánh tay phải thò vào trong nước, Kỳ Lân Thủ trong chấn động, liền lộ ra lân giáp dữ tợn, nhất thời khiến Tần Phàm có cảm giác như nắm giữ hết thảy trong tay.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang thật lớn từ trong hồ nước nổi lên, ngay sau đó liền nhìn thấy một đầu Thủy Kỳ Lân thật lớn đột nhiên phóng lên cao, sau đó tiếp tục chui vào trong nước, tiếp theo cả mặt hồ bị quấy lên, cá tôm trong hồ liền bị ném ngược lên bờ.
Tần Phàm cảm giác được đã có mấy chục con cá, lúc này mới thu thế, tay phải đã khôi phục lại bình thường.
- Đây là…
Hắn xoay người nhìn lại, thấy Điền Mông cùng Tiết Tuấn đều lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc.
- Đây là một môn vũ kỹ mà ta ngẫu nhiên lấy được, bình thường không có gì dùng, nhưng ở trong nước có thể phát huy ra uy lực thật lớn, không thể tưởng được dùng bắt cá lại không sai!
Tần Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, nhưng lập tức liền giả vờ thoải mái cười nói:
- Hắc hắc, xem ra tối nay ta không cần phải nướng cá!
Kỳ thật đã thật lâu Tần Phàm không sử dụng qua năng lực của Kỳ Lân Thủ, hiện tại hắn đã đột phá tới cảnh giới võ sư hơn nữa đã luyện hóa viên ma chủng thứ hai, cho nên vừa rồi hắn chỉ là muốn thí nghiệm một chút năng lực của viên ma chủng thứ nhất có bị ảnh hưởng gì hay không, hiện tại xem ra quả nhiên là đúng như suy đoán của hắn, luyện hóa ma chủng càng nhiều thì thân thể đối với việc nắm giữ năng lực đặc thù càng mạnh, lần này sử dụng uy lực tăng lớn hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng làm cho hắn không cách nào giải thích chính là hắn luyện hóa hỏa nguyên ma chủng nhưng tựa hồ lại không có được năng lực đặc thù như Thủy Kỳ Lân.
- Tiểu Phàm, ngươi thật sự rất biến thái! Chẳng thể trách ngươi nói công phu xuống nước của ngươi thật sự lợi hại, nếu quả thật ở trong nước đánh với ngươi, phỏng chừng tiên thiên võ sư cũng không phải là đối thủ của ngươi!
Gương mặt Tiết Tuấn không khỏi co rút, nhìn Tần Phàm giống như đang nhìn quái vật.
- Nhưng mà chúng ta cũng không có nhiều cơ hội giao thủ ở trong nước đi?
Tần Phàm bất đắc dĩ giang tay.
- Oanh!
Tần Phàm vừa dứt lời, trong hồ lại đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang, ngay sau đó liền thấy một đạo hắc sắc thân ảnh phá nước bay ra, giẫm lên trên cột nước cao cao nhảy lên không trung.
Người kia tay cầm trường kiếm, thần sắc bất thiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Tần Phàm đang đứng trên bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.