Chương 150: Cuộc chiến trên mặt hồ
Hỏa Thụ
04/12/2013
Người nọ mượn cột nước trôi nổi giữa không trung, sau đó trường kiếm
trong tay xoay chuyển một vòng quanh người, tiếp theo liền thấy cột nước bị kiếm thế kéo lên, bày biện ra một hình thái bát quái.
- Cẩn thận!
Lúc này Điền Mông rống to một tiếng, thân hình lao về phía trước, chắn ngay trước mặt Tần Phàm cùng Tiết Tuấn, trường côn trong tay nhanh chóng vũ động, ở trước người hắn kết thành một luồng khí xoáy.
- Hoa lạp…
Hắc y thiếu niên vung trường kiếm trong tay về phía trước, liền thấy dòng nước hóa thành một đạo thủy long dài mấy chục thước rống giận hướng ba người vọt tới.
Thủy long dán sát mặt hồ, nháy mắt đã vọt tới trên bờ, trường côn của Điền Mông chắn phía trước lập tức đem thủy long quấy mạnh vỡ thành vài đoạn.
- Hừ!
Nhưng ngay sau đó Điền Mông chợt hừ một tiếng trong cổ họng, thân hình trực tiếp bị cỗ lực đập cường đại đánh lui vài chục bước, nhìn qua như đã bị chút tổn thương.
- Tiểu Mông tử, ngươi không sao chứ?
Tiết Tuấn vội vàng lao qua đỡ lấy Điền Mông, mà Tần Phàm cũng tiến lên vài bước chắn ngang phía trước, đồng thời võ giáp liền xuất hiện trên người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắc y thiếu niên trong hồ.
- Ta không sao.
Điền Mông khụ một tiếng, sau đó nói với Tần Phàm:
- Tiểu Phàm cẩn thận một chút, người này chí ít có được thực lực ngoài bát cấp võ sư.
Mà hắc y thiếu niên bổ ra xong một kiếm, thân hình chậm rãi rớt xuống, cuối cùng trực tiếp đứng ngay trên mặt hồ.
Điền Mông cùng Tiết Tuấn liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn đứng trên mặt nước ngoại trừ có được thân pháp cực kỳ cao minh, còn nhất định phải nắm giữ võ khí vô cùng hoàn mỹ, đem võ khí dán trong lòng bàn chân mới có thể làm được đến. Ngay cả Tiết Tuấn vốn luôn thỏa mãn với thân pháp của chính mình mà cũng chưa làm được tới mức trống rỗng đứng trên mặt nước như thế này.
Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy được thiếu niên ở trước mắt thực lực hết sức kinh người!
Tần Phàm thấy cảnh tượng kia trong lòng cũng đồng dạng thất kinh, xem ra hắc y thiếu niên còn lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của hắn, cho dù bản thân hắn muốn đối phó cũng phải cố hết sức.
- Chẳng lẽ vừa rồi người này đang ở trong hồ luyện kiếm?
Nghĩ tới hắc y thiếu niên đột nhiên từ trong hồ xuất hiện, Tần Phàm không khỏi kinh hãi, muốn ở trong nước tu luyện nhất định phải có công phu dưới nước cực kỳ cao minh, còn phải biết nắm giữ pháp môn bế khí trong nước, điều này vô cùng khó khăn, không thể tưởng được thiếu niên kia tuổi tác xấp xỉ như hắn mà cũng có thể làm được.
- Trên thân người này tuy đã bị nhiễm nước ướt đẫm, nhưng ta còn có thể cảm giác được trên người hắn có huyết khí rất mạnh, hẳn trước đây không lâu mới trải qua một trận tàn sát lớn.
Đúng lúc này thanh âm Cổ Mặc truyền vào trong tai Tần Phàm.
- Huyết khí?
Tần Phàm nhìn vào thiếu niên trong hồ, thấy diễn cảm người kia cực kỳ lãnh khốc, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên mặt mang theo sát khí, nhưng loại sát khí kia không phải cố ý phát ra mà là tự nhiên, giống như một chiến sĩ từng trải qua vô số lần sinh tử chém giết.
- Chúng ta đã quấy nhiễu việc tu luyện của các hạ, thật sự vô cùng có lỗi, nhưng chỉ là cử chỉ vô tâm, xin hãy tha lỗi cho!
Tần Phàm nhìn ra được thực lực của đối phương không kém, mặc dù mình có thể dốc toàn lực liều mạng với hắn nhưng hiện tại bản thân Tần Phàm cũng không muốn đem toàn bộ lá bài tẩy của mình bại lộ đi ra, cho nên cuộc chiến này nếu có thể miễn thì không cần đối chiến.
Nói xong Tần Phàm nhìn phản ứng của đối phương, nhưng đối phương vẫn cúi đầu, không nói một tiếng, trường kiếm vẽ một vòng trong nước, vài đạo dòng nước theo võ khí kéo lên thành hình, nhìn ra được là muốn tiếp tục công kích tới.
- Các hạ chớ có khinh người quá đáng!
Ánh mắt Tần Phàm cũng không nhịn được phát lạnh, hắn cũng không phải là người yếu đuối, nếu như đối phương thực sự bức bách tới cùng, ở trong nước Tần Phàm cũng không e ngại kẻ nào, huống chi đối phương chỉ mới là một võ sư mà thôi.
- Tuy rằng thực lực các hạ cao hơn ba người chúng ta, nhưng nếu ba chúng ta hợp lực cùng ngươi đối chiến chưa chắc là không thể liều mạng, chúng ta cũng không có bao nhiêu thù hận, cần gì phải đối chiến sinh tử đây?
Lúc này Tiết Tuấn cũng bình tĩnh nói.
- Đánh liền đánh, sợ cái gì, ta cũng không tin cả ba chúng ta còn không đánh lại một mình hắn!
Thấy đối phương cũng không rên một tiếng, Điền Mông liền phát tính tình, lại cầm trường côn bước lên phía trước, nhưng Tần Phàm lại ngăn chặn hắn.
- Để cho ta tới đi, ở trong nước ta lợi hại hơn.
Tần Phàm nói nhỏ, tiếp thân thân hình nhảy lên, lập tức rơi lên trên mặt hồ, đồng dạng cũng đứng trên mặt nước, xa xa đối diện thiếu niên kia.
- Kháo, tiểu Phàm thế nhưng cũng lợi hại như vậy!
Điền Mông nhìn thấy một màn này, đôi mắt nhỏ không khỏi trừng lên, cảm thấy có chút khó tin.
- Tiểu Mông tử, tiểu Phàm lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, khi hắn đối chiến với ngươi căn bản không xuất toàn lực. Hơn nữa thân pháp của hắn nếu thật cần toàn lực triển khai, tuyệt không kém hơn Đạp Tuyết Bộ của Tiết gia chúng ta.
Tiết Tuấn cũng quan sát rất cẩn thận, biết Tần Phàm mạnh mẽ hơn biểu hiện bên ngoài không ít, giang tay thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế chúng ta kém xa so với hắn.
- Chẳng thể trách lão đầu tử nhà ta cả ngày khen hắn không dứt miệng, hiện giờ xem ra thật đúng là không phải cố ý khoa trương.
Vẻ mặt Điền Mông co rút đầy vẻ buồn cười, nhưng lại lập tức không chịu thua nói:
- Bất quá ta không tin hai trăm cân thịt của ta còn không đánh lại một trăm cân của hắn, một ngày nào đó ta phải cùng hắn chân chân chính chính đánh một trận ta mới chịu phục!
- Vậy nhìn xem đi!
Tiết Tuấn cũng không tranh cãi, sau đó liền đem ánh mắt nhìn lên hai người đang đối nghịch.
- Không bằng ta ước định với các hạ, chúng ta đánh chỉ một chiêu, như vậy xem như hóa giải trận hiểu lầm này như thế nào?
Lúc này Tần Phàm lại nói, nhưng không hề có chút tự ti hay khiêu khích. Tuy rằng hiện tại hắn có thể đứng trên mặt nước, nhưng bởi vì Kỳ Lân Thủ còn chưa thể hiện ra đúng trạng thái nên cũng không thể kiên trì được quá lâu, mà bí mật của Kỳ Lân Thủ tự nhiên không thể bại lộ trước mặt người khác, cho nên hắn muốn phải tốc chiến tốc thắng.
Hắc y thiếu niên đối diện cũng không chút biến hóa, trường kiếm trong tay đã hoàn thành xong chiêu thức, ba đường thủy long dài mấy chục trượng nhanh chóng thành hình, quấn quýt chung một chỗ, rít gào lên, giống như muốn đem cả hồ nước lớn đều lật lên trở mình, sóng gió ngập trời như muốn nuốt tinh phệ vân, mãnh liệt hướng Tần Phàm phóng đi.
Tần Phàm biết ba đạo thủy long đều chứa đựng một thân võ khí của hắc y thiếu niên, hắn không dám khinh thị, hai mắt ngưng tụ, thân hình khẽ cong, hữu chưởng bí mật vỗ mạnh lên mặt nước, nhất thời một loại cảm giác khống chế hết thảy truyền khắp toàn thân, ba đầu Thủy Kỳ Lân thật lớn lập tức thành hình trong nước, sau đó phóng lên cao hướng ba đầu thủy long đánh tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, nước hồ đầy trời rơi xuống, tích tích rơi lên trên người Tần Phàm, nhất thời đánh vỡ võ giáp trên người hắn, nhưng phòng ngự thân thể của hắn còn mạnh hơn cả võ giáp, lại không hề bị thương tổn chút nào.
- Hừ!
Lúc này một tiếng hừ nhẹ vang trên mặt hồ, liền thấy hắc y thiếu niên xoay người đi qua bờ hồ bên kia, rất nhanh đã biến mất ở phương xa.
- Hô…
Lúc này Tần Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng quay về trên bờ, vừa rồi thiếu chút nữa hắn muốn rơi vào trong mặt hồ, may mắn hắc y thiếu niên không tiếp tục công kích, nếu không hắn chỉ có thể bại lộ bí mật của Kỳ Lân Thủ.
- Tiểu Phàm, ngươi không sao chứ?
Thấy Tần Phàm trở lại bờ hồ, Tiết Tuấn cùng Điền Mông cuống quýt hỏi.
- May mắn hắn đi rồi, nếu không ta còn thật không kiên trì nổi.
Tần Phàm cười khổ nói.
- Vừa rồi nếu không phải tiểu Tuấn giữ chặt ta, ta đã sớm lao lên liều mạng với hắn.
Điền Mông thở phì phì nói:
- Tiểu tử kia thật sự là thấy ghét, đừng cho ta nhìn thấy hắn lần nữa, nếu không ta chắc chắc cho hắn biết tay!
- Hắc hắc, tiểu Mông tử, lần này ngươi đã tính sai, ta xem người kia cũng đi tham gia triêu thánh, xác suất chúng ta có thể gặp lại hắn là rất lớn, như vậy ngươi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút đi.
Đây là Tiết Tuấn mang theo tia hài hước nói với Điền Mông.
- Ách, không phải chứ? Triêu thánh mà cũng có loại biến thái thế này sao!
Gương mặt béo của Điền Mông không khỏi đỏ lên, biến thành cực kỳ khó xem.
- Đừng nói là bát cấp võ sư, đến lúc đó có cả tiên thiên võ sư, ngươi nên chuẩn bị nhiều một chút đi.
Tiết Tuấn nói, sau đó liền thấy hắn nhóm lửa bắt đầu nướng cá.
Tùy tiện gặp một triêu thánh giả mà đã lợi hại như vậy, xem ra lần này triêu thánh đích thật là còn gian nan hơn trong tưởng tượng, Tần Phàm không tự chủ được cũng cảm thấy ngưng trọng, trong lòng bắt đầu cân nhắc phải làm sao nhanh chóng tăng lên thực lực.
- Cẩn thận!
Lúc này Điền Mông rống to một tiếng, thân hình lao về phía trước, chắn ngay trước mặt Tần Phàm cùng Tiết Tuấn, trường côn trong tay nhanh chóng vũ động, ở trước người hắn kết thành một luồng khí xoáy.
- Hoa lạp…
Hắc y thiếu niên vung trường kiếm trong tay về phía trước, liền thấy dòng nước hóa thành một đạo thủy long dài mấy chục thước rống giận hướng ba người vọt tới.
Thủy long dán sát mặt hồ, nháy mắt đã vọt tới trên bờ, trường côn của Điền Mông chắn phía trước lập tức đem thủy long quấy mạnh vỡ thành vài đoạn.
- Hừ!
Nhưng ngay sau đó Điền Mông chợt hừ một tiếng trong cổ họng, thân hình trực tiếp bị cỗ lực đập cường đại đánh lui vài chục bước, nhìn qua như đã bị chút tổn thương.
- Tiểu Mông tử, ngươi không sao chứ?
Tiết Tuấn vội vàng lao qua đỡ lấy Điền Mông, mà Tần Phàm cũng tiến lên vài bước chắn ngang phía trước, đồng thời võ giáp liền xuất hiện trên người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắc y thiếu niên trong hồ.
- Ta không sao.
Điền Mông khụ một tiếng, sau đó nói với Tần Phàm:
- Tiểu Phàm cẩn thận một chút, người này chí ít có được thực lực ngoài bát cấp võ sư.
Mà hắc y thiếu niên bổ ra xong một kiếm, thân hình chậm rãi rớt xuống, cuối cùng trực tiếp đứng ngay trên mặt hồ.
Điền Mông cùng Tiết Tuấn liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, muốn đứng trên mặt nước ngoại trừ có được thân pháp cực kỳ cao minh, còn nhất định phải nắm giữ võ khí vô cùng hoàn mỹ, đem võ khí dán trong lòng bàn chân mới có thể làm được đến. Ngay cả Tiết Tuấn vốn luôn thỏa mãn với thân pháp của chính mình mà cũng chưa làm được tới mức trống rỗng đứng trên mặt nước như thế này.
Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy được thiếu niên ở trước mắt thực lực hết sức kinh người!
Tần Phàm thấy cảnh tượng kia trong lòng cũng đồng dạng thất kinh, xem ra hắc y thiếu niên còn lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của hắn, cho dù bản thân hắn muốn đối phó cũng phải cố hết sức.
- Chẳng lẽ vừa rồi người này đang ở trong hồ luyện kiếm?
Nghĩ tới hắc y thiếu niên đột nhiên từ trong hồ xuất hiện, Tần Phàm không khỏi kinh hãi, muốn ở trong nước tu luyện nhất định phải có công phu dưới nước cực kỳ cao minh, còn phải biết nắm giữ pháp môn bế khí trong nước, điều này vô cùng khó khăn, không thể tưởng được thiếu niên kia tuổi tác xấp xỉ như hắn mà cũng có thể làm được.
- Trên thân người này tuy đã bị nhiễm nước ướt đẫm, nhưng ta còn có thể cảm giác được trên người hắn có huyết khí rất mạnh, hẳn trước đây không lâu mới trải qua một trận tàn sát lớn.
Đúng lúc này thanh âm Cổ Mặc truyền vào trong tai Tần Phàm.
- Huyết khí?
Tần Phàm nhìn vào thiếu niên trong hồ, thấy diễn cảm người kia cực kỳ lãnh khốc, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên mặt mang theo sát khí, nhưng loại sát khí kia không phải cố ý phát ra mà là tự nhiên, giống như một chiến sĩ từng trải qua vô số lần sinh tử chém giết.
- Chúng ta đã quấy nhiễu việc tu luyện của các hạ, thật sự vô cùng có lỗi, nhưng chỉ là cử chỉ vô tâm, xin hãy tha lỗi cho!
Tần Phàm nhìn ra được thực lực của đối phương không kém, mặc dù mình có thể dốc toàn lực liều mạng với hắn nhưng hiện tại bản thân Tần Phàm cũng không muốn đem toàn bộ lá bài tẩy của mình bại lộ đi ra, cho nên cuộc chiến này nếu có thể miễn thì không cần đối chiến.
Nói xong Tần Phàm nhìn phản ứng của đối phương, nhưng đối phương vẫn cúi đầu, không nói một tiếng, trường kiếm vẽ một vòng trong nước, vài đạo dòng nước theo võ khí kéo lên thành hình, nhìn ra được là muốn tiếp tục công kích tới.
- Các hạ chớ có khinh người quá đáng!
Ánh mắt Tần Phàm cũng không nhịn được phát lạnh, hắn cũng không phải là người yếu đuối, nếu như đối phương thực sự bức bách tới cùng, ở trong nước Tần Phàm cũng không e ngại kẻ nào, huống chi đối phương chỉ mới là một võ sư mà thôi.
- Tuy rằng thực lực các hạ cao hơn ba người chúng ta, nhưng nếu ba chúng ta hợp lực cùng ngươi đối chiến chưa chắc là không thể liều mạng, chúng ta cũng không có bao nhiêu thù hận, cần gì phải đối chiến sinh tử đây?
Lúc này Tiết Tuấn cũng bình tĩnh nói.
- Đánh liền đánh, sợ cái gì, ta cũng không tin cả ba chúng ta còn không đánh lại một mình hắn!
Thấy đối phương cũng không rên một tiếng, Điền Mông liền phát tính tình, lại cầm trường côn bước lên phía trước, nhưng Tần Phàm lại ngăn chặn hắn.
- Để cho ta tới đi, ở trong nước ta lợi hại hơn.
Tần Phàm nói nhỏ, tiếp thân thân hình nhảy lên, lập tức rơi lên trên mặt hồ, đồng dạng cũng đứng trên mặt nước, xa xa đối diện thiếu niên kia.
- Kháo, tiểu Phàm thế nhưng cũng lợi hại như vậy!
Điền Mông nhìn thấy một màn này, đôi mắt nhỏ không khỏi trừng lên, cảm thấy có chút khó tin.
- Tiểu Mông tử, tiểu Phàm lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, khi hắn đối chiến với ngươi căn bản không xuất toàn lực. Hơn nữa thân pháp của hắn nếu thật cần toàn lực triển khai, tuyệt không kém hơn Đạp Tuyết Bộ của Tiết gia chúng ta.
Tiết Tuấn cũng quan sát rất cẩn thận, biết Tần Phàm mạnh mẽ hơn biểu hiện bên ngoài không ít, giang tay thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế chúng ta kém xa so với hắn.
- Chẳng thể trách lão đầu tử nhà ta cả ngày khen hắn không dứt miệng, hiện giờ xem ra thật đúng là không phải cố ý khoa trương.
Vẻ mặt Điền Mông co rút đầy vẻ buồn cười, nhưng lại lập tức không chịu thua nói:
- Bất quá ta không tin hai trăm cân thịt của ta còn không đánh lại một trăm cân của hắn, một ngày nào đó ta phải cùng hắn chân chân chính chính đánh một trận ta mới chịu phục!
- Vậy nhìn xem đi!
Tiết Tuấn cũng không tranh cãi, sau đó liền đem ánh mắt nhìn lên hai người đang đối nghịch.
- Không bằng ta ước định với các hạ, chúng ta đánh chỉ một chiêu, như vậy xem như hóa giải trận hiểu lầm này như thế nào?
Lúc này Tần Phàm lại nói, nhưng không hề có chút tự ti hay khiêu khích. Tuy rằng hiện tại hắn có thể đứng trên mặt nước, nhưng bởi vì Kỳ Lân Thủ còn chưa thể hiện ra đúng trạng thái nên cũng không thể kiên trì được quá lâu, mà bí mật của Kỳ Lân Thủ tự nhiên không thể bại lộ trước mặt người khác, cho nên hắn muốn phải tốc chiến tốc thắng.
Hắc y thiếu niên đối diện cũng không chút biến hóa, trường kiếm trong tay đã hoàn thành xong chiêu thức, ba đường thủy long dài mấy chục trượng nhanh chóng thành hình, quấn quýt chung một chỗ, rít gào lên, giống như muốn đem cả hồ nước lớn đều lật lên trở mình, sóng gió ngập trời như muốn nuốt tinh phệ vân, mãnh liệt hướng Tần Phàm phóng đi.
Tần Phàm biết ba đạo thủy long đều chứa đựng một thân võ khí của hắc y thiếu niên, hắn không dám khinh thị, hai mắt ngưng tụ, thân hình khẽ cong, hữu chưởng bí mật vỗ mạnh lên mặt nước, nhất thời một loại cảm giác khống chế hết thảy truyền khắp toàn thân, ba đầu Thủy Kỳ Lân thật lớn lập tức thành hình trong nước, sau đó phóng lên cao hướng ba đầu thủy long đánh tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, nước hồ đầy trời rơi xuống, tích tích rơi lên trên người Tần Phàm, nhất thời đánh vỡ võ giáp trên người hắn, nhưng phòng ngự thân thể của hắn còn mạnh hơn cả võ giáp, lại không hề bị thương tổn chút nào.
- Hừ!
Lúc này một tiếng hừ nhẹ vang trên mặt hồ, liền thấy hắc y thiếu niên xoay người đi qua bờ hồ bên kia, rất nhanh đã biến mất ở phương xa.
- Hô…
Lúc này Tần Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng quay về trên bờ, vừa rồi thiếu chút nữa hắn muốn rơi vào trong mặt hồ, may mắn hắc y thiếu niên không tiếp tục công kích, nếu không hắn chỉ có thể bại lộ bí mật của Kỳ Lân Thủ.
- Tiểu Phàm, ngươi không sao chứ?
Thấy Tần Phàm trở lại bờ hồ, Tiết Tuấn cùng Điền Mông cuống quýt hỏi.
- May mắn hắn đi rồi, nếu không ta còn thật không kiên trì nổi.
Tần Phàm cười khổ nói.
- Vừa rồi nếu không phải tiểu Tuấn giữ chặt ta, ta đã sớm lao lên liều mạng với hắn.
Điền Mông thở phì phì nói:
- Tiểu tử kia thật sự là thấy ghét, đừng cho ta nhìn thấy hắn lần nữa, nếu không ta chắc chắc cho hắn biết tay!
- Hắc hắc, tiểu Mông tử, lần này ngươi đã tính sai, ta xem người kia cũng đi tham gia triêu thánh, xác suất chúng ta có thể gặp lại hắn là rất lớn, như vậy ngươi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút đi.
Đây là Tiết Tuấn mang theo tia hài hước nói với Điền Mông.
- Ách, không phải chứ? Triêu thánh mà cũng có loại biến thái thế này sao!
Gương mặt béo của Điền Mông không khỏi đỏ lên, biến thành cực kỳ khó xem.
- Đừng nói là bát cấp võ sư, đến lúc đó có cả tiên thiên võ sư, ngươi nên chuẩn bị nhiều một chút đi.
Tiết Tuấn nói, sau đó liền thấy hắn nhóm lửa bắt đầu nướng cá.
Tùy tiện gặp một triêu thánh giả mà đã lợi hại như vậy, xem ra lần này triêu thánh đích thật là còn gian nan hơn trong tưởng tượng, Tần Phàm không tự chủ được cũng cảm thấy ngưng trọng, trong lòng bắt đầu cân nhắc phải làm sao nhanh chóng tăng lên thực lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.