Đan Vũ Càn Khôn

Chương 554: Đối thủ ngoài ý muốn. (2)

Hỏa Thụ

22/03/2014

Cho nên lúc này hắn cũng không dám ngạnh kháng, chỉ tiếp tục toàn lực thi triển thân pháp, chờ đợi thời cơ phản kích phù hợp.

Tần Phàm kinh ngạc, mà Quách Ngọc lại càng thêm kinh ngạc, ối phương chỉ là một nhân vật mới vừa tiến vào Chân Vũ thánh địa nửa năm ah, hơn nữa tuổi lại nhỏ hơn mình, nhưng tốc độ ý thức của đối phương biểu hiện ra một chút cũng không dưới hắn.

Lúc này hắn tham gia Thiên Tài Chiến, vốn mục tiêu chính là đạt được đệ nhất, đối thủ hắn dự định vốn chỉ có ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thôi, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, vừa bắt đầu quyết chiến hắn liền gặp phải đối thủ khó chơi như vậy.

Trên thực tế, hắn vẫn luôn lấy thân pháp và tốc độ công kích làm ngạo, đây cũng là tin tưởng để hắn đạt được quán quân lần này.

Nhưng hắn trông thấy thân pháp của Tần Phàm còn tốt hơn hắn, tốc độ còn nhanh hơn hắn.

- Sao lại có nhân vật biến thái như vậy.

Tâm Quách Ngọc trầm xuống, sau nhiều lần công kích nhanh gấp trăm lần, mấy lần sau hắn cũng đã có chút vô lực, nhưng chiến tích tốt nhất của hắn chỉ là cắt được trên người Tần Phàm một miếng vải lớn chừng bàn tay, thậm chí ngay cả thân hình đối phương còn chưa đâm vào được lần nào.

Sá.

Rốt cục, hắn cảm giác được thân hình không khỏi trì trệ, tiếp theo hắn vội vàng cấp tốc rút lui gần mười bước

- Giờ đến phiên ta!

Tần Phàm trông thấy Quách Ngọc rút lui, biết rõ thời cơ đã đến, khóe miệng có chút nhếch lên. Bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, một cổ năng lượng thanh thúy nổ vang truyền đến, lực bắn ngược dưới chân liền khiến cả người hắn bắn về trước.

Mượn nhờ cỗ lực bắn ra này, thân hình Tần Phàm như quỷ mị, chỉ nửa lần hô hấp đã đuổi sát theo Quách Ngọc.

- Rống --

Phảng phất giống như đột nhiên có một đầu Man Ngưu cuồng nộ gầm lên, hư ảnh Man Ngưu cực lớn hình thành phía sau hắn, bí mật mang theo lực phá hoại lượng vô cùng cường đại, đột nhiên bổ nhào về phía trước.

- Hừ, chính diện một kích với ngươi thì đã sao?

Quách Ngọc dù sao thực lực không kém, ý thức rất mạnh, vừa rồi khi rút lui hắn liền suy tính Tần Phàm có thể sẽ nhanh chóng đuổi đến, cho nên lúc này hắn cũng đã chuẩn bị hoàn tất.

Bỗng thấy hai tay của hắn hợp lại, hai thanh dao găm màu đen trên tay lúc này bỗng nhiên hợp thành một thể, mà lập ở trước người hắn, một đạo đao phong khí kình cường đại mà vô cùng sắc bén lập tức ngưng tụ



Tựa hồ trong sát na liền xuất hiện một thanh thần binh lợi khí khổng lồ, trực tiếp chém hắn tới hư ảnh Man Ngưu đang xông tới.

Oanh!

Hư ảnh Man Ngưu lập tức bị đâm rách, tiêu tan

Thấy vậy, khóe miệng Quách Ngọc không khỏi có chút giương lên, nhưng lập tức, cách nghĩ "Không ngoài như vậy" trong lòng còn chưa tán đi, khóe miệng của hắn vẫn chưa con lên liền lập tức biến thành vẻ khiếp sợ

Bởi vì hắn trông thấy đầu hư ảnh Man Ngưu vừa mới bị đâm rách, ngay sau đó lại hơn mười trọng hư ảnh Man Ngưu càng cường đại hơn phô thiên cái địa mà đến, một trọng đón lấy một trọng, tất cả hư ảnh Man Ngưu cường hãn không ngớt không dứt đánh tới

Trong lúc bất ngờ không đề phòng, đao phong khí kình trước mặt Quách Ngọc, chỉ đâm ra gần mười cái, hắn rốt cục không chịu nổi nữa, cả người lần nữa cấp tốc lui về sau.

Lúc này, Quách Ngọc trực tiếp bị dồn đến biên giới Quyết Chiến Đài.

Nhưng Tần Phàm lúc này đã thực sự động, trăm trọng Man Ngưu khí kình không ngớt không dứt, một trọng đón lấy một trọng, Quách Ngọc căn bản không thở nổi

Két

Rốt cục, Quách Ngọc cắn răng một cái, tự mình nhảy ra khỏi Quyết Chiến Đài.

Cái này cũng ý nghĩa hắn bỏ quyền nhận thua.

- Tần Phàm còn chưa tiến vào qua Thiên Cơ Đỉnh, lực công kích của hắn sao lại cường hãn đến trình độ này chứ!

Đứng dưới Quyết Chiến Đài, Quách Ngọc không thể tưởng tượng nổi nhìn thiếu niên áo xanh yên ổn đứng trên Quyết Chiến Đài, tâm khiếp sợ đến cực điểm.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm câu nào, một đạo ánh sáng màu lam hiện lên, hắn liền bị trực tiếp truyền tống ra ngoài chiến trường.

- Ha ha, Quách Ngọc không ngờ Tần Phàm lại có lực công kích mạnh như vậy, bởi vì chuẩn bị không kịp, còn chưa kịp phát huy toàn bộ thực lực đã phải thua, lần này quả thật có chút thua oan uổng rồi.

Trên quảng trường Thần Điện, có người nghị luận nói.

- Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ nghĩ tới Tần Phàm lại mạnh đến mức này chứ?

Có người phụ họa nói.



- Tốc độ, phòng ngự và lực công kích cả Tần Phàm đều thuộc loại nổi bật trong Linh Vũ sư, Quách Ngọc tuy rằng cũng không tệ, nhưng ta nghĩ tiếp tục đánh xuống phần thắng cũng không lớn, ngược laijcungx không tính oan uổng lắm, dù sao hắn và ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y vẫn có chênh lệch nhất định.

Có người phản bác nói ra.

Mà quyết chiến tràng, Tần Phàm đã thắng được trận quyết chiến đầu tiên, mà hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi thì liền cảm giác được một mặt tường đá bên phải bắt đầu chậm rãi chìm xuống, sau đó hắn liền cảm giác được Quyết Chiến Đài dưới chân cũng bắt đầu chấn động.

Bởi vì quyết chiến càng về sau sẽ càng kịch liệt, cho nên cần sân bãi càng lớn hơn.

- Xem ra đối thủ của ta cũng đã xong trận quyết chiến đầu, cho nên hiện giờ Quyết Chiến Đài của chúng ta hợp cùng một chỗ, tiến hành trận quyết chiến thứ hai.

Tần Phàm nghĩ thầm nói, sau đó hắn liền ngẩng đầu, muốn nhìn một chút xem đối thủ của mình là ai.

- Ách, là hắn... Không thể tưởng được hắn vẫn vào được.

Xem xét qua, Tần Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, lập tức khóe miệng liền nổi lên một tia vui vẻ hàm xúc.

Đối thủ trận hai của hắn không phải ai khác, đúng là Hắc Đại Cá hắn đã gặp phải bên ngoài quyết chiến tràng kia.

- Ha ha, đây không phải là Dư Quái sao?

- Ha ha, đúng vậy, chính là hắn. Vừa rồi trước khi tiến vào tràng quyết chiến thì Dư Quái này muốn cướp bóc Tần Phàm nhưng không thành. Không nghĩ đến hắn vẫn có thể tiến vào quyết chiến a, bất quá lại gặp phải Tần Phàm lần nữa, cười chết ta rồi.

- Cũng không tệ lắm nha, có thể thắng một trận quyết chiến.

- Hắc hắc, ngươi xem vẻ đắc ý của hắn kia, tựa hồ vì thắng trận quyết chiến mà rất cao hứng a, bất quá hiện tại hắn còn chưa phát hiện đối thủ thứ hai chính là Tần Phàm. Chút nữa sau khi nhìn thấy rõ ràng thì ta đoán chừng hắn muốn khóc cũng không kịp rồi.

- Vậy thì nhất định sẽ thập phần thú vị a.

- Hắc hắc, xem ra hai người bọn hắn thật đúng là có duyên phận a, vậy mà lại gặp nhau lần nữa. Bất quá không biết lúc này hắn còn may mắn như vậy nữa không, Tần Phàm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Nhìn thấy Tần Phàm và Dư Quái lại gặp nhau ở trận quyết đấu thứ hai, mọi người trên quảng trường Thần Điện không khỏi bật cười, tất cả mọi người đều hứng thú khi nhìn về chỗ chiến đài Tần Phàm đang đứng.

Trong tràng quyết chiến, Dư Quái lúc này tựa hồ thập phần thỏa mãn vì biểu hiện hoàn mỹ trong trận quyết chiến đầu tiên, khóe miệng còn nhếch lên một vòng vui vẻ. Thoạt nhìn thì tâm tình phiền muộn vì bị Tần Phàm phản đoạt hết Yêu Tinh Hạch lúc trước đã bị quét sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đan Vũ Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook