Chương 553: Đối thủ ngoài ý muốn. (1)
Hỏa Thụ
22/03/2014
- Hừ, ngược lại miệng lưỡi rất bén nhọn, hi vọng ngươi có chút bổn sự,
xem như ta khởi động trước khi ta đoạt được quán quân vậy.
Quách Ngọc trông thấy Tần Phàm dưới khí thế mình áp bách còn có thể trấn định như thế, lòng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, sau đó miệng lại tiếp tục chèn ép Tần Phàm nói.
- Thật ra ngươi đã đoạt trước lời của ta rồi, bất quá, ta thực hi vọng ngươi không nên khiến ta thất vọng.
Tần Phàm lần nữa cười nhạt một tiếng, không chút dấu hiệu tâm thần dao động.
- Không biết trời cao đất rộng.
Quách Ngọc thấy bộ dạng Tần Phàm nước chảy mây trôi như vậy, rốt cục trong nội tâm cũng cẩn thận thêm vài phần, trên miệng lần nữa chèn ép nói.
- Vậy thì mời học trưởng đến nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu đi. Vị sư huynh này, chúng ta lời ong tiếng ve cũng ít nói thôi, thỉnh chỉ giáo a.
Tần Phàm chỉ tiếp tục mỉm cười nói, hắn tự nhiên biết rõ Quách Ngọc muốn chèn ép khí tràng mình ở hạ phong, nhưng hắn vốn thiện đạo này, sao có thể đơn giản để đối phương thành công được.
- Hừ, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, ta chỉ nhường ngươi một chiêu thì đã sao?
Quách Ngọc thyas Tần Phàm vẫn không chút dao động, hắn liềm cảm giác được Tần Phàm khó đối phó. Hắn biết rõ lúc nàng càng không thể động thủ trước, nếu không về mặt khí thế chỉ sợ phải rơi xuống hạ phong, cho nên liền mở miệng nói
- Vậy thì thật cảm tạ sư huynh rồi.
Tần Phàm cũng không cự tuyệt tuyệt, bởi vì giao phong khí tràng vừa rồi, hắn vốn đã ở vào thượng phong, hiện giờ lòng tin cao hơn đối phương, xuất thủ trước cũng không có bất cứ vấn đề gì cả.
Vì vậy, vừa dứt lời, hắn liền dùng sức đạp mạnh dưới chân, cả người bắn về phía Quách Ngọc. Ở thời điểm này, hắn bỏ qua sử dụng Vương Trù đao, trực tiếp liền sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng
Khi Man Ngưu khí kình cực kỳ kinh khủng kia đập vào mặt, Quách Ngọc kia rốt cục sắc mặt kịch biến.
Xùy~~
Man Ngưu khí kình cuồng bạo xé rách không khí, giống như Thái Sơn áp đỉnh, Man Ngưu hư ảnh gầm thét truyền đến khí tức cực kỳ áp bách.
Đó là một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.
Quách Ngọc này đã đi vào Thiên Cơ Đỉnh gần năm năm, xúc cảm của hắn cũng thập phần nhạy cảm, đối mặt với công kích của Tần Phàm, hắn cảm thật được sự khủng bố rất rõ ràng.
- Tần Phàm này vậy mà mạnh như vậy.
Đối mặt với Man Ngưu khí kình cuồng bạo kia, sau khi sắc mặt Quách Ngọc kịch biến liền cơ hồ theo bản năng cấp tốc lui về sau. Bởi vì Quyết Chiến Đài này rất lớn cho nên ngược lại đủ không gian cho Quách Ngọc né tránh.
Mà sau khi Quách Ngọc lùi lại hơn 10m, thân hình của hắn lại như bị gió thổi vậy, cả người bay lên, cơ hồ dán vào Man Ngưu khí kình kia. Tóc của hắn tuy rằng bị chà xát khiến mất trật tự không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn tránh khỏi
Không thể không nói, ý thức chiến đấu của Quách Ngọc rất không tệ, khoảng cách hắn né tránh, đúng là lúc lực công kích Man Ngưu khí kình của Tần Phàm suy yếu. Hơn nữa hắn phản ứng kịp thời, tốc độ bản thân cũng không tệ, cho nên một kích này của Tần Phàm bị hắn hữu kinh vô hiểm tránh khỏi.
- Thân pháp của Quách Ngọc ngược lại không tệ, phản ứng cũng đủ nhanh nhẹn, không hổ là cường giả đã tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh gần năm năm.
Tần Phàm biết rõ thực lực Quách Ngọc không tệ, cho nên lúc đầu hắn cũng chỉ công kích mang tính thăm dò, thấy bị đối phương tránh khỏi, hắn cũng không tiếp tục truy kích mà âm thầm đoán chừng thực lực chân thật của Quách Ngọc.
Ổn định thân thể, Quách Ngọc kiêng kị liếc nhìn Tần Phàm. Tuy hắn đã nghe qua một ít lời đồn đãi về Tần Phàm, nhưng hắn vốn kiêu ngạo, tưởng rằng đó đều là khuếch đại thoo, hơn nữa vì thực lực bản thân vốn cũng không tệ, trong Thiên Tài Chiến lần này cũng thuộc hàng đầu, cho nên hắn vốn không tin một nhân vật mới tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm có thể đạt tới trình độ thế.
Cho đến hôm nay chính thức giao thủ, hắn mới biết đồn đãi cũng không giả.
Chỉ lần giao phong vừa rồi thôi, tuy rằng hắn cũng không bị Tần Phàm đánh trúng, nhưng hắn có thể cảm giác được, thực lực thiếu niên áo xanh trước mặt cũng không kém hơn mình, hơn nữa đối thủ tinh thần ý chí chi kiên định và kiến tạo khí tràng chắc chắn, quả thật cũng thuộc loại hiếm thấy trong giai đoạn Linh Vũ sư.
- Hừ, một chiêu nhường ngươi đã qua rồi, tiếp theo ta sẽ không khách khí nữa.
Bất quá hắn để Tần Phàm công kích trước chính là để kiến tạo khí thế cho mình, giờ tuy rằng đã chấp nhận thực lực Tần Phàm nhưng cũng không thể để khí thế mình yếu đi, cho nên hắn chỉ bất động thanh sắc hừ lạnh một tiếng nói.
Chợt không đời Tần Phàm phản kích, sau khi hắn cảm giác được khí tràng của mình thoáng tăng lên thì mũi chân liền điểm xuống mặt đất, thân thể như không có sức nặng đột nhiên phóng về phía Tần Phàm. Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ lập tức liền tới trước mặt Tần Phàm, chỉ thấy ống tay áo của hắn nhẹ chấn, hai thanh dao găm màu đen chừng hai thốn liền như sao chổi thoáng hiện, mang theo tàn ảnh nhàn nhạt và gió xoáy lạnh lùng quanh quẩn trên mũi dao, nhanh như thiểm điện đâm về phía Tần Phàm.
Không thể không nói, tốc độ ra tay của Quách Ngọc nhanh đến kinh người, cho dù lúc Tần Phàm sử dụng Vương Trù Đao, tốc độ xuất đao cũng xa xa không bằng hắn. Bất quá, tuy rằng tốc độ công kích không bằng đối phương, nhưng thân pháp Lưu Tinh Bộ cấp hoàn mỹ của Tần Phàm vào lúc này liền thể hiện ra chỗ khủng bố của nó.
Ngay khi hàn mang thoáng hiện, thân thể Tần Phàm liền như cành liễu phớt qua mặt hồ. Nếu nói cành liễu là công kích của Quách Ngọc, vậy thì thân hình Tần Phàm như là gợn nước vậy, cảnh liễu đến đâu, rung động liền mở ra đến đó.
Chính thức nhanh như lưu tinhm hoàn mỹ không tỳ vết
Vô luận Quách Ngọc công kích ở góc độ nào, Tần Phàm đều có thể tránh khỏi, hoàn toàn không có góc chết, vừa rồi ở ngoài thành được ngàn vạn đàn yêu thú tôi luyện, đã khiến thân pháp này ngày càng mượt mà hơn.
- Người này vô luận là tốc độ hay lực công kích đều thập phần không tệ, hơn nữa ý thức chiến đấu rất mạnh, đoán chừng là cao thủ đã tiến vào Thiên Cơ Đỉnh thời gian không ngắn. Thực lực của hắn có lẽ chỉ dưới ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thôi.
Tần Phàm cảm giác được sức gió không kém quanh quẩn quanh thân, một bên né tránh, một bên không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Công kích dao găm của Quách Ngọc mỗi một cái đều tựa hồ không bàn mà hợp ý tự nhiên, uy lực mỗi một kích đều không yếu hơn Viên Cảnh Thiên Nhiếp Bá, lợi hại hơn chính là theo số lần công kích gia tăng, tựa hồ có thể dành dụm kình lực, không chỉ có uy lực không giảm, ngược lại càng ngày càng mạnh
Tần Phàm cảm giác được kình phòng ngày càng mạnh, có mấy lần lướt qua lồng ngực hán, hắn thậm chí có thể cảm giác được trên đó truyền đến hàn ý lăng lệ ác liệt.
Nếu chỉ kích thoáng qua một phát thì Tần Phàm còn có lòng tin ngạnh kháng, nhưng cQuách Ngọc cầm trong tay hai thanh dao găm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sau khi đâm một dao, lấy ý thức và tốc độ công kích của Quách Ngọc, công kích tất nhiên sẽ không ngớt không dứt.
Quách Ngọc trông thấy Tần Phàm dưới khí thế mình áp bách còn có thể trấn định như thế, lòng cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, sau đó miệng lại tiếp tục chèn ép Tần Phàm nói.
- Thật ra ngươi đã đoạt trước lời của ta rồi, bất quá, ta thực hi vọng ngươi không nên khiến ta thất vọng.
Tần Phàm lần nữa cười nhạt một tiếng, không chút dấu hiệu tâm thần dao động.
- Không biết trời cao đất rộng.
Quách Ngọc thấy bộ dạng Tần Phàm nước chảy mây trôi như vậy, rốt cục trong nội tâm cũng cẩn thận thêm vài phần, trên miệng lần nữa chèn ép nói.
- Vậy thì mời học trưởng đến nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu đi. Vị sư huynh này, chúng ta lời ong tiếng ve cũng ít nói thôi, thỉnh chỉ giáo a.
Tần Phàm chỉ tiếp tục mỉm cười nói, hắn tự nhiên biết rõ Quách Ngọc muốn chèn ép khí tràng mình ở hạ phong, nhưng hắn vốn thiện đạo này, sao có thể đơn giản để đối phương thành công được.
- Hừ, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, ta chỉ nhường ngươi một chiêu thì đã sao?
Quách Ngọc thyas Tần Phàm vẫn không chút dao động, hắn liềm cảm giác được Tần Phàm khó đối phó. Hắn biết rõ lúc nàng càng không thể động thủ trước, nếu không về mặt khí thế chỉ sợ phải rơi xuống hạ phong, cho nên liền mở miệng nói
- Vậy thì thật cảm tạ sư huynh rồi.
Tần Phàm cũng không cự tuyệt tuyệt, bởi vì giao phong khí tràng vừa rồi, hắn vốn đã ở vào thượng phong, hiện giờ lòng tin cao hơn đối phương, xuất thủ trước cũng không có bất cứ vấn đề gì cả.
Vì vậy, vừa dứt lời, hắn liền dùng sức đạp mạnh dưới chân, cả người bắn về phía Quách Ngọc. Ở thời điểm này, hắn bỏ qua sử dụng Vương Trù đao, trực tiếp liền sử dụng Vạn Ngưu Trùng Chàng
Khi Man Ngưu khí kình cực kỳ kinh khủng kia đập vào mặt, Quách Ngọc kia rốt cục sắc mặt kịch biến.
Xùy~~
Man Ngưu khí kình cuồng bạo xé rách không khí, giống như Thái Sơn áp đỉnh, Man Ngưu hư ảnh gầm thét truyền đến khí tức cực kỳ áp bách.
Đó là một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.
Quách Ngọc này đã đi vào Thiên Cơ Đỉnh gần năm năm, xúc cảm của hắn cũng thập phần nhạy cảm, đối mặt với công kích của Tần Phàm, hắn cảm thật được sự khủng bố rất rõ ràng.
- Tần Phàm này vậy mà mạnh như vậy.
Đối mặt với Man Ngưu khí kình cuồng bạo kia, sau khi sắc mặt Quách Ngọc kịch biến liền cơ hồ theo bản năng cấp tốc lui về sau. Bởi vì Quyết Chiến Đài này rất lớn cho nên ngược lại đủ không gian cho Quách Ngọc né tránh.
Mà sau khi Quách Ngọc lùi lại hơn 10m, thân hình của hắn lại như bị gió thổi vậy, cả người bay lên, cơ hồ dán vào Man Ngưu khí kình kia. Tóc của hắn tuy rằng bị chà xát khiến mất trật tự không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn tránh khỏi
Không thể không nói, ý thức chiến đấu của Quách Ngọc rất không tệ, khoảng cách hắn né tránh, đúng là lúc lực công kích Man Ngưu khí kình của Tần Phàm suy yếu. Hơn nữa hắn phản ứng kịp thời, tốc độ bản thân cũng không tệ, cho nên một kích này của Tần Phàm bị hắn hữu kinh vô hiểm tránh khỏi.
- Thân pháp của Quách Ngọc ngược lại không tệ, phản ứng cũng đủ nhanh nhẹn, không hổ là cường giả đã tiến nhập Thiên Cơ Đỉnh gần năm năm.
Tần Phàm biết rõ thực lực Quách Ngọc không tệ, cho nên lúc đầu hắn cũng chỉ công kích mang tính thăm dò, thấy bị đối phương tránh khỏi, hắn cũng không tiếp tục truy kích mà âm thầm đoán chừng thực lực chân thật của Quách Ngọc.
Ổn định thân thể, Quách Ngọc kiêng kị liếc nhìn Tần Phàm. Tuy hắn đã nghe qua một ít lời đồn đãi về Tần Phàm, nhưng hắn vốn kiêu ngạo, tưởng rằng đó đều là khuếch đại thoo, hơn nữa vì thực lực bản thân vốn cũng không tệ, trong Thiên Tài Chiến lần này cũng thuộc hàng đầu, cho nên hắn vốn không tin một nhân vật mới tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm có thể đạt tới trình độ thế.
Cho đến hôm nay chính thức giao thủ, hắn mới biết đồn đãi cũng không giả.
Chỉ lần giao phong vừa rồi thôi, tuy rằng hắn cũng không bị Tần Phàm đánh trúng, nhưng hắn có thể cảm giác được, thực lực thiếu niên áo xanh trước mặt cũng không kém hơn mình, hơn nữa đối thủ tinh thần ý chí chi kiên định và kiến tạo khí tràng chắc chắn, quả thật cũng thuộc loại hiếm thấy trong giai đoạn Linh Vũ sư.
- Hừ, một chiêu nhường ngươi đã qua rồi, tiếp theo ta sẽ không khách khí nữa.
Bất quá hắn để Tần Phàm công kích trước chính là để kiến tạo khí thế cho mình, giờ tuy rằng đã chấp nhận thực lực Tần Phàm nhưng cũng không thể để khí thế mình yếu đi, cho nên hắn chỉ bất động thanh sắc hừ lạnh một tiếng nói.
Chợt không đời Tần Phàm phản kích, sau khi hắn cảm giác được khí tràng của mình thoáng tăng lên thì mũi chân liền điểm xuống mặt đất, thân thể như không có sức nặng đột nhiên phóng về phía Tần Phàm. Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ lập tức liền tới trước mặt Tần Phàm, chỉ thấy ống tay áo của hắn nhẹ chấn, hai thanh dao găm màu đen chừng hai thốn liền như sao chổi thoáng hiện, mang theo tàn ảnh nhàn nhạt và gió xoáy lạnh lùng quanh quẩn trên mũi dao, nhanh như thiểm điện đâm về phía Tần Phàm.
Không thể không nói, tốc độ ra tay của Quách Ngọc nhanh đến kinh người, cho dù lúc Tần Phàm sử dụng Vương Trù Đao, tốc độ xuất đao cũng xa xa không bằng hắn. Bất quá, tuy rằng tốc độ công kích không bằng đối phương, nhưng thân pháp Lưu Tinh Bộ cấp hoàn mỹ của Tần Phàm vào lúc này liền thể hiện ra chỗ khủng bố của nó.
Ngay khi hàn mang thoáng hiện, thân thể Tần Phàm liền như cành liễu phớt qua mặt hồ. Nếu nói cành liễu là công kích của Quách Ngọc, vậy thì thân hình Tần Phàm như là gợn nước vậy, cảnh liễu đến đâu, rung động liền mở ra đến đó.
Chính thức nhanh như lưu tinhm hoàn mỹ không tỳ vết
Vô luận Quách Ngọc công kích ở góc độ nào, Tần Phàm đều có thể tránh khỏi, hoàn toàn không có góc chết, vừa rồi ở ngoài thành được ngàn vạn đàn yêu thú tôi luyện, đã khiến thân pháp này ngày càng mượt mà hơn.
- Người này vô luận là tốc độ hay lực công kích đều thập phần không tệ, hơn nữa ý thức chiến đấu rất mạnh, đoán chừng là cao thủ đã tiến vào Thiên Cơ Đỉnh thời gian không ngắn. Thực lực của hắn có lẽ chỉ dưới ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thôi.
Tần Phàm cảm giác được sức gió không kém quanh quẩn quanh thân, một bên né tránh, một bên không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Công kích dao găm của Quách Ngọc mỗi một cái đều tựa hồ không bàn mà hợp ý tự nhiên, uy lực mỗi một kích đều không yếu hơn Viên Cảnh Thiên Nhiếp Bá, lợi hại hơn chính là theo số lần công kích gia tăng, tựa hồ có thể dành dụm kình lực, không chỉ có uy lực không giảm, ngược lại càng ngày càng mạnh
Tần Phàm cảm giác được kình phòng ngày càng mạnh, có mấy lần lướt qua lồng ngực hán, hắn thậm chí có thể cảm giác được trên đó truyền đến hàn ý lăng lệ ác liệt.
Nếu chỉ kích thoáng qua một phát thì Tần Phàm còn có lòng tin ngạnh kháng, nhưng cQuách Ngọc cầm trong tay hai thanh dao găm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, sau khi đâm một dao, lấy ý thức và tốc độ công kích của Quách Ngọc, công kích tất nhiên sẽ không ngớt không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.